
Chương 45: Hướng đi tốt
Lưu Vũ khẽ động một chút, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Bàn tay của Tán Đa vẫn như cũ dán lên bụng y, mà y lúc này đang nắm chặt cổ tay hắn.
Tán Đa vùi đầu vào hõm cổ y. Hắn cau mày, vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng không vui đó. Bên ngoài hoàng hôn đang buông xuống, Lưu Vũ không ngờ bọn họ đã ngủ lâu như vậy.
Nâng tay kéo chăn phủ lên cho cả hai, Lưu Vũ đau lòng ôm chặt người trong ngực. Mặc kệ ngươi đã là Vương của Bắc quốc, sau này chỉ cần ngươi muốn ăn điểm tâm ngọt, ta sẽ lén cho ngươi ăn. Nếu ngươi muốn giữ thể diện, ta sẽ cùng ngươi giấu đi để ăn riêng, không cho người khác nhìn thấy.
Sau này ta có tức giận hay ủy khuất đến đâu cũng sẽ không đẩy ngươi ra. Ngươi đã bị đẩy ra rất nhiều lần rồi có đúng không?
Tán Đa đang ngủ say lúc này mới từ từ giãn mày ra. Bình thường hắn rất nhạy bén, thế nhưng hôm nay cho dù Lưu Vũ đã tỉnh từ lâu, hắn cũng không hề phát hiện.
Không lâu sau, Lưu Vũ cũng giãn mày thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngủ. Y cứ như vậy ôm hắn, đôi lúc lại thay hắn khẽ xoa cánh tay phải. May mà ngươi vẫn hoàn hảo, nếu như thiếu mất một cánh tay, ta nghĩ ta không có cách nào yêu thích mẫu hậu của ngươi được.
Ta phải làm gì đây? Lưu Vũ vuốt ve hắn, trong lòng thương hắn càng nhiều. Đứng trước ái tình, oán hận giống như một giấc mơ thoắt cái tan thành mây khói.
Lưu Vũ cúi đầu hôn lên trán hắn, nghĩ đến tuổi thơ vô ưu vô lo của mình, so sánh một chút, lại hôn hắn thêm một cái. Nếu đây là số mệnh của ngươi, vậy ta sẽ ở bên cùng ngươi.
Khi Tán Đa tỉnh dậy đã là buổi tối. Hắn định giơ tay lên đỡ trán, nhưng khi mở mắt lại thấy được một ánh mắt nhu tình đã lâu không gặp.
"Tỉnh rồi?" Lưu Vũ thấp giọng hỏi hắn, thanh âm nhẹ nhàng êm dịu giống như một sợi tơ mềm mại, khẽ vuốt ve trái tim hắn.
Có một khắc, trong mắt Tán Đa thoáng chốc mơ màng, có chút không phân biệt được đây là hiện thực hay chỉ là ảo mộng. Hắn khàn khàn đáp một tiếng, lại vùi sâu vào trong ngực y, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.
"Nghỉ ngơi thêm một lát rồi để ta ra ngoài. Tẩm cung này có phòng bếp, ta đi làm chút bánh hoa mai cho ngươi ăn." Lưu Vũ nhớ năm nào mình cũng làm khoai lang tím nghiền, hiện tại không tìm được khoai lang tím, vậy thì lấy chút hoa mai làm cũng không khác mấy.
Tán Đa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy y. Lưu Vũ ngầm hiểu rằng hắn muốn ăn.
Lúc Tán Đa đang lật xem tập tranh ở đầu giường, Lưu Vũ mang theo đủ loại điểm tâm ngọt tiến vào. Trong tay Lâm Mặc đi phía sau cũng có, trong đó còn có thêm hai chén cháo bí đỏ nóng hổi nấu với lõi ngô.
Tán Đa nhìn thoáng qua rồi buông tập tranh trong tay xuống, dáng vẻ vừa đoan chính vừa nghiêm túc.
Ai, quả nhiên giống nhau như đúc. Cái dáng vẻ cứng ngắc, không được tự nhiên này từ nhỏ đã có rồi.
Lưu Vũ đặt mọi thứ ở đầu giường, cởi giày ra, chui vào trong ổ chăn ấm áp dễ chịu. Tán Đa bị khí lạnh trên người y làm cho da gà toàn thân đều nổi lên. Hắn đang chuẩn bị phát tác, miệng mở ra còn chưa kịp nói đã bị đút vào một chiếc bánh khoai môn.
Vừa vào miệng liền nếm được hương vị ngọt ngào và thơm mềm. Tán Đa nhai thêm hai ngụm, sau khi nuốt xuống lại ngồi yên tại chỗ tự mình bưng cháo bí ngô lên.
"Nếm thử cái này đi." Lưu Vũ lại cầm lên một chiếc bánh đậu đỏ, không thèm hỏi nhiều nhét luôn vào miệng hắn.
Lần này Tán Đa vẫn muốn phát tác, nhưng trong miệng lại tràn ra hương vị ngọt ngào khiến cho hắn làm sao cũng không giận nổi.
"Ta mang thai nôn nghén, những món này đã chuẩn bị xong từ sớm. Ta cái gì cũng muốn ăn, tự mình xuống bếp làm nhưng ăn mấy miếng lại không muốn ăn nữa." Lưu Vũ cũng không kiêng dè Tán Đa mặt mày đang không vui, vừa nói vừa nhét điểm tâm vào miệng hắn.
Tán Đa chưa bao giờ ăn một bữa thích ý như vậy trước mặt người khác, phát hỏa thì phát hỏa, nhưng vẫn ăn rất thỏa mãn.
"Không phải ngươi thích ăn kẹo sầu riêng sao?"
Lưu Vũ thoáng dừng một chút, y vẫn luôn cho rằng Tán Đa không nhớ rõ những việc cỏn con thế này.
"Sầu riêng ở Bắc Quốc rất ít, ta dần dần cũng không muốn ăn nữa."
Tán Đa nhai bánh hoa mai thơm ngọt, ý vị thâm trường nhìn y một cái.
"Khóe miệng..." Lưu Vũ nghiêng người, giơ tay lên chùi vụn bánh nơi khóe miệng Tán Đa, sau đó đưa ngón tay lên miệng tự mình liếm sạch, rồi nhận lấy cháo bí ngô trong tay hắn, bắt đầu đút cho hắn ăn.
Tán Đa vẫn nhìn y, dáng vẻ hệt như một chú báo săn bị thương đang giương nanh múa vuốt muốn dọa người, sau đó không còn sức lực chỉ có thể nằm dài xuống đất, vừa mệt mỏi để mặc người khác trêu đùa, vừa cẩn thận quan sát người đó tới tới lui lui trước mặt mình. Muốn xác minh người đó có muốn hại mình hay không, nhưng lúc này lại bất giác cảm thấy thỏa mãn, liền lười biếng nằm lăn ra đấy, tạm thời gạt mọi suy nghĩ sang một bên đi.
"Còn muốn ăn không?" Lưu Vũ tựa như một nhà nông đang đút thức ăn cho vật nuôi, vẻ mặt chất phát thuần hậu.
Tán Đa lắc đầu, hít sâu một hơi, sờ lên đùi y, sau đó liền vùi vào. Hắn nghiêng mặt nhìn chiếc bụng đã hơi nhô lên của Lưu Vũ, có chút không kiềm lòng được, chờ hắn kịp phản ứng thì tay đã sờ lên rồi.
Lưu Vũ sủng nịch xoa xoa vành tai Tán Đa, gọi Lâm Mặc tiến vào thu thập bát đũa, sau đó ôm đứa trẻ lớn xác trong lòng, mãi không rời tay.
Trong phòng yên tĩnh, từ cửa sổ có thể nghe thấy âm thanh bão tuyết cuồng loạn bên ngoài. Thời tiết này cũng thật lạ, ban ngày vẫn là ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, ban đêm đã nổi lên bão tuyết lạnh lẽo.
Lưu Vũ vuốt ve hắn, cúi đầu nói: "Đêm nay ngủ lại đây đi."
"Ừm." Tán Đa vòng tay quanh eo y, thuận thế duỗi chân, nhắm mắt lại.
"Buổi tối ngủ ở Vương điện có ấm áp không?" Sau khi vào cung, Đại vương có tẩm cung của Đại vương, Vương hậu có tẩm cung của Vương hậu. Đêm đó y lo lắng đến tìm hắn, sau đó bị vây trong dục vọng, cũng không chú ý nhiều đến hoàn cảnh sinh hoạt của hắn.
Tán Đa suy nghĩ rất cẩn thận, sau mới trả lời: "Chân bị đông lạnh."
Lưu Vũ cười khẽ, không biết vì sao hôm nay hắn đột nhiên chân thành tha thiết như vậy: "Ở chỗ này của ta sẽ không bị đông lạnh nữa."
Tán Đa nghe xong, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vào ánh mắt Lưu Vũ. Trong đôi mắt kia ngoại trừ nhu tình như nước, thì chỉ có hình bóng của hắn. Hắn nhụt chí bò trở lại trên đùi Lưu Vũ.
"Minh Thành tướng quân lưu lại một nữ nhi mồ côi, hôm nay ta nạp nàng."
Đáy mắt Lưu Vũ khẽ chấn động, lúc này y mới hiểu vừa rồi vì sao Tán Đa phải cẩn thận trả lời. Ngày sau có thêm phi tần, sẽ có một nơi ấm áp khác chờ đợi hắn. Vương điện có còn lạnh lẽo hay không, chân có bị đông cứng hay không, cũng đâu còn quan trọng nữa.
"Lúc Thừa tướng rời đi, ta đã đoán sẽ có kết quả như vậy." Chẳng qua kết quả này đến quá nhanh.
"Đại vương nạp người mình tự chọn, so với người Thừa tướng tiến cử vẫn sẽ tốt hơn. Hắn vẫn luôn, cẩn thận đề phòng ta. Hơn nữa... Đại vương cũng phải tự có chuẩn bị trước." Nghe y thay đổi xưng hô, Tán Đa hiểu trong lòng y vẫn là để ý việc này, nhưng hắn cũng không giải thích nhiều.
Tán Đa nâng mắt lên nhìn y: "Nếu ta nạp người Thừa tướng tiến cử, ngươi không sợ hắn sẽ hại ngươi sao."
Lưu Vũ nhìn Tán Đa, lúc này mới hiểu được hắn là vì lo nghĩ cho mình, không khỏi động tình, cả trái tim như ngâm trong nước ấm: "Ta càng sợ, hắn sẽ hại ngươi."
Ngón tay thon dài của Lưu Vũ như có như không xoa xoa vành tai của Tán Đa, y thấp giọng thở dài. Tán Đa nắm lấy cổ tay y, kéo y đến gần mình, sau đó hơi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Lưu Vũ.
Con người này, đúng là phải ăn một ít ngọt ngào thì cái miệng tàn nhẫn mới có thể trở nên dịu dàng hơn.
Lưu Vũ chủ động đẩy sâu hơn nụ hôn, muốn ngừng mà không nhịn được câu lấy môi lưỡi của hắn. Thừa lúc dứt ra, thở hổn hển nói: "Ngươi đi một bước này là mạo hiểm, cô nhi kia chưa chắc không hận ngươi, tuyệt đối không thể lơ là sơ suất."
"Ta không nghỉ lại chỗ nàng ta là được." Tán Đa đuổi theo hơi thở của y. Quả thật càng ăn nhiều đồ ngọt càng dính người, y càng kéo giãn khoảng cách hắn càng muốn truy đuổi.
"Ta mỗi ngày đều sẽ đốt đèn chờ ngươi." Lưu Vũ nâng khuôn mặt của hắn lên, nhấn mạnh thêm một lần: "Không được đem bản thân ra đánh cược lần nào nữa, ta chỉ có mình ngươi. Ngươi hận ta oán ta cũng được, đáp ứng ta không bao giờ đem chính mình ra đánh cược. Cho dù ngươi đánh cược thắng hay thua, ta đều lo sợ."
Tán Đa khẽ nhíu mày: "Không nhắc tới Châu Kha Vũ nữa?"
Lưu Vũ không đáp lại mà trực tiếp cúi người cắn hắn, liều chết triền miên một phen: "Ta thật sự hết cách với ngươi. Tán Đa, coi như ta cầu xin ngươi, đừng nói nữa. Cả thân thể của ta đều là của ngươi, trong bụng cũng là hài tử của ngươi. Ta chỉ cần ngươi còn sống, cần ngươi ở bên cạnh ta."
Ngày hôm sau Tán Đa không tảo triều. Nghe Đãi Cao báo tin xong, Bá Viễn lặng lẽ siết chặt ngọc bài trong tay.
Sau khi triều thần giải tán, mấy vị đại thần có chút quan hệ với Bá Viễn vây quanh hắn, thái độ nịnh nọt lại cay nghiệt: "Tướng quốc, nghe nói Đại vương đêm qua nghỉ lại ở tẩm cung của Vương hậu đến sáng nay cũng không tảo triều. Đế Hậu vẫn ân ái như thế, trách không được ngay cả mỹ nhân như Quận chúa mà Đại vương cũng nhìn không vừa mắt..."
Bá Viễn cười cười, không bình luận gì.
"Ngài xem Đại vương chọn người nào không chọn? Lại chọn một cô nhi làm phi tử, nhỡ đâu có chuyện không may...", "Nữ nhi nhà chúng ta có gì không tốt?", "Người Thừa tướng tiến cử chính là cháu gái của tiên Đế, nhưng hết lần này tới lần khác Đại vương lại tự mình đưa ra quyết định."...
Nghe bọn họ vây quanh mình lải nhải, Bá Viễn tuy bực mình nhưng vẫn khách khí đáp lời: "Chúng ta thân là thần tử, Đại vương nghĩ như thế nào thì chúng ta cứ thuận theo như thế ấy là được. Nữ nhi của Minh Thành tướng quân từ nhỏ vẫn luôn theo đích mẫu* ở tại Nam Cảnh, tình cảm cha con giữa nàng và Minh Thành Tướng quân cũng không sâu. Hiện giờ mẫu thân nàng bệnh chết, Đại vương nạp nàng chính là phúc phận của nàng. Hôm nay Văn tướng đại nhân đã đón nữ tử kia tới, không bao lâu sẽ trở thành Vương phi. Chúng ta không thể tùy tiện muốn nói lời nào cũng được."
*Mẹ đẻ
"Thừa tướng đại nhân nói chí phải, chỉ là không biết tâm tư Vương hậu...", "Nghe nói nàng không có lòng dung chứa bất kỳ một người nào, vậy mà lại đáp ứng."...
"Các vị đại nhân đơn giản chỉ là bất mãn Vương hậu cự tuyệt nữ nhi nhà các vị." Bá Viễn cười nhẹ: "Nàng cự tuyệt được năm nay, sang năm còn cự tuyệt được sao? Các vị đại nhân vẫn còn cơ hội."
"Thừa tướng nói phải!", "Hôm nay Đế Hậu tình thâm, mọi người đúng là có nhiều cảm khái"...
Đám người chết tiệt này, cái gì mà tình thâm hay không thâm.
"Hôm nay tâm tình ca ca không tốt à?" Lực Hoàn nhìn Bá Viễn tiến vào, thấy hắn vẻ mặt sầu muộn, liền đến gần.
"Đệ bận rộn thu xếp cho nữ tử kia tiến cung, hôm nay không cần thượng triều nên khỏi phải nghe mấy lời lải nhải bên tai." Bá Viễn day day lông mày: "Nữ tử kia như thế nào?"
"Thân phận trong sạch." Lực Hoàn suy nghĩ một chút: "Thật ra nàng ấy khá mềm mại, không giống như con gái nhà Võ tướng. Ca cũng đừng nên ép Đại vương quá nhiều, bức bách quá mức thì hắn sẽ thế nào?"
"Đệ nói xem, Thái tử Điện hạ tương lai của chúng ta là do nam nhân sinh ra, tin này truyền ra ngoài thì hài tử này làm sao ngẩng đầu nhìn người? Ta nhận ra Đại vương đối với y tình căn ăn sâu, tin tưởng y không ít. Không thể sớm loại trừ Lưu Vũ thì cũng phải phân bớt ân sủng của y, làm cho y không dễ chịu mới được. Cho nên dù ta biết rõ Đại vương sẽ không nạp người ta tiến cử, ta vẫn cố gắng thuyết phục hết lần này đến lần khác, ôm hy vọng Đại vương sẽ thay đổi, kết quả Đại vương thì sao? Chỉ sợ có người ảnh hưởng đến hậu vị của Lưu Vũ nên luôn từ chối. Hết lần này tới lần khác chọn nạp một cô nhi của kẻ thù, lấy mạng của mình ra đùa giỡn." Bá Viễn nói một hơi, vỗ bàn mấy cái: "Lần nào cũng như vậy, ta thoải mái thế nào được?"
Lực Hoàn thấy hắn quả thực tức giận không ít, vuốt lưng hắn: "Ca ca đừng giận nữa, măng kia ăn vào chính là độc dược, Lưu Vũ sinh xong hài tử nhất định sẽ tổn hại nguyên khí rất nhiều, không thể khôi phục. Hà tất phải nóng vội nhất thời, làm hỏng giao tình của chúng ta và Đại vương? Hơn nữa ca ca cũng biết rõ, ngày đó Minh Thành làm phản, vẫn là nhờ vị tiểu thư này trăm phương nghìn kế tìm cách báo tin cho ta. Khi đó ta cùng Châu Kha Vũ theo Điện hạ xuống phía Nam, lúc ta đi thăm chư hầu Nam Cảnh vừa lúc gặp nàng, vì thế mới thuận lợi bố trí thiên la địa võng bắt được Minh Thành. Nàng ngưỡng mộ Đại vương đã lâu, sẽ không hại hắn. Nói đi nói lại cũng là người của chúng ta, hà tất phải tức giận?"
"Ngày trước bán đứng phụ thân, ngày khác sẽ bán đứng Đại vương... mà thôi." Bá Viễn chung quy vẫn thở dài: "Vương hậu là hậu nhân của người tham gia âm mưu soán vị với Châu gia, hiện tại Vương phi lại là kẻ tự tay diệt môn biến mình thành cô nhi... Người ta tiến cử tốt xấu gì cũng sẽ không gây bất lợi cho hắn, là chất nữ* ruột thịt của Tiên vương, có chỗ nào không tốt?"
*Cháu gái
"Ca ca cứ để hắn làm điều mình muốn, ít nhất hiện tại hắn che chở cho Lưu Vũ, hài tử không phải sẽ thuận lợi sinh ra hay sao?" Lực Hoàn vẫn cười, tựa hồ không có chuyện gì có thể làm cho hắn không vui: "Quận chúa từ nhỏ chưa từng trở về Bắc Quốc, lớn lên ở vùng đất man di. Mặc dù khi xưa Tiên vương dặn dò Đại vương, sau khi phế bỏ Nhan Thanh xong thì phải đón muội muội trở về làm Vương hậu tương lai để bù đắp cho lỗi lầm tàn sát mà năm xưa ngài ấy từng phạm phải. Việc này ai nhắc tới cũng được, chỉ riêng ca ca và ta nhắc tới sẽ làm cho Đại vương dấy lên cảnh giác, cảm thấy chúng ta lấy Tiên vương ra áp chế hắn."
"Quận chúa chỉ có một mình, nạp nàng về còn thôn tính được vùng đất man di kia." Bá Viễn siết chặt nắm đấm: "Lúc Đại vương còn là Điện hạ đã nhiều lần trì hoãn hôn ước với Lưu Hân. Tiên vương định ban quận chúa cho hắn, lúc ấy chính hắn cũng nguyện ý tuân thủ vương mệnh. Về sau Vương hậu cố ý để Nhan Thanh làm Thái tử phi, nên mới trì hoãn việc này. Hiện tại ta vừa nhắc đến thì hắn lại tìm cách đẩy tới đẩy lui... Càng để lâu ngày nào, càng là đêm dài lắm mộng ngày đó."
Ca ca, tuyệt đối không thể. Vùng đất của quận chúa chính là Đông Quốc về sau, là phong thổ của Đông Đế. Lưu Vũ chưa chết, chưa cần phải đi đến bước này. Lực Hoàn trấn an Bá Viễn: "Vương hậu lúc ấy kiêng kỵ Tán Đa nạp được Quận chúa sẽ không còn kiên nhẫn đối với Châu Kha Vũ nữa. Cho nên mới cố ý để Nhan Thanh làm Thái tử phi. Vương hậu vốn không thích Đại công chúa. Năm xưa Châu gia nâng đỡ Tiên vương, bà ta liền đuổi tận giết tuyệt Đại công chúa. Đại công chúa được tộc man di cứu giúp, về sau mới sinh ra Quận chúa. Sau đó vì tung tích tộc man di khó tìm, lại dễ thủ khó công. Đại vương vì áy náy nên mới chấp nhận người chất nữ này. Tiên vương hậu về sau không làm thêm hành động gì, vì lúc ấy Châu gia đã quyền khuynh triều dã, Quận chúa dù có đến cũng không làm gì được bà. Hôm nay Tiên vương hậu đã chết... Ai, vẫn còn rất nhiều trở ngại. Ca ca, thời cơ chưa đến, chờ Lưu Vũ chết đi chính là lúc Quận chúa trở về xưng hậu. Khi đó, ngay cả Đại vương cũng sẽ không nói gì nữa."
"Vì nể mặt hài tử, ta sẽ cho y sống thêm mấy tháng." Bá Viễn xoa trán: "Tên Châu Kha Vũ này, Đại vương cũng chậm chạp không xử lý. Đệ nói có phải Vương hậu thổi gió bên tai Đại vương hay không?"
Lực Hoàn hơi nhíu mày: "Rất có khả năng này. Nhưng từ nhỏ Đại Vương đối với Châu Kha Vũ đã mang theo thành kiến, sao có thể nói không liền không. Lưu Vũ có lẽ nhất thời không biết chuyện của Đại vương, thời gian càng dài càng khó tránh y cũng sẽ tiến vào giấc mộng của Đại vương. Lưu Vũ chủ trương đem Châu Kha Vũ giam giữ cả đời, e là y đã biết được tường tận thân phận của Châu Kha Vũ, không muốn để Đại vương ngày sau sẽ hối hận."
"Cho nên, không thể để cho bọn họ tiếp tục như vậy!" Bá Viễn suy nghĩ một chút: "Cô nhi của lão tướng Minh Thành kia, có lẽ có thể lợi dụng."
"Nàng sinh ra ở Nam Cảnh, tất nhiên là từ nhỏ đã ngưỡng mộ Đại vương." Lực Hoàn ngồi ở bên cạnh Bá Viễn, tiếp lời: "Hôm nay lúc ta gặp nàng, vẻ ngoài của nàng mảnh mai yếu ớt, nhưng người từ nhỏ đã lang bạc lưu lạc bên ngoài làm sao có thể không có thủ đoạn gì? Ca ca yên tâm, nàng khẳng định không giống Lưu Vũ chuyện gì cũng suy nghĩ cho Tán Đa. Nàng mới là người không có lòng chứa được người khác. Đợi sau khi Lưu Vũ chết, hậu vị cũng không đến phiên nàng."
Bá Viễn chần chờ trong chốc lát: "Thôi được, cứ như vậy đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro