[All Thần] Tiểu Trác lúc 17 tuổi đáng yêu như vậy
[All Thần] Tiểu Trác lúc 17 tuổi đáng yêu như vậy, Thần Nữ đại nhân hóa ra người từng ăn ngon như vậy
Cuộc họp buổi sáng bắt đầu như bình thường, nhưng đã muộn rồi cũng không thấy bóng dáng Trác Dực Thần, ngay cả Bùi Tư Tịnh luôn luôn đứng đắn nhất cũng âm thầm cười nói người khắc khổ nghiêm túc như Tiểu Trác đại nhân cũng có lúc ngủ quên.
Triệu Viễn Chu uống một ngụm ngọc thủy bên trong hồ lô, cho dù lệ khí đã tiêu tán, nhưng thói quen trên vạn năm hắn vẫn tiếp tục duy trì, đối với việc này chỉ cười dịu dàng nói một câu người trẻ tuổi, tự nhiên thích ngủ, huống chi Tiểu Trác đại nhân vất vả các vị đều rõ như ban ngày.
Phạm Anh trợn trắng mắt, thầm nghĩ lúc trước khỉ nào đó mới tới Tập Yêu Ti cũng không nói như vậy.
Văn Tiêu có chút lo lắng, đứng dậy nói một câu để ta đi xem, đi tới phòng ngủ của Trác Dực Thần ở hậu viện, nhẹ nhàng gõ cửa phòng vài cái.
“Tiểu Trác? Tiểu Trác?”
Trong phòng ngủ truyền đến một trận tiếng vang thật lớn, giống như là thân thể nện vào sàn gỗ cứng rắn lạnh như băng, Văn Tiêu nhất thời căng thẳng, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô trợn mắt há hốc mồm.
Thanh niên một thân trường sam màu vàng nhạt, trán đeo mạt ngạch cùng màu, tóc bạc cùng tóc đen đồng loạt rơi lả tả ở bên hông dịu dàng,trong lúc chuyển động chuông bạc buộc trên sợi tóc truyền đến từng âm thanh dễ nghe.
Trên cổ trắng như tuyết nhẵn nhụi, hiện ra yêu văn màu xanh vào giờ phút này có vẻ vô cùng diễm lệ một cách kỳ lạ, thanh niên nâng lên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, đôi mắt xanh ướt sũng khiến lòng người sinh ra thương cảm cùng thương tiếc.
“Văn Tiêu......”
Trác Dực Thần sau khi trưởng thành liền không còn mặc xiêm y ôn nhuận như thế nữa, cũng không bện tóc nữa, y hiện tại không giống thống lĩnh Tập Yêu Ti người người kính sợ kính yêu trong thành Thiên Đô, mà là một công tử kiều quý được chiều chuộng trong ngàn vạn tình yêu thương.
Lúc trước Văn Tiêu cũng lấy chuyện này trêu ghẹo y, Trác Dực Thần lúc ấy có chút thẹn thùng quẫn bách cười, không có đáp ứng.
Khó gặp được cảnh tượng tâm tâm niệm niệm, Văn Tiêu trừng con ngươi cũng sắp nhảy ra, bước lên nâng Trác Dực Thần dậy.
“Làm sao vậy? Ngã có đau không? Để tiểu cô cô nhìn xem.”
Trác Dực Thần cởi cổ áo xuống, làm lộ ra mảnh yêu văn diễm lệ cùng cái cổ nhẵn nhụi đến trước mặt Văn Tiêu, âm thanh gấp gáp tựa hồ sắp khóc lên.
"Văn Tiêu, con... ta không biết con đây là làm sao vậy, vừa tỉnh dậy, trên cổ liền có thêm một khối vật này, còn có tóc của con... tóc của con biến thành trắng rồi!"
Văn Tiêu thông minh biết bao, trong đầu lập tức hiện ra một suy đoán kinh thiên động địa, thử hỏi: "Tiểu Trác, con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trác Dực Thần kỳ lạ nhìn cô: "Văn Tiêu, cơ thể người lại không thoải mái sao? Năm nay không phải con mới mười bảy sao?"
Văn Tiêu nghẹn họng, kéo Trác Dực Thần đứng dậy.
“Đi, theo ta đi tìm Bạch Cửu.”
Trác Dực Thần tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi theo cô.
“Văn Tiêu, chúng ta đi đâu vậy?”
——
“Hắc hắc...... Hắc hắc hắc, Tiểu Trác ca, huynh thật xinh đẹp.”
Triệu Viễn Chu vừa vào tàng thư đường liền nghe thấy tiếng cười không có chút tiền đồ nào của Bạch Cửu, trên mặt không gợn sóng mang theo nụ cười lười nhác trước sau như một, trong lòng lại có chút hứng thú, bước chân cũng nhanh vài bước.
"Thỏ trắng nhỏ, ngươi năm nay cũng sắp mười bảy rồi, sao có thể cứ như một đứa trẻ quấn quít lấy Tiểu Trác đại nhân vậy?”
Triệu Viễn Chu còn chưa nói xong, thanh niên đưa lưng về phía hắn có chút mê mang quay đầu, đại yêu nhất thời cứng đờ tại chỗ, yết hầu vô thức lăn lên lăn xuống, tròng mắt đều trợn tròn.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Trác Dực Thần có bộ dáng dịu dàng như vậy.
Rõ ràng chỉ là một thân y phục mộc mạc cũng không diễm lệ, lại thật sự bị Trác Dực Thần mặc thành hút mắt như vậy, làm cho người ta cảm thấy kinh diễm đồng thời lại sinh lòng thương cảm.
Trác Dực Thần mê mang nhìn hắn, bất động thanh sắc tránh tay Bạch Cửu đang ôm ở thắt lưng mình, bị ánh mắt nóng rực của Triệu Viễn Chu nhìn có chút không tự nhiên, ngượng ngùng nói: "A... Xin chào?"
Triệu Viễn Chu ngay cả nói chuyện cũng không thể nào nói được tiếp.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi... không đúng, cái gì mà xin chào? Văn Tiêu, Tiểu Trác đây là làm sao vậy?"
Văn Tiêu phức tạp nhìn thoáng qua Trác Dực Thần đang mơ hồ, thở dài: "Tiểu Cửu nói, y bị áp lực quá lớn dẫn đến mất trí nhớ gián đoạn.”
Khi Triệu Viễn Chu còn chưa kịp phản ứng từ tin tức không biết là vui vẻ hay là bất ngờ này, bả vai bị người ta gõ gõ.
“Đại yêu, ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Làm thần giữ cửa à?”
Là Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh.
Hai người khi nhìn thấy Trác Dực Thần không giống như trước kia vẻ mặt đều là sửng sốt, ánh mắt giống Triệu Viễn Chu như đúc.
“Tiểu Trác đại nhân......" Anh Lỗi xấu hổ đỏ mặt: "Người hôm nay...... thật đẹp mắt, không phải không phải, ý của ta là người trước kia cũng rất đẹp mắt.”
Trác Dực Thần đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của bọn họ hận không thể tìm một khe đất chui vào, có chút sợ hãi trốn ở phía sau Văn Tiêu, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh ướt sũng.
“Thần nữ đại nhân." Anh Lỗi cười ngây ngô: "Người lúc trước ăn ngon như vậy?”
Mọi người:...
Văn Tiêu:...
-------------
Mùa đông tuyết lớn bay tán loạn, sau khi người thân qua đời, Trác Dực Thần đã sớm quen với thời tiết thay đổi thất thường trong thành Thiên Đô, tuy rằng bọn Văn Tiêu cũng không nói cho y biết, nhưng Trác Dực Thần thông minh biết bao, sớm đã từ trong đôi câu vài lời của bọn họ đoán ra chút gì đó.
Trong linh hồn của đứa trẻ chỉ có một bầu hận ý đối với Chu Yếm, y cũng không rõ vì sao tương lai mình sẽ lựa chọn trở thành bạn với Triệu Viễn Chu, nhưng y lựa chọn im lặng, không có nói những lời ác ý với Chu Yếm, mà tránh Triệu Viễn Chu như rắn rết, nhìn đại yêu tâm đều lạnh.
Mẹ nó, một khi trở lại trước giải phóng!
Dưới sự khuyên nhủ lặp đi lặp lại của Văn Tiêu, y vẫn phủ thêm chiếc áo khoác lớn màu vàng nhạt có chút nặng nề kia, nhìn chằm chằm quả hồng no đủ ngon mắt mà trên cây, không khỏi rơi vào những ngày hạnh phúc cùng với ca ca tâm sự ở Trác phủ.
Cũng không thể nói là hạnh phúc, dù sao phụ thân cùng ca ca là trụ cột trong nhà, là anh hùng bảo vệ bách tính thiên đô, ngày thường bận tối mày tối mặt, thời gian ở nhà không tính là nhiều. Nhưng mỗi lần Trác Dực Thần nhớ lại, chỉ cảm thấy thỏa mãn dị thường.
“Bụp!”
Quả hồng trên cây đập vào lòng Trác Dực Thần, gọi suy nghĩ của thanh niên về.
“Trác Dực Thần.”
Sau lưng vang lên một âm thanh có chút khàn khàn.
Trác Dực Thần quay đầu nhìn lại, liền thấy một thanh niên áo đen đứng dưới mái hiên hành lang, thờ ơ nhìn y.
Đó là một yêu quái rất đẹp, rất tà khí.
Trác Dực Thần nghi hoặc: "Ngươi là?”
Ly Luân tò mò tiến lên vòng quanh y, mới lạ: "A Yếm nói ngươi mất trí nhớ, năm lần bảy lượt cảnh cáo ta không được khi dễ ngươi, xem ra là thật.”
Trác Dực Thần không hiểu sao có chút phản cảm khi hắn tới gần, lui về phía sau một bước, môi hơi mím, tựa hồ muốn hỏi cái gì. Nhưng đại yêu trước mặt bất mãn với sự xa cách của y, kéo eo y ôm chặt vào lòng.
Ly Luân si mê chôn đầu ở trong cần cổ tinh tế của thanh niên ngửi ngửi, Trác Dực Thần kinh hãi, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên, y muốn đẩy hắn ra, Ly Luân vào giờ phút này lại rên rỉ một tiếng.
Một mũi tên đang đóng chặt trên đùi hắn.
Bùi Tư Tịnh cầm Liệt Ảnh Cung trong tay, trên mặt phủ kín sự lạnh lùng.
Trác Dực Thần rời khỏi vòng tay của hắn, Ly Luân chỉ thờ ơ rút mũi tên cắm trên đùi ra, trong mắt toát ra một cỗ sát ý nhàn nhạt, lại nhìn vẻ mặt đề phòng của Trác Dực Thần nhàn nhạt nở nụ cười, hóa thành một trận gió nhẹ mang theo lá hòe rời đi.
Trác Dực Thần nhớ lại cái nhìn cuối cùng của đại yêu trước khi rời đi, chỉ cảm thấy bên trong tràn ngập vô số dục vọng cùng với sự chiếm hữu, không khỏi run sợ.
Bùi Tư Tịnh tiến lên, lo lắng đánh giá y một vòng, nói: "Trác đại nhân, có bị thương không?”
Trác Dực Thần lắc đầu: "Hắn là ai?”
“Một Hòe Thụ Yêu già đến chuộc tội. "Bùi Tư Tịnh lạnh lùng nói.
Trác Dực Thần nghi hoặc nghiêng đầu, làm như không rõ vì sao cô nói như thế, Bùi Tư Tịnh lại vào giờ phút này đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay, nâng trán Trác Dực Thần lên.
Trác Dực Thần trừng to hai mắt, thẹn thùng ngay cả lỗ tai đáng yêu cũng đỏ lên, Bùi Tư Tịnh mặt ngoài lãnh đạm, tựa hồ chỉ là làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng đáy mắt nàng lại chứ chan dịu dàng cùng tình ý, Trác Dực Thần có thể thấy rõ ràng.
“Trác đại nhân, Bùi đại nhân.”
Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh ăn ý tách ra.
——
Đêm như nước.
Thanh mai trúc mã đặt ở đầu trái tim hiếm khi làm nũng muốn uống canh tuyết lê, Trác Dực Thần tự nhiên cưng chiều tự tay làm cho người ta một chén, bưng đến phòng Văn Tiêu nói chuyện một hồi mới rời đi.
Bộ dáng đáng yêu của Văn Tiêu khi uống canh tuyết lê, cùng với giọng nói nhỏ nhẹ của người phụ nữ nói về tình cảm giữa bọn họ trong những năm gần đây, tình yêu say đắm trong đáy mắt gần như sắp tràn ra, Tiểu Trác đại nhân bị trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, rời đi như chạy trốn, Văn Tiêu nhìn bóng lưng y rời đi, khóe miệng toát ra nụ cười ý vị không rõ.
Trước cửa phòng ngủ, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ôm đệm chăn của mình, mỗi người chiếm một góc, hờ hững nhìn nhau.
Trác Dực Thần nhìn thấy hai người bọn họ, hơi nhíu mày, không hiểu: "Hai người các ngươi ngồi xổm ở cửa phòng ngủ của ta làm cái gì?”
Bạch Cửu khóc lóc nhào vào trong ngực Trác Dực Thần, bị thanh niên bất ngờ bị ôm lấy, nói: "Trác ca, ta sợ, mấy ngày nay ta ngủ không an ổn, trong mộng luôn có yêu quái ăn thịt người. Ta có thể ngủ cùng huynh không? Tư thế ngủ của ta rất tốt, không ngáy không cướp chăn, xin huynh mà, hu hu hu.”
Triệu Viễn Chu cười khanh khách kéo Bạch Cửu từ trong ngực Trác Dực Thần ra, lặng lẽ dùng sức nhéo nhéo eo đứa nhỏ như cảnh cáo, nói: "Chính ngươi chính là yêu, huống chi Đại Hoang có yêu quái nào dám xuống tay với con trai của Bạch Nhan đại nhân?"
Bạch Cửu quát: "Tên Ly Luân bạn tốt của ngươi dám đó!”
“Phi!”
Triệu Viễn Chu giận dữ, cẩn thận từng li từng tí đi xem Trác Dực Thần, gặp người biểu tình không có bất kỳ dị thường lúc này vừa cảm thấy may mắn nhưng vừa lại cảm thấy khổ sở.
“Thỏ trắng nhỏ ngươi bịa đặt đúng là không cần nghĩ? Nói lung tung là vô địa ngục sẽ bị cắt lưỡi đó!”
Nhìn hai người như hai con gà con cãi nhau, Trác Dực Thần bất đắc dĩ đỡ trán, nói: "Triệu Viễn Chu, vậy ngươi tới làm gì?"
Triệu Viễn Chu oan ức: "Tiểu Trác đại nhân, ta đây không phải lo lắng cơ thể của ngươi sao?"
Trác Dực Thần vừa định lạnh lùng cự tuyệt, nhưng thoáng nhìn đáy mắt Triệu Viễn Chu lo lắng không phải giả, lập tức mềm lòng.
“Ừ, vào đi.”
………
Mẹ nó, Bạch Cửu đúng như lời cậu nói, chỉ là an tĩnh nằm ở trong lòng Trác Dực Thần ngủ, nhưng là ai tới nói cho y biết, vì cái gì Triệu Viễn Chu vốn nên ở trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi giờ phút này lại xuất hiện ở trên giường của mình còn ôm eo của mình?!
Trác Dực Thần giãy dụa, không tránh ra được, ngược lại thiếu chút nữa đánh thức đứa bé trong lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, một chút buồn ngủ cũng không có.
Triệu Viễn Chu phía sau được voi đòi tiên, thò tay vào trong áo Trác Dực Thần, vuốt ve da thịt khiến người ta mơ ước.
“Tên súc sinh!”
Trác Dực Thần ở trong lòng mắng.
Hơi thở của ai đó trong lúc ngủ toàn bộ đều thở vào cổ Trác Dực Thần, dẫn thanh niên nổi lên một thân nổi da gà, đại yêu trong lúc "Ngủ mơ" cắn cần cổ y, giống như đang thì thào nói mớ.
“Tiểu Trác...... Rất thích ngươi.”
——
Khi Trác Dực Thần mang theo quầng mắt màu đen xuất hiện trước mặt Anh Lỗi, Tiểu Sơn Thần kinh hô một tiếng.
“Tiểu Trác đại nhân, sao người lại mệt mỏi như vậy? Ngủ không ngon sao?”
Trác Dực Thần làm sao có thể không biết xấu hổ nói là bị con khỉ nào đó phiền, nghẹn khuất gật đầu, Anh Lỗi lập tức kéo Trác Dực Thần đến trước người hắn ngồi, hai tay phủ lên cái trán trắng nõn của thanh niên.
“Mấy ngày nay ta học được một ít thủ pháp mát xa của con người, Tiểu Trác đại nhân cứ hưởng thụ là được.”
“Trác Dực Thần không ngăn cản, cười nói: "Sao đột nhiên muốn học cái này? Ta còn tưởng ngươi chỉ có hứng thú với nấu ăn chứ.”
Anh Lỗi ngượng ngùng, đỏ mặt: "Thần nữ đại nhân từng đề cập với ta, từ sau khi Tiểu Trác đại nhân mất đi vảy của Nhiễm Di, có lúc bị ác mộng đánh thức, thật lâu không thể ngủ được. Ta nghe nói mát xa có thể khiến người ta thả lỏng thể xác và tinh thần, liền muốn đi học một hai, nếu như có thể giúp được Tiểu Trác đại nhân, ta rất vui vẻ.”
Trác Dực Thần hốc mắt đỏ lên, tuy rằng y không nhớ gì ký ức của tương lai, nhưng vẫn là sẽ vì mọi người lo lắng cho y mà cảm động, cúi đầu nói: "Cám ơn ngươi, Anh Lỗi."
Thanh niên mệt mỏi dưới thủ pháp mát xa cao siêu của Tiểu Sơn Thần bình yên đi vào giấc ngủ, Anh Lỗi ôm y vào trong ngực, nhẹ ngửi mùi thơm trên tóc y, không khỏi suy tư Tiểu Trác đại nhân dùng mùi hương gì, vì sao hắn tìm nhiều cửa hàng như vậy cũng không tìm được mùi hương cùng loại?
Tiểu Sơn thần vừa xuống núi, liền gặp được Trác thống lĩnh đại danh lừng lẫy của Đại Hoang cùng nhân gian, tự nhiên là vô cùng sùng bái, rất muốn được Tiểu Trác đại nhân khích lệ cùng khen hắn.
Nhưng hiện tại hắn... cũng muốn được Tiểu Trác đại nhân yêu thích.
Có phải hắn quá tham lam không?
Tiểu Sơn Thần ôm người trong lòng, rầu rĩ không vui nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro