chap 5
Haizzz.... Nguyên thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế tay ôm chiếc mũi đang chảy máu của cậu... Duy thấy vậy vôi vơ lấy hộp khăn giấy trên bàn rồi chạy lại chổ Nguyên lật đật cầm máu cho cậu. Một lúc sao mọi chuyện đã ổn Duy từ từ lên tiếng:
- Sao lại đỡ cho tôi?
- Tôi không có đỡ cho anh. Mà tôi chỉ lo cho con bạn tôi thôi. Nó vốn nóng tính và không làm chủ bản thân. Nếu lúc nãy tôi không ngăn nó lại thì giờ anh ở bệnh viện còn nó thì ở sở cảnh sách cũng nên.
- Òm... Hắn nhún vai rồi nhìn Nguyên với ánh mắt biết ơn.
- Anh có ăn cơm nữa không? Không thì tôi dọn xuống, còn anh thì đi về.- Nguyên hỏi.
- Uhm. Ăn chứ.- Duy cười.
Trong bữa ăn Duy ăn những món Nguyên nấu mà không hề ngừng đũa. Hắn gắp liên tục từ món này sang món khác ăn cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi. Duy cười rồi hỏi hắn:
- Bộ anh thiếu ăn hay sao mà ăn ghê vậy?
- Không. Nhưng đây là bữa cơm nhà nấu ngon nhất mà tôi được ăn.
- Ủa. Nhà anh giàu vậy mà không nấu được món gì vừa miệng sao?
- Không hẳn. Nhưng cái tôi cần không phải đồ ăn ngon. Mà là tình cảm gia đình. Từ bữa cơm gia đình. Ba mẹ tôi lúc nào cũng bận rộn. Họ chỉ gặp tôi và thảy cho tôi một cọc tiền rồi biến mất vào thế giới ngập tràn công việc của họ. Đôi lúc tôi cảm thấy họ đang nuôi một con thú cưng chứ không phải nuôi con của mình. Họ chỉ biết cho nó ăn chứ không cần biết nó cần gì hay suy nghĩ ra sao... . Duy nói như có gì đó chặn lại nới cổ họng...
- Có phải vì vậy mà anh muốn nổi loạn để trả thù?
Duy sững sờ trước câu hỏi của Nguyên. Câu như nói trúng tim đen của hắn. Thật ra hắn cũng không phải thứ quậy phá hay ngỗ ngược gì. Đơn giản là vì chỉ muốn ba mẹ để mắt đến nên hắn mới làm ra những trò đó. Vì có lẽ lúc ba mẹ nói chuyện lâu nhất với hắn là lúc la mắng khi hắn giở trò quậy phá và bị phàn nàn. Đối với hắn có lẽ đó là cách hắn cảm nhận được cái gì gọi là "tình cảm gia đình" . Cảm nhận theo cách riêng của hắn.
- Cậu hiểu vậy cũng được... - Hắn đáp gọn.
- Tôi muốn làm bạn với anh được không? - Đột nhiên Nguyên đề nghị.
Cậu cũng không hiểu sao lại đề nghị như vậy. Có phải vì cậu thấy đâu đó trong hắn có bóng dáng của cậu trong cái ngày mà cậu ra đời. Cái ngày mà cậu không có bất kì một ai thân thuộc bên cạnh. Cái cảm giác chơi vơi và cô đơn đến tận cùng. Cậu hiểu cái gì gọi là "thèm khát" cái gì đó gọi là "tình cảm gia đình". Tuy trong lòng không hẳn tin tưởng vào con người kia vì cả hai chỉ mới biết nhau chỉ vài ngày và việc vừa xảy ra làm cậu khá đắng đo trong việc tin tưởng người khác nhưng trong lòng cậu vẫn còn cái gì đó gọi là niềm tin nên đã ra quyết định... Chỉ làm bạn thôi mà...
- Hả? - Hắn tròn mắt nhìn cậu.- Cậu không sợ tôi sao? Chưa ai dám đề nghị với tôi như vậy cả.
- Ừ thì. Tôi sẽ là người đầu tiên. Có lẽ chúng ta chung hoàn cảnh...- Cậu bỏ lửng câu nói.
- Chung hoàn cảnh...- Duy lẩm bẩm.
- Ok- Duy chìa tay ra rồi nói.- Hân hạnh được làm bạn với Nguyên.- Tôi tên Cao Thanh Duy
- Trịnh trọng quá đấy. Hy vọng anh đừng lấy tôi ra làm trò cười là được.- Nguyên cười rồi đưa tay ra bắt tay Duy.
Xoẹt. Có cái gì đó rất lạ khi hai người nắm tay nhau. Cả Nguyên và Duy điều cảm nhận được điều đó. Một tình bạn dựa trên sự cảm thông vừa chơm nở.........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro