Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 6

SÁNG HÔM SAU

- Giận tôi hả?- Nguyên kéo kéo áo Nhã.

- Ai thèm. Plè... - Nhỏ lè lưỡi. Thật ra sau khi về nhà nhỏ cũng đã nhận ra mình có phần lỗi trong chuyện hôm qua nên cũng chẳng để bụng gì. Đó cũng là một trong những tính tốt của nhỏ. Sai thì tự nhận và tự sửa sai chứ không để người khác phiền lòng.

- Hì hì. Tôi biết mà. Sao Nhã nỡ giận tôi. - Nguyên cười.

- Rồi mày với nó sao rồi? Khi tao về nó có làm gì mày không?

- Có tôi với hắn ăn cơm rồi làm...

- Làm gì? Ông nghĩ sao mà mời nó ăn cơm vậy hả? Rồi làm gì? Làm gì ông nói coi. - Nhỏ chen vào.

- Từ từ cho tôi nói coi. Tôi với hắn đã làm bạn với nhau. Chút nữa người ta vô đừng có kiếm chuyện nữa. Hắn không phải như Nhã nghĩ đâu.

- WHATTT?? Tôi nghe có lộn không... Nguyên... ông... làm bạn... - Nhã bất ngờ..

- Ừ. Làm bạn.

- Ông có điên không. Hay nó uy hiếp ông? Nói đi nếu vậy thì nó tới số rồi.- Nhỏ lại nổi cơn.

- Vì tôi với Duy có sự đồng cảm. - Nói rồi Nguyên ngồi kể cho nhỏ nghe hoàn cảnh của hắn. Nhỏ vừa nghe vừa gật gật đầu.

- Đến khổ với ông. Ông chỉ được cái là tình cảm dạt dào rì rào mà không cần biết đối phương ra sao. Thôi thì tùy mày. Muốn làm bạn bè gì cũng được nhưng có gì thì phải báo tôi biết liền đó.

- Ừ biết rồi.

- Bạn ông tới kìa.- Nhã nói rồi hất mặt ra cửa.

   Nguyên quay lại thì thấy hắn đi vào lớp. Vẫn cái vẻ ngong ngong đánh chết không bỏ đó. Cậu nhìn hắn rồi phì cười. Nhã ngồi bên cũng thấy lạ vì lâu nay cậu rất ít cười. Hôm nay có việc quái gì mà tự nhiên cười vậy chứ. Không lẽ có bạn mới thuộc type nổi loạn làm cậu đổi tánh chăng. Nhỏ đặt ra trong đầu bao nhiêu câu hổi rồi ngồi chờ xem chuyện gì xảy ra.

- Hi cưng! Đi học sớm hen!- Vừa vào chổ hắn vừa cười nói với cậu.

- Bỏ chữ cưng dùm vái. Nghe rợn quá.- Nguyên gắt nhẹ.

- Sorry. Quen rồi. Cứ ai nhỏ hơn tôi điều kêu vậy đó. Hehe.- Hắn cười gian.

- À. Ăn sáng ha.- Nói rồi hắn chìa cho cậu một phần humburger. - Rồi quay qua Nhã hắn tiếp lời.

- Nhã! Ăn sáng luôn ha. Có mua cho Nhã nữa nè. - Hắn đưa thêm một phần cho Nhã.

- Có bỏ thuốc độc không đó. Tự nhiên mời tôi vậy.

- Không có đâu cô hai. Coi như mua chuộc để có thêm bạn thôi. Haha. - Hắn cười to.

- Lý do hay nhỉ nhưng tạm cho qua. Haha.- Con Nhã cũng cười lớn rồi giật lấy cái bánh rồi cười nói tiếp với hắn. Thấy chưa! Nhỏ đâu để bụng đâu. Chỉ cần đối phương có biểu hiện tốt là nhỏ cho qua hết.

   Về phần Nguyên cậu ngồi đó cầm cái hamburger rồi nhìn Duy. Nhìn hắn giỡn với Nhã không có gì là vương vấn chuyện hôm qua cả. Nhìn cả hai là như thân thiết từ lâu rổi vậy. Cậu không ngờ rằng mới sáng qua còn khinh khỉnh nhìn nhau mà hôm nay lại thế này. Có lẽ do duyên số cũng nên. Nghĩ rồi cậu cũng yên tâm mà "hưởng thụ" phần ăn sáng của mình.

**********

WC NAM

- Chào em yêu. Nhớ em quá hà... - Giọng nhả nhớt của tên Phong vang lên phía sao làm cho Nguyên giật bắn mình. Cái tên đã gây ra sự việc kinh khủng kia.

- Mày muốn gì? - Nguyên hằm hè trong cổ họng rồi bước lùi.

- Muốn vui vẻ...haha...- Tên khốn nạn cười lớn

- Mày biến đi. Không thì đừng trách...

- Em yêu à! Sao vô tình vậy? Anh nhớ là em nói yêu anh lắm mà...- Vừa nói hắn vừa phẩy phẫy xắp hình trên tay.

- Mày muốn gì nữa đây? Mày gây ra rắc rối cho tao vậy chưa đử hả?

- Anh nói rồi đó. Anh chỉ muốn vui vẻ với cưng thôi. Haha. - Nói rồi tên Phong lao thẳng tới cậu....

PHỰT... hàng nút áo đứt ra...chiếc áo đồng phục trên người Nguyên bị tên Phong xé rách. Cậu ra sức vùng vẫy chòi đạp nhưng vô dụng. Hắn quá khỏe. Chỉ trong chốc lát hắn đã đè cậu sát vào tường và sờ soạn khắp cơ thể. Những kí ức khủng khiếp lại ùa về. Nước mắt cậu ứa ra...

RẦM BỐP RẦM RẦM...

   Nguyên cảm thấy trên người mình không còn sức nặng đè lên nữa. Hắn đâu rồi nhỉ- cậu nhìn lên thì thấy Duy đang đánh Phong tới tấp. Những cái xô lao nhà trong WC làm vũ khí. Duy quật tới tấp vào người tên Phong. Hắn bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay nên chỉ biết co người chịu trận.

- Mày nhớ đó. Nếu còn đụng tới cậu ta thì đừng mong học ở cái trường này còn gia đình mày không còn nhìn thấy xác mày nữa đâu. Mày không tin thì đi hỏi cái trường này Cao Thanh Duy là ai.- Duy gầm lên.

   Duy bước lại chổ Nguyên đang dựa vào. Rồi lấy áo khoác mình mặc cho cậu xong kiểm tra xem có vết thương nào nghiêm trọng không.

- Đi nổi nữa không? Để tôi dìu cậu lên phòng y tế nhé...

- Không cần đâu. Đỡ tôi ra sao trường đi. - Nguyên nói trong mệt mỏi rồi bước đi...

   Lúc đi qua chỗ xấp hình đang vương vãi dưới đất ánh mắt Duy chợt sững lại. Hắn nhìn vào những tấm hình đó rồi quay sang nhìn Nguyên. Cậu chỉ lắc đầu rồi kéo tay Duy ra ngoài. Duy hiểu ý nên chỉ lẳng lặng dìu cậu ra sân sau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vybaby