chap 7
SÂN SAU TRƯỜNG
- Anh có ghê tởm tôi không? - Sao một hồi im lặng Nguyên lên tiếng.
- Ghê tởm chuyện gì? Duy hỏi.
- Chuyện những tấm hình.
- Không hề nhưng chuyện đó là sao? Nếu có thể cậu kể cho tôi nghe được không?- Duy nhẹ nhàng hỏi.
Nguyên im lặng nhìn Duy mật lát rồi bắt đầu kể. Cậu quen tên Phong vào năm ngoái vào buổi lễ đón chào tân sinh viên. Tên đó và cậu ngồi cạnh nhau. Chuyện sẽ không có gì xảy ra khi Nguyên vô tình nhìn qua hắn và bắt gặp hắn đang nhìn cậu. Cả hai làm quen rồi trở thành bạn thân. Đi đâu hai người cũng có nhau. "Lửa" gần "gơm" lâu ngày thì cũng bén.
Nguyên đã phải lòng tên khốn đó. Hắn buôn lời yêu đương hứa hẹn đủ điều. Vì là tình đầu nên trái tim cậu đã mù quán yêu hắn. Nhưng có ngờ đâu hắn là một tên đểu.
Khi cậu đau đớn hỏi hắn lí do thì chỉ nhận được một câu trả lởi "chơi chán rồi vứt. Loại rẻ mạt như mày tao hốt được cả đống ngoài đường". Kể tới đó Nguyên không còn đủ tỉnh táo để nói tiếp được nữa. Vai cậu run lên... Bất chợt có một bàn tay xoa nhẹ rồi vổ vào bờ vai đanv rung rẩy của cậu. Đó là tay của Duy.
- Từ nay tôi sẽ bảo vệ cưng... à...tôi sẽ bảo vệ cậu... nhok à...
- Tại sao? Anh đâu cần làm thế? Với lại anh không ghét bỏ tôi à? - Nguyên ngước lên nhìn Duy rồi hỏi.
- Xàm quá. Giờ tôi hỏi cậu. Tôi với cậu là bạn đúng không?
- Um. Đúng.
- Bạn bè thì nên chia sẽ bênh vực nhau đúng không.
- Um...
- Vậy thì còn thắc mắc gì nữa cậu nhok! Để anh đây lo cho cậu là chuẩn nhất rồi. Còn chuyện cậu là gì tôi chẳng quan tâm.
Miễn sao cậu coi tôi là bạn thật sự và đừng bao giờ nói dối hay làm tôi thất vọng là được. - Duy nói rồi xoa đầu Nguyên.
- Xì. Nói nghe hay quá. Lớn hơn có ba tuổi mà kêu nhok này nhok nọ. Làm như nói chuyện với con anh không bằng. - Nguyên bật cười.
- Giờ tơi đưa cậu về nhé chứ quần áo vậy sao vô lớp được nữa.
- Phải vậy thôi chứ sao. Nhìn tôi thế này con Nhã không lên cơn mới sợ.
- Vậy đi thôi. Sẵn về nhà cậu ăn cơm luôn. Tôi muốn ăn đồ của "đầu bếp nhỏ" nấu.- Duy nháy mắt.
- Lợi dụng -_-
- Thì cũng phải cảm ơn tôi đã cứu cậu chứ.- Duy cười. Nụ cười tỏa sáng trong ánh nắng vàng.
~~~~~~~
- Dậy ăn cơm nè "đại công tử"! Nguyên nhìn hắn ngủ gật trên ghế với tờ báo úp trên mặt mà khẽ mỉm cười.
- Ơ... Vậy hả... Xin lỗi nha... Tôi đang ngồi đọc báo thì buồn ngủ quá nên ngủ quên lúc nào không biết nữa. Nãy giờ có nhân lúc tôi ngủ làm gì tôi không đó?
- Chẳng rãnh! Vô ăn nè. - Nói rồi Nguyên đi thẳng vào bếp
- Wow. Hết xảy... - Hắn từ ngoài vào thấy bàn ăn đã cất lời khen.
- Chưa ăn mà đã khen rồi hả?
- Nhìn thôi đã biết ngon rồi. "Đầu bếp nhỏ" nấu mà. Hihi. - Hắn cười.
Nguyên ngồi nhìn Duy ăn mà có cảm giác rất lạ. Đó không phải cảm giác của người bạn thân. Cũng chẳng phải cảm giác của hai người yêu nhau. Đó là tình cảm "gia đình". Nguyên thấy Duy như đứa trẻ háo hức bên bàn ăn vậy. Hắn gắp từ món này đến món khác mà không kịp cho cái miệng có thời gian nghĩ. Không phải chết đói hay ham ăn tục uống gì. Chỉ là lâu lắm rồi Duy mới ăn được bữa cơm đàng hoàng như vậy. Những món ăn ấy không thể nào so với nhà hắn nhưng sao thấy ngon lạ kì.
Chợt cậu thấy trên mép miệng Duy có dính hạt cơm ở đó. Cậu rút tờ khăn giấy trong hộp khẽ lao cho hắn. Khi tay cậu chạm vào má Duy thì hắn ngước lên nhìn cậu. Rồi hai mắt nhìn nhau. Hắn chớp một cái cậu chớp một cái...
- Ê. Chớp đủ chưa.- Hắn cười hỏi.
- Đủ rồi ăn tiếp đi. Lớn già đầu mà còn ăn dính mép. Hèn gì bị ế. Haha.- Nguyên chọc hắn.
- Tôi không có ế nha. Mai tôi vào trường vố một nắm về trình diện cậu đó. - Hắn trả treo.
- Cái nắm đó toàn là những con robot mê trai thôi. Cái cốt của tình yêu là nằm ở đây nè.- Nguyên nói rồi để tay lên ngực trái.
- Ừm.- Hắn lại tiếp tục cắm cuối ăn.
- Ăn xong rữa chén nha.- Nguyên lại lên tiếng.
- Hả. Cậu giết tôi đi. Sao lại bắt tôi rửa chén cơ chứ. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ rửa hết.- Mặt hắn méo xệch
- Ăn cơm rồi, no nê rồi thì phải làm việc chứ. Để tôi nấu cho anh ăn xong rồi bưng xuống rửa hết vậy đó hả. Tôi đâu phải người hầu của anh.
- Nhưng để từ từ đi...tôi không có quen.- hắn xuống nước.
- Bộ tính ăn dầm mặt dề ở đây sao mà từ từ. - Nguyên hỏi hắn.
- Ừ cũng tính vậy đó. Haha....
- Thôi đi cha. Có nhà có cửa mà không ở đi ăn vạ nhà người ta không xấu hổ hả. - Nguyên nhăn mặt.
- Không phải. Tôi muốn ngày nào cũng được ăn cơm ở đây. Cậu nấu ăn ngon lắm. Với lại ở đây tôi có cảm giác là gia đình hơn là ở nhà tôi. Nhiều lúc đi đâu về thấy nhà cửa lạnh tanh, cơm nước chỉ có một mình cũng tuổi thân lắm.
- Um... thôi được rồi...- Nguyên gật đầu đồng ý. Cậu hiểu hắn không muốn cô đơn trong chính căn nhà của mình. Dù gì cũng là bạn rồi với lại hồi sáng hắn còn cứu cậu nữa.
- Thôi tôi có việc rồi. Về nha "đầu bếp nhỏ". À mà sáng mai tôi qua trở đi học cho cũng tiện đường với lại trưa cũng ghé đây "ăn vạ" được không?
- Ừm.- Nguyên gật đầu.
- Bye
- Bye
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro