chap 3
Sau khi đưa Nhã về thì Nguyên cũng quay xe về nhà. Về đến đầu ngõ định quẹo thì chợt thấy một bóng người liêu xiêu đi ra.
RẦM !!! Cậu không kịp nên đã đâm thẳng vào người đó.
- Ủa! Duy! Là anh hả? Có sao không?
- Cậu là ai? - Hắn lè nhè.
- Trời ạ. Anh say hả?
- Ê coi chừng....
Hắn loạng choạng đứng dậy rồi té phịch xuống. Hình như Nguyên tông trúng chân hắn. Nguyên bối rối không biết phải làm gì cậu đâu quen biết hắn cũng như đâu biết gì về hắn. Bây giờ để hắn ngoài đường cũng kì. Đem vô bệnh viện thì phiền phức.
- Thôi đưa anh ta về nhà đại vậy!- Nguyên nói thầm.
- Duy. Dậy đi. Tôi đưa anh về. - Nguyên nặng nhọc kéo hắn dậy rồi đỡ hắn lên xe.
Về đến nhà thì cậu cũng phải vất vả lắm mới đưa được hắn lên phòng . dành cho khách. Hắn nằm im trên giường và ngủ say như chết. Nguyên chỉ lắc đầu và định khép cửa đi ra . Chợt....
- Ọe ọe.... . Hắn vùng dậy và ói ra một bãi to tướng.
- Ôi trời. Có vụ này nữa sau? Nguyên than trời... . Nhưng cậu dư biết người say thì có biết mình đang làm gì đâu nên bây giờ có chửi hắn thì cũng không được gì. Nghĩ rồi cậu đi xuống lấy đồ lên dọn bãi chiến trường và sẵn thay áo cho Duy vì hắn đã ói ra khắp người
Cậu đỡ Duy dậy rồi nhẹ nhàng cởi chiếc áo Duy đang mặc trên người ra sau đó lấy khăn ấm lao qua một lược. Bất chợt Nguyên đỏ mặt. Cơ thể Duy thật đẹp. Bờ ngực và cơ bụng săn chắc... . Cậu như bị thôi miên vào phần cở thể hiện ra trước mặt cậu. Cũng đúng thôi. Vì vốn dĩ gay thì bị thu hút bởi những thứ như thế mà. Nhưng chợt nhớ về những chuyện kia. Nguyên lấy lại bình tĩnh và tiếp tục lao sạch những vết bẩn kia. Xong xuôi đâu đó Nguyên mặc cho Duy chiếc áo của mình. Rồi cậu bước xuống nhà.
Một lát sau cậu lại trở lên để xem hắn thế nào. Nguyên bước đến bên giường nhìn Duy đang ngủ. Khuôn mặt đẹp đó chứ. Da trắng. Sống mũi cao. Đôi môi nhỏ đỏ mọng. Nhìn rất "công tử bột". Hàng chân mày rộng rất nam tính. Khuôn mặc của Duy mang nhiều yếu tố vừa có nét thư sinh vừa có tính chất của kẻ nổi loạn. Hai yếu tố bổ sung cho nhau tạo thành một tổng thể ai nhìn cũng thích.Nhìn Duy ngủ cứ như một thiên thần vậy. Vẻ mặt toán lên một vẻ gì đó rất hiền chứ không "láo cá" như lúc sáng.
- Sao sáng nay anh ta không hiền như thế này nhỉ? - Nguyên nói thầm rồi mỉm cười.
~~~~~~
- Oáp ... nhức đầu quá... ủa... đây là đâu?- Duy thức dậy khi mặt trời đã lên đỉnh. Đầu hắn nhức như búa đổ do trận say đêm qua nhưng vẫn còn nhận ra mình đang ở trong một căn phòng lạ. Duy bước xuống giường rồi đi đi lại lại trong căn phòng tìm hiểu xem đây là phòng của ai. Căn phòng khá đơn giản chỉ hai màu trắng xanh. Đồ vật trong phòng cũng không có gì nhiều. Một chiếc bàn học trên đó có một lọ hoa nhỏ màu tím, một chiếc tủ và một chiếc giường.
CẠCH- cửa phòng bật mở.
- Anh dậy rồi à? Trong người thế nào?.- Duy bước vào và hỏi.
- Um. Cũng ổn. Nhưng sao tôi lại ở nhà cưng?
- Hửm? Cưng? Anh gọi ai vậy?
- Ở đây có hai đứa chẳng lẽ tôi nói với cái bình hoa trên bàn.
- Tôi tên Nguyên không phải cưng. Tối qua anh say rồi đi xiêu quẹo trới hẻm nhà tôi. Tôi vô tình đụng trúng anh nên mang anh về đây.
- Ừ thì Nguyên.
- Anh mặc áo lại này hôm qua anh ói làm bẩn hết nên tôi giặc lại giùm anh.
- Nói đoạn Nguyên đưa chiếc áo đã giặc và ủi phẳng cho Duy.
- Cảm ơn ha. Mặc dù đây là nghĩa vụ của cưng...à quên... của cậu. Haha...
- Sao cũng được. Vậy ha. Giờ hết nợ nần. Anh về đi.
- Ủa! Sao đuổi tôi về sớm vậy? Có gì ăn không? Đói rồi! Duy nói rồi nheo nheo mắt.
"Còn muốn ăn nữa sao? Thôi chiều hắn vậy rồi tống đi cho lẹ. Không nên dây dưa" Nguyên nghĩ thầm rồi nói.
- Ok. Xuống nhà bếp đi. Tôi nấu cho ăn.
- Chà biết nấu ăn à. Ăn được không đó?- Hắn hỏi vẻ mặt nghi ngờ. Vì vốn dĩ trong đầu hắn "con trai và nấu ăn" là hai phạm trù không ăn nhập với nhau. Đó là chuyện dành cho phài nữ và người hầu.
- 5 năm nay tôi ăn đồ tôi nấu cũng không bị gì chắc anh cũng không chết đâu.- Nguyên trả lời.
- Hửm. Sao lại là tự nấu? Mẹ cậu đâu?
- Tôi ở đây một mình. Mẹ tôi đã mất. Ba không rõ tung tích từ nhỏ.
Nguyên trả lời rồi đi thẳng ra khỏi cửa để lại Duy đứng như tượng trong phòng. Hắn đứng đó một lúc lâu và nhoẽn miệng cười. Một nụ cười không rõ lí do. Nhưng có lẽ Duy đang suy nghĩ gì đó về Nguyên.
*******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro