8
gió cuốn trôi hồi ức
tôi lạc lõng trở về
lần nữa lại thấy nó
thứ hoa trắng tàn phai
đầu tiên là bị ngắt
tiếp là tước cánh hoa
sau đó hóa vàng rộm
giờ thì tàn rồi sao ?
cậu ấy nhìn thấy tôi
đứng bên bức tường trắng
ánh nhìn hướng vô định
bờ môi cất tiếng ca
tôi cũng là con gái
lại chẳng hợp lòng ai
những tình bạn khi đó
cũng chỉ thấp thoáng qua
họ nói tôi hòa đồng
cô ấy không thể nói
buông lời khen cho nó
tôi không phải thành viên
đã từ rất lâu kia
tôi từng bị cô lập
một người cùng làm bạn
phải chăng chỉ ước mong
tôi đã quen rồi sao
xa khỏi nơi trốn người
ngổi một mình trong góc
cười vui như có bạn
họ nói tôi trầm cảm
chỉ là suy sụp thôi ?
tôi tự an ủi nó
tháng không nói chẳng cười
đó chẳng phải màu đen
càng chẳng là màu trẳng
thứ mà tôi nhìn thấy
là một màu xám xịt
đôi chân lại rảo bước
lo sợ quá rồi sao
một lần nữa "cắt" nó
nên bỏ cuộc hay không ?
bầu trời xanh trên cao
cái màu mà tôi thích
hòa cùng đám mây trắng
thật là chói làm sao
là tôi nên thay nó
hay vẫn giữ trong lòng
lời nói tôi năm trước
vẫn còn giá trị chăng ?
xin lỗi người bạn tôi
xin lỗi đóa hoa ấy
tôi đã không còn đó
để chăm sóc nữa rồi
mọi thứ đã kết thúc
cho tôi một khởi đầu
trước mắt tôi là nó
đấy là màu gì đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro