chap 4
Trong bếp Nguyên làm đồ ăn cho Duy. Cậu xắt đồ rồi chiên xào nêm nếm các kiểu. Trong cậu cứ như một đầu bếp chuyên nghiệp. Cũng đúng thôi. Từ ngày mẹ cậu mất thì Nguyên đã tự nhũ rằng mình phải tự lập và phải làm được tất cả mọi chuyện để nuôi sống bản thân. Việc đầu tiên Nguyên nhờ một người hàng xóm đứng ra bán căn nhà cũ rồi mua căn nhà này để sống và sử dụng phần tiền còn dư đển trang trải cuộc sống. Một sự tính toán táo bạo của một đứa nhóc 15 tuổi.
Cũng may người hàng xóm đó là một người tốt nên đã cố hết sức giúp cậu bán căn nhà với giá cao nhất. 5 năm qua, buổi sáng thì cậu đi học, tối về thì làm việc online trên mạng để kiếm thêm thu nhập. Cụ thể công việc đó là cậu gõ văn bản cho một nhà soạn báo.
Có thể coi như cậu đã thu xếp tạm ổn cho đời sống vật chất nhưng về mặt tinh thần thì không được may mắn. Cụ thể là việc vừa xảy ra... . Cậu như tưởng rằng mình đã tìm đến cái chết để tìm một sự giải thoát nhưng trong lòng cậu luôn có một giọng nói ngăn cản cậu không được làm thế vì Nguyên là niềm hy vọng cuối cùng của mẹ cậu khi bà từ giã coi đời này.
Trở về với thực tại, đồ ăn đã nấu xong và được dọn ra bàn trước sự ngỡ ngàng của Duy. Hắn không ngờ rằng một cậu trai có thế nấu ra chừng này thức ăn còn rất hấp dẫn nữa. Nguyên không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống và xới cơm vào chén mời hắn ăn.
- Anh ăn lẹ đi rồi về!!
- Cưng... À... Cậu muốn đuổi tôi về lắm hả?
- Không phải. Nếu anh là người bình thường thì có lẽ tôi sẽ giữ anh lại lâu hơn. Nhưng rất tiết...
- Cậu làm như tôi bị gì không bằng. Mà không bình thường là sao??. - Duy hằn học hỏi lại.
- Ừ thì tôi không muốn giao lưu với người sống vì tiền và ngông cuồng như anh. Thế thôi.
- Cám ơn. Tôi no rồi.- Duy dằn chén cơm xuống rồi bỏ ra cửa.
- Anh không ăn à? Lúc nãy mới đòi ăn mà?- Nguyên chạy theo hắn ra cửa.
- Tôi không cần ăn mà phải chịu sỉ nhục như thế ăn làm gì. À quên. Tôi không sống vì tiền. Tiền đối với tôi không là gì cả. Cậu làm ơn nhớ giùm và đừng bao giờ nói câu đó với tôi.- Duy hét lên với sự tức giận làm Nguyên phải tính "đường lui".
- Thôi được rồi. Tôi xin lỗi. Vào nhà ăn cơm nhé. Nguyên nắm tay Duy kéo lại.
- Buông tay ra đi.- Duy hất tay ra rồi đẩy mạnh.
BỐP. Nguyên bị đẩy bất ngờ nên không kịp trở tay. Cậu té ngữa ra sau đầu đập vào kệ giày. Nguyên cảm thấy đau nhói ở phía sao đầu rồi từ từ chìm vào trạng thái vô thức. Duy quay lại thấy vậy thì hốt hoảng đỡ Nguyên hắn bế cậu lên sôpha rồi lay người cậu liên tục.
- Nè. Thằng kia mày làm gì bạn tao đó? Buông nó ra. - Nhã từ đâu xuất hiện xông vào rồi xô hắn ra khỏi người Nguyên. Tiện thể bồi thêm một cú đấm vào bụng Duy.
-Hơ.. tôi...- Hắn lắp bắp.
- Nguyên mà có mệnh hệ gì thì mày chết với tao.- Nhã quay qua đe dọa.
- Nhã... - Tiếng Nguyên yếu ớt vang lên. Cậu đã tỉnh lại.
- Ông sao rồi? Nó làm gì ông? Sao nó ở trong nhà ông? Nói mau.... . Nhã giường như đã mất bình tĩnh vì nhỏ rất thương và tôn trọng Nguyên. Nhỏ coi Nguyên như là anh em trong nhà chứ không phải là một người bạn thân nữa. Từ ngày Nguyên xảy ra chuyện nhỏ càng thương và để mắt đến Nguyêm nhiều hơn. Trong lòng nhỏ nhủ rằng sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại thằng bạn này của nhỏ nữa vì nó đã phải chịu nhiều bất hạnh rồi.
- Bình tĩnh đi. Hàng xóm nghe được lại tưởng có đánh nhau. - Nguyên vừa ngồi dậy vừa xoa đầu.
- Thế nó làm gì ông mà ông bất tĩnh ra thế kia. Trả lời tôi mau.... - Nhỏ tiếp tục gầm gú.
- Tôi trược chân nên té đập đầu vào kệ giày thôi mà. Còn Duy tối qua anh ta uống say, bị tôi tông trúng nên đem về đây.
- Ông liều ghê. Lỡ nó làm gì ông thì sao? Ông dư biết nó đâu phải loại tốt lành gì...
- Nè. Cô đừng có ăn nói kiểu đó. Cô nói vậy mà nghe được à? Loại không tốt lành là loại gì? - Duy lúc này đã hoàn hồn sao cú đấm của Nhã và đang phản ứng lại những lời nói của nhỏ.
- Nó không đúng à. Cái thứ công tử nhà giàu ăn bám vào đồng tiền cha mẹ thì có gì tốt lành. Ở trường đã vậy chắc ở ngoài là hạng du côn du đãng. - Nhã trừng mắt trả lời lại.
- Nè. Cô quá đáng rồi đó. Cô lấy tư cách gì mà nói tôi như vậy hả? - Duy gầm lên rồi hùng hổ lao đến. Nhã cũng lui lại thủ thế. Nhỏ là đai đen karate nên cũng chẳng ngán mấy trò đánh nay này.
Nhanh như chớp Nhã đã tung cú đá vào khuỷa chân làm Duy khụy xuống. Sau đó nhỏ lấy thế tiến tới rồi đánh thêm một cú nhưng... BỘP người nhỏ đánh trúng không phải hắn... Nguyên đã lao đến chặn nhỏ lại nhưng không may nhận nguyên cú đấm vào mặt. Máu mũi cậu chảy ra.
- Sao ông lại bảo vệ cho nó. Tôi đang bảo vệ ông mà.- Nhã hốt hoảng.
- Nhã chưa biết sự tình gì mà đã mắng người rồi đánh người. Lớn rồi phải biết suy nghĩ chứ. Tối qua tới giờ tôi vẫn an toàn. Anh ta có làm gì tôi đâu mà lại cư xử như vậy? Nhã về đi chừng nào bình tỉnh rồi quay lại nói chuyện với tôi.
- Ông... RẦM. - Nhã hầm hầm bỏ ra cữa rồi dập cửa lại.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro