như là tình cờ
Khi tôi đạp xe lên tới cư xá thì đồng hồ chỉ đúng tám giờ ba mươi phút. Cả dãy cửa sổ phòng 2B đóng cửa kính mít. Vậy là mọi người đi học cả rồi. Tôi ghé bàn trực lấy chìa khóa và è ạch khiêng lên lầu. Chiếc xe không nặng nhưng hai cái giỏ hai bên ghi đông thì quá nặng. Nếu là người siêng năng chịu khó thì tôi sẽ cho xe lên trước rồi xách đồ lên sau. Nhưng một người lười nhác như tôi thì làm gì có chuyện đi lên đi xuống hai lần. Bởi vậy cỡ nào cũng ráng tha lên cho hết. Một lát nhất định phải tả oán với tụi trong phòng, có biết là để một người 39 Kg khiêng vác nặng nề thế này thì sẽ bị suy dinh dưỡng không?
Nhưng khi mở cửa phòng rồi tôi lại không dám bước vào. Rõ ràng tờ giấy phòng 2B còn dán ngoài cửa sao giờ phòng lạ hoắc lạ huơ. Tôi nhớ từ hồi nhận phòng tới giờ thì có ba giường đôi kê thành hình chữ U, giườn tôi ở giữa, trên tường tôi còn dán mấy hình cắt ra từ tạp chí. Bây giờ thì mấy bức tranh hoa lá vẫn còn đó nhưng cái giường đã bị đẩy dời chốn nào. Nếu không vì hai cái giỏ nặng treo hai bên tay không biết tôi còn đứng tới chừng nào... Mấy con nhỏ này đúng là lắm trò, bày đặt kê giường kiểu này kiểu nọ làm không thân tôi..
Rồi tôi để nguyên cả quần áo mà nằm dài ra giường. Nhìn những bức tranh ngày nào chỉ cần nghiên mặt là thấy, bây giờ phải ngó trở xuống dước chân. Cả một khoảng tường trống chẳng còn gì để ngắm. Tôi nhăn mặt rủa thầm tụi siêng năng không ai mượn đó, còn gì là sắp xếp nghệ thuật của người ta. Di dời những bức tranh đó thì tường sẽ bị dấu đinh dấu keo loang lổ xấu xí... Rõ là những tên phá hoại !
Tôi lơ mơ cảm giác hình như mình muốn ngủ. Làm sao có thể ngủ được khi giờ cuối là môn vậy lý ? Môn nào còn dám trốn được chứ vậy lý thì đừng bao giờ. Ðã khó nuốt vào hàng nhất nhì mà còn được trấn bởi một ông thãy quá sức nghiêm khắc. Tôi biết mình không thông minh nên ráng mà cần cù, may ra thầy thấy tội nghiệp mà châm chước cho khỏi thi lại. Có nhắm mắt thì chỉ một phút thôi đấy, còn phải tranh thủ lên học tiết cuối.
....Nhưng, đó là lý trí suy nghĩ vậy thôi. Chứ đến khi tôi mở bừng mắt đã thấy Thiên Lý đứng cạnh giường cười toe toét.. Tôi hết hồn ngồi bật dậy, phát hiện thêm đồi giày còn đang ở dưới chân.
-Gớm! Con nhỏ này. Ngủ gì dữ vậy. Kêu muốn chết cũng không nghe.
Thiên Lý vừa thay đồ vừa nói. Tôi ngơ ngác nhìn cả phòng bây giờ đầy người. Không lẽ tôi mới chợp mắt chút xíu vậy mà đã hơn hai tiếng ?
Mỹ Oanh bên phòng số 4 cũng vừa chạy qua:
-Dậy rồi sao. Ngủ gì mà to....
Tôi giương mắt nhìn tụi nó:
-Sao vô được vậy ?
Hoa Xinh chống nạnh lên:
-Thì leo cửa sổ. Chị Thanh trực nói mi lấy chìa khóa vô phòng rồi, tụi ta đập muốn bể cửa mi cũng không hay. Ta phải leo vô chứ sao.
Mỹ Oanh ngồi xuống giường, thò tay sờ trán tôi một cái:
-Mát rượi nè, tưởng mi bệnh chứ.
Tôi gạt tay nó ra:
-Bệnh đâu mà bệnh, trù hoài.
Liên Hoa từ giường trên thò đầu xuống:
-Hồi nãy thầy Quang hỏi mi đó Thục An, bữa nay thầy trả bài kiểm tra.
-Ta mấy điểm ?
-Tám điểm.
-Thiệt không? Ta mà tám điểm hả ?
Tôi nhảy cẫng lên, đôi giày chưa cởi gõ nghe cộp cộp.
Kim Mai làm tôi cụt hứng:
-Ê! Bữa nay mi trực đó. Sẵn giày còn mang ở chân đi lãnh cơm luôn đi. Chiều nay phải học ba tiết.
Thiên Lý soạn thố, thau lỉnh kỉnh, tay kia cầm mấy phiếu cơm:
-Ðể nó ngủ cho trọn buổi đi, ta lãnh với Hoa Xinh giùm cho.
Tôi chạy theo tụi nó:
-Ta đi nữa. Nghe tám điểm là hết mệt liền.
Tôi hăng hái giành lấy chồng thau trên tay Thiên Lý:
-Lớp mình mấy người tám điểm mi? Hồi nãy thầy hỏi gì ta vậy ? Thầy la ta cúp học hả ?
Hoa Xinh gắt lên:
-Từ từ người ta nói, gì mà hỏi dữ vậy ?
-Thì nói lẹ lên đi, ta nóng ruột muốt chết nè. Bộ thầy là ta há ?
-Không phải la. - Hoa Xinh thủng thẳng. - Thầy đọc tên mi lên, lớp báo mi vắng. Thầy mới nói: Cô này học khá, nhưng ỷ thế lại chây lười. Chỉ mới năm nhất thôi đấy... Có vậy thôi.
Tôi la lên:
-Trời đất, thầy nói vậy hả. Lười hồi nào đâu. Tối qua trễ quá ta phải ở lại Sài Gòn chứ bộ.
-Làm tụi ta trông mi muốn dài cổ. Vậy mà có bánh không đó.
-Sao lại không. Cái giỏ đầy quá trời mà má ta cứ nhét nhét thêm hoài, báo hại ta xách nặng muốn chết luôn. Còn phải lên cầu thang nữa. Khỏe sao nổi.
Thiên Lý lườm:
-Hèn gì ngủ thấy mà thương.
-Tụi phòng 4 với phòng 8 còn nhốn nháo sợ mi bị làm sao. Có ai biết tật ngủ của mi đâu. Ngủ gì như chết vậy.
Tôi hích Hoa Xinh:
-Nói nghe thấy ớn.
-Ai biểu mi ngủ thấy ớn chi.
Tôi cười rinh rích:
-Thì làm việc gì phải ra việc đó chứ...Mà thầy còn hỏi ai nữa không?
Thiên Lý xoa tay một vòng:
-Tất tần tật. Thầy đọc từng tên không sót em nào. Em nào đặc biệt thì thầy phán nhiều một chút.
-Ðặc biệt là sao? Như ai?
-Là như Liên Hoa đó. Nó đứng lên, thầy dòm tới dòm lui một hồi rồi: "Cô này là người đẹp. Phàm là người đẹp thì hay bị cánh thanh niên quấy rầy, đến nổi chẳng còn thời gian hay tâm trí cho việc học. Ngồi xuống đi. Ba điểm".
Giọng điệu của Thiên Lý làm tôi mắc cười quá:
-Còn ai nữa mi? Thầy nói cũng vui chứ bộ.
Thiên Lý thở ra:
-Bây giờ kể lại còn dám cười, chứ lúc đó hả, ai nấy ngồi chết dí không dám cục kịch nữa. Có mắc cười cũng ráng bụm miệng lại, để thầy thấy dám bị xách đầu lên bẻ răng lắm à.
Tôi dòm nó lom lom:
-Mi nói thầy Quang mình đó hả Thiên Lý ?
-Thiệt đó. Phải hồi sáng có mi đi rồi biết. Không khi lớp y như bị khủng bố.
-Còn hai mi?
-Ta hả ? Thầy bảo ta học còn canh điểm.-Hoa Xinh trả lời.
-Là mấy ?
-Là 5 chứ mấy.
-Còn ta giỏi hơn nó nhiều. Ðược tới 6 điểm lận.- Thiên Lý giả bộ hỉnh mũi. - Nên được thầy khen vầy nè: "Giỏi nhỉ. Ðược 6 điểm là đủ giỏi rồi đó." Nghe mà lạnh hết sống lưng.
Nghe kể mà tôi bắt thở dài. Ai bảo lên đại học muốn học sao cũng được đâu. Cũng bị điểm danh, bị kiểm tra thấy mồ luôn. Có khác là ở chỗ bài nào bài nấy tính bằng thước. Giờ học tai phải nghe, mắt nhìn còn tay thì viết tốc ký. Tập đứa nào không hang lỗ thì cũng tiếng Anh tiếng Pháp viết tắt đầy ra đó. Mỗi lần đọc là muốn nổ hết cả hai con mắt lẫn cái đầu. Sinh viên khổ lắm chứ bộ!
Mà đâu phải chỉ khổ mỗi việc học, còn việc cơm nước nữa chứ. Như lúc này nè, vừa bước vô nhà ăn, nhìn hai dãy thau thố dằng dặc là tôi đã muốn thoái lui về phòng ăn...bún. Người đâu mà đông khủng khiếp. Nếu không vì nhiệm vụ "vẻ vang" với phòng tôi thà để đói còn hơn đứng đợi.
Tôi đặt chồng thố vào vị trí...chót mũi Cà Mau, bắt đầu hành trình chờ đợi bằng cách đứng thụt ra sau ngó nhìn thiên hạ. Thật không có gì chán mắt bằng cảnh nhìn những sinh viên lúc đứng lãnh cơm. Ða số ai cũng vừa mệt vừa đói, ai cũng mong lãnh xong để về nghỉ ngơi, nên mặt ai cũng như căng thẳng, nghiêm nghị. Hiếm hoi lắm mới có vài người cười r'c rích cười nói... mà đa số chỉ là quí cô. Còn quý anh thường đi một mình nên mặt mũi cứ như là đăm đăm trông khó coi gì đâu.
Tôi đang nhìn tới nhìn lui, bổng phát hiện có một người cũng ở cuối hàng đang chiếu tướng mình. Mới đầu nhìn lướt qua tôi không để ý mấy, đến chừng thấy vướng vướng mới ngoái trở lại thì rõ ràng...anh ta ngó tôi dữ lắm. Hai con mắt đen thui. Tôi định bỏ qua nhưng một lát thấy ghét quá mới phải nhìn lại. Nhìn một cách thách thức, đừng tưởng tôi là lính mới nhát gan đâu nhé. Là lính mới thật nhưng "dũng cảm" lắm đấy, chẳng thèm sợ hãi cuống quýt rồi ngó lơ ra chỗ khác đâu... Tôi là chúa ghét kiểu nhìn lộ liễu như thế này, giống như muốn nuốt chửng người ta.
Tôi với anh ta cứ nhìn nhau trân trân như thế, chẳng biết được bao lâu, hai bên chẳng ai chớp mắt lần nào. Mấy lần tôi cảm giác mí mắt mình sắp cụp xuống, mỏi quá là mỏi, nhưng rồi cứ nhủ ráng một chút, ráng một chút... cầu Trời Phật hay Ðức chúa trời hãy phù hộ cho con đủ lực để chiến đấu hết hiệp, đừng để con bị gươm rơi giáo gãy.
Làm sao cho cái anh chàng này phải thua tan tác tơi tả như hoa rơi lá rụng, để anh ta từ đây về sau nhìn ai thì nhìn với ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng, chứ đừng riết nóng thế này, may là tôi chứ gặp nhằm người yếu tim anh ta có mà mang họa.
Bất chợt, tôi phát hiện anh ta chớp chớp mấy cái. Mừng quá tôi cũng tranh thủ chớp theo anh ta. Trời ơi, nãy giờ mỏi mắt muốn chết. Nhưng sao kỳ quá, anh ta cứ chớp chớp nháy nháy liên tục một lúc rồi ngừng, rồi lại chớp tiếp...cứ vậy hoài, như là muốn ám hiệu gì đó... Anh ta làm tôi ngạc nhiên đến nỗi quên phắt ý định ăn thua mà chỉ lo dòm trăn trối. Mãi đến khi có ai đó đẩy một cái mới giật mình.
- Lên kìa chị ơi...
Tôi lật đật bê chồng thố đẩy vội lên trên, nãy giờ lo đấu mắt mà quên cả để ý. Cũng còn may, tôi đứng gần cuối, không thôi có là xấu hổ với thiên hạ.
Ðến lúc tôi lãnh cơm xong xuôi, quay ra tìm Thiên Lý và Hoa Xinh vào bê phụ thì anh ta đã lẳng lặng biến đâu mất tiêu. Chắc hẳn về rồi vì tôi ngoái tìm đến mấy bận vẫn không thấy. Hoa Xinh thấy tôi cứ dáo dác sao đó nên hỏi:
- Mi kiếm ai vậy ?
Tôi tặc lưỡi không trả lời. Ra khỏi nhà ăn khá xa mới kể cho tụi nó nghe. Lạ ghê, bây giờ mới thấy mình đang hồi hộp.
- Hồi nãy có cái anh kia nhìn ta lại lắm tụi mi. Nhìn một lát tự nhiên mắt ảnh chớp chớp vậy nè...
Vừa nói tôi vừa biểu diễn lại cho Thiên Lý và Hoa Xinh coi. Hai đứa nó nhìn sững tôi rồi bỗng phá ra cười nghiêng ngả, um sùm cả trời đất. Tôi hấp tấp hỏi:
- Sao vậy, mi biết hả ? Phải ảnh làm ám hiệu gì hôn?
Hoa Xinh cố nín cười:
- Ừ. Ảnh ta làm ám hiệu đó. Ý ảnh nói là sao mí giống ngố quá đó.
Tôi nghi ngờ:
- Thiệt hôn? Ảnh chê ta ngố hả ? Ta mà ngố gì.
Hoa Xinh lại cười, Thiên Lý nhìn tôi thương hại:
- Nó xạo đó, mi đừng có tin. Không phải vậy đâu.
Tôi liếc Hoa Xinh một cái:
- Vậy mà làm giọng như hay lắm.
Rồi hai đứa nó cứ cười tủm tỉm, khúc khích trên suốt đường về, mặc cho tôi hỏi sao cũng không chịu nói.
Nhưng chỉ vào đến phòng, vừa đặt thố cơm xuống là Hoa Xinh hét toáng lên:
- Phòng mình đúng là có con ngố đó tụi mi ơi!
Liên Hoa đủng đỉnh từ giường trên leo xuống:
- Tụi mi nói Thục An phải không?
- Ừ. Hồi nãy có người làm ám hiệu nó mà nó không biết.
- Ám hiệu gì, ám hiệu nháy nháy hả ?- Liên Hoa hỏi.
Tôi ngạc nhiên:
- Ủa, hay vậy. Mi cũng biết ám hiệu của anh đó nữa hả ?
Liên Hoa lắc đầu cười xòa:
- Biết gì đâu, ta nói đại chứ bộ.
Rồi nhìn Hoa Xinh chờ giải thích, mấy đứa kia cũng vậy. Hoa Xinh nhìn tôi hồi lâu mới...chặt lưỡi:
- Thiệt. Phải nói là nó very...ngố mới đúng. Bị người ta đá lông nheo mà cũng không biết.
Mấy đứa kia trố mắt nhìn làm tôi cũng ngơ ngác. Nhìn kiểu của anh ta có nước đá...người ta chớ đá lông nheo chỗ nào. Nói anh ta chê tôi ngố thì còn có thể. Cả phòng vẫn mấy tiểu thư nhà quê đó thôi.
Nghĩ vậy nên tôi tỉnh bơ:
- Còn lâu mới đá lông nheo. Mi thấy cái nhìn kinh khủng của anh ta chưa?
Xuân Hiếu vọt miệng hỏi:
- Anh đó ra sao mi?
- Chắc cùng khóa với mình. Ta thấy cũng bằng cỡ lớp trưởng mình chứ gì.
Kim Mai cười:
- Ảnh nhìn mi làm sao?
- Ảnh làm vầy nè. - Tôi biểu diễn lại lần nữa.
Lần này thì năm đứa nó cùng xúm vô cười tưng bưng khói lửa. Mỗi đứa cười mỗi kiểu. Ðằm thắm nhất là Thiên Lý vẫn còn tay chén tay đũa đàng hoàng, chứ mấy đứa kia thì cứ há há, há há, đến nỗi Kim Mai bị sặc cơm văng tứ tung.... Càng sặc tụi nói càng cười dữ dội. Nhìn tụi nó cười mà tôi thấy bực muốn chết. Cười lãng nhách gì đâu mà cũng cười cho được.
Hoa Xinh cầm chén cơm trở lên tay, mặt vẫn còn đỏ lựng lên:
- Ðó. Tụi mi thấy nó chưa. Vậy mà nói ngố còn không chịu.
Tôi ngó qua Thiên Lý:
- Tụi nó nói thiệt hả ?
Thiên Lý nhẹ nhàng gật đầu, tôi hỏi gặng lần nữa:
- Bộ chớp chớp vậy là đá lông nheo đó hả ?
- Ừ mà. Hỏi hoài. - Liên Hoa giành trả lời. - Có mi là không biết thôi.
- Gì kỳ vậy. Ta thấy ảnh nhìn ta ghê lắm, như muốn nuốt sống vậy đó, đâu có giống...
Xuân Hiếu ngắt ngang:
- Nhưng mặt mũi ảnh ra sao? Mi thấy xấu hay đẹp ? Cao to hay ốm ?
Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nhớ:
- Xấu thì không xấu rồi, nhưng cao hay lùn thì ta không biết. Ảnh ngồi chứ đâu có đứng.
- Mi có gặp lần nào chưa?
- Chưa. Lạ hoắc hà. Chắc cũng lính mới như mình quá.
Thiên Lý chợt hỏi:
- Lúc đó mi phản ứng ra sao Thục An? Chớp chớp e lệ hả ?
- Còn lâu à, ta cũng nhìn chằm chằm trả đũa lại chứ ở đó... Có điều, lúc anh ta chớp nháy thì ta không biết gì thôi.
- Nhưng cũng vẫn nhìn hay quay chỗ khác ?
- Dĩ nhiên là phải nhìn coi ảnh làm gì chứ.
- Mi trố hai con mắt lên phải không ?
Tôi lườm nó:
- Lúc đó ai mà để ý... Vậy nếu là mi thì làm sao?
- Thì...e thẹn, rồi ngó lơ. Chứ ai mà đứng đó trố mắt nhìn hoài.
Hoa Xinh lắc đầu:
- Thôi, nói con nhỏ ấm ớ này cho mất công. Ngố mà hổng biết hả. Chắc đó giờ chưa ai đá lông nheo nó như vậy quá, phải không Thục An?
- Hổng biết.
Xuân Hiếu háy tôi:
- Kiểu này chỉ có ở...đại học thôi, biết chưa con dốt.
Tôi lườm lại nó:
- Ăn lẹ lên cho ta dọn, chiều nay còn học nữa đó.
- Ủa, không cúp ở nhà ngủ hả ? Cúp đại đi.
- Cám ơn. Hết chuyện xúi đi xúi người ta cúp học.
Nghe lời Xuân Hiếu rủ rê. Chiều nay tôi cũng ôm tập sách lên thư viện.
Tôi nhớ hồi mới vào trường, thầy hiệu phó từng nói thư viện trường thuộc loại đẹp nhất trong các trường đại học.
Công nhận thư viện đẹp thật, đẹp ơi là đẹp. Mà sinh viên học cũng đông ơi là đông. Nhỏ Xuân Hiếu này hay thật, toàn lựa chỗ đẹp mà học. Khu chữ I làm gì được như ở đây.
Thấy tôi cứ đứng ngắm xuôi ngắm ngược hoài. Xuân Hiếu kéo tay tôi vô.
Tôi nói nhỏ với Xuân Hiếu:
- Ở đây đẹp mà yên tĩnh quá há.
Xuân Hiếu nhìn tôi ngạc nhiên:
- Bộ đó giờ mi chưa học thư viện hả ?
- Chưa. Hồi phổ thông thư viện trường ta để phát sách với cho mượn này kia thôi hà, đâu có chỗ học.
- Không, ý ta hỏi là từ đầu năm đến giờ kìa. Mi vô đây lần nào chưa?
- Chưa.
- Trời! - Xuân Hiếu trợn hai mắt lên. - Thư viện vầy mà chưa vô?
Tôi lại dòm ngó xung quanh, lơ đãng:
- Có sao đâu. Chưa vô thì nói chưa vô.
Xuân Hiếu kéo tay tôi:
- Làm ơn đừng quay tới quay lui cho tui nhờ. Chỗ này ai cũng học có gì đâu mà nhìn dữ vậy. Kỳ quá đi.
Tôi ngồi yên nhưng vẫn ngọ nguậy:
- Tại đẹp quá chứ bộ. Nhìn cũng không được sao?
- Biết rồi, nhưng học giùm cái đi. Muốn nhìn bữa khác đi một mình, nhìn cho đã.
- Ừ mà. Làm gì dữ vậy.
Tôi ngồi im ngó vào tập một lát. Nhìn nhìn vậy thôi chứ cứ lo nghĩ đâu đâu. Mà phải học gì bây giờ ? Tôi lại nghiêng người qua phía Xuân Hiếu:
- Mi học gì đó Xuân Hiếu ?
- Ðộng vật. - Xuân Hiếu trả lời nhưng không ngước lên.
- Ðộng vật hả, ta học tối qua xong rồi.
- Có đem tập Thực Vật không?
- Có.
- Học đi.
- Bài cũ mà học gì nữa.
- Vậy... Anh Văn?
- Ðâu có đem. Nhiều quá ôm sao hết.
Xuân Hiếu ngừng tay, bực mình:
- Vậy mi vô đây chi vậy ?
Tôi ngẩn người. Ừ nhỉ. Tôi vô đây chi vậy ?
- Hay để ta về hén...
Xuân Hiếu nghĩ nghĩ một chút, bảo:
- Mà thôi, hay mi vô mượn sách ra đây đọc đi. Có nhiều sách hay lắm đó.
- Có truyện không?
- Có, nhiều lắm. Mi vô mượn đi, để yên cho ta học. Chưa từng thấy....
Tôi quay đi rồi mà còn nghe Xuân Hiếu al'u bàu sau lưng, chắc nó đang chửi tôi dữ lắm. Tưởng rủ tôi đi cho có bạn ai ngờ còn làm vướng nó thêm.
Chọn tới chọn lui một hồi tôi quyết định mượn cuốn Anna Karenina của Lev Tolstoy. Dù cuốn này chị tôi có mua trong tủ sách và tôi đã đọc nó rồi, nhưng chưa bao giờ đủ sức đọc những đoạn mô tả nội tâm hay những quan niệm triết lý nhân sinh gì đó của những nhân vật. Bây giờ vào đại học rồi không biết tôi đủ sức đọc nó chưa nữa. Kệ, cứ thử đi, biết đâu trí óc tôi đã phát triển thêm được chút ít.
Tôi cầm thẻ thư viện vào bàn thủ thư. Ði đâu hết trơn chỉ còn mỗi một anh ngồi quay ngang ra cửa, kế bên một đống sách cao ngồng. Tôi gõ thiệt nhẹ lên bàng, một tay chìa thẻ và phiếu sách lại chỗ anh ta:
- Cho em mượn cuốn này.
Anh ta ngước lên. Ý trời! Tôi bỗng như hết hồn. Là cái người bữa hổm ở nhà ăn đây mà...
Nhưng hình như tôi nhìn lộn hay sao đó. Tôi thấy anh ta có vẻ gì nhận ra tôi đâu?
- Gì đó bé. Mượn sách hả ?
- Dạ. Em mượn cuốn này.
Anh ta nhìn vào chỗ tên tôi trên thẻ thư viện, rồi cười cười, cũng không nhìn tôi mà quay qua ngó vào phiếu mã sách:
- Sao lại mượn truyện ? - Anh ta ngạc nhiên.
- Không được hả anh? - Tôi cũng ngạc nhiên không kém.
- Ðược. Nhưng tại anh nghĩ bé đang học bài.
Ðến lúc này anh ta lại ngước lên. Tôi như thót cả tim. Chắc chắn là anh ta chứ còn ai. Hai con mắt cũng đen thui kìa. Nhưng tại sao anh ta không nhớ gì tôi hết vậy, mà tôi thì vẫn còn nhớ sự cố hôm ấy rõ rành rành. Tự ái quá tôi bèn cúi mặt xuống không thèm ngó anh ta nữa.
- Vậy...em mượn được không?
- Bé ngồi đây chờ chút xíu. Chị Lan xuống văng phòng sắp lên đó. - Anh ta đưa cho tôi cái ghế.
Trời! Vậy mà tôi tưởng ảnh làm thủ thư. Tôi quay đi, lưỡng lự:
- Thôi, để một lát nữa...
- Chờ đi. Về đó cũng không học được gì đâu.
Tôi nhìn lại ngơ ngác:
- Về đâu mà không học được ?
Anh ta hất mặt về chỗ tôi và Xuân Hiếu lúc nãy. Trời đất! Vậy là nãy giờ tôi làm gì cũng lọt vô mắt anh ta cả rồi. Ờ, mà tôi cũng đâu có làm gì, chỉ ngó ngó vậy thôi, đâu có sao....
Tôi làm mặt tỉnh, bước đến ngồi xuống ghế:
- Sợ ngồi đây làm phiền anh thôi. Anh đang làm gì vậy ? Coi sách hả ?
- Ừ. Anh đang đọc tài liệu.
- Nhiều quá. - Tôi xuýt xoa nhìn đống sách trên bàn. - Ðọc biết chừng nào mới hết ?
Anh ta lắc đầu:
- Không phải đọc kỹ hết đâu. Chỉ đọc tham khảo thôi.
- Vậy hả.
- Ừ. Chừng bé làm đề tài cũng phải vậy đó.
Tôi mở lớn mắt:
- Ủa, anh đang làm đề tài hả ? Anh học khóa mấy ?
- Khóa 5.
- Khoa gì ?
- Kinh tế.
- Không lẽ... anh cũng lớn dữ vậy ?
Mặt tôi lúc đó chắc ngố lắm hay sao mà anh ta bật cười:
- Lớn là sao?
- Tưởng anh lớn bằng em... Không, tưởng anh học cùng khóa với em chứ.
Anh ta thôi cười mà nhướng mắt lên:
- Làm sao anh "lớn" bằng con nít được.
Tôi vội đính chính:
- Hổng phải. Ý em muốn nói là...Tại thấy anh lạ quá, với lại lớp em có mấy anh đi bộ đội về cũng lớn như anh vậy. Nên em tưởng...anh cũng học khóa 9 giống mấy anh đó.
- Vậy giờ biết anh già rồi phải không?
- Dạ...nhưng anh đâu có già.
- Vậy giống...con nít hả ?
Tôi nguẩy đầu:
- Nói chuyện với anh... mệt quá đi.
- Còn anh lại thấy nói chuyện với cô bé vui lắm. Càng vui càng thấy mình trẻ ra.
Tôi nhăn mặt:
- Em tên là An. Anh đừng kêu bé nữa. Em lớn rồi chứ bộ. Bạn em nghe vậy tụi nói cười chết.
- Cười ai?
- Cười....em chứ ai. Lớn như vầy mà bé bé hoài.
Anh đưa mắt ngắm tôi:
- Ờ, giờ thấy em lớn thiệt đó.
Tôi vùng vằng đứng lên:
Thôi, không thèm nói chuyện với anh nữa.
Và tôi bỏ đi, anh ta gọi với theo:
- Còn thẻ thư viện nè, cô... người lớn ơi!
Cái anh này! Tôi trở lại bạn giật lấy thẻ trên tay anh ta, không quên lườm cho một cái. Nhưng nhìn vẻ mặt như... vô số tội của anh ta tôi lại không làm nghiêm được. Và tôi bỏ đi thật lẹ để anh ta đừng thấy tôi cười.
Trở về bàn rồi mà tim tôi còn đập ình ình như hồi hộp gì dữ lắm. Xuân Hiếu nhìn tôi lạ lùng:
- Mi mượn sách gì mà lâu dữ vậy ?
- Ðâu có mượn...
- Vậy giờ có học không?
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Mi học đi, ta về không học nữa đâu.
Rồi tôi ôm đống tập lên lủi một mạch ra cửa. Không dám nhìn cả vào phòng thủ thư. Anh ta còn đang ở trong đó tôi nhìn vô làm gì. Rủi lại bị gọi bé ơi hay cô người lớn ơi thì.... ghét chết luôn! Ờ, mà sao con trai hay gọi con gái là bé quá vậy há ?
Mấy ngày nay, tôi thấy tụi Xuân Hiếu, Kim Mai cứ lui cui gì đó vẻ bí mật lắm. Như chiều nay chắng hạn, vừa đi học về, quăng tập thay đồ xong là tụi nó leo tuốt lên giường trên viết viết vẽ vẽ. Tụi nó làm tôi tò mò khủng khiếp. Mở tập ra để học mà có vô được chữ nào đâu. Tai mắt cứ ngóng hết cả lên trên ấy. Tâm trí lang thang thế này học sao nổi mà học.
Một lát chán quá tôi bỏ qua phòng 4 người, định tìm ai đó nói chuyện cho hết bực bội. Xui gì đâu, chỉ còn mỗi Mỹ Oanh trong phòng, lại đang giở bài bói toán gì đó. Tôi quay ra bỏ về nhưng nó đã kêu lại:
- Ê! Lên đây đi mi. Ta bói cho nè.
- Bói hả ? - Tôi hăm hở trèo lên giường nó, náo nức như trẻ con được quà. Gì chứ coi bói là tôi mê lắm. Chỉ sợ gặp nhằm thầy bói dỏm thôi, hy vọng "thầy Oanh" này không thuộc loại đó.
Mỹ Oanh đưa tôi bộ bài:
- Mi xào chín cái đi. Muốn bói gì thì nghĩ đến cái đó. Nhớ đừng nghĩ lung tung nghe.
- Nhắm mắt hay mở mi?
"Bà thầy" Oanh xua tay:
- Sao cũng được.
Tôi vừa xào bài vừa bắt đầu suy nghĩ... Nghĩ mãi mà không biết mình cần bói cái gì. Một lát tôi đành mở mắt ra, Mỹ Oanh đang nhìn tôi lom lom. Tôi đưa bài lại cho nó:
- Mi coi có gì thì coi đại giùm ta đi. Chứ ta đâu biết nghĩ cái gì.
- Trời! Mỹ Oanh thở ra dài thượt. - Vậy mà cũng nhắm mắt nhắm mũi cả buổi trời, làm ta tưởng mi có cả đống chuyện.
- Chuyện gì mà tới cả đống ?
- Mi muốn bói tim không? - Mỹ Oanh gợi ý.
- Là sao?
- Là...mi đang thích ai thì nghĩ tới người đó, rồi ta coi cho.
- Người nào bây giờ ? - Tôi hoang mang hỏi.
Mỹ Oanh sốt ruột:
- Không lẽ trong mây người qua đây hoài không có ai hết hả ? Mi quen nhiều lắm mà, kiếm ai thích thích chọn đại đi.
- Chọn gì kỳ vậy mi. Mấy người đó toàn là đồng hương bạn bè gì không chứ bộ. Tự nhiên kêu ta chọn.
Mỹ Oanh lại thở ra:
- Vậy chứ mi muốn bói gì nè ? Công danh, gia đạo, tình duyên... ?
Tôi ngần ngừ:
- Tình duyên hả. Ta đâu có tình duyên nào mà bói.
Mỹ Oanh hết kiên nhẫn:
- Vậy thôi mi về đi. Ðang cần người thực tập mà gặp nhằm mi, chán chết luôn.
- Ủa, mi mới học coi thôi hả ?
- Chứ sao. Bởi vậy mới kêu mi coi, chứ ta mà rành rồi thì cho mà năn nỉ...
- Vậy thôi mi... bói tim cho ta đi. Mà đúng không đó ?
Mỹ Oanh hỉnh mũi:
- Sao không. Cái này ta học kỹ nhất mà. Nè, xào bài lại đi, nhớ chín lần nghe.
Lần này thì tôi cố để nghĩ ra một người nào đó... Ờ, tôi nhớ hồi đó Xuân Lan kể anh Tư của nó hay hỏi thăm tôi lắm. Anh ấy khen tôi dễ thương. Thôi, bây giờ tôi nghĩ đến anh Tư của nó đại đi. Coi phải ảnh thích tôi không? Mà thiệt tình, bữa đó nhà nó đám cưới quá trời người ta, tôi có biết mặt mũi anh Tư nó ra làm sao đâu.
- Rồi, nghĩ rồi đó. Mi bói đi.
Không biết sao cả đống lá bài mà Mỹ Oanh chỉ chọn được có bốn lá. Nó lật lên lật xuống một hồi rồi ngồi im ru.
- Sao mi? - Tôi sốt ruột giục nó, cũng hồi hộp thiệt đó chứ.
- Mi nghĩ tới ai vậy ?
- Mà sao?
- Có gì đâu. Hai người có dính dáng gì đâu.
- Sao kỳ vậy ta? - Tôi ngạc nhiên quá. - Mi nói thiệt hả ?
- Thiệt, nè mi coi đi.
Nó bảo nhìn thì nhìn vậy chứ có biết gì đâu, nhưng tôi cũng hiểu ra:
- Vậy là anh đó đâu có thích ta.
- Anh nào ?
- Hồi ta học lớp 10, nhỏ bạn nói anh của nó thích ta lắm.
Mỹ Oanh giẩy nẩy người:
- Mi điên hả Thục An. Tự nhiên nghĩ chuyện hồi con nít rồi bắt ta bói.
Nó chợt nghĩ một lúc rồi hỏi gặng:
- Mà hai người có quen nhau chưa?
- Chưa. Ta có biết mặt anh đó đâu, chỉ nghe kể vậy hà.
- Kể sao?
- Thì nó kể anh nó thích ta rồi hay hỏi thăm.
- Có vậy thôi.
- Ừ.
Mỹ Oanh nhìn tôi như người ngoài hành tinh:
- Vậy rồi bây giờ đi nghĩ tới người ta. Từ lớp mười đến giờ mấy năm rồi mi biết hôn?
Tôi ngẩn người:
- Bộ chuyện gì lâu rồi mi không bói được hả ?
Mỹ Oanh lườm tôi:
- Mi làm như ta chuyên nghiệp lắm vậy. Ta mới học đó, nhớ chưa.
- Vậy ta không bói nữa đâu, về à.
- Về đi, mở hàng gì thấy ghét.
Ra tới cửa tôi ngoái lại cười cười:
- Chừng nào thành tài nhớ bói lại cho ta nghe.
- Còn lâu.
Tôi bỏ về phòng, vừa đi vừa nghĩ cũng mắc cười. Tự nhiên chuyện hồi nào cũng bắt nhỏ bói, nhà mình không ở lo đi chọc giận thiên hạ. May là biết thân lo về sớm đó nha, nấn ná thêm lát nữa dám bị nhỏ xách tai quăng ra đường lắm à. Ai chứ nhỏ Mỹ Oanh này là chằng khỏi nói.
.....Quái! Tụi khỉ này làm gì mà gài cửa bên trong vầy nè ? Mới đầu tôi còn gõ nhẹ nhẹ, cách quãng. Rồi phát bực tôi bèn vừa gõ vừa kêu:
- Mở cửa giùm cái coi....lâu quá vậy.
....Trái với thái độ sốt ruột của tôi, Kim Mai mở cửa hết sức rón rén, nó còn ra dấu để tôi đừng làm ồn nữa chứ. Thái độ của nó làm tôi đâm ra ơn ớn, không dám vào hẳn, chỉ ló đầu vô dáo dác:
- Tụi mi làm gì hả ?
Ở bàn khác, Xuân Hiếu và Hoa Xinh đang ngồi mặt mũi nghiêm trang, trước mặt có tờ giấy gì đó mà hai đứa nó đặt hai ngón tay lên. Kế bên còn có nhang đèn, bánh trái.... Nhìn cảnh đó tôi thấy hồn vía mình bay đâu hết trơn. Cha mẹ ơi! Tụi nó cúng kiếng gì vậy ?
Sợ quá tôi đứng chết trân không dám nhúc nhích. Một tay phải chận trái tim lại không cho nó rớt xuống đất.
Phải đứng một lát tôi mới dám đoán:
- Tụi mi....cầu cơ phải không?
Không một tiếng trả lời. Chí có những ánh mắt nghiêm nghị nhắc nhở tôi đừng kinh động.
Tôi líu ríu đến ngồi sát với Kim Mai, co cả hai chân vào người cho đỡ thấy lạnh, thậm chí còn phải kéo mền để trùm mình lại. Mấy con nhỏ này ác gì mà ác dữ, tối nay làm sao tôi dám ngủ đây?
Tôi nghe Kim Mai hỏi câu gì đó, nó hỏi nhỏ xíu đến nổi tôi căng tai mà vẫn không nghe. Rồi tôi thấy hai ngón tay của Xuân Hiếu, Hoa Xinh chạy lòng vòng trên giấy, và Kim Mai lẩm nhẩm ráp lại:
- Thiên cơ bất khả lậu.
Ba đứa nó hơi mỉm cười, thấy tụi nó cười tôi bớt sợ, bèn xích lại gần:
- Cho ta hỏi với nghe?
Kim Mai lại ráp:
- An nhát lắm đừng hỏi.
Tôi lạnh cả người, quấn mền kỹ lại chút nữa. Trời ơi! Ma quỷ thánh thần gì mà hay quá vậy ta. Như là đi guốc trong bụng mình ấy. Hèn gì tụi nó chăm chú là phải.
Nào giờ tôi chỉ nghe kể chứ có biết cầu cơ thế nào. Mới đầu nhìn thì sợ thiệt, nhưng nhìn riết cũng thấy...có sao đâu. Nhất là khi thoảng còn nghe mấy nhỏ kia cười khúc kha khúc khích... cũng vui đó chứ. Vậy mà cơ không chịu cho tôi tham gia, bắt ngồi chầu rìa như vầy mau chán thấy mồ. Thôi, tôi đi ngủ cho rồi, chừng nào tụi nó xong thì dậy giăng mùng ngủ thiệt.
Kim Mai bỗng khều vai tôi:
- Gì, mi tính ngủ đó hả ?
- Ừ. Chừng nào xong nhớ kêu ta nghe.
- Thôi, đừng ngủ ngồi dậy tham gia.
Tôi nhổm dậy liền:
- Cơ chịu cho hỏi rồi hả ?
- Hỏi lẹ đi, lâu quá cơ thăng bây giờ.
Tự nhiên tôi quýnh lên, nhất định phải hỏi gì mới được.
- Cơ cho tôi hỏi, tôi có bị thi lại không?
- Hứm. - Ba đứa nó cùng nhìn và háy tôi, chắc nó chê tui dở hơi.
Nhưng cơ cũng chịu trả lời:
- Có.
Tôi tái mặt, chắc là toán hay xác suất gì rồi:
- Thi lại môn gì ?
- Hỏi chuyện khác đừng hỏi chuyện thi cử.
Tôi nhìn qua Kim Mai dò hỏi, nó nghĩ nghĩ một lát rồi mới hỏi:
- Người yêu của Thục An tên là gì ?
Tôi trợn mắt. Tôi có người yêu hồi nào mà hỏi tên. Nhỏ này điên chắc ?
Cơ chạy hoài không đậu và chữ nào cả. Kim Mai lặp lại:
- Bộ Thục An không có ai yêu hết hả ?
Tôi nhéo nó, hỏi gì mà khó ưa quá.
- Sắp An có số đào hoa.
Tôi giật mình.
Kim Mai thì thào, ra vẻ:
- Ðể ta hỏi tiếp, đừng có la.
- Bây giờ An có biết người đó chưa?
- Ðã biết.
Hai tay tôi lại chận lên tim.
- Có học chung trường không?
- Có.
- Chung lớp hay khác ?
-......
- Ðẹp hay xấu ?
-......
- Vậy chừng nào Thục An mới gặp ?
- Gặp rồi.
- Người đó học lớp nào ?
-....
- Sao cơ không chịu chỉ ?
- Ðể An bất ngờ.
Không biết cơ coi có đúng không, chứ thiệt tình, nghe nói vậy tôi cũng hồi hộp muốn chết. Tôi mà sắp có người yêu à ? Trời ơi! Con nít quỷ. Mới có 18 tuổi và mới vô đại học chưa đầy học kỳ.... không được đâu.
Tôi hấp tấp:
- Nhưng tôi với...người đó có gì không?
- Có.
Tụi nó nhìn tôi cười hí hí. Tự nhiên tôi thấy... mắc cỡ quá, bèn ngồi thụt trở ra sau:
- Ta không hỏi nữa đâu. Ngủ.
Nói vậy để trốn tụi nó thôi chứ làm sao tôi có thể ngủ được vào lúc đầy...tâm trạng thế này. Với lại tôi muốn yên tĩnh để dò lại những người từ mấy tháng nay hay gặp. Mong phát hiện ra được khuôn mặt nào đó... Dò tới dò lui rốt cục tôi đành chịu thua, chẳng tìm ra ai gây ấn tượng gì cả... Ừ, mà biết cơ có coi đúng không (?). Nhưng cơ là người khuất mặt khuất mày mà, có biết mới nói thế chứ... Vậy thì người đó là ai vậy ta?
Tôi năm lơ mơ một lát rồi ngủ lúc nào không hay, hoàn toàn không nhớ mình còn một đống bài chưa đụng tới.
Tối nay lớp tôi trực trường.
Vì chưa biết trực trường là như thế nào nên ai cũng thấy náo nức.
Trời vừa sẫm tối, cả phòng nữ đã í ới giục nhau thay đồ. Cả mấy người ngoại trú cũng vậy, hăng hái ở lại cư xá để thức một đêm cho biết nó dài ra sao, và trực thì phải làm gì. Trong đầu ai cũng tưởng tượng chắc phải là vui dữ lắm, nhất là cảm thấy nhiệm vụ mình rất quan trọng. Cả một khu trường rộng lớn lắm chứ đâu phải nhỏ, trách nhiệm chắc phải nặng rồi... Kể cũng hồi hộp chứ bộ.
Lớp tôi tập trung đầy đủ trước cư xá nữ rồi mới kéo nhau lên trường. Mấy anh to to lớn lớn lo khiêng nồi chè, mấy người còn lại lo bê thau, thố rồi chén muỗng, mấy cây ghi ta. Giống hệt như sắp liên hoan.
Thầy hiệu phó và anh Tiến, trưởng ban bảo vệ của trường nhìn lớp tôi rồng rắn đi lên mà cứ lắc đầu mấy lượt. Thầy Trung hiệu phó chỉ cười cười nhưng anh Tiến thì không:
- Gớm! Các cô cậu đi trực mà như đi đâu thế. Tưởng là đi liên hoan đấy à. Không mang tập sách lên học lại lo chén bát lỉnh kỉnh....
Lớp tôi ai nấy đứng im, nhưng trong mỗi người hình như "nhuệ khí đã bay đi ít nhiều". Anh Thành lớp trưởng cười giả lả:
- Thì... tụi em cũng liên hoan chút vậy mà.
- Cậu là lớp trưởng à ?
- Dạ.
Anh Tiến nhìn lớp trưởng tôi từ đầu xuống chân:
- Trông lớn nhỉ. Ði bộ đội về đấy à ?
- Dạ, em đi bốn năm. Giờ chuyển ngành về đi học.
- Có nội trú không?
- Dạ không, vợ con rồi mà anh, nội trú đâu được.
- Thế đấy cả vợ con rồi kia đấy.
Anh Thành cười, gãi gãi cái đầu tóc bộ đội ngắn ngủn. Tụi tui đứng đó ngóng cổ nghe ké, chắng biết mình phải làm gì và sẽ làm gì ?
- Lớp cậu có bao nhiêu nam, bao nhiêu nữ ?
- Dạ mười bốn nữ, hai mươi hai nam.
Anh Tiến chỉ tụi tui:
- Ðây cả à ? Ðủ hết không?
- Dạ, đủ hết.
- Thế này nhé, tôi sẽ giao cho lớp cậu năm cây AR15 nhé. Không đủ đạn hết đâu, chí một súng có đạn thôi. Lớp cậu được mấy bộ đội phục viên?
- Chỉ có hai người.
- Hơi ít đấy. Giờ cậu tìm cho tôi mấy cậu nam để giữ súng.
Anh Thành hỏi đùa:
- Mấy cô nữ khỏi hả anh?
- Ối dào. Mấy cô với chả mấy cô. Có mấy cô đi theo giữ cho mấy anh khỏi buồn ngủ thôi chứ làm gì phải bắt giữ súng, chai tay hết.
Ai đó trong đám con gái vọt miệng:
- Tụi em học nông nghiệp không sợ chai tay đâu anh Tiến ơi. cho em giữ với.
Anh Tiến tìm trong đám coi ai nói:
- Thế các cô giành giữ súng còn các anh thì sao?
- Dạ... để mấy anh đó... cầm hoa.
Cũng giọng đó nhưng nói nhỏ xíu. Ai vậy ta, tối quá nên tôi nhìn không ra được. Chỉ nghe những tiếng cười rúc rích rúc rích....
Thầy hiệu phó giờ mới lên tiếng:
- Bây giờ các anh chị có thể liên hoan tùy ý. Nhưng đến hai mươi hai giờ phải giữ im lặng, không được làm ồn. Các anh chị tự phân ca và phân nhóm với nhau. Mỗi nhóm sẽ giữ một súng và một cái còi, nhóm nào đi tuần thì giữ súng có đạn. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì các anh chị chỉ được thổi còi, những người còn lại sẽ hô to lên....
....Rồi chắc thấy lớp tôi căng thẳng lắm hay sao mà thầy lại trấn an:
- Nguyên tắc thì phải phổ biến vậy thôi, chứ tình hình cũng chẳng có gì phức tạp lắm đâu. Có điều tối nay lớp anh chị phải canh thêm phòng 101 này.
Thầy bước đến chỉ căn phòng nhỏ có khóa ngoài:
- Phải canh căn phòng này 24/24, cả phía sau. Ðể thôi anh ta leo cửa sổ ra ngoài thì gay lắm.
Tụi tôi nhao nhao:
- Ai vậy thầy, ai trong đó vậy thầy ?
Thầy hiệu phó cười:
- Cũng không gì. Anh này xưa cũng học ở trường, chiều nay lại về lẻn lên khoa ăn cắp dụng cụ thí nghiệm. Anh Tiến phát hiện được đã giữ trong kia, sáng mai sẽ giải sớm qua công an Thủ Ðức. Vì vậy, trách nhiệm cô cậu tối nay mới hơi nặng.
Thầy Trung với anh Tiến thay nhau dặn dò lớp tôi kỹ lưỡng mới đi. Thầy và anh Tiến đi rồi, như mang cả những hưng phấn của lớp chúng tôi đi theo. Ai nấy ngồi nghe phân công mà ỉu xìu như cây thiếu nước. Cũng không buồn nhớ đến nồi chè chắc đã nguội ngắt. Mình ăn uống ngoài này, có người bị nhốt trong kia vui sao nổi mà vui.
Thì ra trực trường cũng không có gì ghê gớm cho lắm. Lớp tôi chỉ có nhiệm vụ canh gác xung quanh thôi, chủ yếu là án ngữ phía trước. Còn phía sau cửa nẻo bít bùng chí cần mười, mười lăm phút đi vài vòng là được. Các tầng trên càng không cần thiết. Hú hồn hú vía, tưởng phải trực cả trên lầu nữa chắc tụi tôi tha hồ đứng tim. Nội ban ngày mà đi một mình ở hành lang hun hút cũng đủ sợ khiếp rồi.
Tôi được phân công trực chính ca từ một đến hai giờ sáng, cùng hai tên Phúc Châu và Thanh Tân. Hai tên này không những thuộc hàng to con lớn tướng của lớp, mà còn biết hát với biết đàn. Tôi mà có buồn ngủ quá sẽ có thuốc để chữa, chỉ cần hai tên hắn đàn hát um sùm lên thì đố ai mà ngủ cho được. Nhưng nói cho vui vậy thôi, chứ anh Tiến đã bảo nhiệm vụ tụi con gái là giữ cho mấy anh thức mà, tôi mà ngủ trước còn thể thống gì nữa.
Hoa Xinh chợt kéo tôi ra hỏi nhỏ:
- Hồi nãy bộ mi chọn trực với mấy tên đó hả ?
- Ðâu có, ta chỉ đăng ký ca chứ không chọn người, một lát Thanh Tân mới lại kêu trực chung.
- Thấy chưa, ta nói mà Xuân Hiếu không tin.
Tôi tò mò:
- Chuyện gì vậy ?
Hoa Xinh cười cười trước khi bỏ đi:
- Quên rồi hả, quên thì thôi....
Tôi nhìn nhìn theo nó một hồi....rồi la với theo:
- Biết rồi, con khỉ. Tưởng gì.
Tôi biết ý của Hoa Xinh muốn nhắc tới việc cầu cơ chứ đâu. Nó làm như chỉ có tụi nó mới biết... theo dõi vậy. Hổm nay tôi cũng để ý lắm chứ bộ, nhưng đoán ai thì chưa biết chứ hết người sao mà đoán đúng tên Tân. To con lớn tướng vậy chứ....con nít thấy mồ luôn. Nhìn mặt hắn non èo non uột kêu tôi bằng chị chứ ở đó mà lộn xộn. Xưa giờ không nghe người ta nói con trai hay chậm "lớn" hơn con gái đó sao? Huống gì năm sinh tháng đẻ hắn kém tôi đến.... cả tháng. Nhỏ này đúng là không tâm lý gì hết.
Nhưng hình như tên Tân cũng có ý gì với tôi thật. Trong lớp tôi mà dòm qua ngó lại thế nào cũng đụng cái nhìn của hắn. Có lúc siêng thì tôi còn cười lại chứ lúc lười thì giả bộ lơ luôn. Ði học cũng vậy, tôi có đi sớm cỡ nào cũng hay gặp hắn đứng đâu đó trong sân hoặc trong hành lang. Công nhận hắn cũng làm tôi thấy vui vui. Có người dòm ngó đến mình cũng thích quá đi chứ. Nhưng thích để vui vui là một lẽ. Còn cho hắn là người mà cơ tiên đoán thì thôi đi, bạn bè cười cho. Mới tí tuổi đầu không chịu lo học. Hơn nữa tôi làm sao cao đủ thước tấc để mà xoa đầu cho hắn. Lo xa làm chi cho mệt.
Ðã mười giờ đêm. Bắt đầu trực. Ai nấy phải lo về vị trí của mình. Chưa đến phiên của nhóm nên tôi rủ Phúc Châu và Thanh Tân đi coi mặt cái tên bị nhốt. Mới đầu hai tên ấy không chịu, tôi phải hăm là sẽ leo cửa sổ một mình, chắc sợ tôi bị lọi giò nên cả hai mới phải chịu đồng ý.
Tôi và Phúc Châu, Thanh Tân đứng từ xa ngó ngó. Tên Tân chắp hai tay sau lưng nói như ông cụ:
- Ðể đèn chi sáng quá sao anh ta ngủ được.
- Phải sáng vậy anh ta mới thấy đường....ngủ chứ. Có vậy cũng không biết.
- Thế à. An giỏi quá nhỉ! - Phúc Châu làm như khen tôi.
- Chứ sao. - Tôi giả bộ hỉnh mũi.
- Chắc kêu tụi mình giữ cho có việc vậy thôi chứ làm sao tên đó trốn được, trốn ngả nào. Tôi nhón chân lên nhưng không thấy được gì hết, chỉ mỗi cái quạt bên trong đang quay vù vù. Chắc hắn ngủ mất tiêu rồi quá.
- Vậy đi được chưa? Có thấy gì đâu mà cứ đứng hoài. - Thanh Tân nhắc.
Tôi nhóng tới nhóng lui:
- Làm sao coi mặt hắn được ta?
Thanh Tân lắc đầu:
- Ðợi sáng mai coi đi An ơi. Năm giờ anh Tiến dẫn ảnh đi, lúc đó tha hồ mà coi.
- Hay giờ An coi mặt thằng Tân đỡ đi. Nó cũng đẹp trai lắm đó.
Tôi xí dài:
- Lãng chưa. Mặt Tân có lạ gì đâu mà biểu tui coi.
- Những bữa nay An nhìn lại đi, có cái khác lắm.
Tôi quay nhìn thiệt:
- Khác chỗ nào ? Bộ mới cắt tóc hả ?
Tên Tân có vẻ mất tự nhiên, hắn ngó lơ ra chỗ khác. Phúc Châu cười cười:
- An hỏi nó thử coi. Tôi đi à.
Vậy rồi hắn bỏ đi một nước, bỏ cho tôi và Tân đứng đó. Mới đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ chút xíu thôi, nhìn điệu bộ ngường ngượng của tên Tân là tôi hiểu ra liền. Tên Châu tạo điều kiện để tên Tân đứng riêng với tôi chứ gì. Ý đồ lộ liễu chưa từng thấy... Nhưng sao tôi không thấy hồi hộp hay lãng mạn gì hết vậy ta, đêm nay trời cũng đẹp lắm chứ!
Tôi trở hết chân này đến chân kia. Muốn nói gì thì nói đại đi để tôi biết đường trả lời. Ðứng hoài thế này bộ không mỏi chân hả. Hắn tưởng hai chân tôi khỏe như cặp giò đá banh của hắn hay sao ấy mà.
Một lát tôi phải chắt lưỡi giậm chân:
- Mỏi chân quá Tân ơi. Chuyện gì mà bắt An đứng lâu dữ vậy ?
- Vậy... lại đằng kia ngồi nghe Thục An. - Thanh Tân rụt rè.
Tôi ngó quanh. Phía trước là mặt sau trường, còn lại ba phía toàn cây cỏ. Ðằng kia là chỗ nào ? Ðất ở dưới chân sao không ngồi xuống cho rồi. Tự nhiên tôi thèm nhéo tai hắn dễ sợ luôn.
- Mà chuyện gì, đứng đây không nói được hả ?
Giọng điệu không mấy dịu dàng của tôi có lẽ làm hắn mất tinh thần. Cứ ngắc nga ngắc ngứ như trả bài không thuộc. Nhìn hắn mà tôi muốn thở dài hoài, không lẽ chỉ có hơn một tháng tuổi mà tôi già hơn nhiều vậy sao? Hắn mà đọc được những ý nghĩ này chắc không thèm nhìn mặt tôi quá.
- Nói gì nói đại đi Tân ơi! Sao bắt An đứng lâu quá vậy ?
Nghe giọng của mình tôi thấy buồn cười, chẳng có gì e ấp dịu dàng, nhất là khi đứng với một tên con trai, vào lúc hương đêm nhẹ nhàng như thế này.
- Cuối tuần này An có về Sài gòn không?
- Có chi không Tân? - Tôi mở to mắt.
Hắn ấp úng:
- Nếu An về... mình đợi An về chung.
Tôi ngẩn người, rồi lại thở phào, thì ra chỉ có vậy.... vậy mà nãy giờ tôi cứ lo hắn sẽ nói cái điều long trời lở đất. Mà thôi, không phải là mừng rồi.
- Nhưng An đi xe đạp mà, sao đi chung được ?
- Ðể mình... chở An cho.
- Rồi mốt sao An trở lên?
- Mình chở lên. - Hắn có vẻ dạn lên đôi chút.
Chết rồi, hình như tôi đang vẽ đường cho hươu chạy. Nói sao mà cứ chở lên chở xuống hoài. Hồi nãy cứ trả lời "không" là an toàn rồi. Dốt quá!
- Thôi đi, để Tân bắt An đổ xăng cho xe Tân hả ? An đi xe đạp được rồi.
- Không có. Ai làm gì kỳ vậy. Có bao nhiêu đâu.... - Hắn vội lắc đầu.
Tôi cố tình trêu hắn:
- Ở đó mà không bao nhiêu, giả bộ dụ An hả ?
- Không có thiệt mà.
Tôi thôi cười:
- Nói chơi thôi Tân ơi. An ít về Sài Gòn lắm, ở lại giữ phòng cho tụi nó về. Mấy nhỏ đó siêng về chứ không làm biếng như An đâu. Hay Tân rủ tụi nó kìa.
Thanh Tân hơi ngơ ngác:
- Rủ ai? Tụi nó nào ?
- Thì tụi Xuân Hiếu, hay Hoa Xinh. Tân sợ về một mình buồn thì rủ tụi nó đi chung. Dám không? Không dám hả ? Ðể An hỏi giùm cho nghe.
Tôi cố tình lôi hắn đi vòng vòng cho chóng mặt chơi, trả thù cái tội bắt tôi chào cờ cả buổi. Có mà xâm mình hắn mới dám về chung với hai nhỏ đó. Chằn nhất trong đám bà chằn, lớ ngớ là bị tụi nó quay như quay dế ấy chứ.
Mặt hắn bây giờ buồn xo:
- Vậy mình cũng không về đâu, mình ở lại.
Tôi lại trêu:
- Không sợ nhớ má hả ? Nhưng cũng phải về cho má thăm chứ.
Thấy hắn không vui tôi đổi giọng:
- Cư xá cuối tuần buồn lắm à nghe. Ở lại Tân chịu không nổi đâu.
Hắn tự ái:
- An coi mình là con nít à ?
Tôi thôi cười, nhún vai:
- Không tin thì ở lại thử tuần này đi rồi biết, nhớ là không được khóc nghe.
Thanh Tân bất mãn ngó đi chỗ khác. Tôi cũng không dám cười nữa, hình như tôi đã hơi quá. Nhưng nếu không hơi quá rủi hắn không coi tôi là "chị" thì sao. Cực kỳ nguy hiểm.
Vô tình tôi thấy mình bắt chước từ "cực kỳ" của thầy Quang vật lý.
- Cực kỳ mỏi chân rồi nghe Tân. An đi kiếm chỗ ngồi à.
Tôi bỏ đi hắn vội theo sau lưng:
- Còn định coi mặt tên trộm đó nữa không?
- Làm sao coi. Mà thôi đi, An hết thích rồi.
Thanh Tân nhìn tôi:
- An buồn ngủ hả ?
Hắn làm như tôi là gà ấy, chưa gì đã buồn ngủ. Tôi lắc đầu làm giọng trách nhiệm:
- An lên đây để trực chứ không phải để ngủ đâu nghe.
Hắn mỉm cười:
- Biết An giỏi rồi. Nhưng sáng mai vô lớp đừng ngủ gục nghe, mình cười cho đó.
Tôi cong môi:
- Còn lâu mới bị ngủ gục.
- Thiệt không?
Tôi đắc chí:
- Sáng mai An... cúp học để ở nhà ngủ bù, ai vô lớp chi cho bị gục. Khỏi cho Tân cười đâu.
- Vậy mà tưởng giỏi lắm chứ... An định cúp học thiệt hả ?
Tôi lườm ngọt xớt:
- Nói vậy cũng đi tin. Làm như cúp học dễ lắm vậy. Không lẽ đơn xin phép lại viết: nghỉ học để ở nhà ngủ ? Có mà bị đuổi về vườn cho đuổi gà.
Thanh Tân ngó tôi:
- Gì nghiêm trọng vậy. Mình thấy nhiều người cúp học hoài có sao đâu.
- Người ta khác, An khác.
- Khác sao?
Tôi cao giọng:
- Khác ở chỗ người ta làm biếng, còn An thì siêng.
Hắn phì cười:
- An nói chuyện vui ghê. Giờ không chịu ngủ, một lát sao thức nổi. Còn ngày mai học nữa đó.
- Ngủ ngủ hoài.
- Vậy giờ làm gì ?
Tôi suy nghĩ rồi thở dài. Làm gì cho đến một giờ bây giờ ? Mấy tiếng đồng hồ ngủ thì thấy ít nhưng thức thì lê thê phải biết.
Tôi nhìn đồng hồ. Chỉ mới mười một giờ, mấy nhóm kia đang ngồi rải rác trong sân, ai cũng khe khẻ nói, khe khẻ hát. Tôi nhìn Tân, tôi mà thức cùng với hắn cho hết ca trực, thế nào hắn cũng tranh thủ nói gì đó... Mà tôi thì không dám trả lời thẳng thừng, gì chứ làm khác ý người khác tôi ngại dữ lắm. Thà để dần dần hắn biết thì hay hơn. Nghĩ vậy tôi bèn lủi đến chỗ Thiên Lý:
- An lại với Thiên Lý nghe. Tân đi với An không?
Hắn nhìn theo tôi, chần chừ một lúc rồi lắc đầu. Ờ, vậy cũng được. Tôi nghĩ thầm và thấy đỡ lo phần nào.
Năm tiết Lịch sử Ðảng sáng nay thật là khủng khiếp. Tôi bắt đầu buồn ngủ khi chưa hết tiết đầu tiên. Mới đầu còn hơi uẻ oải, hai con mắt tôi vẫn mở đủ lớn để ngó lên bảng rồi viết chữ vào tập. Nhưng càng lúc tình hình càng bi đát hơn. Ðang viết viết tự nhiên tôi chúi nhủi xuống một cái. Hết hồn tôi ngồi bật dậy, chớp mắt thiệt mạnh để cho tỉnh táo, nhưng rồi đâu vẫn vào đấy. Tôi phải chống tay lên trán để giữ cho đầu đừng có gục xuống. Cố gắng nghe, cố gắng viết chứ không còn mong gì nhìn được lên bảng.
Rồi tôi bắt đầu ngáp, vài phút một lần từ từ tăng lên thành vài giây, sau đó là liên tục. Tuyến lệ bị chèn áp nhiều đến nỗi đôi mắt tôi bị ướt nhẹp. Phải nói là tình trạng tôi thê thảm giống như con mèo bị nhúng nước. Hai mí mắt cứ chực chờ cụp xuống... Thế là tôi đành vừa nhắm mắt vừa viết, thậm chí xuống hàng cũng không mở mắt ra, mặc kệ câu cú chọn lọc lộn xộn, câu được câu mất... Bây giờ ước mơ nhất đời của tôi chỉ còn là được ngủ, năm điểm hay thi lại cũng được, tôi sẽ không cần gì hết... cái tôi cần là được gục xuống để ngủ, ngủ năm phút thôi...
Chịu hết nổi, chưa kịp giải lao tôi đã đứng dậy xin phép thầy ra ngoài. Chả biết mặt mũi đang như thế nào mà thầy hơi cười khi gật đầu cho phép. Tôi như bỏ của chạy lấy người, mặc tập vở đó mà chạy ào ra cửa. Giờ có cho vàng tôi cũng không thèm trở vào học tiếp. Vàng để làm gì khi hai mắt mở lên không muốn nổi...
Tôi thấy mình đi mà cứ chao chao một bên rất lạ. Nhưng biết cũng đành thôi chứ không cách gì để sửa. Mấy ai buồn ngủ mà có thể giữ dáng mình cho được khoan thai? Chao chao mà vẫn về được cư xá thì phải khen là giỏi...
....Sắp rẽ vào khu cư xá, tôi nghe có tiếng ai đó phía sau:
- Cô người lớn!
Hình như nghe quen lắm. Tôi lơ mơ không muốn quay lại, giờ mà gặp người quen thì đến bao giờ mới được ngủ ?
- Cô người lớn!
Lần này thì gọi lớn hơn và tôi càng nghe giọng quen hơn. Ai mà kêu tôi bằng cô người lớn vậy ta, quen lắm... Và tôi quay lại. Ðúng là cái anh đó thật. Chỉ có anh ta mới kêu kỳ như vậy thôi.
- Cô người lớn đi đâu giờ này vậy ?
- Về cư xá.- Tôi trả lời như cái máy.
Anh ta nghiêng qua ngó lại trên mặt tôi:
- Hai mắt đỏ kiểu này là buồn ngủ nè, đúng chưa?
Tôi dụi dụi mắt:
- Tối qua lớp em trực trường.
- Ghê vậy sao! - Anh ta trợn mắt.
Tôi vội lắc đầu:
- Không, không có ghê. Tại em ham thức quá không lo ngủ. Tôi định giải thích kỷ chút nữa nhưng nhìn cách cười biết anh chọc mình nên thôi.
Anh ta nhún vai chờ tôi nói tiếp. Nhưng tôi đà không thèm nói nữa.
- Tối hôm qua cô người lớn trực tới mấy giờ ?
- Trực xong là hai giờ.
Tôi nói cụt ngủn, anh ta toàn là kêu tôi bằng cô người lớn đó thấy chưa. Kêu gì không giống ai hết.
- Trực xong về cư xá hay ngủ lại ?
- Ngủ lại, cư xá giờ đó đâu có mở cửa.
- Giờ còn muốn ngủ nữa không?
- Sao không. Hỏi kỳ. - Tôi lườm anh ta.- Không ngủ em xin về làm gì.
Anh ta cười:
- Vậy ngủ ngon nghe. Anh đi à.
- Anh đi đâu vậy ?
- Lên khoa.
- Chừng nào anh báo cáo ?
- Qua tết.
- Vậy hả.
- Ừ. Anh đi nghe.
- Dạ.
- Ngủ ngon nghe.
- Dạ.
Thế là anh ta lên trường còn tôi thì về cư xá. Dù đang lơ mơ nhưng tôi cũng thấy tiếc tiếc. Lâu lâu mới gặp mà nói chỉ có chút xíu.... gặp anh ta cũng vui chứ bộ...
- Dậy, dậy nè. Thục An.
Ai đó đang đập nghe rầm rầm trên giường. Tôi cố nhướng hai mắt lên rồi vội nhắm tít lại liền.
- Nhỏ này, có chịu dậy chưa.
Một cái gì ướt nhẹp áp lên mặt tôi. Khó chịu quá, tôi thò tay gạt cho rớt xuống.
- Cái gì vậy ? - Tôi bực mình mở hẳn mắt ra.
- Dậy đi học.
Thiên Lý đang chống tay nhìn tôi, tay kia ve vẩy cái khăn nhúng nước.
Tôi lóp ngóp ngồi dậy. Thấy đầu mắt mình hoa hết cả lên:
- Mấy giờ rồi ?
- Một giờ mười lăm phút.
- Chết rồi. - Tôi rên rỉ nhưng vẫn vật vờ giống như người không xương sống.
Thiên Lý giậm chân:
- Lẹ lên. Trời ơi, trễ rồi.
- Ta chưa ăn cơm mà.
- Giờ này còn ăn gì. Thay đồ lẹ lên.
Miệng nói còn tay nó thì xách tôi đứng dậy:
- Làm ơn dậy đi học giùm tôi cái coi. Thực tập hóa nè, không nghỉ được đâu.
Tôi hơi tỉnh táo một chút.
- Tụi nó đi hết rồi à ?
- Bộ mi tưởng còn sớm hả ? Ghét cái nết ngủ của mi quá đi. - Thiên Lý cằn nhằn.
Tôi ngáp đến chảy cả nước mắt:
- Học gì mà như khổ sai vầy trời. Cả tuần nay ngày nào cũng hai buổi. Ðói bụng quá.
Mặt Thiên Lý nhăn như bà cụ:
- Cho đáng đời, làm như thức giỏi lắm. Tối nay bên Thú Y trực đó, thức nữa không?
- Sao tụi mi hay quá vậy ? Không có ai buồn ngủ hết.
- Hay chỗ nào. Người ta biết thân lo tìm chỗ ngủ. Ðâu có điên như mi.
- Ờ. - Tôi cúi xuống xỏ giày. - Hèn gì ai cũng tỉnh queo.
Thiên Lý đứng ngay cửa, tay cầm ổ khóa lắc lắc:
- Xong chưa cho tôi khóa cửa ?
- Xong rồi. Làm gì hối dữ vậy ? Té ta làm sao?
Thiên Lý bậm môi:
- Té ta cõng.
Tôi cười khì:
- Vậy cám ơn trước nghe.
Ðang rót dung dịch phenol sang ống nghiệm khác, Thiên Lý đi ngang thấy vội nhắc:
- Tỉnh ngủ chưa mi. Coi chừng nghe.
- Trù.
Tôi vừa ngước mắt liếc nó một cái thì bỗng hụt tay, nguyên ống phenol như sữa chạy dọc xuống cánh tay nóng rần lên. Hoảng hốt tôi buông ống xuống bàn:
- Chết rồi. Nóng quá.
- Ðã nói rồi. - Thiên Lý nghiến răng và lôi tôi qua phòng đối diện. Ở đó anh kỹ thuật viên đã chuẩn bị trước, vộ thoa dung dịch trung hòa lên cánh tay tôi đang bị phỏng trắng. Anh ta thoa tới đâu tôi dịu đau tới đó, nhưng chỉ chút sau là nóng rát lại, đến nỗi dù ráng không khóc nước mắt tôi cũng chảy ra ào ạt...
Anh kỹ thuật viên thoa cho tôi thêm lần nữa, tay tôi bây giờ màu vàng như thoa nghệ:
- Ráng chịu đau nghe, cũng phải vài ngày mới hết.
Thiên Lý an ủi:
- Mi như vậy chưa bằng Lan Phương phòng 8 đâu. Lát về qua coi cho biết. Nguyên cả vai luôn.
Tôi quệt nước mắt:
- Sao dữ vậy ?
Thiên Lý chắc lưỡi:
- Thì nó đang đung đó, dặn lắc nhẹ vưa sôi thì thôi. Ai dè lo mê nói chuyện sao đó mà nguyên ống sôi lên vọt thẳng vô vai, khóc thét luôn. Vai áo cũng bị cháy vàng luôn. Kinh khủng.
Tôi rùng mình:
- Giờ nó đâu rồi ?
- Về phòng chứ đâu. Phải chở về chứ đi bộ làm sao nổi.
Tôi nhăn mặt xuýt xoa:
- Tội cho nó quá hén, ta như vầy mà còn muốn chết đây.
- Giờ sao đây? Ở lại hay về ?
Tôi lắc đầu quầy quậy:
- Về chứ học sao nổi mà ở. Mi nhớ ký tên giùm ta nghe.
- Ði một mình được hôn?
- Gì dữ vậy. Ta đi bằng chân chứ bộ bằng tay sao mà không được.
- Vậy thì về đi. Ta qua bên đó à.
- Ừ.
Vừa ra khỏi dãy phòng thực tập. Tôi lại thấy cái anh hồi sáng đang đứng trước bảng khóa biểu cúa khoa. Kể cũng lạ thật, chưa quen thì thôi, chừng quen rồi gặp lại hoài.
Tôi định đi thẳng vì cánh tay còn đang rát quá, nhưng nghĩ sao lại quay về phía anh ta. Chẳng biết phải kêu bằng tên gì ?
- Anh đứng đây chi vậy ? Em nhớ anh học Kinh tế mà..
Anh ta quay lại, có hơi bất ngờ khi nhận ra tôi:
- Ừ, thì anh học kinh tế.
- Thời khóa biểu này cho khoa em mà, anh coi chi vậy ?
Anh ta lo nhìn cánh tay tôi đang vàng trắng loang lổ, có vẻ xót ruột. Không đợi anh hỏi, tôi giải thích liền:
- Em bị phỏng phenol.
Anh ta thở ra:
- Sáng thì ngủ gục, chiều thì bị phỏng. Tội nghiệp cô người lớn quá. Rồi làm sao cho hết ?
- Chừng nào hết đau thì hết.
Anh ta trố mắt:
- Còn giỡn được hả ?
Tôi nhăn nhó, không ngừng vung tay qua lại cho đỡ rát:
- Giỡn cho quên chứ thôi... đau quá, chịu không nổi.
Anh ta nhìn kỹ vào mắt tôi:
- Không khóc ?
Tôi cố cười:
- Xém xém thôi. Nghe nói nhỏ kia còn bị nặng hơn em nữa kia kìa. Khóc dữ lắm.
Anh ta trầm trồ:
- Vậy cô người lớn cũng dũng cảm quá hén.
Tôi lườm. Khen kiểu như anh thì cho tôi xin đi. Nhưng dù sao tôi cũng công nhận mình đúng là có dũng cảm.
- Anh đứng đây chi vậy ?
- Coi thời khóa biểu.
- Cho ai?
- Cho anh.
- Gì ? Anh học kinh tế mà...
Anh ta thản nhiên:
- Vậy hả. Vậy thì anh coi của cô người lớn. Nhìn thời khoá biểu mà thấy tội cho mấy cô quá.
Ðang nói thấy tôi lại đung đưa cánh tay, biết tôi đau lắm anh cũng nhăn mặt thương cảm:
- Ngày nay gặp cô bé được hai lần. Lần nào cũng có vấn đề. Cô người lớn đau mà không giúp gì được anh thấy xót quá. Phải anh đau giùm cho cô người lớn được.
Tôi cười nhăn nhó:
- Nói nghe như... thiệt.
- Anh nói thật đó.
Tôi đánh trống lảng:
- Anh làm đề tài ở đâu?
- Ở xí nghiệp.
- Chắc xa lắm nên anh mới ít lên trường phải không?
Anh ta cười:
- Sắp tới chắc anh sẽ lên hoài.
Tôi không biết anh nói thế là có ẩn ý nên gật đầu ra vẻ hiểu:
- Em nghe nói làm đề tài càng bí nhiều càng siêng về trường nhiều, phải anh cũng vậy không?
Anh ta bật cười, ánh mắt vui thích như của người lớn vẫn dành cho trẻ nít:
- Nghe ai nói mà hay vậy ? Chỉ cho anh làm quen với. Chắc chỉ có cô người lớn mới nói vậy quá, phải không?
Tôi háy anh và không trả lời.
Ðứng im một lát, tôi lại nhớ đến cánh tay đau cúa mình, nãy giờ lo nói chuyện tôi như quên nó luôn.
- Thôi em về, lớp em ra tới thấy em đứng đây thì... khó sống với tụi nó lắm.
- Ðể anh đưa An về.
- Gần xịt mà đưa đón gì. Ðể em đi một mình được rồi. - Tôi tròn mắt.
Anh ta xua tay, chắc lưỡi:
- Cãi hoài mệt quá. Thôi. Ði nè.
Tôi và anh ta xuống sân.
- Anh tên gì vậy. Em quên hỏi tên anh hoài.
- Anh tên Hải.
- Cái gì Hải ?
- Kêu anh Hải là được rồi, định kêu luôn tên họ hay sao mà hỏi.
- Chứ sao. Ai biểu anh kêu em kỳ cục chi.
Anh ta dừng lại nhìn tôi cười:
- Phải kêu như vậy An mới dễ phân biệt, biết chưa ?
- Phân biệt cái gì ?
- Thì phân biệt anh Hải này khác với anh Hải kia.
"Anh Hải nào nữa mà phải phân biệt ?", tôi suy nghĩ nhưng không nói ra.
Anh ta quay nhìn tôi, lắc đầu:
- Nói đùa thôi mà cứ nhíu mày hoài, vậy mà cũng đòi làm người lớn.
Cuối bữa cơm, Thiên Lý bỗng tằng hắng:
- Bữa hổm đứa nào nói "người ấy" của nhỏ An sắp xuất hiện ?
Hoa Xinh đính chính:
- Cơ nói, chứ không phải tụi ta. Ta chỉ có bổn phận truyền miệng lại thôi.
Rồi nhỏ quay qua tôi:
- Mi còn chưa kể chuyện tên Tân với mi nữa đó nghe. Gớm, tối qua hai anh chị đứng riêng cả buổi trời.
Xuân Hiếu hỏi dò:
- Hắn ngỏ ý với mi hả ?
- Không. Ý gì mà ngỏ.
- Vậy chứ nói gì mà lâu dữ vậy ?
Tôi cười tủm tỉm:
- Hắn nói muốn rủ Hoa Xinh về mà không dám, nhờ ta nói giùm.
Hoa Xinh gần như nhẩy dựng:
- Giỡn mi. Hắn mà dám rủ ta hả ?
Tôi háy nó mát mẻ:
- Mi cũng biết mình bà chằn nữa à ?
Xuân Hiếu phẩy tay:
- Ở đó mà tin nó.
- Nó nào ? Ta hay tên Tân?
- Mi chứ ai. Làm gì có chuyện tên Tân rủ Hoa Xinh về Sài gòn. Hắn rủ mi về, đúng chưa? Ừ đại đi.
- Ừ thì ừ chứ sợ gì. - Tôi nhướng mắt.
- Rồi mi trả lời sao? Ừ nữa hả ?
Tôi gắt:
- Ta có về đâu mà ừ. Lãng quá.
Liên Hoa tròn mắt, xua tay:
- Chớ, chớ. Uổng lắm đó mi.
- Gì nữa ?
- Tên đó cũng được lắm chứ bộ. Hiền, dễ thương, đá banh giỏi, học cũng khá...
- Viết chữ bự nữa. - Tôi chận ngang.
Tụi nó cười rần rần, lao nhao:
- Ừ chỉ tội hơi nhi đồng phải không?
- Nhưng mi cũng con nít vậy, chê gì hắn ta.
Thiên Lý bây giờ mới đủng đỉnh:
-Tụi mi trật đài hết rồi, có thông tin mới nè.
Cả đám đổ dồn mắt qua phía Thiên Lý, tôi cũng vậy lòng nôn nao hẳn lên.
Thiên Lý nhìn hết một lượt rồi mới e hèm lấy giọng:
- Sáng giờ người ta đã gặp nhau hai lần. Lần sau còn "đưa nhau về dưới mưa" nữa.
Tôi giật mình ngơ ngác, Thiên Lý nói tôi hả trời!
Xuân Hiếu nhìn tôi tinh quái:
- Nó nói mi đó Thục An.
Tôi chột dạ ngồi im.
- Ai vậy ? Mình có biết không?
Thiên Lý lắc đầu:
- Ta mới gặp lần đầu. Tụi mi công nhận nó kín tiếng ghê chưa.
Hoa Xinh khều tôi:
- Ai đó mi? Quen lâu chưa?
Cả đám cùng hối Thiên Lý:
- Nó không chịu nói thôi mi kể đi.
Thiên Lý đưa mắt ngó tôi rồi kể:
- Hồi sáng lúc nó xin phép về đó, nhớ chưa.
Kim Mai nôn nóng:
- Biết rồi. Thấy nó đờ đẫn quá thầy mới kêu mi đi theo chứ gì. Rồi sao nữa, nói tiếp đi.
- Ðó, ta mới xuống tới thềm đã thấy nó đứng nói chuyện với anh nào cả buổi. Tỉnh như sáo chứ có buồn ngủ gì đâu.
Tôi giẫy nẩy:
- Vừa phải thôi mi, nói có chút xíu mà la cả buổi.
Thiên Lý không màng để ý đến tôi, nó bận kể tiếp:
- Buổi chiều cũng vậy, nó bị phỏng nên cũng xin về. Sợ nó đi một mình nên ta đi theo. Ai dè mới ra tới văn phòng khoa đã thấy nó đứng với anh đó nữa. Hai người nói gì mà lâu hết biết luôn.
Tụi nó quay qua hỏi tôi liền:
- Mi quen anh đó lâu chưa Thục An?
Thiên Lý nói thêm:
- Không phải đồng hương nó đâu, anh này lạ hoắc à nha.
Hoa Xinh tặc lưỡi:
- Hèn gì nó chê tên Tân con nít.
Liên Hoa cười cợt:
- Bữa nay phải khai thiệt nghe, giấu bạn bè là không được đâu á.
Thiên Lý lại "bổ sung"
- Sau đó ta đứng trên lầu thấy anh đó đi chung với nó.
Lập tức có tiếng hỏi:
- Ði đâu?
- Ai biết, hỏi nó chứ sao hỏi ta.
- Ði đâu vậy mi? - Kim Mai nhìn tôi.
Tôi hơi quạu:
- Về cư xá chứ đi đâu. Không thấy ta bị thương hả.
Xuân Hiếu chớp mắt:
- Có... ghé quán chè nào hôn?
Tôi cộc lốc:
- Không.
- Nhưng anh đó là ai?
- Là....cái anh kỳ đó tụi mi nói đá lông nheo đó.
Cả đám chưng hửng rồi ngạc nhiên:
- Vậy là mi hay gặp ảnh lắm hả ? Sao tụi ta không ai biết hết vậy ?
- Vậy rồi mi với anh đó.... có gì hôn?
- Mệt tụi mi quá đi. - Lần này thì tôi quạu thiệt. - Gặp nói chuyện bình thường chứ có gì đâu mà cũng ầm ĩ.
Tụi nó không buông tha:
- Mi nhất định không khai phải không? Tại sao phải giấu ?
- Có gì mà khai. Không lẽ ta hổng được nói chuyện với ai hết hả ?
- Không phải, nhưng linh tính cho phép ta đoán anh này là có... vấn đề. Xuân Hiếu cười ranh mãnh.
Tôi trề môi không nói. Nói với tụi lì lợm này chỉ tổ mất công. Nhưng rồi tôi lại thở dài:
- Tụi mi làm ơn làm phước giùm ta, cam đoan ta với anh đó là không có gì. Ðừng đoán lung tung.
- Không có đoán lung tung. - Hoa Xinh vênh mặt. - Cơ đã nói trước rồi, làm sao mà sai được.
Tôi trợn tròn mắt lên:
- Chuyện vậy cũng đòi cầu cơ. Tụi mi không sợ ma hả ?
Xuân Hiếu lắc đầu:
- Mình đông mà sợ gì. Cầu đi. Bữa nay đủ mặt hết nè.
Tôi cũng nghênh mặt:
- Cầu thì cầu. Cây ngay không sợ chết đứng đâu.
Vậy là một bàn cầu cơ lại được lập ra, có đủ mặt cả sáu đứa trong phòng.
Xuân Hiếu với Hoa Xinh lại lãnh nhiệm vụ đặt tay vào đồng xu, Xuân Hiếu lầm thầm đọc bài cầu cơ, đọc riết đến nỗi tôi thuộc luôn.
"Hỡi những kẻ gục đầu bên đáy mộ
Hãy về đây trong đêm vắng hoang vu
Hãy quên đi quá khứ mịt mùng
Gác nhỏ nơi đây là quán trọ
Ta cùng ngồi bàn chuyện trần châu..."
Xuân Hiếu đọc đến lần thứ.... mười mấy gì đó thì đồng xu bắt đầu nhúc nhích. Ai nấy ngồi im thin thít mắt dán chặt vào đó. Dưới hai ngón tay của Xuân Hiếu, Hoa Xinh, đồng xu đang chạy lung tung cuối cùng mới đậu vào chữ "Giáng".
Tụi nó không đọc nữa mà thì thầm khấn vái:
- Xin cơ cho biết quý danh?
- Ta tên Liên, Nguyễn Thị Liên.
- Cơ Liên là Thánh, Thần, Tiên hay Ma, Quỷ ?
Ðồng xu chạy vào hai chữ: M-A
Cả đám tụi tôi mặt trở nên xanh lè. Vậy là mà đang nhập vào bàn cơ này đó. Không lẽ cư xá này cũng có ma? Tôi sợ đến nỗi nghẹn cả tim.
Kim Mai vẫn bình tĩnh hỏi tiếp. Con nhỏ này đúng là gan dạ.
- Cơ Liên ở gần đây hay ở đâu?
- Lang thang.
- Cơ Liên bao nhiêu tuổi ?
- Ta chết năm hai mươi tuổi.
- Sao bị chết ?
- Lạc đạn.
Tôi ôm chặt cái gối vào người. Sợ muốn điên luôn. Biết vậy hồi nãy đi trốn cho rồi. Giờ còn đi đâu được nữa.
- An sợ ma.
Tụi tui nhìn nhau điếng hồn. Còn tôi muốn khóc.
- An đừng sợ ta không nhát An, ta đến đây cho vui, ta buồn ta không chồng không con không ai cúng ta đói.
Cơ chạy một mạch.
Tụi tui lại liếc nhau dò hỏi. Ai có bánh trái gì tự động đem ra đi. Nhưng ai cũng khẽ lắc. Kim Mai lại vái:
- Giờ tối quá không đi mua được, ngày mai phòng tôi sẽ mua cúng sau. Giờ cơ muốn tâm sự tiếp hay muốn thăng?
- Ở lại.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa và gọi:
- Thục An phòng 6.2B có người tìm nghe.
Trời ơi! Sao kiếm tôi giờ này ? Làm sao tôi dám bước xuống đất ?
Bỗng Kim Mai hỏi:
- Cơ Liên có biết ai tìm Thục An không?
- Người yêu An.
Thiệt hả ? Tôi nhìn sững bàn cơ. Ai là người yêu của tôi?
Không nói không rằng, nhỏ Thiên Lý vùng chạy ra cửa sổ. Cả phòng hồi hộp ngó theo, một lát nó quay vào:
- Không thấy, chắc đứng phía trong bàn trực. Ði, ta dẫn mi xuống cho.
Tôi xá bàn cơ một cái rồi mới bỏ đi, không hay sau lưng tụi nó đang bụm miệng cười.
Và khi tôi hồi hộp từng bước xuống cầu thang tối om, một đám đồng hương đang đứng ngoài cửa.
Tôi quay lại tìm Thiên Lý, định mắng vốn nhưng nó đã lẻn lên phòng mất tiêu. Vậy là cơ cũng đoán sai... Tôi nghĩ thế khi chạy ra với đám bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro