Phương ...Phương ơi
Bây giờ chúng tôi bắt đầu dính vào 1 cuộc chiến giằng co , các vị trí đã chiếm được sẽ trở nên mong manh nếu bị quân Tàu phản công do lực lượng 2 bên quá chênh lệch . Cũng đúng thôi , bên kia chiến tuyến , quân Tàu chẳng có gì ngoài nhà đông con nên cứ thế mang ra mà chiến thôi . Lúc này ở khắp các chiến trường Nam Kinh ; Thượng Hải ; Vũ Hán ;Quảng Châu , quân Tàu đều đã bị đánh bật ra và rút lui chiến thuật hết về để tử thủ tại Bắc Kinh này rồi . Trọng tâm vẫn chính là cái tòa Đại lễ đường nhân dân kia khi mà chúng tôi chỉ còn cách đó đúng 15 km nhưng ko sao có thể vượt lên được do hệ thống phòng thủ kiểu tập đoàn cứ điểm ở đây quá kiên cố với những phân khu đan xen nhau . Ngày nào cũng là những trận quyết đấu căng thẳng khi mà chúng tôi phải căng mình giữ phòng tuyến , tránh để vỡ trận địa . Tuy nhiên đêm xuống , những cuộc phản công và tiến công vẫn được diễn ra bởi chỉ phòng thủ đơn thuần thì thế trận sẽ đi xuống rất nhanh . Cũng đã được 1 tuần rồi , trung đội tôi chỉ còn 1 nửa , hiện tại đang là giờ nghỉ trưa nhưng vẫn phải đề phòng bởi bọn Tàu rất hay cho quân đánh bất ngờ vào những lúc như này . Tôi đang ngồi ăn với Phương còn thằng Đoàn nó bận giao lưu với mấy ôn anh rồi , thông cảm đi , đám con trai mà . Đang ăn ngon lành , tôi bỗng thấy cổ họng mình như có gì đó lợm lợm lên , rồi như ko thể giữ được nữa , tôi vội vã chạy lại vách tường đổ nát và " huệ '' . Tôi nôn tất cả những gì mình vừa ăn ra rồi vật cả ra đất . Phương hớt hải đỡ lấy tôi
_Chị Thủy , chị sao thế ? Bị ngộ độc à ? Cần em gọi quân y ko ?
_Ko .....chị ổn !
Tôi dựa vào nó rồi gắng đứng dậy , tuy nhiên ngay lúc đó tôi lại thấy mình lợm giọng rồi lại ôm bụng '' huệ '' thêm bãi nữa . Miệng tôi đắng ngắt , Phương lo lắng
_Chị rất ko ổn rồi đó , để em đưa đi quân y nhé !
_Ko , đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi . Chị nghĩ mình có thai rồi !
_Hả ( mặt Phương như ko tin vào những gì tôi vừa nói ) , chị nói sao cơ ? Có con á ....này này nhé ... có gì đó ko đúng ở đây !
_ Chị ko nói dối đâu ! Chắc chắn là với thằng Đoàn rồi ! Chị với nó đã quan hệ với nhau !
_Khiếp , 2 người nhanh thế ?
_Cảm xúc tự nhiên thôi ! Em đừng nói với nó nhé ! Đợi đến ngày toàn thắng , chị sẽ coi đó như món quà tặng nó luôn !
_Wow , quà này hơi to đó ! Thôi được òi , nhưng nhớ mời em ăn đám cưới đó !
Mang trong mình kết tinh của tình yêu tôi với Đoàn , tôi bặm bụng sẽ cố gắng để trở về . Hy vọng ngày chiến thắng sắp đến gần trước khi cái thai to hơn và tôi ko thể chiến đấu tiếp . Bây giờ tôi phải đảm bảo cho đứa trẻ trong bụng được chào đón ngày mai mà ko phải lo về bom đạn như tôi lúc này . Buổi tối , trời mưa bụi nhưng khá to , tôi lụp xụp với chiếc áo khoác đứng trong hàng ngũ quân tiên phong cùng Đoàn và Phương , cả đơn vị chuẩn bị đánh bộc phá tạo cửa mở để quân mình có thể tiếp tục tiến lên . Xung quanh rét vô cùng do cái thời tiêt này nhưng lại cũng hầm hập do áp lực của bom đạn nó ép xuống . Mon men theo mê cung của những đống đổ nát , tôi cố nhìn lên trên , qua những vệt pháo sáng có thể thấy quân Tàu đang liên tục bổ sung thêm lực lượng cũng như gia cố lại các phòng tuyến của chúng . 1 anh bạn với khẩu Mk 102 kiếm góc ẩn nấp để yểm trợ từ xa . Lũ bắn tỉa ko thể xem thường được , nhất là những phòng tuyến như này thì bọn bắn tỉa lại càng được được triển khai dày hơn . Bọn tôi thường gập báng súng lại để tối đa gọn gàng khi di chuyển , khẩu Ak 105 của Phương chỉ có thể thụt báng lại ngắn hết mức có thể chứ ko thể gập sang bên như Mk 190 của tôi hay Type 72 của Đoàn lượm từ bọn Tàu . Tiến lên yên lặng hết mức có thể , tôi dùng dao đâm thủng cổ 1 thằng , đồng bọn chưa kịp phản ứng thì đã ăn nguyên viên gạch vào đầu từ thằng Đoàn , 2 cái xác đổ gục trên đất . Cả đám bắt đầu tản ra và cài bộc phá ở khắp các chốt chặn , tuy nhiên đúng lúc đó Phương đạp phải quả mìn chống bộ binh
_Ah
Con bé bị thổi bật lên và văng sang bên và ngã dập người xuống đất , chân nó nát bấy ra , những mảnh thịt cùng máu dính chặt vào đôi giày đã cháy .Khi tiếng nổ to như thế phát ra ngay lập tức đánh động đến bọn trong các lô cốt , anh bạn bắn tỉa kia ngay lập tức bắn gục những thằng trên các trạm gác . Hỏa lực từ các cứ điểm ngay lập tức vãi ra
_Hỏng rồi , rút lui mau !
Cố bế cái Phương lên vai , tôi xốc nó cố gắng chạy còn Đoàn cầm theo đống trang bị của nó , đạn bắn đuổi theo sát nút làm chúng tôi rợn cả người khi đang đùa giỡn với tử thần . Tôi cảm giác vai mình ẩm ẩm , đúng , Phương đang mất máu , phải nhanh chân lên nếu ko con bé ko sống nổi mất , trên đường đi , con bé thều thào
_Chị ...chị ..em ...em lạnh !
_Cố lên Phương ơi , ko được gục , cố chiến đấu đi em !
Chân tôi như choãi ra và rất mỏi nhưng tôi vẫn tự nhủ phải cố gắng lên . Đã về đến quân y viện , tôi đặt con bé nằm lên giường , con bé mặt đã trắng bệch , mắt ko còn mở nữa và đã nằm bất động . Bác sĩ vội vã làm công tác cứu thương , tuy nhiên con bé đã ko qua khỏi
_Tôi rất tiếc . Đồng chí này đã mất mạch ngay khi cô đặt xuống giường rồi . Tỉ lệ sống sót khi đạp phải mìn rất thấp , hơn nữa còn mất máu nhiều thế kia , ko qua khỏi cũng là đúng !
Tôi ù cả 2 tai , ko đứng vững nữa mà quỳ sụp xuống , nhìn kĩ lại, cả 1 vạt dài trên áo tôi đã đẫm máu của Phương , con bé bị máu khó đông , hơn nữa còn thiếu máu ....
_Phương !
Tôi hét to gọi tên nó , cảm giác như mình mất đi hoàn toàn niềm tin vậy
_Phương , em đã hứa sẽ sống cơ mà ...Phương ,....tỉnh dậy đi ...chị xin em ....
Tôi gào lên như mất trí trước khi mất sức và cơn nghén lại lên khiến tôi nôn ra tại chỗ và ngất lịm trên đất , ko biết trời trăng gì nữa , quanh tai tôi vẫn nghe được tiếng thằng Đoàn
_Chị Thủy ....chị Thủy ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro