[All Thần] Tiểu Trác đại nhân cả người của ngài làm bằng nước à?
[All Thần] Tiểu Trác đại nhân cả người của ngài làm bằng nước à?
Trác Dực Thần từ sau khi hòa làm một thể với máu Băng Di y vẫn có một bí mật khó mở miệng.
Ban ngày thì không sao, chỉ là vừa đến ban đêm, cả người y luôn cảm thấy nóng đến đau đớn, chỉ có thể nửa đêm len lén đi ngâm mình trong hồ nước nhỏ ở sau hậu viện Tập Yêu Ti.
Ngay đêm qua, lúc y ngâm mình đột nhiên cảm giác hạ thân truyền đến một trận khác thường, vừa mở mắt đối diện với một cái đuôi rồng màu vàng nhạt nhất thời bị dọa đến mức hồn vía lên mây, thiếu chút nữa liền thất thanh thét chói tai.
Đây chính là chân thân mà Văn Tiêu nói.
Chỉ là đáng tiếc con cá chép bị chiếc đuôi đè chết.
Ngày hôm sau Bạch Cửu tinh mắt liếc mắt một cái liền nhìn ra trong hồ vốn có bốn con cá chép gấm nhưng lại đột nhiên bị thiếu một con, quấn lấy Anh Lỗi hỏi hắn có phải bắt cá đi rèn luyện tài nghệ nấu ăn của mình hay không.
"Ai nha, ta đã nói ta thật không có bắt cá chép gấm của tiểu Trác đại nhân, hơn nữa cá này là dùng để ngắm, không thể ăn."
Tiểu Sơn Thần bất đắc dĩ bịt miệng đứa nhóc đang lải nhải, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trác Dực Thần giờ phút này đang chột dạ ở một bên.
Trác Dực Thần ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng quay đầu nhìn lá rụng ngoài cửa sổ bị gió thổi xuống.
"Nhưng đệ nói đúng, mấy ngày nay hậu viện đúng là có chút kỳ lạ." Văn Tiêu nói: "Mấy ngày nay ta dậy sớm, rõ ràng mấy ngày gần đây không có mưa, ta lại nhìn thấy phiến đá bên cạnh hồ có nước đọng lại, giống như là..."
"Như là trong nước có cái gì bò ra." Triệu Viễn Chu làm mặt quỷ với Bạch Cửu, thấy người sau sợ tới mức nhào vào trong ngực Trác Dực Thần, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Tự gây nghiệt không thể sống.
"Đừng dọa ta đừng dọa ta! Chẳng lẽ đường đường trong Tập Yêu Ti...... Xuất hiện một ngư yêu!" Bạch Cửu sắc mặt trắng bệch, lại nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Trác Dực Thần, nói: "Vậy tiểu Trác ca không phải rất nguy hiểm sao? Phòng ngủ của huynh ngay bên cạnh hậu viện."
Trác Dực Thần kiềm chế sự hỗn loạn trong lòng, y không muốn làm lộ một mặt xấu của mình trước mặt của mọi người, chỉ sợ bọn họkhông tiếp thu được, vừa muốn mở miệng, ngược lại bị Anh Lỗi giành trước.
"Bạch Cửu nói không sai, Tiểu Trác đại nhân, nếu không mấy ngày nay người đến phòng ngủ của ta ngủ đi, tư thế ngủ của ta rất tốt, không ngáy cũng không đá chăn!"
Lo lắng trong mắt hổ nhỏ không giống làm bộ, chỉ là trong đó có sự vui vẻ kì lạ làm cho Trác Dực Thần không hiểu.
"Người mới yêu thụ thụ bất thân." Bùi Tư Tịnh vẫn từ nãy giờ không mở miệng khi nghe nói Anh Lỗi muốn Trác Dực Thần ngủ cùng hắn, tính tình lãnh đạm hơn nữa cũng không nhịn được mà mở miệng.
"Ta có thể canh giữ ở cửa phòng ngủ của Trác đại nhân, huống chi có A Hằng đi cùng ta, nếu quả thật là yêu tà quấy phá, ngăn cản nó, đệ đệ cũng có thể thông báo cho các ngươi trước."
Văn Tiêu sắc mặt không đổi từ chối: "Bùi tỷ tỷ, ta biết ngươi võ công tỷ rất mạnh, cũng là vì lo lắng cho an toàn của Tiểu Trác. Chỉ là thân thể phàm nhân, nếu tỷ ngày ngày không ăn không uống trông coi Tiểu Trác như vậy, một ngày nào đó sẽ bị ốm."
Bùi Tư Tịnh trầm mặc, âm thầm nắm chặt chiếc cung trong tay.
Nàng vẫn chưa đủ mạnh, quá yếu.
"Vậy vẫn cần đại yêu ta ra tay, ta đây liền cố mà làm......" Triệu Viễn Chu còn chưa nói xong, đã bị Trác Dực Thần trầm giọng cắt đứt.
Trác Dực Thần nói: "Ta có Vân Quang kiếm cùng yêu đan, không cần lo lắng cho ta. Huống chi trên đời này ngoại trừ con khỉ nào đó, cũng không có yêu quái nào không có mắt dám tự tiện đột nhập vào Tập Yêu Ty."
Con khỉ nào đó sắc mặt đen xuống: "Là vượn! Là vượn trắng! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Trác Tiểu Thần ngươi cố ý chọc giận ta có phải hay không!"
Ban đêm.
Thần nữ đại nhân mặc một bộ bạch y đơn bạc, tay cầm hoa đăng đi qua hành lang dài, vừa muốn đi hậu viện, vừa nghe giá sách trong tàng thư đường truyền đến thanh âm rì rầm, mặt mày giãn ra.
"Ra đây đi."
Bầu không khí yên lặng một hồi lâu, đại yêu bất đắc dĩ ôm ngực cùng Bạch Cửu ủ rũ xuất hiện ở trước mặt Văn Tiêu.
Văn Tiêu cười khẽ, bày ra dáng vẻ ta hiểu mà, nói: "Làm sao? Là không yên tâm được được với Tiểu Trác sao?"
Triệu Viễn Chu lười biếng đá vào bụng đứa trẻ một cước, nói: "Là nhóc này quan tâm tiểu Trác đại nhân, lại sợ thật sự có ngư yêu ăn thịt người, nhất định phải gọi ta dậy."
Bạch Cửu một chút mặt mũi cũng không cho hắn, nói: "Ngươi đánh rắm! Ta vốn là muốn đi tìm Anh Lỗi cùng ta đi bảo vệ Tiểu Trác ca, nhưng ai biết tên kia đêm hôm khuya khoắt chạy đi đâu? Ta vừa đến Tàng Thư Đường đã thấy ngươi lén lút muốn đi đến phòng ngủ của Tiểu Trác ca!"
Con vịt chết Triệu Viễn Chu mạnh miệng: "Đó là đi đêm!"
Văn Tiêu không chút lưu tình vạch trần: "Nhà xí cũng không ở hậu viện, hơn nữa đại yêu... Có nhu cầu sinh lý sao?"
Triệu Viễn Chu biết rõ đạo lý càng nói nhiều là càng sai, mặt ngoài Văn Tiêu dịu dàng nhu hòa, kì thực miệng độc muốn chết, không phải nói trúng tim đen, liền có thể tìm được người ở góc độ không tưởng tượng được nói đến á khẩu không trả lời được.
"Nếu đã tới rồi." Văn Tiêu nói: "Cùng vào xem đi."
Triệu Viễn Chu cười nhẹ gõ gõ giá sách phía sau, nói: "Bùi đại nhân không đi cùng sao?"
Sau một hồi trầm mặc, Bùi Tư Tịnh mới chậm rãi đẩy cửa tủ ra.
Vừa vào hậu viện, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn thấy hổ nhỏ đầu tóc vàng chói mắt nào ghé vào bên hồ lắc đầu, một bộ dáng tò mò nhìn điều gì đó thú vị.
Triệu Viễn Chu dẫn đầu tiến lên, Bạch Cửu vừa rồi còn trốn ở phía sau Bùi Tư Tịnh, vừa thấy Anh Lỗi lá gan nhất thời lớn lên, có chút bất mãn: "Hay lắm,ta nói đi phòng ngủ tìm ngươi không thấy người, hóa ra là tự mình lén lút tới."
Anh Lỗi mạnh mẽ quay đầu lại: "Suỵt! Nhỏ giọng một chút!"
Lúc này mọi người mới thấy rõ, Trác đại nhân vốn nên nghỉ ngơi trong phòng ngủ giờ phút này đang lộ một cánh tay trắng như tuyết, cả người đều nằm sấp trong hồ, hai mắt nhắm chặt.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, bên dưới vốn nên là hai chân của loài người lại bị thay thế một cái đuôi rồng màu vàng nhạt, vảy đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Có thể là bởi vì mới vừa luyện hóa yêu đan, đuôi Trác Dực Thần không giống yêu long lớn khác, nhưng hồ nhỏ này không thể chứa hết chiếc đuôi, đuôi nhô ra mặt nước, tựa vào trên vách hồ. Cá chép gấm trong nước làm như cực kỳ tò mò, nghĩ là cùng loại với mình, thân mật cọ vào đuôi vàng nhỏ của rồng.
Trên trán trắng nõn no đủ, mơ hồ có thể thấy được hai sừng rồng khéo léo đáng yêu, ước chừng chỉ to bằng ngón út, nhìn đi làm cho lòng người sinh ra cảm giác muốn sờ bóp.
Mọi người nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Hầu kết Triệu Viễn Chu lăn một vòng, nói: "Đây... nguyên nhân hẳn là do có nội đan, Băng Di chính rồng nước là thượng cổ, Tiểu Trác có được giọt máu của y, đương nhiên là không thể rời khỏi nước. Nhưng là bởi vì Trác Dực Thần là con người biến thành yêu, nhất thời còn không học được cách ở dưới nước thở, chỉ có thể..."
Bạch Cửu trợn tròn mắt, nói: "Cho nên Ngư Yêu mà Tiêu tỷ nói thật ra vẫn luôn là Tiểu Trác ca!"
Bùi Tư Tịnh không khách khí vỗ đầu cậu một cái, hơi có chút bối rối: "Nhỏ giọng một chút! Nếu Trác đại nhân không muốn nói cho chúng ta biết chân tướng nhất định là có nỗi khổ riêng."
Nhưng đã muộn, giấc ngủ Trác Dực Thần vốn nông, bị bọn họ náo loạn một phen như vậy không tỉnh giấc mới là lạ, y chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt xanh muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu xinh đẹp, vẻ mặt còn mang theo một tia mờ mịt.
Mọi người khi nào gặp qua bộ dáng nhu thuận đáng yêu của y như vậy, cũng không khỏi nhìn đến ngây người, kìm lòng không đặng thả nhẹ hô hấp.
"Mọi người....."
Trác Dực Thần vừa thấy là bọn họ, nhất thời không biết làm sao, ymờ mịt ôm cái đuôi của mình hướng về phía sau bơi vài bước, sợ hãi tột độ đã làm cho y quên là mình có thể hóa thành hai chân rời đi, ánh mắt cảnh giác, biểu tình cũng là khổ sở.
Anh Lỗi cách hắn gần nhất, thấy thân thể Trác Dực Thần khẽ run rẩy cho là mình dọa y, cởi áo choàng ra muốn đắp lên vai Trác Dực Thần, lại bị vẻ mặt đối phương cẩn thận né tránh, hổ nhỏ rất là oan ức.
"Tiểu Trác!" Triệu Viễn Chu lo lắng tiến lên một bước.
"Tránh xa ta ra!" Trác Dực Thần quát to, nước mắt lăn trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng như tuyết, hết sức đau lòng: "Mọi người vì sao muốn vào đây? Ta vốn không muốn cho các người nhìn thấy một mặt xấu xí như vậy của ta."
Văn Tiêu rất đau lòng, cô biết rõ để Trác Dực Thần tiếp nhận mình biến thành yêu quái chán ghét nhất trước kia là cực kỳ gian nan, nhưng lại sợ hãi lần nữa dọa đến thiếu niên vô cùng đau lòng lúc này, giọng nói dịu dàng.
"Không xấu, Tiểu Trác, con rất đẹp."
Trác Dực Thần không nghe, chỉ im lặng rơi lệ.
"Cái đuôi đẹp như vậy." Bạch Cửu lẩm bẩm: "Tiểu Trác ca, sao huynh lại cảm thấy mình xấu xí chứ?"
Bùi Tư Tịnh ngược lại lộ ra bình tĩnh, chỉ là ánh mắt không mảy may rời đi khỏi y, bình tĩnh mở miệng: "Trác đại nhân, ngươi cảm thấy yêu thú xấu xí, vậy ngươi cảm thấy Anh Lỗi, hoặc là Triệu Viễn Chu, bọn họ xấu sao?"
Anh Lỗi vô tội oan ức: "Đúng vậy a, tiểu Trác đại nhân, người thật sự cảm thấy ta rất xấu sao? Nhưng người bình thường thích nhất sờ tai trên đầu ta, hơn nữa nguyên hình của ta là hổ nhỏ đã là khí phách rồi, nếu muốn nói xấu... khỉ dù sao khó coi hơn."
Không hiểu sao Triệu Viễn Chu lại cảm thấy mình bị đâm một cái:...
Đại yêu hít sâu một hơi, cảm thấy mình sống mấy vạn năm nay một số ít lời tốt cùng dịu dàngtoàn bộ đều cho Trác Dực Thần cùng Văn Tiêu.
Hắn xem Văn Tiêu chỉ như nuôi con gái.
Triệu Viễn Chu ngồi xổm bên cạnh hồ nước, ôn hòa nhìn thiếu niên đang khóc cười cười, an ủi nói: "Tiểu Trác, ta từng gặp qua không ít thủy tộc ở biển sâu, coi như là người cá quyến rũ trong truyền thuyết, đuôi của các nàng cũng là đen kịt xấu xí. Nhưng chỉ có ngươi, chỉ có ngươi là ta thấy cái đuôi xinh đẹp nhất, là yêu quái đáng yêu nhất."
Trác Dực Thần chảy nước mắt nhìn về phía hắn, miễn cưỡng cười cười, dùng tiếng khóc nức nở nói ra: "Nơi nào có người như vậy...... Khen ta sao?"
Triệu Viễn Chu thấy tâm tình y cuối cùng cũng ổn định lại, nội tâm không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, dỗ dành nói: "Ta lừa gạt ngươi lúc nào? Nếu có cơ hội, ta nhất định dẫn ngươi về Đại Hoang Quy Khư, nhìn đám Thủy tộc kia, ngươi liền biết ta không phải đang lừa gạt ngươi."
Hai người bọn họ không coi ai ra gì mà nói chuyện khiến cho bầu không khí mập mờ làm cho mọi người cực kỳ khó chịu, Văn Tiêu nóng rực nhìn đuôi rồng Trác Dực Thần, cắt ngang: "Tiểu Trác, ta có thể sờ sờ đuôi rồng con không?"
Trác Dực Thần nghe vậy, trực tiếp liền đỏ bừng mặt, cầu cứu nhìn Anh Lỗi cùng Bùi Tư Tịnh, đối mặt với yêu cầu khó có được của thanh mai trúc mã, y cũng không nhẫn tâm từ chối.
"Long tộc tránh đời ít xuất hiện, hiếm thấy." Triệu Viễn Chu cười híp mắt cắt đứt ý nghĩ của Văn Tiêu, nói: "Thần nữ đại nhân có thể có điều không biết, đuôi và sừng rồng của Long tộc, nếu bị người khác sờ soạng thì người sờ phải chịu trách nhiệm."
Không nói một đám người trưởng thành bọn họ, ngay cả Bạch Cửu một đứa nhóc cũng biết đây là ý gì.
Trác Dực Thần bị nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng ngùng, luống cuống ôm đuôi mình nhỏ giọng nói: "Hai người có thể đi ra ngoài trước không? Đêm rồi, ta muốn ở chỗ này ngủ thêm một lát."
"Nhưng Tiểu Trác ca không thể nào cứ ở trong hồ như vậy được." Bạch Cửu nói: "Đại yêu, ngươi có cách gì không?"
Đại yêu trầm tư: "Long tộc dùng thuật thủy, đa số rồng trưởng thành chỉ cần ngâm trong chốc lát là được, Tiểu Trác từ người chuyển yêu, không thể tránh khỏi, huống chi vảy của y khô, cần nước làm dịu."
Anh Lỗi ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Trác Dực Thần thẹn thùng, đẩy đại yêu một bên ra, ghé vào hồ nước bên cạnh nói với Trác Dực Thần: "Tiểu Trác đại nhân, ta cho người xây một cái hồ để cho người dùng để ngâm nước được không?"
Trác Dực Thần do dự: "Chuyện này...... có phiền quá hay không?"
Bùi Tư Tịnh nói: "Có đại yêu Triệu Viễn Chu vạn năm cùng tiểu sơn thần ở đây, chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi."
Nàng không nói là bởi vì nàng có chút ghen tị cá chép gấm trong nước, chúng nó có thể tùy ý vuốt ve đuôi rồng Trác Dực Thần cùng y thân mật.
Triệu Viễn Chu bóp chú thi pháp, sờ sờ đầu lông xù của Trác Dực Thần, dỗ dành: "Ta thi triển một pháp thuật nho nhỏ cho đuôi rồng của ngươi, để nó có thể làm ướt đuôi không đến mức khiến ngươi quá mức khó chịu, đêm nay ngươi ở phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, cứ như vậy, miệng vết thương của ngươi chưa lành, sợ là sẽ bị sốt."
Trác Dực Thần ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ... Đa tạ."
Ngày hôm sau, Trác Dực Thần vừa mở mắt liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Anh Lỗi, theo bản năng vung quyền đánh tới, chỉ thiếu chút nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Lỗi khó giữ được, may mắn được Triệu Viễn Chu giữa không trung nắm lấy.
Triệu Viễn Chu cười nói: "Tiểu Trác đại nhân vừa ngủ dậy táo bạo như vậy sao?"
Trác Dực Thần hổn hển trừng hai người bọn họ: "Hai người bị điên phải không? Sáng sớm tới quấy rầy mộng đẹp của người khác."
Anh Lỗi oan ức di chuyển cơ thể, Trác Dực Thần lúc này mới nhìn thấy giữa phòng ngủ đặt một cái hồ lớn vừa vặn có thể duỗi thẳng đuôi mình xuống. Làm như sợ vảy của y bị thương, trong ao còn tri kỷ đặt một tấm thảm dày lông xù, trên vách đá khắc vỏ trai cùng trân châu, trong phòng ốc còn có chút tối đen lóe ra quang mang nhu hòa.
Anh Lỗi tự hào giới thiệu: "Đây là thảm do điêu yêu chế thành, gặp lửa không cháy gặp nước không ướt. Bên ngoài khảm vỏ trai yêu và dạ minh châu, dạ minh châu sinh trưởng phải hơn trăm năm, ánh sáng nhu hòa, đây chính là thứ ta tìm đã lâu."
"Tiểu Sơn Thần, lời này của ngươi hình như chỉ có mình ngươi xuất lực." Triệu Viễn Chu hừ lạnh: "Điêu yêu này là ta tự mình đi Côn Luân bắt tới, Tiểu Trác đại nhân không khen ta sao?"
Trác Dực Thần cảm thấy ấm áp, ngượng ngùng quay đầu, nói: "Đa tạ, làm phiền hai người rồi."
"Trác Tiểu Thần." Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, thương tiếc vuốt ve sườn mặt y, nói: "Ngươi làm từ nước sao? Sao lại thích khóc như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro