
Bánh ngọt nhỏ
Tiết Đoan Ngọ sắp đến, hai ông trời con đã lâu không gặp mặt, ầm ĩ ca ca nhà mình, hẹn nhau xuống núi xem thuyền rồng.
Vừa thấy mặt, Trác Dực Thần rầm rầm bay vào trong ngực Viễn Chủy,Viễn Chủy bị đụng đến lảo đảo âm thanh leng keng, còn thiếu chút nữa cùng nhau ngã xuống nước.
"Viễn Chủy! Đệ rất nhớ huynh nha, huynh có nhớ đệ không?"
Viễn Chủy có chút bất ngờ nhưng lại dịu dàng ôm Trác Dực Thần vào trong ngực.
"Có hay không?"
Trác Dực Thần đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đặt vào bên vai của Viễn Chủy mà cọ, giống như nếu như y phủ nhận thì nhất định sẽ khóc lên vậy.
"Có một chút." Viễn Chủy nhỏ giọng nói.
Trác Dực Thần cảm thấy vừa ý hôn nhẹ lên khuôn mặt Viễn Chủy lập tức khiến Viễn Chủy vì bị hôn mà té ngã.
Hai đứa trẻ nhỏ phấn điêu ngọc trác, lại ăn mặc hoa lệ cứ như vậy ngã thành một đoàn, mọi người nhìn hai tiểu thiếu gia ngã lộn nhào trên mặt đất mà thấy buồn cười.
Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
Nhìn hai đứa trẻ Trác Dực Hiên và Cung Thượng Giác nhìn đến siêu cấp thỏa mãn, ai mà không thích nhìn hai tiểu đệ đệ đáng yêu chứ.
Hai đứa trẻ được nuôi ở trong nhà, hiếm khi ra ngoài, nên ít khi được nhìn tận mắt xem thuyền rồng, đi chợ, nên hai đứa nhóc nắm tay nhau vui vẻ vô cùng chủ yếu mua mua.
Hai người anh trai cuồng đệ đệ lại vô cùng có tiền, thường là đệ đệ nhìn nhiều một chút, đều mua toàn bộ.
Đi dạo ăn đi ăn cho đến khi trời tối, ánh đèn rực rỡ mới lên, Trác Dực Thần có chút mệt mỏi, làm nũng ôm lấy chân Trác Dực Hiên.
"Ca ca, đệ đi không nổi nữa, ôm đệ đi."
"Được."
Trác Dực Hiên mềm lòng, ôm đệ đệ ở trong lòng mình.
Viễn Chủy từ xa nhìn nhìn lòng bàn tay trống trải của mình, có chút ủy khuất y cũng có chút mệt mỏi, nhưng cũng sẽ không giống như quả hồng nhỏ Thần Thần kia, làm nũng tự nhiên như vậy như vậy.
Ngọn đèn khiến cho bóng của Viễn Chủy kéo dài ra, thoạt nhìn cực kỳ cô độc.
Cung Thượng Giác nào nhẫn tâm nhìn Viễn Chủy như vậy, bước nhanh hơn vài bước đến bên cạnh đệ đệ, ôm Viễn Chủy vào trong lòng mình.
"Ca ca!" giọng điệu của viễn chủy tăng thêm vài phần vui vẻ.
Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nói:
"Muốn ôm sao?"
Viễn Trưng hơi ngượng ngùng: "Nhưng Viễn Chủy đều lớn rồi."
Trác Dực Thần giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Viễn Chủy, "Thế nhưng, như vậy chúng ta lại có thể nắm tay nhau ớ~"
"Thần Thần......"
Ở bên ca ca, ở bên Thần Thần, Viễn Chủy có thể tạm thời quên mất gánh nặng làm cung chủ một cung, chỉ đơn giản là một đứa trẻ con.
"Nhìn kìa, bắn pháo hoa rồi. Thật đẹp."
Hồ nước, ánh lửa chiếu rọi hình bóng của hai đôi huynh đệ, đột nhiên nghe được tiếng rao hàng của người bán hàng rong hấp dẫn ánh mắt của bốn người.
"Bánh ú, bánh ú đây, một lượng, ăn vào sẽ gặp may mắn lớn ~ Hay ngài mua một miếng cho thiếu gia."
Chỉ thấy trên khay, đặt một đôi bánh ú nhỏ nhắn tinh xảo.
Bên cạnh bóc ra một hàng mẫu, gạo trong suốt, bao bọc lấy nhân bên trong sáng ngời, giống như một ngọn đèn đêm nhỏ trong đêm.Hấp dẫn lại lóng lánh.
Hai đứa nhỏ kia, trăm miệng một lời:
"Ca, mua cho đệ~"
Mắt nhìn chằm chằm chiếc bánh ú tỏa sáng.
"Mua thì được, nhưng hai đệ thật sự không thể ăn nữa."
Hai vị ca ca sờ sờ chiếc bụng căng phồng của Viễn Chủy cùng Thần Thần nói.
"Thần Thần rất ngoan, ngày mai Thần Thần ăn."
Trác Dực Thần mềm mại nằm trong lòng Trác Dực Hiên cam đoan, còn bĩu môi với Viễn Chủy.
Viễn Chủy nhìn thấy thế không được tự nhiên học: "Viễn Chủy cũng vậy."
Người bán hàng rong nói: "Công tử mua đi, hai vị tiểu công tử sẽ vui vẻ."
Trái tim của hai người huynh trưởng đều bị sự dễ thương làm mềm nhũn, đừng nói một vàng một lượng, cho dù một ngàn vàng còn không phải nhanh chóng bỏ tiền ra mua mua.
Viễn Chủy và Thần Thần bị ôm vào trong ngực, cầm bánh ú vui vẻ trở về khách điếm.
Ngâm mình trong suối nước nóng, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, hai ông trời con được anh trai ôm vào cùng nhau nhét vào ổ chăn ấm áp.
"Ca ca, Thần Thần hôm nay muốn cùng Viễn Chủy cùng nhau ngủ!"
Thần Thần một tay ôm lấy Viễn Trưng, dán mặt lên.
Trác Dực Hiên giống như có chút thương tâm: "Thần Thần có bạn mới, cũng không cần ca ca."
"Ca ca ngoan, Thần Thần ngày mai liền cùng ngủ huynh nha."
Quả hồng mềm mại lưu loát bò dậy, hôn lên má củaTrác Dực Hiên.
Trác Dực Hiên được dỗ đến vui vẻ, cùng Cung Thượng Giác dỗ bọn nhỏ ngủ, mới nhẹ nhàng rời khỏi cửa phòng.
Dưới ánh trăng, hai đứa trẻ ngủ thiếp đi, thật sự là làm cho người ta mềm lòng.
Ngay sau đó...
"Thần Thần, đệ ngủ chưa?"
=============
Cái này chủ yếu là dễ thương qué nên mình edit đoạn ngắn xong không biết đăng ở bên nào nên thôi tiện đăng ở đây lun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro