MẠN ĐÀ LA HOA
Mạn Đà La đẹp tựa trăng rằm
Cớ sao ngươi lại lạnh lùng lãng quên?
Ngươi bỏ hết bụi trần gian,
Ngươi về cõi Phật, trở thành lưu ly
Ngươi trút bỏ hết tương tư
Bao nhiêu nỗi nhớ trôi về hư vô
Ngươi trút bỏ hết tình yêu
Một thời say đắm, ngươi quên hết rồi
Ngươi mang hết những vì sao
Bỏ lại quá khứ bên dòng Vong Xuyên
Ngươi mang hết những tinh hoa
Còn lại quá khứ khóc than vô vọng
Vong Xuyên bỗng hóa đau thương
Cả vùng trời rộng bao trùm nỗi đau
Nhẫn tâm thì cũng đã đành
Đà La giờ hóa chốc thành lưu ly
Không lưu không luyến hồng trần
Đà La về cõi Tây Phương xa vời
Hóa thành hoa Phật ngàn năm
Nguyện kiếp tu hành xóa bỏ khổ đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro