Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhục nhã

 " Em xin anh mà! Làm ơn, làm ơn hãy nghe em giải thích đã!! '' - tôi nức nở không thành lời, chạy lại nắm lấy cánh tay của Nam Hạo không ngừng lắc lắc

Quách Triệu Luân vì thế mà mất thăng bằng, ngã ngồi ra trên băng ghế, mắt mũi kèm nhèm, đầu óc mờ mịt dõi theo mọi chuyện đang diễn ra

'' Buông ra!! '' - Nam Hạo quát lớn, giật mạnh tay ra khỏi tay tôi 

'' Sự thật không phải như anh thấy đâu!! Làm ơn, hãy tin em!! '' - lúc này nước mắt tôi đã không thể kìm được hơn nữa, lăn dài trên khuôn mặt trắng nhợt của tôi

'' Tin cô?? '' - khóe môi Vương Nam Hạo nhếch lên nụ cười khinh bỉ, giọng nói lạnh đến thấu xương - '' Cô lấy cái gì để làm chúng tôi tin đây? HẢ????? '' - Nam Hạo hét lớn, rồi đẩy tôi ra sang một bên, nhướng mắt nhìn Quách Triệu Luân phía không xa kia, vẻ mặt tràn đầy giận dữ, hận không thể giết chết Triệu Luân ngay lập tức

'' Em thật sự không như những gì anh thấy đâu làm ơn hãy tin em đi mà! '' - tôi lại lần nữa nắm lấy tay Nam Hạo, giọng thành khẩn, chớp hàng mi ướt đẫm của mình

 '' Hừ, cô đúng là thứ đàn bà dơ bẩn! Sao, có phải là sự [ phục vụ ] của anh em bọn tôi không được tốt nên cô mới phải đi tìm thằng đàn ông khác để thỏa mãn thêm hay không hả??? ''

'' Làm...làm sao anh...lại có thể nói em như thế?? '' - tôi sững sờ, lúc này đến lượt tôi mất đi kiên nhẫn, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ, tôi giương đôi mắt ai oán trợn trừng nhìn thẳng vào Vương Nam Hạo, bàn tay không còn níu lấy tay anh nữa, cay đắng nói - '' Chê tôi dơ bẩn ư? Chắc anh em các người thì trong sạch lắm đấy nhỉ? Tôi không giống như những cô nhân tình mà mấy người thường chơi đùa! Vậy nên mấy người cũng đừng có hòng mà chà đạp lên nhân cách của tôi!! ''

'' Lộ mặt thật ra rồi đấy à?? '' - Vương Nam Hạo híp mắt nhìn tôi, cười lạnh một cái, rồi đột ngột túm chặt lấy cánh tay tôi lôi đi - " Đi!! ''

'' Lộ cái gì?? Áh!! Anh làm gì vậy, anh tính lôi tôi đi đâu hả??? '' - tôi hét lên thất thanh, mặc cho tôi giãy dụa phản kháng cỡ nào Vương Nam Hạo vẫn thô bạo lôi kéo tôi về chiếc ô tô màu đen bóng loáng đã đậu sẵn ở sát lề đường. Mặc kệ  cho vô vàn ánh mắt hiếu kì của mọi người trên phố đèn đỏ đổ dồn về phía chúng tôi xì xầm bàn tán

" Đi đâu rồi cô sẽ rõ! '' - gã hừ lạnh một tiếng, nhét tôi vào trong xe rồi ngồi xuống kế bên tôi.
Phía bên kia cánh cửa của ô tô, Vương Hắc Bảo từ tốn rít cho xong điếu thuốc đang cháy dang dở, dập tắt điếu thuốc rồi mới bước vào trong xe. Từ đầu đến cuối gã không nói thêm một câu nào nữa cả, càng không thèm nhìn lấy tôi một lần dù chỉ là một cái liếc mắt nhẹ. Sống ở bên cạnh gã từ nhỏ, tôi đủ hiểu tính cách của gã. Đây là dấu hiệu cho thấy gã đang cực kỳ tức giận

Kịch!

Tiếng đóng cửa xe vừa mới vang lên tài xế đã mau chóng đạp chân ga, chiếc ô tô cứ thế mà phóng vút vào trong màn đêm, lao với tốc độ chóng mặt trên đường cao tốc. Trong không gian chật hẹp của ô tô, ngoài tiếng động cơ xe, tiếng thở đều đều và tiếng tim đập ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác. Tất cả như chìm vào câm lặng. Bầu không khí như vừa giảm đến âm độ, vừa lạnh lẽo như mùa đông lại vừa khiến cho người ta thấy rợn sống lưng
Bên ngoài xe, cảnh vật cứ hiện lên rồi lại trôi tuột đi mất bởi tốc độ của xe, mờ mờ ảo ảo. Giống như tâm trạng của tôi lúc này
Xe bắt đầu chạy chậm lại, rẽ vào một con đường nhỏ chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe đi qua, hai bên đường là những hàng cây cao lớn mọc san sát nhau, được phủ một màu âm u đến quỷ dị, cả đoạn đường ngoài ánh sáng từ những trụ đèn ở đường lớn bên ngoài le lói hắt tới thì chỉ còn có đèn pha của ô tô soi rọi phía trước con đường tối đen
Một loại linh cảm không lành bắt đầu xâm chiếm lấy tôi, khiến tôi vô thức siết chặt hai bàn tay lại, vì thế mà mu bàn tay hằn lên những vết móng tay sâu hoắm, nhưng lúc này tôi không còn tâm trí nào để bận tâm tới cơn đau ấy nữa
Ô tô lại quẹo vào một khúc cua khác dẫn tới một con đường lớn hơn hẳn, rộng bằng cả đường chính. Trụ đèn to lớn trải dài hai bên làm sáng bừng cả con đường

Quang cảnh phía trước mắt tôi cũng bắt đầu tỏ rõ hơn. Những chiếc thùng containe to lớn đủ màu sắc xếp chồng chất lên nhau như trong trò chơi xếp hình nhưng lại được xếp gọn gàng ở hai bên đường. Tiếng sóng vỗ đập mạnh vào thành đá, tiếng chim hải âu lâu lâu lại kêu lên. Hải đăng quay vòng vòng rọi ánh đèn sáng trưng trên mặt biển đen ngòm. Cổng chào bắt đầu hiện ra, bên dưới cổng là trạm gác đèn điện sáng chưng với khá nhiều người đang ở bên trong, ước chừng tầm hơn chục người. Nói là trạm gác nhưng nó lại trông giống một căn nhà lớn với hàng rào cao lớn kiên cố thì đúng hơn

Là hải cảng của Hắc Long bang?!

Phía xa xa bờ bên kia là thành phố nhộn nhịp lên đèn màu về đêm, là cây cầu lớn bắc ngang với ánh đèn mờ ảo và gần hơn là những chiếc tàu thủy đến từ đủ các loại hãng, to kềnh buộc neo đỗ sát nhau và đều tăm tắp
Thấy ô tô chạy tới, bảo vệ vội vàng mở cổng. Tất cả những người có mặt ở đó dù có đang làm gì cũng bỏ dở hết thảy tất cả để chạy lại. Những thân hình diện vest đen cung kính cúi đầu, cùng cất giọng chào lớn

" Lão đại, Lão nhị! Hoan nghênh! "

Gã đưa tôi đến đây để làm gì?

Chiếc xe chạy từ từ vào sâu bên trong cảng, quẹo qua quẹo lại, luồn lách qua những dãy containe đồ sộ như mê cung mới đỗ trước một cái nhà kho lớn nằm ở một góc rất là khuất. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái nhà kho này ở đây
Vương  Hắc Bảo lẫn Vương Nam Hạo đều động loạt đẩy cửa bước xuống xe. Thấy tôi vẫn còn bất động ngồi trên xe, Vương Nam Hạo liền thô lỗ túm lấy tay tôi lôi ra khỏi xe đóng sầm cửa lại, vỗ mạnh lên thân xe rồi lớn tiếng nói - " Lái xe đi! "
Ngay lập tức, tài xế đạp chân ga chạy mất hút vào trong bóng tối, chỉ để lại làn khói xe mỏng
Gió lớn thổi tới mang theo hương vị mằn mặn của biển, mùi gỉ sét của kim loại, mùi ẩm mốc của gỗ... tất cả trộn lẫn lại rồi phả mạnh vào mặt khiến má tôi hơi ran rát, tóc tai bị gió thổi đến rối bù
Vương Hắc Bảo rút từ trong túi áo ra một cái điều khiển rồi bấm nút, cánh cửa lớn nặng trịch của nhà kho liền tự động mở  rộng ra, gã từ tốn bước vào rồi mất hút trong không gian tối đen đó
Giây phút ấy tôi thấy sống lưng mình lạnh dần, nổi cả da gà, hồn vía như trôi dạt đi, muốn quay đầu bỏ chạy thật nhanh

" Anh muốn làm gì..? Á... " - ý còn chưa kịp làm, lời còn chưa kịp nói ra tôi đã bị Vương Nam Hạo kéo thẳng vào trong nhà kho

Cánh cửa liền đóng lại ngay lập tức, nhanh hơn cả lúc nó mở ra nữa?! Bên trong không gian vốn tối đen như mực bỗng sáng bừng lên.
Tuy nhiên...
Cảnh tượng trước mắt mới khiến tôi bàng hoàng hơn
Tôi sững sờ, đưa tay lên bịt chặt miệng nhằm cản lại tiếng thở dốc muốn trào ra khỏi nơi cổ họng mình

Đây có thực sự là cái nhà kho không?

Tôi rùng mình lắc đầu - Đây không thể nào lại là cái nhà kho được! Thiết kế của nó cũng quá kì quái rồi? - tôi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương - Nhìn cái thiết kế quái gở này thì nó trông giống như một nhà giam phiên bản thu nhỏ thì đúng hơn. Đồ SM đủ các loại treo đầy trên tường, còn có một cái tủ gỗ kính chứa đầy rượu, một màn hình TV tinh thể lỏng, một bộ ghế sofa lớn bọc da cùng cái bàn đá hình chữ nhật màu đen và một nhà tắm làm bằng kính trong suốt, chỉ có một cái rèm mỏng đủ để che đậy
Tất cả mọi thứ ở đây, từng món đồ một đều mang màu đen, xung quanh thì không có một cái cửa sổ nào. Chỉ có bốn bức tường màu xám lạnh lẽo!

Đưa tầm mắt dời lên nhìn vật ở chính giữa cái " nhà giam " khiến tôi không khỏi tự ôm siết lấy cơ thể đang run rẩy của mình
Một cái lồng hình trụ màu đen được thiết kế cầu kì, trạm trổ hoa văn tinh xảo theo lối phong cách lồng chim của Châu Âu, cao ba mét, bán kính rộng thừa sức chứa bốn người bên trong

" Sao vậy cục cưng? " - Vương Nam Hạo vòng tay ôm chặt lấy cả người tôi từ phía sau, giọng nói dịu dàng nhưng lại đáng sợ không khác gì loài ma quỷ  - " Thích món quà mà bọn tôi sắp tặng cho em không? "

" Vương Nam Hạo... " - tôi hít một hơi thật sâu, cố bình ổn lại nhịp tim - " Rốt cuộc là anh muốn làm gì tôi? "

Vương Nam Hạo phì cười, nới lỏng tay rồi xoay người tôi lại. Ngay lập tức, tiếng quần áo bị xé rách vang vọng lên
Từng mảnh vải trên người tôi rơi xuống nền nhà lót đá lạnh lẽo, phản chiếu trên đó là hình ảnh cơ thể trần trụi của tôi

" Oh ~ hình như dùng lực hơi mạnh, nên lỡ tay làm rách đồ của cục cưng rồi " - Vương Nam Hạo tỏ ra vẻ bất ngờ, vô hại nói - "  Anh trai, anh nói xem có nên lấy cho cục cưng của chúng ta một bộ đồ mới không? "

" Tốt nhất là đừng nên mặc đồ...cô ta không phải là rất dâm tiện sao? Cứ để cô ta mang cơ thể trần truồng đó mà đi câu dẫn đàn ông " - Vương Hắc Bảo vừa cởi áo vest vừa ngồi xuống sofa, khinh bỉ nhìn tôi cười

" Anh... " - khóe môi tôi run run, tròng mắt được phủ một tầng hơi nước

" Rất muốn câu dẫn đàn ông, phải không ? " - Vương Nam Hạo nhoẻn miệng cười lạnh, xoa xoa cằm, không nhanh không chậm liền nói - " Vậy để tôi dạy em phải làm thế nào để câu dẫn họ. Em có biết không, đàn ông thích nhất là loại phụ nữ vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa biết phục tùng. Vừa hay bọn tôi lại rất giỏi trong chuyện này, vậy nên cũng không ngại mà chỉ bảo em tận tình đâu! "

Lời vừa dứt, gã liền vung tay tát tôi một bạt tay trời giáng. Khiến tôi lảo đảo ngã khuỵa xuống sàn, đưa tay ôm lấy phần má sưng đỏ, đầu váng mắt hoa
Sau khi cởi áo vest, tháo bỏ cà vạt, gỡ cúc cài áo của so-mi ra...Gã túm chặt lấy tóc tôi kéo giật mạnh để tôi đứng lên sau đó lại đè tôi gập người nằm sấp úp vào thành bàn. Không biết gã từ đâu lấy ra một cây roi da, kế đó là một loạt đòn roi liên tiếp được giáng xuống cơ thể tôi tạo nên những vết hằn đỏ chót
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, không hé miệng kêu la dù chỉ một tiếng
Không biết trải qua bao lâu, gã mới buông tay rồi ném tôi xuống sàn nhà trở lại
Gã thở hồng hộc lôi ra một bộ đồ SM mới tinh, gồm năm cái vòng bằng da bản lớn màu đen. Rồi đeo vào hai tay, hai chân và cổ tôi, tiếng dây xích từ mấy mắt khóa va vào nhau kêu lên loảng xoảng. Nhất là phần vòng ở cổ còn được móc thêm một sợi dây xích dài kèm một cái đai cầm nối tới bàn tay của Vương Nam Hạo. Nhìn tôi trông không khác gì một con thú nuôi đang bị xích nhốt.

" Biết không, Đình Đình? Bây giờ nhìn cô rất quyến rũ! Rất là ra dáng thú cưng mà bọn tôi nuôi rồi đấy! " - gã đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, giọng điệu cười cợt. - " Mà đã là thú nuôi thì có phải là chỉ nên biết trung thành với mỗi chủ nhân của nó hay không? "

"........... " - tôi nửa nằm nửa ngồi trên sàn nhà lạnh giá, cúi gằm mặt, cắn chặt môi dưới nhằm ngăn tiếng nức nở phát ra

" Bò lại đây! " - Vương Nam Hạo giật mạnh sợi dây xích, khiến tôi buộc phải ngẩng mặt lên nhìn gã, trước mắt là một tầng mờ ảo bởi những giọt nước mắt đã che mờ đi tầm nhìn. Gã lạnh lùng cất cao giọng - " Bò bằng bốn chân ấy! "

" Khô...ông " - tôi run rẩy, ánh mắt tràn đầy phẫn uất

" Đừng bắt tôi phải dùng bạo lực. À mà tôi cũng không thích dùng thủ đoạn cho lắm đâu. Nếu như báo ngày mai đăng tin cái [ nơi đó ] biến mất thì chắc cũng không sao đâu, nhỉ Đình Đình?  " - Vương Nam Hạo lời ít ý nhiều khiến đại não tôi như muốn nổ tung, trái tim co thắt lại. Nỗi sợ hãi bị mất đi thứ quan trọng nhất đã lấn át cả sự nhục nhã, tủi hổ của tôi
Gã rất giỏi, luôn luôn thành công trong việc khiến tôi sợ hãi!

Tôi lồm cồm ngồi dậy, kìm nén đau đớn chống hai tay xuống sàn nhà rồi bò về phía trước theo sự dẫn dắt của gã
Cho đến khi tôi bò tới trước ghế sofa nơi anh em họ đang ngồi, trần truồng run rẩy phủ phục dưới đất trước ánh mắt sắc như dao của bọn họ, Vương Nam Hạo mới buông sợi dây xích trên tay ra

Lúc này tôi mới khắc cốt ghi tâm cái khoảng cách đáng sợ giữa tôi và họ
Vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế ? Vì sao tôi lại phải chịu sự nhục nhã này ?
Tôi đã làm gì sai? Tại sao không ai chịu tin tôi? Là do tôi quá đa tình tự cho là họ sẽ hiểu và tin tôi hay là do tôi quá ngu ngốc nên mới để mọi chuyện thành ra thế này?

" Bò vào đây " - Vương Hắc Bảo không nóng không lạnh nói, đôi chân dài đang bắt chéo bỗng nhấc lên rồi giạng rộng ra, ngón tay trỏ của gã chỉ vào khoảng trống ở giữa hai chân mình
Hàm ý sâu xa...

Tôi siết chặt hai bàn tay lại rồi từ từ thả lỏng ra, từ từ bò vào giữa hai chân gã
Gã đem mắt nhìn xuống người tôi rồi lại nhìn tới phần đang cương trướng dưới lớp vải của gã, giọng khàn khàn ra lệnh

" Cởi quần của tôi ra "

" ........... " - tôi nhỏm người dậy, tì vào đùi của gã, run rẩy đưa tay tháo bỏ thắt lưng rồi gỡ nút quần gã, kéo xoẹt mơ tuy xuống 

" Lấy nó ra! " - Vương Hắc Bảo túm lấy tay tôi đặt lên dương vật to lớn đang nhô lên bên dưới lớp quần lót đàn ông. Hai má tôi nóng bừng, đầu óc như muốn lịm đi, mắt ươn ướt nhìn gã

" Dùng cái miệng dơ bẩn của mình mau chóng làm cho tôi thấy sướng đi! " - gã túm chặt lấy khuôn miệng của tôi, nhét hai ngón tay vào trong. Trào phúng nói - " Thứ mà loại đàn bà dâm đãng như cô muốn cũng chỉ là cái dương vật của đàn ông thôi mà nhỉ? Vậy thì tôi sẽ chơi nát cô để cô không còn cần phải đi tìm thêm thằng đàn ông nào khác nữa? "

Khoảng khắc đó...chút niềm tin cuối cùng mà tôi đã cố gắng vớt vát, như bị những lời cay độc đó bóp nát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #h21#np#sm