Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 3: Lực Hoàn

Khi đó... Bắc Quốc...

"Hồ lô ngào đường..."

"Đường nhân* đây, đường nhân đây..."

*Đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.)

"Son phấn bột nước"

"Gạo, lúa mì"...

Các tiểu thương trên đường phố kinh đô ra sức rao hàng. Hôm nay là lễ thu hoạch, phiên chợ vô cùng náo nhiệt.

"Kiệu của Văn tướng đại nhân, mọi người tránh đường."

Tiếng cồng chiêng bằng đồng vang lên, kèm với một giọng hô to, khu chợ vừa mới náo nhiệt trong nháy mắt liền an tĩnh lại, mọi người nhao nhao quỳ trên mặt đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn.

Vừa trở lại phủ, phu nhân liền nghênh đón, ân cần thay Văn tướng nhận lấy quan phục, sau đó vỗ rơi bụi bặm rồi mới gấp lại giao cho tỳ nữ: "Phu quân, hôm nay chàng về sớm. Nhà mẹ đẻ đưa tới một vị nương tử, là bạn cũ của ta. Tướng công nàng chết sớm, đến đô thành nương nhờ ta, chàng xem..."

Văn tướng vừa nghe, đường đường là Văn tướng phủ sao có thể lưu một quả phụ ở phủ đệ: "Phu nhân, nàng đây là làm loạn."

"Tướng công, muội muội đã lâu không thể cùng ta trò chuyện. Chàng bận rộn triều sự không rảnh bận tâm. Ta chỉ có tỷ muội tốt là nàng cùng nhau tâm sự." Văn tướng phu nhân tuổi hai mươi tám, xinh đẹp mềm mại, kéo tay áo Văn tướng lắc qua lắc lại, Văn tướng cũng không có biện pháp với nàng: "Nàng thu làm tỳ nữ là được."

Văn tướng vỗ vỗ tay phu nhân, ngồi ở đại sảnh: "Gọi Dục nhi lại đây, bản tướng muốn kiểm tra bài tập hôm nay của bọn nó."

"Dạ, phu quân." Văn tướng phu nhân hướng về phía hắn bái lễ, liền đi tìm hai đứa con. Trong lòng nàng mừng thầm, đi đường cũng nhảy nhót, rất nhanh liền đem hai đứa con trai mang tới.

Buổi tối lúc Văn tướng ngủ, trong mộng hắn đi tới một nơi bên bờ biển. Lúc này bầu trời đầy sao, nước biển mênh mông vô tận, không phân biệt được đâu là trời, đâu là nước.

Đang lúc Văn tướng đại nhân không biết phải làm sao, bên cạnh chợt vang lên một âm thanh, là Nhị phu nhân của hắn. Bởi vì vấn đề lập trường chính trị, hắn vẫn luôn cảnh giác Nhị phu nhân của mình, lúc này nghe Nhị phu nhân gọi hắn, liền sinh lòng không vui: "Chuyện gì?"

"Phu quân, đến xem Hoàn Nhi của chúng ta đi." Một bàn tay tái nhợt kéo ống tay áo hắn. Văn tướng cau mày nhìn xuống, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

Khi hắn xoay người, Nhị phu nhân đã ở trước mặt hắn. Chỉ thấy nàng mặc tơ lụa màu xanh ngày thường yêu thích nhất, chỉ vào chân trời xa xa. Lúc này vẫn là đêm tối, đột nhiên biến thành ban ngày, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Trên nền trời quang đãng hiện lên dị tượng, hai ngôi sao xuất hiện cùng lúc với mặt trời. Văn tướng nhíu mày, vội vàng tiến về phía trước một bước, cẩn thận xem xét.

"Hoàn Nhi là thiên tướng, phu quân đại phúc." Nhị phu nhân đứng ở bờ biển mỉm cười, trong mắt tất cả đều là hào quang.

Nhưng Văn tướng lại không mừng rỡ như nàng. Ở Bắc quốc, hài tử của tiểu thiếp không được gọi phụ thân, gặp mặt đều phải gọi quan xưng của hắn. Chính vì vậy, hắn cũng chưa từng đặt kỳ vọng nào lên người Lực Hoàn, nhưng giấc mộng này...

Cực kỳ không rõ ràng.

Khi hắn tỉnh dậy từ giấc mơ của mình, bầu trời còn chưa thấy ánh bình minh. Văn tướng chỉ mặc áo trong, liền đẩy cửa ra nhìn thiên tượng. Chỉ thấy tinh tượng đêm qua vừa quan sát mà hôm nay đã biến đổi, trời giáng điềm lành, tướng tinh lóe sáng.

Vì sao chỉ trong một ngày tinh bàn lại biến hóa lớn như vậy? Văn tướng lại nhìn Đế Tinh, đáy mắt chấn động, một lúc lâu sau thở dài nói: "Thiên mệnh xuất hiện rồi."

Tân đế giáng lâm, mở ra một giai đoạn mới có thể bảo vệ Bắc Quốc trường tồn. Tinh tượng ở phía bắc, tinh vận* là sinh thần bát tự của Hoàn Nhi, nhìn vào số mệnh, lúc này bầu trời phía Bắc tướng tinh nhấp nháy, sao mang điềm lành chiếu sáng.

*Ngôi sao may mắn

Rõ ràng vừa mới sinh ra số mệnh phải gặp kiếp nạn cả đời, vì sao sau khi tân đế giáng thế lại xoay chuyển càn khôn? Văn tướng vuốt râu, nhíu mày, sợ là điềm báo thiên hạ đại biến, không thể xem thường.

Hôm sau, hắn phá lệ đi đến hậu viện. Nơi yên tĩnh này chính là chỗ ở của Nhị phu nhân. Văn tướng tuy không thích nàng, nhưng Nhị phu nhân ít nhiều gì cũng là ái nữ Thục Hầu, thể diện nên có Văn tướng cũng không để nàng thiếu một cái nào.

Đẩy cửa đi vào, sân viện hoang vắng trái ngược hoàn toàn với sự hối hả nhộn nhịp trong sân chính viện. Văn tướng nhíu mày nhìn một vòng, cũng không thấy bóng dáng Nhị phu nhân.

Phu nhân tìm không thấy thì thôi, Hoàn Nhi tuổi còn nhỏ chính là độ tuổi nghịch ngợm, sao cũng không thấy nó náo loạn đùa giỡn?

Vừa bước vào phòng, một mùi thuốc xộc ngay vào mũi. Văn Tướng xoa xoa thái dương, lui vài bước.

"Phu quân?" Một nữ nhân mặc áo xanh vội vàng đi đến đỡ lấy cánh tay của hắn, đưa hắn đến bên đệm ngồi xuống.

Văn tướng lúc này mới nhìn rõ nữ tử trước mắt, chính là Nhị phu nhân của mình. Nàng không còn diễm lệ như trong mộng, lúc này dùng vải thô quấn tóc, sắc mặt ố vàng, cổ họng cũng trở nên khàn khàn: "Sao nàng lại mất thể diện như vậy?"

Tại phủ đệ Văn tướng, lễ nghĩa là tối cao.

Nữ tử che mặt mà khóc: "Phu quân, Hoàn nhi đêm qua rơi xuống nước, lúc này đã hôn mê rất lâu. Hoàn nhi là mạng của ta..."

Văn tướng trong lòng biết không ổn, sao thiên tướng vừa đột biến, Hoàn nhi liền gặp họa? Nếu Hoàn Nhi chết, Bắc Quốc nhất định đại loạn. Hắn vội vàng đứng dậy, đến bên giường xem xét.

Lúc này hơi thở của Lực Hoàn vô cùng yếu ớt, môi răng khô nứt. Hắn đưa tay mở mí mắt Lực Hoàn ra kiểm tra. Đồng tử phân tán, hai mắt trắng dã, đã đứng trước ngưỡng cái chết.

"Vì sao không báo cho phu nhân gọi đại phu tới?"

"Tỳ nữ mới tới đưa cho ta chút thảo dược, ta lại không gặp được phu quân." Nữ tử khóc nức nở.

Văn Tướng cầm một ít thảo dược nắm trong tay, sau đó ném trên mặt đất, ôm lấy Lực Hoàn nằm trên giường lập tức lao ra khỏi viện.

...

Phu nhân ủy khuất quỳ ở đại sảnh, không biết xảy ra chuyện gì: "Phu quân vì sao tức giận như vậy?"

"Hoàn Nhi đuối nước ngươi có biết không?" Văn tướng nhìn phu nhân, vẻ mặt lạnh thấu xương.

"Biết mà, không phải đã đưa thuốc sao?" Phu nhân kéo quả phụ mới thu bên cạnh, hỏi.

Văn tướng lúc này mới nhìn rõ nữ nhân đứng bên cạnh. Nữ nhân này tuy không kém phu nhân nhiều tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, đôi mắt xoay chuyển yêu mị mê người. Bộ dáng nàng nói chuyện càng khiến người ta thương xót, thật là điềm đạm đáng thương: "Đại nhân, thảo dược xác thực đã đưa đến. Đây chính là nô gia đi rất nhiều y quán cầu về, đã xảy ra vấn đề gì?"

Văn tướng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, thảo dược hắn đã xem qua, thái y được gọi tới cũng đã xem qua, quả thật không có vấn đề gì.

"Sau này mẫu tử bọn họ có bệnh gì, trước tiên phải mời thái y mới được."

"Nô gia đã biết." Nữ tử quỳ xuống dập đầu.

Nhị phu nhân nhìn nàng, lại nhìn Văn Tướng, đôi mắt âm trầm không biết đang suy nghĩ điều gì.

Từ đó, gốc rễ của thảm họa đã được chôn xuống.

Lực Hoàn mê man ngủ mãi không tỉnh. Cho đến khi tân vương giáng thế, hào quang đầy trời, ánh sáng đỏ bao phủ, lúc điềm lành đan xen xuất hiện, Lực Hoàn đột nhiên tỉnh lại.

Lực Hoàn sau khi tỉnh lại gần một năm không nói gì, ngơ ngác trì trệ. Cho đến khi mẫu thân treo cổ tự kết liễu mình, lúc này hắn mới hoàn toàn khôi phục thần trí.

Từ đó về sau đại ca nhị ca lần lượt qua đời, sau cái chết của đích* mẫu, Lực Hoàn tự nhiên trở thành nhi tử duy nhất dưới gối Văn tướng, ngày càng bộc lộ tài năng.

*Dòng chính

Người quả phụ kia, sau khi Lực Hoàn thanh tỉnh đã không thấy tung tích. Đích phu nhân cũng sửa miệng nói không biết người này. Tin đồn truyền khắp kinh đô, một vài năm sau khi đích phu nhân qua đời cũng không còn ai nhắc tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro