Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1

   Mưa nhiều lắm, mưa như trút nước. Mưa như cuốn đi bao nhiêu bộn bề của cuộc sống. Nhưng... mưa không đủ cuốn đi cơn bão trong lòng Nguyên. Đúng rồi! Mưa thì làm sao cuốn nỗi một cơn bão. Cơn bão ấy cứ dai dẳng ngày này qua ngày khác nhưng không có dấu hiệu giảm bớt. Nó cứ cào xé, quằn quại trái tim của một người con trai tưởng như vững vàng lúc nào cũng đau buốt và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

   Tại sao vậy? Hạnh phúc chỉ vừa chớm nở, cậu chỉ vừa mở lòng ra để đón nhận tình yêu từ anh thôi mà... . Những ngày đầu anh xa cậu, Nguyên như hóa điên và không còn khả năng làm chủ cảm xúc của mình như trước kia nữa. Cậu lang thang trong vô thức trên những con đường, những góc phố, những địa điệm mà hai người đã đặt chân qua. Cậu mong sẽ thấy được hình bóng quen thuộc ấy sẽ lại xuất hiện và chạy đến bên cậu. Nhưng tất cả điều là con số không tròn trĩnh. Chẳng ai thân quen và cũng chẳng có hình bóng nào ở nơi đó. Anh đã đi thật rồi......

****
BA NĂM TRƯỚC

- Thằng đó có vẻ chảnh. Suốt ngày lầm lì.

- Thằng mặt áo trắng đeo kính đó hả?

- Nghe nói nó là pede đó mày. Tao nghe người ta kể năm ngoái nó quen với thằng nào học khóa trước rồi bị thằng đó phát tán hình sex khắp trường. Nhục nhã lắm....

- Thế cơ à!! Vậy mà vẫn vác mặt đến đây học được sao.

- Ê! Nó tới kìa.

   Nguyên đã quen với những lời như thế kể từ khi hàng đống ảnh chụp cậu trong tư thế không mặt gì phát tán khắp trường. Những ánh mắt dè bỉu, những lời soi mói, khinh thường luôn tập trung vào Nguyên khi nó xuất hiện. Những con người đó muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Cậu tưởng chừng như họ có thể lao đến xé hết quần áo cậu để xem xem nhửng tấm ảnh đó có phải là thật không.

- Ê hôm nay có học sinh mới đấy Nguyên. - Con Nhã lên tiếng. Có lẽ nó là đứa duy nhất trong trường không muốn "xé đồ" cậu. Nó là đứa luôn bảo vệ và an ủi Nguyên khi chuyện đó xảy ra. Cũng chính nó đã đi đập vào mặt tên khốn kia để trả thù cho cậu.

- Thế thì sao? - Nguyên thản nhiên hỏi lại.

- Cái thằng. Làm cụt hứng ghê. Nghe tụi con Thảo nói là đẹp trai phong độ lắm nên tao mới khoe với mày. Ai ngờ đâu. Hứ...

- Đẹp trai phong độ làm gì? Để tung hình mày khắp trường à?

- Haizzz. Mày cứ vậy hoài... . - Nhã biết rằng trong lòng Nguyên khó có thể mà quên được chuyện đó. Cũng phải. Nếu là nó chắc nó chẳng còn đủ can đảm mà vác mặt tới trường nữa rồi.

- Chứ giờ tao phải làm sao.?

-..... . Nhã nín khe

BỘP. Một cái cặp dằn mạnh xuống bàn.

- Tránh ra tôi ngồi cái coi. - Một giọng lạ vang lên.

- Nè. Ông là ai vậy? Ở đâu mọc lên? Ở xó nào chui ra mà không có tí lịch sự nào hết vậy.? - Kim Nhã la lên.

- Ở nhà của má tôi. Ở xó nào chui ra thì về hỏi lại. - Tên đó hếch mặt trả lời.

- Nói vậy mà nghe được hả. Ông.... . Kim Nhã sấn tới.

- Thôi đi Nhã. Xích vô đi. Hơn thua chi với đứa vô học. - Nguyên lên tiếng.

- Nè cậu kia nói tôi vô học hả. Haha. Vô học thì mới đi học đây. Mà cậu với bà chằn lửa này cũng đi học thành ra hai người cũng vô học giống tôi thôi.- Hắn đáp giọng nghênh nghênh.

- Thằng kia ... mày nói tụi tao vô học à...- Con Nhã nổi cơn và chuẩn bị sấn tới.

- Tao nói thôi đi mà.- Nói đoạn Nguyên kéo tay Nhã qua dãy bàn khác ngồi để mặc tên học sinh mới kia gác chân lên ghế cười đắt thắng.

- Nhớ đó. - Con Nhã hăm he.

Reng Reng.... chuông báo giờ học reo lên. Mọi người lục tục về chổ.

- Chào các em. Hôm nay lớp chúng ta có sinh viên mới. Thầy mời bạn mới lên giới thiệu với cả lớp nào. - Thầy chủ nhiệm khoa giới thiệu tân sinh viên mới.

- Chào. Tên: Cao Thanh Duy. Tuổi: lớn hơn các mem lớp này 3 tuổi. Ba mẹ tôi là hiệu trưởng trường này và rất giàu. Hết.- Cả lớp nhìn hắn với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

- Còn ai muốn hỏi gì nữa không. Không thì thôi à. - Hắn lại lên tiếng.

- Đúng là con ông cháo cha. - Ngông cuồng quá. - Thằng đó láo thật. - abc...xyz.... - Cả lớp xì xào bàn tán sôi nổi trong sự ngàng của thầy chủ nhiện

- Em vừa làm gì đấy? Em thật vô lễ

- Thì sao? Ý kiến gì thì mời thầy lên gặp ba mẹ em nói chuyện. Sẳn tiện chuẩn bị đơn xin thôi việc. Haha...

- Em đừng ỷ mình có gốc gác...

- Rồi làm càn chứ gì. Haha. Xin lỗi. Em nghe chán rồi thầy ơi. Haha. Hắn cười lớn rồi ngồi xuống ghế và gác chân lên bàn.

   Nguyên liếc nhìn tên tân sinh viên kia rồi lắc đầu ngao ngán. Trong lòng cậu thầm nghĩ loại vô học đó vào đây chỉ tốn tiền ba mẹ không khéo lại gây ra phiền phức nữa. Nhưng Nguyên ơi. Cậu có ngờ được không? Tên ngạo mạn đó chính là người sẽ yêu thương và bên cạnh cậu suốt đời đó.

**********
HIỆN TẠI

   Sài Gòn chiều cuối năm

- Xin chào thầy giáo trẻ. Còn nhớ tôi không?

BỘP. Chiếc cặp trên tay Nguyên rơi xuống đất. Cậu có nằm mơ không? Anh đã trở về. Mắt cậu đỏ hoe...

- Vẫn ánh mắt đó, ngây thơ trong sáng nhỉ? Nước mắt à? Kinh tơm.- Anh tiến đến nâng cằm cậu lên nói trong vô cảm pha lẫn sự khinh miệt.

- Anh... .- Nguyên không thể nói lên lời khi nghe hai từ "kinh tởm" được phát ra từ miệng người mà cậu chờ đợi bấy lâu nay.

CHÁT!! Âm thanh khô khóc vang lên khi bàn tay của Duy tiếp xúc với má của Nguyên.

- Đây chỉ là "món khai vị". Hãy chờ xem tôi sẽ làm gì cậu. Cậu sẽ phải trả giá cho việc cậu đã lừa dối tôi. - Duy nói rồi lạnh lùng bỏ đi mặc cho Nguyên đang khụy xuống sau lưng anh.

-Có lẽ đã đến lúc... Em xứng đáng với sự trừng phạt này phải không anh? -Nguyên nói thầm. Mắt cậu tuy đã đỏ nhưng ráo ngoảnh và không còn giọt nước mắt nào. Rồi chợt cậu cười một nụ cười cay đắng và đau buồn.

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vybaby