
Chương 23: Ngươi chỉ có thể là người của bản cung
Tán Đa trở về đại điện cởi xuống quan phục Thái tử, chỉ mặc một bộ áo lụa màu xanh ngọc lam. Mũ miện được tháo gỡ, sợi tóc mềm như tơ xõa tung dài đến thắt lưng. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm sắc bén treo trên đại điện.
"Hôm nay canh gác cửa cung là ai?" Dần dà, cuối cùng Tán Đa cũng mở miệng. Giọng điệu của hắn bình thản, nhưng bên trong báo hiệu mưa gió sắp nổi lên.
"Hồi Điện hạ, là thị vệ trực ban." Đãi Cao đứng bên dưới đại điện. Hắn đi theo Điện hạ lâu như vậy, sao không biết lúc này Điện hạ sớm đã lửa giận thiêu đốt ngút trời.
"Chỉ một Châu Kha Vũ còn không nhìn ngó được, cần mắt có ích lợi gì? Móc mắt mấy người vừa rồi trực thủ cửa cung, đưa đến phủ đệ của Võ tướng đi." Bản cung không có ở đây, vậy mà lại để ngoại quan tản bộ trong nhà bản cung...
Đãi Cao khựng lại một chút, nhưng vẫn cúi đầu lĩnh mệnh: "Thuộc hạ đã biết."
Sau khi Đãi Cao rời đi, Tán Đa ngồi trên điện nhìn giọt mưa rơi xuống từ mái hiên, từng giọt từng giọt gợi cho hắn nhớ tới tình cảnh vừa rồi. Liếm đầu ngón tay, trở về phòng ôm chặt lấy nhau, lại còn là Lưu Vũ chủ động.
"Ầm", một tiếng vang lớn đi kèm với tia sấm, chén dạ quang thượng hạng trong đại điện vỡ tan tành. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm màn mưa che trời lấp đất ngoài cửa, tựa hồ muốn xé rách nó.
"Điện hạ." Một tiếng gọi lạnh lùng cao ngạo kéo thần trí của Tán Đa trở về.
Lưu Hân nhìn cái chén vỡ vụn bên chân, cầm món tráng miệng đã làm xong chậm rãi đi tới. Nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt Lưu Vũ, Tán Đa thu liễm ánh mắt hung ác, im lặng không nói. Hiện tại hắn cực kỳ không muốn nhìn thấy khuôn mặt này.
"Ồ, Châu đại nhân không đến đại điện sao?" Lưu Hân nhìn xung quanh một chút, vừa nói, vừa làm như không có việc gì bày điểm tâm ra bàn, hoàn toàn không để ý đến thái độ xa cách của Tán Đa.
Nghe được tên Châu Kha Vũ, đồng tử Tán Đa co lại: "Hắn tới đại điện làm gì?"
"Mấy ngày nay thần thiếp mỗi lần đến đại điện sắp xếp quần áo cho Điện hạ, luôn vô tình đụng phải Châu đại nhân, nói là tới đưa da dê cho Điện hạ, phỏng chừng là chuyện quan trọng gì đó." Lưu Hân một mặt đồng tẩu vô khi*, trông rất vô tội. "Như thế nào? Hôm nay ngài ấy không đến ư? Rõ ràng mấy ngày nay đều là canh giờ này. Ôi nhìn này, sao ta có thể hồ đồ như vậy. Chẳng lẽ Điện hạ đã về mà Châu đại nhân lại không đến."
*Không lừa già dối trẻ.
Thần sắc Tán Đa càng âm u lạnh lẽo. Lúc hắn lạnh mặt cực kỳ đáng sợ. Giống như xương rồng mất đi vẻ mềm mại, cánh hoa khô héo, chỉ còn lại gai nhọn.
Lưu Hân cúi đầu cười: "Thần thiếp về bắt mạch trước đây." Nàng cầm giỏ trúc đã thu dọn xong rời khỏi đại điện, chờ Thúy Cúc đứng bên ngoài thay nàng che ô. Hai người dần dần biến mất trong màn mưa.
"Mưa to như vậy, nương nương hẳn nên ở chỗ Điện hạ tránh một chút." Thúy Cúc đỡ nàng, sợ nàng vấp ngã.
Lưu Hân cười đắc ý: "Ai, ta cũng không thể lưu lại xem kịch hay. Ta có việc khác để làm, không có thời gian để chơi đùa với họ. Châu Kha Vũ này, vậy mà hoàn toàn không nghe lời khuyên của ta. Không ép hắn một phen, hắn sẽ không hành động."
Đãi Cao quay về lĩnh mệnh, phát hiện Tán Đa hai mắt đỏ bừng ngồi trên điện. Điện hạ vẫn còn tức giận sao? Tại sao cơn giận này không thấy giảm mà ngày càng bốc lên cao?
"Lại đi thẩm vấn những người gác cửa cung, xem mấy ngày nay có phải Châu Kha Vũ đều tới đây hay không." Tán Đa siết chặt nắm đấm đặt ở trên bàn, dường như đang cực lực đè nén phẫn nộ trong lòng mình.
Đãi Cao không dám chậm trễ, lĩnh mệnh rồi vội vàng lui ra ngoài.
...
Châu Kha Vũ nắm lấy cánh tay Lưu Vũ, đầu ngón tay thấm chút thuốc mỡ giúp Lưu Vũ đả thông kinh mạch: "Thế nào rồi?"
"Lúc vừa bị đốt, chỉ cảm giác như bị kim đâm một chút. Vẫn đau, nhưng lúc đầu còn chưa đau nhiều lắm. Dần dần cảm thấy cơn đau này như thể đi dọc theo lòng bàn tay lan đến cánh tay của ta. Sau đó, cơn đau nơi ngón tay từng chút một tăng lên. Bây giờ, nó bắt đầu lan sang từng ngón tay một, toàn bộ ngón tay đến bàn tay đều có thể cảm nhận sưng tấy đau đớn rõ ràng. Loại đau đớn này như thấu tim gan, còn kéo dài thật lâu, đến mức có chút tê dại rồi." Lưu Vũ nhỏ giọng lầu bầu.
Châu Kha Vũ thấy y nói chi tiết như vậy, không khỏi cười ra tiếng: "Ngươi nên đi theo Trương Gia Nguyên học y. Mỗi lần hắn bắt mạch đều dùng giọng điệu này nói về các triệu chứng với tùy tùng bên cạnh, sau đó liền vanh vách đọc tên các loại thuốc và kê đơn."
Lưu Vũ đỏ mắt, đôi mắt mềm mại trìu mến của y vẫn nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ.
Bị y nhìn chằm chằm như vậy, Châu Kha Vũ có chút không được tự nhiên: "Làm sao vậy?"
"Châu đại nhân cười rộ lên rất đẹp, cũng không còn kiệm lời. Ngươi không giống như người rất khó thân cận, vì sao bình thường luôn không cười?" Người anh tuấn như vậy, nếu như ra ngoài đi một vòng không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu cô nương. Cũng không nghe nói Châu đại nhân thân thiết với cô nương nhà nào... Chẳng lẽ...
Châu Kha Vũ lập tức thu hồi ý cười. Hai người giống như có sự ăn ý nào đó, đều dừng đề tài này lại.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, không có chút dấu hiệu sẽ ngừng lại. Sắc trời đã tối, Lưu Vũ chuẩn bị một ít món ăn nhẹ, đa phần là những món chay, cũng chỉ có mấy quả trứng miễn cưỡng có thể xem là món mặn.
Châu Kha Vũ cũng không ngại, hỗ trợ xới cơm. Hai người ngồi cùng một chỗ rất nhanh đã ăn xong một bàn thức ăn.
Trong lúc đó Lưu Vũ tò mò: "Chỗ này của ta không có thịt, chỉ có thể ăn chay, nhìn bộ dáng Châu đại nhân vậy mà có thể ăn được."
"Quen rồi." Lực Hoàn thích ăn thanh đạm, hắn theo khẩu vị của Lực Hoàn cũng dần dần bắt đầu thích ăn thanh đạm.
"Vậy cũng không ổn. Châu đại nhân vẫn đang phát triển thân thể, nên ăn thêm nhiều hơn một chút." Nói xong, Lưu Vũ gắp một miếng trứng gà rất lớn đặt ở trong chén Châu Kha Vũ.
Nhìn trứng gà trong chén, Châu Kha Vũ trong nháy mắt xuất thần. Hắn nhớ rõ đã từng không thích ăn trứng gà, Lực Hoàn liền gắp một miếng cho hắn, lúc ấy Lực Hoàn cũng nói những lời này.
Thấy hắn nhìn chằm chằm quả trứng gà đến xuất thần, Lưu Vũ lắc lắc cánh tay hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Châu đại nhân."
"Không có việc gì." Châu Kha Vũ ăn mấy miếng cơm, không nói gì nữa.
Trời mưa cả đêm, Châu Kha Vũ ở lại viện của Lưu Vũ, nằm trên mặt đất ngủ cả đêm.
Hai người cách một lớp rèm mỏng, câu được câu chăng tán gẫu, từ đêm khuya cho đến khi bầu trời sắp hiện sắc trắng, lúc này mới yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Châu Kha Vũ khéo léo cự tuyệt thịnh tình chiêu đãi của Lưu Vũ. Sau khi thu dọn xong lập tức nhảy qua bờ tường rời đi.
Lưu Vũ gấp xong chăn đệm trải trên mặt đất đêm qua, đặt chúng lên giường. Dự định buổi chiều trong sân khô thoáng sẽ lấy ra phơi nắng.
Cánh cửa gỗ bấy lâu nay đóng chặt bất chợt được đẩy ra. Lưu Vũ nghe thấy động tĩnh, đầu tiên là nhướng mày, kế tiếp liền vội vàng xách làn váy xông ra ngoài.
Người tới chính là Tán Đa.
Hắn chỉ mặc một thân thường phục, tóc đơn giản dùng trâm cố định, đang chậm rãi đi về phía y.
Lưu Vũ cho rằng mình nhìn lầm, giơ tay lên dụi mắt một chút, chờ Tán Đa đứng trước mặt y mới phản ứng lại. Điện hạ, thật sự đã đến.
"Hôm nay bản cung nghỉ ngơi, Đông Cung không cho phép ngoại quan tiến vào." Tán Đa phân phó Đãi Cao đang đứng phía sau một tiếng, lập tức không nói lời nào nắm lấy thắt lưng Lưu Vũ, nhẹ nhàng bế y lên, ôm vào trong phòng.
Trên giường có thêm một cái chăn rất chói mắt, Tán Đa vung cánh tay dài lên gạt tất cả ném hết sang một bên. Đem Lưu Vũ kéo lên đè xuống giường. Tán Đa áp lên, động tác thô lỗ cởi quần y ra. Kéo mở hai chân, đầu ngón tay thon dài không chút ôn nhu đâm vào.
Lưu Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, lông mày đẹp nhíu lại: "Hức..."
Nơi đó, đã lâu không được Tán Đa đi vào. Nhưng chỉ cần hắn khẽ đụng chạm, thân thể này vẫn nhớ kỹ vuốt ve của hắn, luôn có thể lập tức nổi lên phản ứng.
Chặt chẽ, khô ráo... Tán Đa ở bên trong khuấy đảo vài vòng, sau nhiều lần xác định mới rút ngón tay ra. Không để Lưu Vũ kịp thở dốc một hơi, Tán Đa đã kéo hết quần áo của y xuống.
Một đôi mắt anh tuấn săm soi qua lại trên thân thể trần trụi của Lưu Vũ, lướt tới lướt lui liên tục không ngừng, tựa hồ đang muốn xác nhận chuyện gì đó. Cuối cùng dường như nhận được đáp án thỏa đáng, lúc này mới chú ý tới tay phải sưng lên của Lưu Vũ. Ngón bị sưng chính là nơi ngày hôm qua Châu Kha Vũ ngậm trong miệng.
"Tay ngươi làm sao vậy?"
Cả người trần trụi đối mặt với Tán Đa, tuy rằng hai người đã thân mật với nhau vô số lần, Lưu Vũ vẫn e lệ trốn vào trong chăn: "Ngày hôm qua bị bọ cạp chích một cái."
Tán Đa vuốt ve tay y, nhìn qua quả thật là bị bọ cạp chích: "Buổi chiều ta sai người diệt hết côn trùng trong viện cho ngươi."
Lưu Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Tán Đa, đuôi mắt đỏ đến mức sắp hỏng mất.
"Sao vậy?" Tán Đa cúi người đè lên người y, bàn tay như có như không vuốt ve gò má y. Đã lâu không gặp, y vậy mà lại gầy đi... Đám nô tài này, chẳng lẽ không có phục vụ y ăn uống đàng hoàng sao?
Lưu Vũ vươn hai tay ra, giữ chặt hắn, nâng hai má cọ vào lòng bàn tay hắn: "Điện hạ, thật lâu không gặp, ta rất nhớ ngài."
Ta nhớ ngài rất nhiều, nhìn thấy hoa nở, ta nghĩ đến ngài. Nhìn mặt trời mọc, cũng nghĩ đến ngài. Lá rụng, nghĩ đến ngài. Thậm chí ăn một hạt gạo, không xong rồi, lại nhớ ngài.
Tán Đa nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của y, vừa rồi trái tim còn lạnh như băng, thoắt cái đã dần bị hòa tan. Hắn từ từ cúi xuống hôn y. Hai linh hồn, quấn quít trong một nụ hôn cực kỳ ẩm ướt, dần dần hòa làm một.
Bàn tay Tán Đa đã sờ lên ngực y, nắm lấy đầu nhũ phấn nộn, xoa nắn giữa ngón tay: "Lưu Vũ."
Nghe hắn gọi tên mình, Lưu Vũ đang nhắm mắt khẽ híp lại mở ra một khe hở: "Sao vậy?"
"Ngươi cảm thấy Châu Kha Vũ thế nào?" Tán Đa dùng đầu ngón tay đùa bỡn ngực y, giọng điệu bình thản hỏi han. Nếu trên người ngươi không có bất kỳ dấu vết hoan ái nào, vậy bản cung có thể tạm thời quên hết thảy những gì xảy ra hôm qua, thậm chí Châu Kha Vũ ở lại đây một đêm cũng sẽ bỏ qua, vẫn có thể giữ lại ngươi.
Nghe được tên Châu Kha Vũ, Lưu Vũ đầu tiên giật mình, sau đó cẩn thận nhìn Tán Đa một cái. Tán Đa sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, trừ phi, hắn biết Châu Kha Vũ qua đêm ở viện của y... Dù sao đây cũng là Đông Cung, luôn có người báo cáo mọi chuyện với hắn.
Cẩn thận nghĩ trước nghĩ sau, Lưu Vũ vẫn quyết định thẳng thắn: "Mấy ngày trước, Châu đại nhân đến thăm Thái tử phi nương nương, lúc đi ngang qua viện của ta ngửi thấy mùi trà hoa nhài, cảm thấy vừa ý nên hỏi ta một ít. Ta cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày làm thêm một ít. Ngày hôm qua Châu đại nhân đến vì mang hoa nhài tới cho ta, kết quả ta bị bọ cạp chích, lại gặp phải mưa to, nên đã để Châu đại nhân lưu lại một đêm. Điện hạ, Tiểu Vũ biết sai rồi, Đông Cung vốn không thể lưu nam tử. Nhưng Châu đại nhân vô tư chính trực, vẫn luôn ngủ ở chỗ ta, cả đêm đều quy củ, không hề đi đến nơi khác."
Tán Đa nhìn đôi mắt thuần khiết như biển xanh của Lưu Vũ, nhìn một lúc, liền buông tay ra, vuốt ve cánh tay y. Hắn biết Lưu Vũ thông tuệ, nhưng y vội vàng bảo vệ Châu Kha Vũ như vậy, lại khiến hắn có thêm một sự buồn bực không vui khác. Vuốt ve qua lại trên cánh tay sưng lên của Lưu Vũ, Tán Đa vẫn không tài nào vui nổi, mặc dù hắn có thể xác định Lưu Vũ không nói dối.
"Ngươi còn che chở cho hắn." Tuy rằng vẫn là không tình nguyện, nhưng sắc mặt Tán Đa cuối cùng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Điện hạ." Lưu Vũ nhìn hắn, cuối cùng cười khẽ một tiếng, sau đó cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, xoay người một cái, đem Tán Đa đè ở trên giường: "Hôm nay ngài có thể ở lại chỗ này không? Ta đã rất lâu không gặp ngài, còn nghĩ rằng ngài đã quên mất ta."
"Ta không ở cùng ngươi, không phải vẫn có người muốn ở bên ngươi sao?" Tán Đa nằm dưới thân y, mái tóc đen phủ đầy đệm giường. Vị chua trong lời nói đã lên men đến nồng nặc.
Thật là hẹp hòi mà, Lưu Vũ bất đắc dĩ cười khẽ: "Điện hạ, vừa rồi ngài có phải không tin ta hay không?" Nói xong, kéo tay hắn chạm vào mông mình.
Tán Đa vuốt ve làn da mịn màng bóng loáng dưới lòng bàn tay, trầm mặc không nói, xem như là chấp nhận.
"Vậy nếu Điện hạ phát hiện ta ái mộ Châu đại nhân, hôm nay ngài định xử trí ta như thế nào?" Lưu Vũ rốt cục cũng hiểu rõ tâm tư Tán Đa, rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của hắn.
"Trước tiên giết ngươi, sau đó giết hắn." Tán Đa không nói dối, hắn vừa rồi đích thật là mang theo tâm tình này tiến vào trạch viện: "Ngươi chỉ có thể là người của bản cung, ngươi chỉ có thể nhìn ta."
Lời hung ác như vậy, nghe vào tai Lưu Vũ ngược lại chính là xuân dược làm tim y đập càng thêm nhanh. Y bật cười, sau đó cúi người hôn Tán Đa một cái: "Nếu như ta thật sự cùng Châu đại nhân có gì đó, ngài vừa nói như vậy hẳn là làm ta sợ chết khiếp. Nhưng ta yêu ngài, Tán Đa, nghe ngài nói như vậy ta cảm thấy rất vui. Mặc kệ ngài đối với ta thế nào, ít nhất, ngài không muốn thấy người khác có được ta, vậy là đủ rồi."
Tán Đa nháy mắt cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Hắn cũng không biết bản thân hổ thẹn vì cái gì, tóm lại người này là của hắn, hắn chính là muốn ôm y giấu vào trong ngực, ai cũng không cho. Lưu Vũ không giống với các phi tử, phi tử ở tẩm cung có trọng binh canh gác, Lưu Vũ nơi này một người trông coi cũng không có. Vì vậy, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải phái một vài người đến đây canh giữ, đề phòng một số kẻ có tâm tư bất chính.
Lưu Vũ vuốt mặt hắn, lần nữa tiến lên cắn môi hắn, cọ xát. Chút chút lại vươn lưỡi nhỏ ra, liếm một hai cái, sau đó còn không thỏa mãn, dọc theo cổ hắn bắt đầu gặm cắn từng ngụm nhỏ.
Tán Đa bị ngứa đến mức ngửa cổ hừ một tiếng, bên dưới đã đẩy mở hai chân Lưu Vũ. Khóe mắt hắn thoáng liếc đến cánh tay Lưu Vũ, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Bọ cạp Bắc Quốc độc tính rất mạnh, nếu lúc này muốn y, lấy thể chất của Lưu Vũ, sau khi xong chuyện sợ là phải nằm trên giường vài ngày.
Một ngày không chạm vào có thể đổi lấy mấy ngày được chạm vào y, cùng chỉ chạm vào được một ngày để rồi mấy ngày sau không thể chạm, Tán Đa sáng suốt lựa chọn vế đầu.
Lưu Vũ vẫn quấn lấy hắn, vươn tay cởi quần áo của hắn ra, thân thể cường tráng lập tức lộ ra. Tán Đa bất đắc dĩ cười cam chịu, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó, xem Lưu Vũ đến tột cùng muốn làm cái gì.
Nghĩ đến mình cùng Tán Đa thân thiết sẽ ảnh hưởng đến Lưu Hân. Điện hạ cùng trưởng tỷ thân mật, trưởng tỷ có thai Điện hạ tự nhiên sẽ kiêng dè. Khi ở với mình, Điện hạ luôn mạnh mẽ muốn chết, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì chính là tội lỗi. Nhìn Tán Đa nằm trên đệm giường màu trắng, người đàn ông bình thường mạnh mẽ lúc này cứ lẳng lặng nằm yên như vậy, ngược lại có cảm giác dễ vỡ và yếu đuối. Lưu Vũ cũng là một nam nhân, y cũng có nhu cầu với ái nhân. Y muốn hắn, muốn chiếm đoạt muốn độc chiếm...
Ai, Lưu Vũ nhận mệnh nằm sấp trên người Tán Đa, khó chịu cọ cọ thân thể hắn.
"Làm sao vậy?" Tán Đa vuốt ve gốc đùi của y, làn da nơi đó vừa non mịn vừa bóng loáng, mỗi lần hắn sờ vào đều yêu thích không muốn buông tay.
"Thân thể ta không thoải mái, nếu thân thể thoải mái cũng không đến mức khó chịu như vậy." Lưu Vũ suýt khóc, phía dưới y trướng đến đau, càng cọ càng đau.
Nghe y không thoải mái, tâm trí Tán Đa vốn có chút dao động tức khắc bị áp xuống. Hắn cố ý trêu chọc y: "Vậy ngươi lột quần áo của ta làm gì?"
"Cũng không thể chỉ có mỗi mình ta trần trụi." Lưu Vũ ngay lập tức phản bác.
Thoắt cái, hai người đều im lặng không nói lời nào.
"Ngài lột quần áo của ta chính là muốn xem ta có vụng trộm lén lút cùng người khác hay không." Lưu Vũ ngẩng đầu, một ngụm cắn lên cằm Tán Đa.
Chút đau này đối với Tán Đa mà nói, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa, đây là khiêu khích, đây là tán tỉnh. Một tay đặt y dưới thân, Tán Đa nhìn y, hô hấp nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn nản lòng thoái chí nằm xuống bên cạnh: "Lưu Vũ, nếu không thoải mái thì tới đây để ta ôm ngươi, đừng trêu chọc ta, ta nhịn rất vất vả."
Lưu Vũ bò tới, nhìn vẻ mặt không còn gì luyến tiếc này của Tán Đa: "Điện hạ, ta giúp ngài... dùng miệng."
Tán Đa lắc đầu. Được rồi, bất kể là làm y hay y dùng miệng làm, Lưu Vũ đều sẽ cảm thấy hưng phấn, chất độc của bọ cạp sẽ lan ra toàn thân, y phải nằm thêm vài ngày. Hắn ôm Lưu Vũ vào lòng, kéo chăn tới đắp lên. Vừa lúc hôm qua hắn một đêm không ngủ, lúc này có thể ngủ bù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro