Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8

Trở vào nhà thu dọn chiến trường Nguyên chợt thắc mắc không biết vì sao đồng ý lời đề nghị của Duy nhanh đến vậy. Chưa kể đi chung như vậy mắc công hắn lại mang tiếng và cậu lại tiếp tục bị soi mói nhiều hơn. Dù gì thì cũng chỉ mới làm bạn có hai, ba ngày nay. Nếu để hắn vướng vào những thứ không hay như vậy thì cũng mắc công. Nhưng chợt Nguyên nhớ lại những lời Duy nói sáng nay "Bạn bè thì phải chia sẽ và bênh vực vẫn nhau đúng không?"

- Thôi kệ vậy. Nếu thấy không ổn thì mình sẽ chủ động dừng lại.- Cậu nói thầm.

Lên phòng cậu mở một bài nhạc để thư giãn. Với Nguyên cách thư giãn tốt nhất là nấu ăn và nghe nhạc. Khi nấu ăn cậu có thề trút vào đó những nổi bực dọc và nghe nhạc làm cho tinh thần cậu nhẹ nhàng và khoản khoái hơn.

~~~~~~

Duy về nhà mà lòng cảm thấy phấn khởi lạ. Đã lâu rồi hắn không có một người bạn đơn thuần nào. Những người bạn của hắn không đến với hắn vì tiền thì cũng muốn núp bóng thế lực gia đình hắn. Nói chung là những mối quan hệ không có nền tảng và sặc mùi lợi dụng. Ai muốn đến thì đến ai muốn đi thì đi. Và Nguyên như một cơn gió lạ thổi vào những mối quan hệ của hắn. Cậu đơn thuần và khép kính. Vết thương trong lòng cậu không cho phép cậu dễ dãi với bất kì ai. Và hắn cũng hiểu cái lí do cậu kết bạn với hắn- đồng cảm. Đồng cảm giữa hai con người cô đơn lòng đầy những vết thương.

~~~~~~~

- Đến đúng giờ quá ta.- Nguyên mở cửa ra rồi cười với hắn.

- Làm xe ôm mà đến trễ rồi bị đuổi rồi sao.

- Ai bắt đâu. Anh tự nguyện mà.- Nguyên nháy mắt.

- Thôi. Mời quý khách lên xe. Tôi sẽ đưa quý khách đến trường ạ. - Hắn cũng lém không kém.

- Ngồi chắc nhé. - Nói rồi hắn rồ ga mạnh phóng đi làm cậu chới với.

- Chậm lại được không? Tôi...- Cậu nắm nhẹ lấy áo hắn.

- Sợ hả? Con trai gì mà nhát quá vậy cưng.- Nói rồi hắn cũng giảm ga và chạy tàn tàn trên đường.

Hôm nay trời rất đẹp và có chút se lạnh. Ngồi sau xe hắn Nguyên ngồi nhìn phố phường đang dần tỉnh giấc sao một đêm ngủ say. Cảnh tượng thật đầm ấm và thanh bình. Đã lâu rồi cậu không có cảm giác đó và có lẽ hắn cũng vậy.

- Ăn sáng nha? Cũng còn sớm mà.- Hắn hỏi.

- Cũng được. Mà ăn gì?

- Để tôi quyết định cho.- Nói rồi hắn chạy thêm một đoạn rồi ghé vào một xe bánh mì ở cuối đường.

- Cho con 3 ổ đặc biệt nha Tư.

- Đợi Tư chút. Có liền. Hôm nay đi với bạn hả con?

- Dạ. Cục vàng của con đó Tư. Haha. - Hắn cười sảng khoái.

- Gớm. Ai là cục vàng của anh?.- Nó phản đối.

- Nói vậy đó. Ai thích thì nhận thôi.

- Ủa mà anh cũng biết ăn bánh mà lề đường hả? Tôi nghĩ anh ăn ở hàng quán sang trọng chứ. - Nguyên thắc mắc hỏi hắn.

- Không có đâu tôi nghiện bánh mì ở đây lắm. Chưa kể còn muốn ủng hộ dì Tư nữa. Dì còn thân với tôi còn hơn mẹ tôi nữa. Bánh mì của của dì Tư là độc nhất ở Sài Gòn đó. Đảm bảo ăn là ghiền.

- Uhm. - Cậu không nói gì chỉ khẽ nhìn hắn. Lại thêm một điểm tốt của hắn mà cậu vừa được biết. Cậu bắt đầu tin tưởng vào con người này hơn. Hắn không phải người xấu như cậu nghĩ.

- Xong rồi nè. Đi học vui nha hai đứa. Lần đầu thấy thằng Duy chở bạn đi học. Chuyện lạ nha. - Dì Tư nhìn hai đứa cười nói.

- Hì hì. Con đã nói là cậu ta là cục cưng của con mà dì Tư. Thôi con di. Hôm nào rãnh con ghé.

Trả tiền cho dì Tư xong hắn tiếp tục cho xe chạy đi. Khi xe chạy vào cổng trường thì không ngoài dự đoán của Nguyên hôm qua. Mọi người hầu như tập trung vào ánh nhìn vào cậu và hắn. Bọn họ có lẽ rất muốn biết vì sao cậu lại đang ngồi trên xe của "Duy thiếu gia". Họ không nghĩ rằng cậu có tư cách ngồi vị trí đó. Nguyên bối rối kêu Duy dừng xe lại để cậu đi bộ vào thì bị hắn gạt ngang.

- Kệ tụi nó. Cậu chỉ cần biết có tôi là được rồi.

- Chỉ sợ anh gặp phiền phức thôi...

- Haha. Ai dám đụng vào "Duy thiếu gia" này. Cậu coi thường tôi quá đó...- Hắn lại tiếp tục cái giọng ngông cuồng đó.

- Đứng đây đợi tôi vào gửi xe...

.............

- Nó rù quến được thằng Duy hả mày...

- Thằng này ghê thật. Dụ được thằng đó luôn...

- Thằng Duy nghĩ sao mà quen thằng đó vậy?

- Chắc nó thấy thằng Duy nhiều tiền nên định ve vãn đó mà...

Abc...xyz... Đủ lời xì xầm. Nguyên chỉ biết đứng đó cúi đầu đợi hắn ra mà không lên tiếng. Chợt...

- Hổm rày lấy được bao nhiêu tiền của đại gia rồi.- Một tên đầu vàng đập vai Nguyên "hỏi thăm".

- Ahhh...thằng nào vậy...bỏ ra coi... Tên tóc vàng bị một bàn tay nắm tóc giật ngược ra sau.

- Mày vừa nói gì? Nói lại tao nghe.- Duy đã trở ra và nghe hết những gì tên kia nói. Trên mặt hắn lúc này hiện lên sự tức giận. Hàng chân mày châu lại lộ rõ sự căng thẳng. Ánh như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia vậy. Tên kia vội xuống nước.

- Dạ anh tha cho em...em lỡ miệng.

Chưa kịp nói hết câu tên đó đã bị Duy dùng tay bóp vào hai má tay còn lại để lên hàm răng và...crốp...hai chiếc răng cửa của tên kia rời ra. Tên kia chỉ biết thốt lên đau đớn lùi lại ôm lấy cái miệng đầy máu. Còn hắn lạnh lùng lấy trung túi ra vài tờ 500.000 thải vào mặt tên đó.

- Coi như viện phí. Tao cũng không phải dạng "vô trách nhiệm".

Quay qua đám đông đang đứng xanh mặt nhìn hắn.

- TỪ ĐÂY AI ĐỤNG VÀO ĐẶNG CHÍ NGUYÊN COI NHƯ LÀ ĐỤNG VÀO TÔI VÀ KẾT QUẢ CŨNG KHÔNG NHẸ NHƯ THẰNG NÀY ĐÂU. TÔI NÓI ĐƯỢC LÀ LÀM ĐƯỢC.

Nói rồi hắn nắm tay cậu kéo đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cậu lúc này mới tỉnh người vì nãy giờ cậu bị sock trước hành động của hắn. Lần đầu cậu chứng kiến một điều khủng khiếp như vậy. Dù là để bảo vệ cậu nhưng cách hành xử của hắn có phải là quá bạo lực rồi không? Chưa kể thầy hiệu trưởng tức ba của hắn sẽ nói gì đây? Hàng đống câu hỏi hiện lên làm cậu rối trí nên cứ mặc hắn kéo đi mà không nói gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vybaby