i.
Stella, em thấy cuộc sống thật ngạt thở
đến cuối cùng, em vẫn chẳng thế trốn đi đâu cả
Stella, em muốn chạy đi, chạy thật xa,
chạy đến 1 nơi không bóng người
không ồn ào
không áp lực
chỉ có cỏ xanh
chỉ có mây trắng
có chị ở bên
lòng em vẫn thế
bộn bề lo âu
nhưng chị ơi
em biết
mọi thứ rồi sẽ ổn
chị vẫn sẽ là ngôi sao
sáng rọi trên bầu trời.
◇◇◇
Stella, một cái ôm như ngàn viên thuốc
em muốn được ôm
bằng cả trái tim
bằng cả bầu trời
trong tim em luôn có một khoảng trống
luôn đợi người đến lấp đầy
bằng những ngôi sao sáng kia
thật nhẹ nhàng
và dịu dàng
chị ơi
em luôn ước
mình bay vào vụ trụ
hái những ngôi sao sáng
rực rỡ và sắc màu
chị ơi
em luôn ước
nằm trên thảm cỏ dài
mặc cho ngày qua đi
chị ơi
liệu ngày mai em chết
còn người nào nhớ em?
◇◇◇
Dẫu cho cam, chị vẫn sẽ bên cạnh em
chết cùng em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro