[Chu Thần] Cơ thể mềm mại
[Chu Thần] Cơ thể mềm mại
“Xoẹt.”
Anh Lỗi rút dao phay từ sau lưng ra, nhắm thẳng vào người đối diện.
“Ngươi là ai, mau rời khỏi cơ thể Tiểu Trác đại nhân!”
Bùi Tư Tịnh giữ chặt Văn Tiêu đang có chút lo lắng, Bạch Cửu càng kéo Triệu Viễn Chu yêu lực mạnh nhất dùng sức lắc. Nhưng mà đại yêu bị lay đến đứng không vững thì khoanh tay đứng ở một bên, trên mặt do đã nhìn thấu hết thảy nên rất lạnh nhạt.
Trác Dực Thần hoặc có thể nói là Ngạo Nhân, cụp mắt lơ đễnh quét đao đối diện hắn, không sợ hãi cất bước về phía trước.
Anh Lỗi thấy yêu vật nhập vào Trác Dực Thần tới gần, không khỏi nắm chặt chuôi đao, theo bản năng lui về phía sau, sợ sẽ làm tổn thương đến thiếu niên.
Thu hết động tác của hắn vào đáy mắt, Ngạo Nhân như phát hiện chuyện gì thú vị. Đưa tay đè lên mu đao, đuôi lông mày nhướng lên, khóe môi mỉm cười.
“Ngươi nỡ làm y bị thương sao? Các ngươi...... Nỡ sao?" Giọng điệu câu cuối cùng cố ý nói vừa nhẹ vừa mềm, tràn đầy uất ức.
Thiếu niên ngẩng đầu cười yếu ớt đứng ở trong ánh mặt trời, khuôn mặt như bạch ngọc càng lộ vẻ trong suốt, đầu ngón tay trắng bệch thỉnh thoảng vuốt ve mu bàn đao, ánh mắt liếc tới mang theo chút quyến rũ của nữ tử.
Trái tim Anh Lỗi phát run, lỗ tai trong nháy mắt đỏ lên. Làm linh khí chủ nhân, hắn cùng đao có thể cộng cảm, cái tay kia vuốt ve mu đao thật giống như là vuốt ve trên làn da của hắn, mềm mại, lay động cả lòng người.
“Anh Lỗi đại nhân quả thật là tuấn lãng phi phàm, ngay cả vũ khí cũng rất khác biệt." Thiếu niên tán thưởng, đầu ngón tay như vô tình và cố ý chạm vào mu bàn tay người cầm đao, đôi mắt xanh như vẻ đẹp lấp lánh của dòng nước mùa thu, mang theo cố ý dụ dỗ.
Người bên ngoài chỉ cần nhìn thấy nửa phần xuân sắc đã là hoa mắt mà trầm mê, huống chi là Anh Lỗi trực tiếp đối mặt.
Chợt ngửi thấy hương thơm thoang thoảng lượn lờ trong không khí, càng tăng thêm sự phong tình quyến rũ.
Yêu Linh hơn hai trăm tuổi ngây thơ Tiểu Sơn Thần cả người đều mơ hồ, đỏ mặt, ánh mắt trái phải mơ màng, thiếu chút nữa liền cầm không được đao.
Triệu Viễn Chu dẫn đầu phục hồi tinh thần, thân hình không nhúc nhích, nhưng mà ngón tay dưới ống tay áo đã bày thành tư thế bấm quyết.
Ngạo Nhân đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên cảm ứng được Ly Luân truyền triệu, đành phải tiếc nuối thở dài một tiếng. Ả ta tiếc nuối rời khỏi người Trác Dực Thần, vì thế trời xui đất khiến tránh thoát một kiếp. Nhưng mà lúc ở ta rời đi, vụng trộm động tay đọng chân một chút.
“Tiểu Trác đại nhân! "Anh Lỗi vẻ mặt thay đổi, đi trước nửa bước đỡđược người đột nhiên ngã xuống.
Bạch Cửu sốt ruột kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, nhưng cũng không phát hiện gì khác thường, mọi người lúc này quyết định về Tập Yêu Ti trước.
Chỉ là trước khi lên đường, xuất hiện một chuyện nhỏ.
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần tựa vào lòng Anh Lỗi vẻ vô cùng ngoan ngoãn, ánh mắt tối đen lại.
"Tiểu Sơn Thần trên người mang theo nhiều đồ như vậy, sợ là có chút không tiện, không bằng giao Tiểu Trác cho ta đi?"
Người trong lòng nhẹ đến mức tựa như chỉ cần gió thổi qua sẽ bay đi, Anh Lỗi nhịn không được siết chặt cánh tay, có chút cảnh giác đánh giá đại yêu đang muốn vươn tay ra. Trong nháy mắt tầm mắt đan xen, hai người liền hiểu rõ tâm tư trong lòng của nhau.
“Không có việc gì không có việc gì, tiểu Trác đại nhân nhẹ, ta vẫn ôm được." Anh Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười uyển chuyển từ chối.
Hai người vì muốn ôm Trác Dực Thần mà lôi kéo không ngớt, không để ý bên cạnh có một nữ nhân đang tức giận ngút trời.
“Tình trạng của Tiểu Trác không rõ, các ngươi còn có tâm tư tranh giành cái này?" Văn Tiêu trừng mắt nhìn hai người đang tỏa ra mùi thuốc cháy, đau đầu một trận.
“Để cho Anh Lỗi bế đi.”
Thần nữ bề ngoài dịu dàng yếu ớt nhưng tức giận cũng rất dọa người, mặc kệ bọn họ là yêu hay là thần, lúc này đều câm như hến, thành thật nghe theo sắp xếp.
Sau khi trở lại Tập Yêu Ti, cho đến gần đêm tối Trác Dực Thần mới tỉnh lại.
“Ưm.”
Trác Dực Thần chống giường ngồi dậy, trong mắt phủ kín lớp sương mù mỏng, biểu cảm còn mang theo rõ sự ngây thơ và hoang mang, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn bộ dáng giống như là một con mèo con, khiến người xem trong lòng như nhũn ra.
“Tiểu Trác ca, huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Bạch Cửu vui mừng kêu to, chạy như bay đâm thẳng vào trong ngực Trác Dực Thần, hơn nữa cực kỳ thuận tay ôm eo mảnh khảnh kia.
Thiếu niên va chạm sức lực không biết kiềm chế, Trác Dực Thần mới vừa tỉnh táo không hề phòng bị bị đụng ngã về phía sau, sống lưng đột nhiên đập lên đầu giường hoành mộc. Sau lưng nổi lên đau đớn nhè nhẹ, ychỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt không thể khống chế tuôn ra.
“Tiểu Trác đại nhân?”
Mấy người vây quanh đều giật mình tại chỗ, bọn họ khi nào gặp qua Trác Dực Thần thanh cao đoan nghiêm khóc đến như vậy, lê hoa đái vũ như vậy, khiến người ta thấy mà thương.
Hình dung nam tử có chút không thích hợp, nhưng trong đầu mọi người thứ đầu tiên hiện lên chính là hai từ này.
Lông mày dài nhíu lại, lông mi màu xanh bị nước mắt thấm ướt, ủ rũ rũ xuống. Đuôi mắt đỏ ửng, là nét mực đậm màu nhất trên da thịt trắng nõn. Nước mắt lăn xuống đọng lại ở cằm nhỏ, làm cho người ta nhìn mà trong lòng nhộn nhạo, hận không thể dùng đầu lưỡi liếm nó đi.
Triệu Viễn Chu và Anh Lỗi nhìn chằm chằm không chớp mắt, yết hầu đồng thời lăn lộn.
“Tiểu Trác ca, huynh, sao huynh lại khóc?" Bạch Cửu nhận thấy thân thể dưới lòng bàn tay cứng ngắc, vừa ngẩng đầu lên, giọt nước lung lay sắp đổ kia liền vừa vặn nhỏ xuống trán cậu. Chất lỏng ấm áp, phảng phất xuyên thấu qua làn da truyền tới trái tim, thiếu niên tronng lòng nhất thời rộn ràng như đánh trống, luống cuống hai tay nâng mặt thanh niên thay y lau nước mắt.
Trác Dực Thần lông mi dài khẽ run lên, lập tức đẩy Bạch Cửu ra, quay đầu đưa lưng về phía mọi người.
Bọn họ chỉ có thể thấy lỗ tai đỏ rực cùng với bàn tay siết chặt ở trên chăn mà đoán được thiếu niên đang rất ngại ngùng.
“Có thể đi ra ngoài để ta ở một mình một lát không?" Trong lời nói còn mang theo rõ sự nghẹn ngào.
“Được, Tiểu Trác con nghỉ ngơi trước đi, nếu con muốn không ra khỏi phòng, cơm tối ta sẽ mang tới cho con." Văn Tiêu nói xong, nháy mắt với mấy người bên cạnh ý bảo rời đi.
Chờ cửa gỗ đóng lại, Trác Dực Thần mới dám quay lại. Ngón tay về phía sau sờ đến vị trí va chạm ấn một cái, nước mắt lần nữa tuôn ra.
Y cau mày, lúc trước bắt yêu bị thương vô số kể, nghiêm trọng tổn thương đến tim phổi cũng không phải không có, y cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, hiện giờ chỉ là vết thương nho nhỏ lại rơi nước mắt không ngừng. Điều này thật sự không bình thường, thân thể tựa hồ trở nên nhạy cảm rất nhiều, thậm chí ngay cả cảm giác cũng không ngừng đau cũng bị phóng đại gấp mấy lần.
Chẳng lẽ do hôm nay lúc Ngạo Nhân nhập vào người y đã âm thầm làm điều gì đó?
Trác Dực Thần vừa suy nghi vừa tiếp tục lau nước mắt, hai má trắng nõn dưới sự ma sát mạnh mẽ đỏ lên một mảng, giống như trong lúc vô tình cọ son lên.
Nửa ngọn nến còn sót lại một thỉnh thoảng bùm bùm nổ vang, rối rắm thật lâu y cuối cùng xoay người xuống giường, sau khi thu dọn đơn giản một phen, đẩy cửa đi đến sảnh lớn.
“Tiểu Trác ca!" Tiếng chuông đinh đang, lập tức bị tiếng gọi to che lấp, Trác Dực Thần bất đắc dĩ nhắm mắt, theo thói quen vươn tay tiếp được Bạch Cửu.
“Chạy chậm một chút.”
“Tiểu Trác đại nhân tới đúng lúc, mau nếm thử món ăn ta mới nghiên cứu." Anh Lỗi túm lấy y phục của Bạch Cửu không để ý cậu phản kháng, mạnh mẽ kéo cậu ra, chỉ vào đầy bàn đầy món ăn nóng hôi hổi, vẻ mặt kiêu ngạo, "Những món này không mua được ở bất kì quán rượu nào đâu.”
Thấy bọn họ không có nhắc tới chuyện lúc trước, Trác Dực Thần trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, dù sao điều này đối với y mà nói thật sự là khó có thể mở miệng.
“Sơn Thần đại nhân thật là lợi hại.”
Thanh niên phong thần tuấn dật mặt mày dịu dàng, tươi cười minh diễm, gió đêm khẽ thổi làm vén tay áo của y lên, làm mất đi vẻ lạnh nhạt của trăng sáng, cho nên càng làm người ta sinh ra ý niệm ôm trăng vào lòng.
Đợi y ngồi xuống, một chén sứ đựng canh tươi đưa tới trước mặt, khói khí mờ mịt, khuôn mặt Triệu Viễn Chu nhìn không rõ lắm. Ánh mắt di chuyển trong một lát, tu dưỡng tốt khiến Trác Dực Thần nói không nên lời cự tuyệt. Cuối cùng vẫn nhận lấy chén, lại có chút không được tự nhiên phun ra lời cảm ơn cứng ngắc.
"Canh này là ta dùng thật nhiều nguyên liệu, nấu mấy canh giờ làm mới xong, hương vị bảo đảm làm cho các ngươi hài lòng!"
Trong lúc khuấy, mùi thơm xông vào mũi, Trác Dực Thần múc một muỗng đưa vào trong miệng.
“A.”
Hơi thở rất nhao nhao nhỏ dẫn tới cái nhìn chăm chú mọi người, chỉ thấy y một tay bưng chén, một tay che miệng.
“Làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì." Trác Dực Thần hận không thể tìm một cái khe chui vào, sống hơn hai mươi năm, y lại có thể bị bỏng đầu lưỡi.
Cổ tay đột nhiên bị người kéo ra, Trác Dực Thần còn chưa kịp phản ứng, mắt tròn như mèo mờ mịt đối diện với ánh mắt sáng quắc của đại yêu quái.
Môi nhỏ khẽ nhếch, đầu lưỡi còn không kịp thu hồi nhìn rõ có chút sưng đỏ, lộ rõ ở trước mặt người.
“Hóa ra là do nóng." Ánh mắt Triệu Viễn Chu quá mức kỳ lạ, như là muốn nuốt y vào bụng, Trác Dực Thần trong lòng sợ hãi mãnh mẽ rút tay về.
“Ta ăn xong rồi, mọi người, mọi người từ từ dùng.”
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Anh Lỗi gãi gãi đầu, không hiểu sao đỏ mặt, chần chờ nói khẽ.
“Sao ta lại cảm thấy, Tiểu Trác đại nhân sau khi Ngạo Nhân nhập trở nên yếu ớt hơn?”
Mọi người im lặng không nói, Triệu Viễn Chu thì cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay, giữa ngón tay còn lưu lại cảm xúc mềm mại vừa rồi.
Bóng đêm thật sâu, Trác Dực Thần không có chút gì là buồn ngủ, giống như ngày xưa, quỳ xuống trên ghế mềm lau Vân Quang Kiếm.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, hơi thở cực kỳ quen thuộc khiến Trác Dực Thần đang thả lỏng trở nên căng thẳng.
“Tiểu Trác đại nhân còn chưa ngủ." Triệu Viễn Chu cầm trong tay một bình sứ, thong thả đi tới," Chẳng lẽ là đang chờ ta?”
“Hừ, tự cho mình là đúng.”
Trác Dực Thần cũng không ngẩng đầu, lệnh đuổi khách vừa muốn thốt ra khỏi miệng, Vân Quang Kiếm đã bị đẩy ra khỏi vỏ đặt ở bên cạnh.
"Ngươi... Á..." Một bàn tay kìm chặt hai má ngăn cản lời nói của y, hai mắt Trác Dực Thần nhất thời mở to, theo bản năng muốn tránh thoát.
“Đừng nhúc nhích, bôi thuốc cho ngươi.”
Ngón tay cái mở hàm răng đang đóng chặt, nhưng nhìn người không muốn phối hợp, Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ lựa chọn dùng Nhất Tự Quyết giữ yên y.
Nhìn sanh mắt chết chóc, đại yêu mặt không đổi sắc lấy hai ngón thăm dò vào khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng, đương nhiên có ác ý cọ xát hàm trên nhạy cảm, khiến cho thiếu niên không ngừng run rẩy. Tiếng nước quấy nhiễu cùng nước bọt nuốt không được từ khóe miệng chảy xuống, vô duyên vô cớ khiến động tác bôi thuốc trở nên mập mờ nói không rõ.
Tuy rằng sự thật cũng đúng là đại yêu nào đó cố ý chấm mút.
Đầu lưỡi mềm mại sưng phù không còn sức phản kháng, ngoan ngoãn bị người nắm lấy, Triệu Viễn Chu chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Hắn cố gắng áp chế dục hỏa bốc lên trong cơ thể, nhanh chóng bôi thuốc xong, đồng thời gỡ bỏ định thân thuật, trong nháy mắt hóa thành sương đỏ chạy đi.
“Triệu, Viễn, Chu!”
Tiếp theo là một tiếng gầm nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro