chap 10
Không gian im lặng bao trùm cả căn bếp. Loáng thoáng đâu đó là âm thanh lạch bạch của những con cá. "Thực khách" và "Đầu bếp nhỏ" vẫn nằm đó..
- Uhm...Cậu đứng đậy được không?- Duy khẽ quay mặt qua rồi hỏi nhẹ.
- Được... được... . -Mặt Nguyên đã đỏ lên từ lúc nào.
- Thôi dọn dẹp rồi đi ra ngoài ăn một bữa đi. Tôi nghĩ cậu không thể tiếp tục với mớ cá này nữa đâu.
- Nhưng...
- Nhưng cái gì. Hay muốn giống như hồi nãy nữa?- Duy nháy mắt.
- .....- Nguyên cuối đầu tránh ánh mắt của hắn.
- Hay là...cậu thật sự thích tôi làm thế với cậu? - Hắn áp sát mặt Nguyên.
- Không...đừng...- Nguyên nhảy lùi về sau.
- Vậy thì tốt. Sẵn đây nói luôn. Chúng ta chỉ có thể làm bạn. Nếu có gì khác xảy ra thì mọi chuyện chấm dứt. Đặc biệt là cậu. Tôi không có hứng với...
- Tôi biết. Chỉ có thể làm bạn- Cậu nói rồi quay đi. Có gì đó ướt ướt trong mắt Nguyên. Cậu cảm thấy trong lòng trổi lên một thứ gì đó khó chịu. Tuy không rõ ràng nhưng Nguyên hiểu hắn đang muốn nhắc nhở cậu. Hắn dù gì cũng là một thằng đàn ông chính hiệu.
Hắn cũng có tự tôn riêng. Nếu vướng vào những chuyện như thế với hắn là một chuyện rất phiền phức. Rồi còn cái định kiến của xã hội nữa. "Đặc biệt là cậu". Ủa suy nghỉ chi nhiều vậy Nguyên? Bộ thích hắn rồi à?
Ngồi sau lưng hắn chở đi ăn cậu ngồi cách ra một khoảng không ngồi sát như mọi hôm nữa. Cả hai im lặng từ lúc ra khỏi nhà cho tới quán rồi đến khi về vẫn không nói câu nào ngoại trừ những câu cục lủn như "Ăn gì đây" "chọn đi" "về nha". Dường như cả hai đang ngượng. Một bức tường vô hình đang được dựng lên.
- Trưa nay anh về sớm nha. Tôi phải đi công chuyện.
- Ừ. Vậy thôi đi về. Sáng mai vẫn qua rước đi học chứ? - Có lẽ hắn đã cảm nhận được sự bất thường từ cậu nên mơi hỏi như vậy.
- Tôi tự đi được rồi. Nên giữ khoảng cách một tí. Đặc biệt là tôi.- Cậu nói nhẹ nhưng pha lẫn sự ấm ức. Nói rồi Nguyên định quay lưng trở vào nhà. Chợt...
- Ui da. Đau...- Hắn nắm chặc cổ tay Nguyên kéo lại.
- Giận hả? Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là sợ cậu thích tôi rồi tội nghiệp cậu thôi "đầu bếp nhỏ". Thà là nói ra từ bây giờ còn đở hơn có gì rồi...
- Tôi hiểu mà. Anh có cần phải nói hoài vậy không? RẦM.- Cậu gắt lên rồi dập mạnh cửa.
Duy đứng nhìn vào cánh cửa kia, lần đầu tiên trong suốt hơn ba tháng qua cậu nổi nóng với hắn. Chưa bao giờ Nguyên to tiếng kể cả khi hắn chọc giận cậu vậy mà hôm nay....Hắn đứng đó một lúc cũng chạy xe về.
~~~~~~~~~~~
"Đặc biệt là cậu" "Đặc biệt là cậu" "Đặc biệt là cậu"... Nguyên cảm thấy tổn thương vì điều đó. Tại sao hôm nay hắn thốt ra những lời đó. Những câu hắn nó còn nặng hơn những lời mà Nguyên từng nghe trước đó. Vì sao? Vì nó được thốt ra từ miệng một "người bạn". "Người bạn" mà trong mấy tháng qua cậu coi trọng và đối xử hết mình. Vậy mà hôm nay hắn muốn vạch rõ ranh giới với cậu. Cậu rất giận, thật sự rất giận. Sau một hồi suy nghĩ cậu cũng đứng lên về phòng. Đi ngang tấm lịch treo trên tường, liếc nhìn vào nó...31/8 là ngày mai sao? Năm nào nó cũng đến...
Sáng hôm sao Duy rất ngạc nhiên khi Nguyên không đến lớp. Cả Nhã cũng không đến vì hôm qua đi chơi về khuya đâm ra sốt cao nên không đi học nổi. Chán. Hắn ngã người ra ghế ngồi trầm ngâm. Hắn thấy có gì đó trống vắng. Cả lớp cũng xôn xao bàn tán khổng hiểu sao bộ ba kia chỉ có mình hắn ngồi thu lu ở gốc lớp.
- Giận à? Cho giận luôn. Bộ nói sai chắc.- Trong đầu chợt lóe lên chuyện hôm qua. Có lẽ vì thế mà cậu không đến lớp sao. Nói rồi hắn đá vào cái bàn mợt cái rõ mạnh rồi hậm hực đứng lên. Cúp luôn. Dù gì cũng chẳng cóa nào. Ngồi một mình chán chết.
Cả buổi trưa hắn không về nhà. Hắn chạy xe từ nơi này sang nơi khác. Hắn cứ chạy trong vộ định mà không có điểm dừng. Chạy hoài rồi cũng chán. Hắn ghé vào quán cafe gần đó. Ngồi đó một lúc thì điện thoại hắn đổ chuông. Lần 1...không quan tâm...Lần 2... không bắt máy...lần 3...không ngó tới...lần 4...lần 5...Quái đản. Đứa nào mà lì quá dậy. Hắn bực nhọc bắt máy.
- Alo. Ai đó? Gọi cái quái gì mà gọi hoài vậy? Biết đang bận không hả?
- Tui nè. Nhã nè. Làm gì mà tui gọi hoài khônv bắt máy vậy? Khụ khụ...- Vừa nói Nhã vừa ho bên kia.
- Bệnh sao không nghĩ gọi tôi chi? - Hắn cao có trả lời
- Có chuyện muốn nhờ nên mới gọi nè. Giờ ông rãnh không chạy qua nhà Nguyên dùm tôi đi.
- Mắc gì phải qua nó. Ngày nó của qua. Mệt. Không qua nữa.
- Sao vậy? Hai người giận nhau hả? Mà thôi. Đừng giận nó nữa. Hôm nay là sinh nhật nó. Ông qua với nó dùm tôi đi. Tôi đi không nổi. Hic hic.
- Sinh nhật thì bạn bè cả đống đó. Hú một phát nó kéo đàn kéo đống tời. Tôi qua làm gì?
- Trời ạ. Bạn bè kiểu gì vậy thằng cha kia? Từ khi mẹ nó mất thì có làm sinh nhật nữa đâu. Đặc biệt là 2 năm nay rồi việc thằng Phong trời đánh kia nữa. Nó có mình tôi với ông là bạn thôi...làm ơn. Giận gì thì giận nhưng bữa nay qua với nó dùm đi. Coi như tui năn nỉ.
- Được rồi. Để tui qua. - Hắn chợt thấy hắn vô tâm quá. Làm bạn người ta hơn 3 tháng mà sinh nhật của người ta cũng không để ý.
- Vậy phải dể thương không tui cúp máy đây....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro