Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4

Buổi sáng trời trong, gió nhẹ, mây hồng

Trên đường vẫn còn vắng vẻ, một chàng trai chừng 17, 18 tuổi trên đầu đội cái nón lệch một bên, áo ba lỗ trắng phồng căng vì lồng ngực vạm vỡ, một tay đút trong túi quần jean lửng, vừa đi vừa huýt sáo chàng trai có nét ngầu đời nhưng ánh mắt rất tinh nghịch và đáng yêu.

Có tiếng chim ríu rít trên mấy sợi dây điện, chàng trai ngước nhìn lên, vẻ mặt bỗng hiện nét ngạc nhiên.

Chính giữa hai cây cột điện không hơn không kém vừa đủ 5 sợi dây mắc ngang, hiện giờ sợi nào cũng có mấy con chim đang đậu lên, chàng trai nheo mắt một chút rồi lấy một viên gạch nhọn vạch xuống cát, chàng vẽ một khuôn nhạc.

5 sợi dây điện coi như là một khuôn nhạc, mấy con chim tình cờ làm sao đậu lên như những nốt nhạc đủ màu, chàng trai vừa nhìn vừa vẽ xuống, khoảng 10' sau một bản nhạc đã tạo thành, chàng trai hài lòng huýt sáo thử, âm điệu ngân lên khá lạ tai và vui tươi.

"Vụt" có tiếng bật của giàn ná thun, chàng trai giật mình nhìn qua, một thằng bé vừa bắn một viên đá to đùng lên đám chim, chàng trai tức khắc phóng viên gạch đang cầm trong tay về phía viên đá, một tiếng "chát" vang lên khi hai vật cứng chạm vào nhau rồi rớt xuống đất.

Đàn chim hoảng sợ vỗ cánh bay chấp chới trong sự há hốc kinh ngạc của thằng nhóc bắn ná, chàng trai lại đút túi quần vừa đi vừa huýt sáo.

Thằng nhóc thấy một vật rớt ra từ túi chàng trai, nó lúi húi chạy tới nhặt lên, thì ra là một tấm thẻ có ghi mấy hàng.

Trần Đại Khánh

Đội tuyển bắn súng quốc gia

Hai chữ "bắn súng" bị ai đó nghịch ngợm gạch ngang và ghi đè lên "Xạ thủ".

Bo theo sự chỉ dẫn của Tony lò mò đi tới sân tập bắn súng, khoảng sân rộng lớn mà chỉ có một người đứng tập bắn, Bo nấp sau một cây cột nhìn ra. Ôi ôi, có phải hễ là dân đội tuyển thì ai cũng có body đẹp mê ly như vậy không.

Thật ra Bo chỉ tò mò thôi chứ nó không nghĩ là sẽ ve vãn gì Khánh, chẳng qua Tony nói là cái anh Khánh này còn đẹp trai hơn cả ảnh nên Bo mới muốn xem cho biết.

Nhìn nghiêng nghiêng không rõ lắm, so về body thì hai anh này cũng ngang ngửa nhau thôi, Bo mong cho ảnh quay mặt qua mà Khánh cứ xoay về phía bên kia, Bo sốt ruột, nó đánh bạo mon men tới gần hơn để xem cho rõ.

200m...... 100m...... còn 50m.......

Chợt Đại Khánh ngừng bắn rồi quay phắt người lại, tay vung về phía Bo.

- Ui cha.....

Bo chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã thấy hai đầu gối nhói lên rồi té dúi dụi xuống cỏ, nó nhìn hai viên sỏi trắng được ném ra, "thủ phạm" làm nó bây giờ cứ quỳ mà đứng dậy chưa nổi.

Bỗng nó thấy ánh sáng hình như bị che bởi một cái bóng cao lớn còn mũi nó nghe một mùi mồ hôi quyện với thuốc súng thật nồng mà cũng thật kích thích.

Đại Khánh đã đứng sát nó tự hồi nào và bây giờ mũi nó cách quần của anh chưa đầy một gang tay.

Bo thấy hai bên nách bị xốc lên, Đại Khánh lôi nó tới một gốc cây cho nó dựa vào, Bo ráng đứng lên mặc dù hai đầu gối vẫn còn tê tái.

Đại Khánh chống hai tay vào thân cây, người chồm về phía trước, Bo dúm mình lại chính giữa hai gọng kìm, Đại Khánh cúi sát xuống mặt nó, nhìn gần như thế này anh càng đẹp trai chết người, Bo thấy rõ mấy sợi lông măng dưới cằm, ôi, sát quá rồi, môi anh gần như chạm vào môi Bo.

- Rình rập gì thế?

Bo lí nhí.

- Không có gì, em coi bắn súng thôi.

Đại Khánh gằn giọng.

- Súng gì?

Bị khí thế của anh áp đảo, Bo càng hoảng hốt.

- Dạ súng..... súng gì em đâu biết?

- Ở đây có hai cây súng, muốn coi súng nào?

- Hả..... hic..... hic.....

Đại Khánh cười khinh khích, vừa cười vừa cởi cây súng trường vắt ngang vai xuống.

- Được thôi! Giả nai thì cho biết công dụng từng cây.

Dứt câu Đại Khánh nhắm cây súng trường vào Bo làm động tác như bóp cò.

- Ah..... ah..... tha cho em..... tha em.....

- Giờ biết chưa?

Bo hối hả quỳ xuống lấy tay sờ ngay chính giữa quần Đại Khánh.

- Em biết rồi, em muốn coi cây này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro