Chương 5
Cảnh Nhàn đi theo hầu hạ Hoằng Lịch đã được một thời gian, y đối với nàng không đặc biệt yêu thích, nhưng được ngày ngày gặp mặt y cũng khiến nhiều người ganh ty, ao ước. Cứ đem Lý ma ma ra làm ví dụ, việc Cảnh Nhàn trở thành hồng nhân bên cạnh Hoằng Lịch khiến bà không hài lòng chút nào. Lúc nào bà cũng suy nghĩ xem có cách nào cho nàng một bài học hay không.
Từng trận mưa tuyết, thiên địa một mảng mênh mông. Sáng sớm Hoằng Lịch đã đọc sách một lúc lâu, hiện tại không ở trong thư phòng. Cảnh Nhàn ngẩng đầu thấy sắc trời âm u, liền muốn chạy về phòng chui vào trong chăn ấm.
Vừa đi đến dãi hành lang dài, Cảnh Nhàn đã gặp phải Lý ma ma, nàng rất cung kính hành lễ, nói một tiếng: "chào Lý ma ma."
Lý ma ma đưa mắt nhìn quanh, khẽ nói: "Trời còn sớm như vậy đã kết thúc công việc, có phải lười biếng không?"
Cảnh Nhàn ôn hòa trả lời: "Lý ma ma, không phải."
Lý ma ma đảo mắt một vòng, lại nói: "Hôm nay tứ a ca thiết yến, muốn mở tiệc chiêu đãi tể tướng và các vị đại thần, không đủ người phụ. Ngươi cũng đến giúp một tay. Đi theo ta."
Cảnh Nhàn rủ mắt, đi theo sau lưng Lý ma ma, bước vào mênh mông tuyết trắng. Yến hội tổ chức tại Thiên Điện, tiền đường của Thiên Điện đã treo đèn lồng, xa xa nhìn lại chỉ cảm thấy uốn lượn giống như đầu một con rồng lửa, nhưng đằng xa mặt hồ đóng băng lại lạnh đến run người. Các đạt quan quý nhân khoác lên người những chiếc áo choàng lông chồn quý giá ấm áp, nhưng trong Thiên Điện cũng không quên đốt lò sưởi ấm.
Đám hạ nhân luôn tay luôn chân chạy ra chạy vào bưng trà, mang bánh mức trái cây cho các quý nhân dự tiệc.
Cảnh Nhàn lặng lẽ dò xét những người kia, trong đó có một người mặc áo tím, nàng nhận ra y là tể tướng Trịnh Phong cùng tùy tùng thám hoa Chu Duẫn Dương.
Tứ a ca Hoằng Lịch là người cuối cùng đến, y mặc một bộ trường bào màu đỏ, uy vũ bất phàm khiến tất cả mọi người bỗng chốc lu mờ. Y vừa bước vào, yến hội liền bắt đầu.
Cảnh Nhàn đứng phía sau đợi lệnh, thỉnh thoảng cũng chạm phải ánh mắt của Hoằng Lịch. Ánh mắt của y rất sâu, nhẹ nhàng nhìn nàng mỉm cười.
Sau nửa tuần rượu, mọi người đã có chút ngà say, liền cùng nhau ngâm thơ đối ẩm. Trịnh Phong lúc này mới nhìn Hoằng Lịch cười nói: "Trận tuyết này lớn thật. Thần thân là thái phó của tứ a ca, cũng muốn nghe tứ a ca đề một bài thơ hợp tình hợp cảnh"
Thần tử muốn hoàng tử trước mặt mọi người đọc thơ, tuyệt đối là dụng ý khó dò. Cảnh Nhàn biết tuy Hoằng Lịch có vẻ điềm đạm, nhưng thật ra tính cách bá đạo kiêu ngạo, không khỏi lo lắng nhìn y. Nàng thấy y lễ phép mỉm cười, nét mặt không có vẻ giận dữ, ngược lại vô cùng tôn kính, tôn kính đến mức nếu không phải Cảnh Nhàn hiểu rõ y thì sẽ không dám tin là thật. Hoằng Lịch trầm thấp cười: "Thái phó muốn nghe, học trò sẽ dốc hết sức."
Thiên Điện an tĩnh, chỉ còn tiếng tuyết rơi. Cảnh Nhàn nghe giọng nói hùng hậu của Hoằng Lịch cất lên: "Đông phong vị động tiễn nan tài, nhất dạ lạc tuyết vạn thụ khai, nghi thị lê hoa tiên tử vũ, quỳnh lâu nhất khúc vọng diêu đài."
Thủ khúc thất truyền này miêu tả thảo nguyên trong lành, kinh đô tịch mịch nhưng quyền quý xa hoa. Hoằng Lịch đọc lên nghe rất êm tai khiến mọi người không khỏi tán thưởng, vỗ tay khen thơ hay.
Trịnh Phong mỉm cười nhìn Chu Duẫn Dương nháy mắt, Chu Duẫn Dương tiến lên hành lễ, sau đó vui vẻ nói: "Thần cũng muốn viết một bài từ hợp tình hợp cảnh tặng tứ a ca, xem như góp vui cho buổi yến tiệc hôm nay."
Hoằng Lịch thản nhiên nói: "Người đâu, chuẩn bị mực." Thái giám bưng lên giấy bút, tranh vẽ. Chu Duẫn dương viết một mạch, kiểu chữ xinh đẹp, có thể thấy rõ đã rèn luyện từ nhỏ.
Cảnh Nhàn bưng một bầu rượu, khi nàng đi ngang qua Chu Duẫn Dương thì Lý ma ma đầy nàng một cái, bầu rượu trên tay rơi xuống, toàn bộ đổ lên bức từ của Chu Duẫn Dương.
Trong lúc nhất thời, Thiên Điện cực kì yên tĩnh. Mắt thấy tác phẩm thư pháp trong nháy mắt bị vấy bẩn, Cảnh Nhàn hoảng hốt trợn to mắt.
Đối với văn nhân mặc bảo là vô cùng quý báu. Chu Duẫn Dương mặt đen dần, nhìn Cảnh Nhàn quát: "Nô tài lỗ mãng. Bức từ này còn quý giá hơn mạng của ngươi!"
Cảnh Nhàn run rẩy môi, cái khó ló cái khôn, nhìn Chu Duẫn Dương nói: "Chu đại nhân, ngài văn thải tốt, chỉ cần thêm vài bút sẽ thành một bộ mai thụ. Vào đông có hàn mai, chẳng phải cũng là hợp tình hợp cảnh sao?"
Chu Duẫn dương lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Nhàn một lát, tùy ý vung mấy bút, bức tự kia liền biến thành hàn mai đồ xinh đẹp.
Chu Duẫn dương nhìn Hoằng Lịch: "Thần tài trí bình thường, thơ phú không hay. Thần cả gan xin tứ a ca đề một bài thơ cho bức hàn mai đồ này."
Hoằng Lịch vẫn rủ mắt, thản nhiên nói: "Ai làm hư chữ của ngươi, thì ngươi kêu người đó đề thơ."
Chu Duẫn Dương sững sờ, quay đầu nhìn nha đầu Cảnh Nhàn đang bưng khay rượu: "Tứ a ca nói là...cô ta?"
Hoằng Lịch gật đầu: "Đó là nha đầu trong thư phòng của ta, cũng từng đọc sách viết chữ. Cảnh Nhàn, ngươi làm hư mặc bảo của Chu đại nhân, ngươi tự bồi thường cho ngài ấy đi?"
Cảnh Nhàn vội nói: "Ta tài sơ học thiển, văn chương thô bỉ, sao có thể sánh với tác phẩm của Chu đại nhân?"
Hoảng Lịch cười: "Thô bỉ chưa hẳn không thể thành văn, bất quá là dụng tâm mà thôi. Phần dụng tâm này của ngươi có thể đổi lại tấm lòng của Chu đại nhân là được." Lời còn chưa dứt, Chu Duẫn Dương đột nhiên nói: "Tứ a ca, ta có một yêu cầu."
Y nhìn Cảnh Nhàn nói: "Làm thơ không có gì khó. Nhưng đây là mai đồ, vẽ ra hợp tình hợp cảnh, vậy ta sẽ thử thách ngươi một chút. Ngươi phải làm một bài thất tuyệt, mỗi một câu đều có chữ "Tuyết' và chữ 'Mai' như vậy mới xem như thông qua. Ngươi thấy thế nào?"
Cảnh Nhàn tự nhận văn thải không xuất chúng, cũng không dám ở trước mặt Thám Hoa múa rìu qua mắt thợ, nhìn Hoằng Lịch cầu cứu. Hết lần này tới lần khác y không thềm nhìn nàng. Cảnh Nhàn biết vị tứ a ca này giỏi nhất là báo thù, đành phải cẩn trọng nói với Chu Duẫn Dương: "Ta thử một chút xem sao. Xin đại nhân đừng chê cười."
Chu Duẫn Dương chậm rãi nói: "Ngươi chỉ là một nha hoàn, ta cũng không trông chờ ngươi có thể viết ra cầm tú văn chương gì."
Cảnh Nhàn cúi đầu, nhìn cành hoa mai kia, ôn hòa, chậm rãi nói: "Tịch mai diễm lạc tuyết vi gia, tuyết lạc chi mai đoạn giác nhai, băng vẫn phù mai thính lạc tuyết, tử sơn lạc tuyết hướng mai hoa."
Thanh âm của nàng mang theo nữ tử nhu tình. Khi nàng đọc đến chữ cuối cùng, Hoằng Lịch cũng không tự chủ giương mắt nhìn nàng.
Bông tuyết bay múa, Chu Duẫn Dương sắc mặt biến đổi nhìn Cảnh Nhàn: "Ngươi thật sự là nha hoàn? Phủ đệ của ta tại sao lại không có một nha hoàn năng ngôn thiện đạo như vậy. Ngươi chắc chắc xuất thân không tầm thường. Để ta đoán xem, chính hồng kỳ, chính lam kỳ? Ngươi cam tâm làm một nha hoàn sao?"
Cảnh Nhàn khiêm tốn đáp: "Bất ái cung tường liễu, tự bị tiền duyên ngộ. Hoa khai hoa lạc tự hữu thì, tổng lại đông quân chủ. Khứ dã chung tu khứ, trụ dã như hà trụ. Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu, mạc vấn nô quy xử."
Chu Duẫn Dương tức giận: "Đây là bài thơ của nữ tử thanh lâu, ngươi có ý gì?"
Cảnh Nhàn trầm mặc một lát sau, nói: "Đương thụ tắc thụ, thiên mệnh vốn không do người."
Chu Duẫn Dương tức giận đến nói không nên lời. Trên đài cao, Hoằng Lịch chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, suy nghĩ trong đầu mỗi lúc một rõ ràng hơn. Thể sự vốn là như vậy, muốn yêu một người, ít nhất cần chút thời gian. Nhưng đối với Hoằng Lịch, chỉ mất một giây.
...
*Càn Long năm thứ hai mươi sáu.
Trải qua một trận phong ba Dung ma ma cuối cùng cũng thoát khỏi quỷ môn quan, binh an vô sự. Hoàng hậu một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nàng quỳ đúng một đêm trước cửa Thấu Phương Trai đến khi Càn Long quăng sổ sách bãi triều sớm nửa canh giờ mới được dìu đứng lên. Mà người dìu nàng, chính là Lệnh phi.
Lệnh phi biểu lộ nhìn không ra có chút gì là cười trên nỗi đau của người khác, chỉ là lo lắng nói: "Hoàng hậu nương nương, người biết rõ Tiểu Yến Tử là con gái của Hạ Vũ Hà. Hoàng thượng đối với Hạ Vũ Hà... Là thật lòng, cần gì khiến bản thân khổ sở như vậy?"
Cảnh Nhàn lạnh đến mặt không còn chút máu, nhìn Lệnh phi hồi lâu mới nói: "Lệnh phi, cô thật thông minh. Vậy cô nói cho ta biết, một cách cách giống như Tiểu Yến Tử, lão phật gia có thể chấp nhận hay không? Sẽ có ngày đến hoàng thượng cũng sẽ mệt mỏi. Khi đó hoàng thượng còn chìu nó nữa không?"
Lệnh phi á khẩu không trả lời được. Trong cung không ai không biết, tính tình của Tiểu Yến Tử sớm muộn cũng phải sửa. Nhưng không có một ai dám đóng vai ác, làm mất hứng của vạn tuế gia.
Dung ma ma bệnh nặng một trận, phong hàn của Cảnh Nhàn cũng nửa tháng mới khỏi hẳn. Chờ chủ tớ hai người một lần nữa dạo quanh ngự hoa viên đã là đầu mùa hạ. Đầu hạ nắng ấm, trăm hoa khoe sắc, hương thơm ngập trời.
Dung ma ma so với trước đây gầy hơn một chút, đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn Cảnh Nhàn nói: "Hoàng hậu nương nương, nô tài phái người lén điều tra, bằng hữu mà Hoàn Châu cách cách muốn gặp đều ở đoàn tạp kỹ mãi nghệ mưu sinh ở kinh thành. Trong đó có người tên Tử Vi, ăn nói bất phàm, khả nghi vô cùng. Chúng ta lấy tĩnh chế động, ôm cây đợi thỏ, còn sợ không nắm được thóp của nó."
Cảnh Nhàn bệnh nặng mới khỏi, làn da có chút trắng nhợt, nhìn có chút đáng thương. Nàng ho khan một cái, nhìn Dung ma ma, trong thanh âm có một chút trêu tức: "Dung ma ma, sao bà còn sốt ruột hơn cả ta? Những chuyện này thuận theo tự nhiên đi. Tiểu Yến Tử được phong làm Hoàn Châu cách cách là chuyện không thể thay đổi. Bà nhúng tay vào chỉ làm hoàng thượng khó chịu thêm mà thôi."
Dung ma ma cúi đầu, an tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, những năm này, nô tài thấy rất rõ. Ngoài mặt thì người đối đầu với hoàng thượng, nhưng sau lưng lại âm thầm giúp đỡ. Nô tài không biết hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng người đối với hoàng thượng... vẫn còn tình cảm, đúng không?"
Cảnh Nhàn cụp hai mắt xuống, thật lâu không trả lời. Tình cảm?
Vợ chồng son, tự nhiên là có tình cảm. Chỉ là tình cảm ban đầu đã pha trộn oán giận, e ngại, ghen ghét. Phần tình cảm này không còn thuần khiết. Giữa hai người luôn có hai khúc mắc. Một là Ngô Tử Húc, hai là Hạ Vũ Hà. Mà hạ Vũ Hà lại vì Càn Long sinh một đứa con gái.
Nàng khẽ cười nói: "Đương nhiên là có tình nghĩa vợ chồng."
Dung ma ma nhìn nàng, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể thay nàng buông một tiếng thở dài.
Cảnh Nhàn nhìn trăm hoa đua thở, tranh nhau khoe sắc, đẹp không tả xiết. Nàng cho các cung nữ lui xuống, chỉ cùng Dung ma ma chậm rãi dạo bước. Tử Cấm thành nàng đã ở hơn nửa đời người, ngự hoa viên này mỗi năm đều đi, nhưng mỗi lần đều cảm giác có gì đó khác biệt.
Ở một góc khác, Tiểu Yến Tử đang chăm chỉ luyện bắn ná cao su. Nhìn thấy bóng Cảnh Nhàn thấp thoáng đằng xa, trong đầu liền nảy ra ý định, nhân lúc ngũ a ca không để ý giương ná bắn một viên bi thẳng về hướng Cảnh Nhàn. Viên bị cứng lập tức trúng ngay trán của nàng.
Dung ma ma giật mình, nghĩ thầm không tốt, liền la lớn: "Có người giở trò, nhanh chóng tra rõ!" Giọng của bà rất lớn, Tiểu Yến Tử nghe rõ ràng, lập tức thu ná cao su, quay người trốn đi.
Cảnh Nhàn hạ bàn tay che ở trán xuống, nhìn thấy lòng bàn tay có một chút máu. Có lẽ trán của nàng đã bị rách da. Dung ma ma vội la lên: "Hoàng hậu nương nương, có để lại sẹo không? Trời ơi! Chúng ta mau trở lại Cảnh Nhân cung truyền thái y chữa trị."
Một trận gió nhẹ lướt qua, Cảnh Nhàn cảm thấy có chút hoa mắt, nói nhỏ một câu "Trở về rồi hãy nói', rồi vịn tay Dung ma ma, hướng Cảnh Nhân cung đi. Xui xẻo thay chỉ mới đi vài bước, đã nghe thấy âm thanh phẫn nộ quen thuộc vang lên: "Chuyện gì xảy ra? Mặt của nàng bị làm sao?"
Cảnh Nhàn chớp mắt, đã nhìn rõ người đang đi tới chính là Càn Long trong bộ long bào màu vàng quen thuộc. Nàng ngẩng đầu, không né tránh ánh mắt âm trầm của y. Vừa nhìn thấy vết thương của nàng, sắc mặt y đã trầm xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, lạnh lùng nói: "Nàng đúng là càng ngày càng thích giày vò bản thân. Vừa mới khỏi bệnh thì lại bị thương. Nàng nói Tiểu Yến Tử gây chuyện thị phi. Bản thân nàng có để trẫm an tâm một ngày nào đâu!"
Cảnh Nhàn cảm giác đáy lòng có chút chua xót, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Vậy hoàng thượng cũng không cần quan tâm, thần thiếp sẽ xử lý."
Càn Long không lùi bước, vẫn giữ chặt nàng, đưa mắt kiểm tra vết thương trên trán nàng: "Nàng sẽ xử lý? Giống như nàng xử lý phong hàn, kéo dài nửa tháng không khỏi, thiếu chút nữa đã để lại di chứng sao? Bây giờ không còn do nàng quyết định nữa. Dung ma ma!" Dung ma ma vội vàng dạ một tiếng.
Càn Long lạnh lùng nói: "Gọi Hồ thái y tới cho trẫm! Còn nữa, thẩm vấn hết tất cả những người có mặt trong ngự hoa viên hôm nay. Dám đánh lén hoàng hậu, cho dù đó là lão phật gia trẫm cũng không buông tha."
...
Từ sau yến hội, thái độ của Hoằng Lịch đối với Cảnh Nhàn cũng không có gì thay đổi, chỉ là thỉnh thoảng cùng nàng nói một chút về thị thư, giọng điệu cũng vui vẻ hơn một chút.
Cảnh Nhàn tự biết, mình mặc dù không phải dốt đặc cán mai, nhưng cũng không phải tài trí hơn người, nói nhiều sẽ nói sai, cho nên ở trước mặt y nàng luôn rất cẩn thận, không dám lơ là.
Khó có được một ngày tuyết không rơi, sau khi quét dọn thư phòng xong xuôi, Cảnh Nhàn liền chạy đến phòng bếp tìm Anh Lạc trò chuyện. Cả hai đã có một khoảng thời gian không gặp mặt. Cảnh Nhàn không muốn tình cảm phai nhạt, nên cố tình làm bánh mang đến cho người bạn tốt của mình.
Xuyên qua một dãy đình viện, đi vào đường mòn của vườn hoa, Cảnh Nhàn ngoài ý muốn gặp phải Ngô Tử Húc.
Ngô Tử Húc xuất thân là thị vệ, thân hình cao lớn cường tráng, vừa nhìn đã biết là hán tử Đông Bắc. Y là người vui vẻ hào phóng, lại không thô lỗ, nên Cảnh Nhàn cảm thấy rất hợp ý.
Hôm nay đến ca trực của y, phụ trách cùng Hoằng Lịch vào triều, bãi triều. Nhìn thấy y ở đây tức là Hoằng Lịch cũng sắp trở về. Nàng mỉm cười: "Ngô đại ca, thời tiết chuyển lạnh nhưng không thấy huynh mặc thêm y phục, cẩn thận cảm lạnh.”
Ngô Tử Húc tiến lại gần nàng, vừa nhìn đã thấy cao hơn nàng đến hai cái đầu, y cười một tiếng: "Ta đường đường là nam tử hán, không giống các cô nương như cô dễ dàng cảm lạnh. Cảnh Nhàn, ta còn cường trán hơn cả trâu."
Cảnh Nhàn cong khóe miệng, không biết nên khóc hay cười: "Ta chưa từng nghe có người nào đem mình so sánh với trâu."
Ngô Tử Húc rất tự nhiên khoác vai nàng: "Vậy chỉ có thể nói Cảnh Nhàn trước đây quen biết đều là người dung tục." Y hít sâu một hơi, hai mắt trừng lớn: "Thơm quá... Là bánh gạo nếp ngọt!"
Cảnh Nhàn nghe được âm thanh tràn ngập hi vọng của Ngô Tử Húc, liền cười nói: "Cái mũi cũng rất thính. Ta làm bánh gạo nếp ngọt là cho Anh Lạc. Cô ấy thích đồ ngọt."
Ngô Tử Húc nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm hộp bánh trên tay Cảnh Nhàn. Cảnh Nhàn thấy y muốn ăn lại không dám mở miệng, cười một tiếng, đang muốn chia cho y một miếng, Ngô Tử Húc đã nhanh trí nói với nàng: "Hay là ta mua lại của cô. Mười lăm văn tiền một miếng. Giá tiền này cô thấy thế nào?"
Cảnh Nhàn vừa bực mình vừa buồn cười, đôi long mày xinh đẹp nhướng lên, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ngô đại ca, hai chúng ta mà mặc cả gì chứ. Huynh muốn ăn thì có gì khó đâu. Mỗi ngày ta làm cho huynh ăn cũng được. Ta đưa cho huynh hai miếng. Dù sao Anh Lạc cũng không thể ăn hết."
Nàng cẩn thận mở hộp lấy ra hai miếng bánh gạo nếp ngọt còn bốc khói thơm phức đặt vào tay Ngô Tử Húc. Y lập tức đưa lên miệng, cả hai cười nói vui vẻ vang cả một góc sân.
Sau khi nuốt một miềng lớn, Ngô Tử Húc hỏi: "Đúng rồi Cảnh Nhàn, trước khi cô vào vương phủ đã ở chỗ nào?"
Cảnh Nhàn đang muốn trả lời đã nghe có người gọi mình một tiếng: "Cảnh Nhàn."
Nàng hơi giật mình, nghiêng người liền thấy Hoằng Lịch chậm rãi bước ra từ phía sau cây hoa mai đằng sau Ngô Tử Húc. Cảnh Nhàn vội đáp khẽ: "Tứ a ca."
Ngô Tử Húc cho nửa cái bánh vào miệng, ăn giống như hỗ đói, sau đó lúng túng xoay người hành lễ với Hoằng Lịch: "Tứ a ca cát tường. Ta..."
Hoằng Lịch không để ý tới Ngô Tử Húc, chỉ là rất ôn hòa nói với Cảnh Nhàn: "Cảnh Nhàn, ngươi giúp ta đi lấy quần áo, ta muốn thay một bộ khác. Sẵn tiện lấy thêm một cái áo lót."
Lời nói của y đã mập mờ lại cổ quái. Cảnh Nhàn sững sờ, lập tức có chút khó chịu, lén nhìn sắc mặt của Ngô Tử Húc. Ngô Tử Húc mặc dù thật thà, nhưng không đến nỗi ngốc, cũng nghe ra sự mập mờ, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Hoằng Lịch thản nhiên nói: "Còn không mau đi, muốn ta mời ngươi đi sao?"
Cảnh Nhàn không dám thất lễ, liền xoay người chạy về hướng tẩm cung của y, trên đường đi lưu lại từng dấu chân nhỏ trên tuyết.
Nàng quay đầu, nhìn Ngô Tử Húc hình như có chút thất vọng, bỗng nhiên cảm giác có chút oán trách Hoằng Lịch.
Nói gì thì nói, đây là lần đầu tiên nàng bước vào tẩm cung của y. Bên trong nội thất đều quý giá, còn có một tòa núi giả nước chảy róc rách đặt trên bàn. Cảnh Nhàn đánh giá bài trí vài lần, rồi phải lục lọi bốn phía mới tìm được rương y phục của Hoằng Lịch. Nàng cẩn thận lấy ra một bộ áo trắng và một chiếc áo lót, bên trong chiếc áo trắng rơi ra một mảnh giấy.
Cảnh Nhàn nhận ra mảnh giấy này, vì đó chính là bút tích của nàng. Khi vào phủ không lâu nàng đã viết, sau đó tiện tay ném đi. Thật không ngờ nó lại xuất hiện trong tẫm cung của y.
Trong một cái chớp mắt, trong đầu nàng giống như nứt ra một đường nhỏ, khe hở càng lúc càng lớn, mở ra một khả năng nàng không dám thừa nhận. Nàng ôm quần áo chạy về thư phòng đưa cho Hoằng Lịch: "Tứ a ca, ta lấy y phục rồi."
Y không nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn sách, buông một câu: "Pha trà"
Cảnh Nhàn đành phải cất bộ y phục rồi chạy đi pha một bình đại hồng bào. Thấy y vẫn bình thản như không, nàng nhịn không được phải lên tiếng hỏi: "Tứ a ca, người không thay quần áo sao?"
Hoằng Lịch hơi tựa lưng vào ghế, vẫn thản nhiên nói: "Ta suy nghĩ lại, không muốn thay nữa." Cảnh Nhàn nghe được trong lòng không khỏi bực bội, lại nhớ tới vẻ thất vọng của Ngô Tử Húc. Rõ ràng là y muốn mình ở trước mặt Ngô Tử Húc khó xử. Sự tức giận này rất nhanh bị Hoằng Lịch nhìn thấy, ánh mắt y trở nên sắc bén hơn: "Tức giận?"
Cảnh Nhàn cúi đầu: "Không dám."
Y ngửa đầu, thản nhiên nói: "sau này đừng tiếp xúc với Ngô Tử Húc."
Dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt Cảnh Nhàn vẫn cố tỏ ra nghe lời: "Dạ, Tứ a ca."
Thấy nàng không có ý phản bác, y ôn hòa tiếp lời: "Ta làm như vậy, là có lý do. Ngô Tử Húc nhìn có vẻ không có tâm cơ, nhưng hắn lại là một quân cờ trên bàn cờ của một vài người, hơn nữa còn là một quân cờ rất quan trọng."
Cảnh Nhàn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hoằng Lịch cảm giác trong lòng mình dâng lên một sự khó chịu. Ô Lạt Na Lạp Cảnh Nhàn ở trước mặt Ngô Tử Húc thì cười nói vui vẻ, còn ở trước mặt y thì ngay cả ngẩng đầu cũng không muốn.
Bản thân y từ trước đến nay làm việc không cần giải thích. Y đã chịu nói nhiều với nàng như vậy mà nàng vẫn cứ tỏ ra không vui.
Y nhìn nàng một lúc. Nữ nhân này nói nhan sắc cũng không phải quốc sắc thiên hương, nói trí tuệ cũng không phải thông minh xuất chúng, nói khôn kheo cũng không bằng ai, nói tinh ý thì luôn chậm hơn người ta một bước. Vậy nàng rốt cuộc có cái khì khiến cho y không thể buông xuống được? Là cái gì đây... Hoằng Lịch cúi đầu giả vờ đọc sách, nhưng thực tế là đang âm thầm suy nghĩ.
Không phải trong Thiên Điện một câu chua xót Thiên mệnh không do người của nàng, không phải ở tầm thất của La Vân nàng thành tâm giúp đỡ Anh Lạc. Vậy chỉ có thể là cái ngoái đầu trong lần đầu gặp gỡ.
Trong thư phòng, đàn hương ngập tràn. Cảnh Nhàn thấy y cúi đầu đọc sách đã lâu, nhưng một trang mãi không đọc xong, buộc miệng hỏi một câu: "Tứ a ca, trà nguội rồi, để ta đổi ly khác cho người?"
Lúc này y giống như đã suy nghĩ thông suốt vài chuyện, y ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của y như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong ẩn chứa cái gì đó rất phức tạp, mà sự phức tạp này làm Cảnh Nhàn có cảm giác muốn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nàng nghĩ vậy, và thật sự đã làm vậy. Nhưng nàng chỉ lui về phía sau một bước đã bị y giữ lại, năm ngón tay nắm rất chặt đến mức cánh tay nàng lập tức hằn lên từng vệt đỏ. Cảnh Nhàn mất thăng bằng lảo đảo về phía trước rồi ngã vào lòng y.
Đại não của nàng đột nhiên trống rỗng, chờ nàng phản ứng, thì khuôn mặt đã nóng bừng phát hiện mình đang ngồi trên đùi y.
Hoằng Lịch dùng bàn tay nâng cằm nàng lên, sau đó đặt lên môi nàng một nụ hôn. Cảm giác lành lạnh đó khiến Cảnh Nhàn khó mà giải thích được, có một chút hốt hoảng, một chút bất ngờ, một chút không thể tin, còn có một chút chán ghét.
Y dùng hai tay giữ chặt nàng, bắt đầu quá trình xâm lược bằng miệng. Cảnh Nhàn có thể cảm nhận được cơ thể của cả hai đang nóng lên. Bàn tay của y từ phía sau trượt xuống eo của nàng... Nàng hoảng hốt ra sức phản kháng, sợ đến mức cả giọng nói cũng thay đổi: "Tứ a ca... Ta..."
Hoằng Lịch dịu dàng nói: "Đừng sợ."
Cảnh Nhàn ép buộc bản thân phải bình tĩnh, khéo léo đáp: " không phải Cảnh Nhàn sợ... Chỉ là, ta muốn suy nghĩ."
Y dừng lại nhìn nàng, con ngươi sắc bén giống như đang dò xét mánh khóe của nàng. Cảnh Nhàn cúi đầu, không dám nhìn y. Một lúc sau, y buông nàng ra, chậm rãi nói: "Ta cho nàng mười lăm ngày, nàng nghĩ kỹ rồi đến nói cho ta biết có đồng ý hay không."
Cảnh Nhàn đứng dậy chỉnh lại y phục, lí nhí dạ một tiếng rồi giống như ma đuổi chạy ra ngoài. Hoằng Lịch nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng giữa trời tuyết, khuôn mặt dần trầm xuống, không rõ y đang nghĩ gì.
...
*Càn Long năm thứ hai mươi sáu.
Từ cuối xuân vào hạ, đương kim thánh thượng đã nổi giận hai lần. Thiên tử nổi giận, thần tử cả triều đều nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng. Người ngoài luôn không biết kẻ châm ngòi nổ rốt cuộc là Hoàn Châu cách cách không hiểu phép tắc, hay là vị hoàng hậu không được sủng ái.
Trong ngự hoa viên, Tiểu Yến Tử tỏ ra oan ức, hai mắt đẫm lệ nhìn Càn Long: "Hoàng a mã, con không cố ý. Ta tưởng đó là một bông hoa, một bông hoa thật lớn. Ai biết được đó là hoàng hậu nương nương. Trên đời làm gì có người bước đi không tiếng động như vậy chứ. Chuyện này làm sao có thể trách con?"
Dung ma ma giận đến sôi máu: "Hoàn Châu cách cách không phải võ công rất cao cường sao? Chẳng lẽ người đang đi mà lại không nhận ra?"
Càn Long giơ tay lên, Dung ma ma lập tức im lặng. Y vừa đến đã nắm cổ tay của Cảnh Nhàn, đến bây giờ vẫn chưa chịu buông, Cảnh Nhàn phải cắn răng chịu đau. Nàng nhìn xuống cổ tay, quả nhiên đã sưng đỏ giống như bị dây thừng trói nửa ngày.
Nàng thở dài: "Hoàng thượng, thần thiếp trước đây từng nói, Hoàn Châu cách cách là mầm tai họa, người lại không tin. Được rồi, hôm nay cứ xem như là nó không cố ý, tha cho nó một lần đi."
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng dịu dàng, dù không thể mềm mại không xương giống Lệnh phi, nhưng cũng đủ kiến Tiểu Yến Tử mở to hai mắt nhìn.
Càn Long không mấy vui vẻ đáp: "Hoang đường. Chẳng lẽ không cố ý thì có thể làm cho mặt của mẫu nghi thiên hạ bị thương? Cho dù là không cố ý cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Tiểu Yến Tử, con có nhớ trẫm từng nói, nếu con còn tiếp tục vô pháp vô thiên thì trẫm sẽ tướt đi quyền lực của con."
Dung ma ma coi như chờ được cơ hội báo thù, lập tức thêm mắm thêm muối: "Hoàng Thượng minh xét, vết thương trên trán hoàng hậu đang chảy máu, nô tài thấy mà đau lòng."
Càn Long ừ một tiếng rồi nhìn Tiểu Yến Tử: "Từ giờ phút này, con đừng mơ tới chuyện xuất cung. Những hồ bằng cầu hữu của con, tất cả đều không cần gặp."
Đôi mắt to của Tiểu Yến Tử lập tức nước mắt ngắn dài. Hình phạt này so với chết còn khó chịu hơn! Nàng khịt mũi, vẻ mặt đáng thương túm lấy ống tay áo của Càn Long năn nỉ, nhưng còn chưa nói được mấy câu thì y đã nghiêm mặt đáp: "Con còn dám nói thêm một câu, ta sẽ bắt cả Thấu Phương Trai chịu phạt."
Tiểu Yến Tử tuy lỗ mãng, nhưng lá gan cũng không lớn lắm. Nàng cũng hiểu một đạo lý, khi nhìn thấy lão đại nổi giận phải đành cúi đầu nghe theo.
Càn Long cực kì nghiêm túc nói: "Con về Thấu Phương Trai cấm túc ba ngày. Nếu vết thương của hoàng hậu không sao thì chuyện này xem như bỏ qua. Còn nếu trên mặt nàng lưu lại sẹo, thì trẫm cũng sẽ làm một cái sẹo trên mặt Minh Nguyệt, Thể Hà. Quỳ an đi."
Càn Long nói dứt câu, cả đám người Thấu Phương Trai lập tức dắt nhau trở về không dám lưu lại dù chỉ một giây.
Từ đầu đến cuối Cảnh Nhàn vẫn giữ im lặng, rất khó đoán được nàng đang suy nghĩ gì, ngược lại vết bầm trên trán, từng vệt xanh tím, nhìn rất chướng mắt.
Càn Long híp mắt, buông tay nàng, sau đó đưa tay lên xoa nhẹ vết thương trên trán của nàng. Bàn tay y vừa chạm vào, Cảnh Nhàn liền cảm thấy toàn thân nổi da gà. Động tác của y rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, sau đó phất tay ra lệnh: "Bãi giá Cảnh Nhân cung."
Bày trí trong Cảnh Nhân cung so với tầm thất của y trong Bảo Thân vương phủ không có gì khác biệt. Có một vài bức danh họa, một số cổ vật y ban thưởng, và một ngọn núi giả nước chảy róc rách. Trong phòng tràn ngập mùi hoa sen mà nàng yêu thích, khiến lòng người sảng khoái như đang ngâm mình trong hồ sen. Dung ma ma rất thức thời, sau khi đưa hộp thuốc bôi liền lặng lẽ lui ra ngoài, còn trấn giữ ngoài cửa không cho ai đến gần.
Càn Long nhận lấy hộp thuốc, nhìn Cảnh Nhàn mỉm cười: “ngồi xuống đi."
Ánh mắt của nàng lúc này cũng trở nên dịu dàng như hoa sen. Nàng dùng ngón tay nhỏ nhắn xoa lên khóe miệng của y: "Thần thiếp thích hoàng thượng cười..."
Càn Long thấp giọng cười nói: "Cảnh Nhàn, câu nói này của nàng có chút lấy lòng. Trong thiên hạ có ai lại không thích trẫm cười?"
Y ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng giúp nàng bôi thuốc.
Cảnh Nhàn chăm chú nhìn vào mắt y: "Người trong thiên hạ đều thích hoàng thượng cười, nhưng nguyên nhân thì khác biệt."
Càn Long vòng tay đặt lên bả vai, sau đó kéo nàng tựa đầu vào ngực mình: "Cảnh Nhàn, vậy tại sao nàng thích trẫm cười?"
Cảnh Nhàn im lặng một lúc, hai hàng lông mi dài có chút rung động: "Người còn goi thần thiếp một tiếng Cảnh Nhàn. Hoằng Lịch...đương nhiên là vì thần thiếp muốn người vui vẻ."
Đôi mắt màu hổ phát của nàng lấp lánh như bảo thạch khiến đáy lòng y khẽ động, giống như thời gian quay ngược về nhiều năm trước.
Y cúi đầu đặt một nụ hôn giữa đôi lông mày của nàng. Cảnh Nhàn không cử động, không tránh né, cũng không phối hợp.
Đôi môi cực nóng của y dừng lại ở bờ môi của nàng, khẽ lên tiếng: "Đã bao lâu rồi nàng không gọi ta một tiếng Hoằng Lịch?"
Cảnh Nhàn mỉm cười, đôi môi cong lên như một vầng trăng khuyết: "Người là hoàng thượng, sao còn so đo với thần thiếp những chuyện này?"
Càn Long nhíu mày, chăm chú nhìn nàng: "Trẫm dự định sẽ so đo với nàng cả đời. Cảnh Nhàn, chờ khi trẫm quy tiên, nàng phải cùng đi với trẫm. Chúng ta cùng nhau luân hồi chuyển kiếp. Những gì nàng còn nợ ta, kiếp sau phải tiếp tục trả."
Dứt lời, y nâng cằm nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nụ hôn của đế vương luôn không đủ dịu dàng, lại vô cùng bá đạo. Càn Long không nhắm mắt, y vẫn nhìn chằm chằm vết thương trên trán nàng, lạnh lùng nói: "Nàng nói đúng, Tiểu Yến Tử thật sự phải dạy dỗ."
Cảnh Nhàn khẽ cười một tiếng: "Hoàng thượng, người là đau lòng thần thiếp hay là tiếc rèn sắt không thành thép?"
Y vòng tay ôm eo nàng, giống như là cố ý nói nhỏ vào tai nàng: "Ở trên mặt để lại dấu vết thì không tốt, nhưng vẫn còn nhiều chỗ có thể..."
Âm thanh của y trầm thấp mà đầy từ tính khiến Cảnh Nhàn luống cuống: "Hoàng Thượng, bây giờ là ban ngày..."
Càn Long híp mắt nhìn nàng, giọng nói đầy sự trêu chọc: "Cảnh Nhàn, nếu nàng dám mở miệng nói trẫm hoang dâm giữa ban ngày, trẫm bảo đảm sẽ cho nàng trải nghiệm cảm giác không thể đứng thẳng lưng đau khổ như thế nào."
Cảnh Nhàn theo bản năng cố thoát khỏi vòng tay của y: "Hoàng thượng... Bên ngoài còn có người..."
Càn Long không nhịn được bật cười: "Bọn họ thông minh hơn nàng nhiều, từ lâu đã chạy đi mất rồi." Không biết từ lúc nào tóc của nàng đã bị y xõa ra, một mảng tóc đen ba nghìn sợi xinh đẹp vô cùng. Càn Long vùi đầu hít thật sâu mùi thơm tỏa ra từ mái tóc của nàng. Cảnh Nhàn còn chưa kịp nói thêm lời nào thì y đã đưa tay buông rèm.
Nàng vội la lên: "Hoằng Lịch...Hoằng Lịch...chiều nay người còn phải thượng triều..."
Càn Long không để ý lời nói của nàng: "Cứ để bọn họ chờ đi."
Ngoài trời ánh dương dần ấm lên, trong phòng cũng dần dần nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro