Chương 21
Thiên Vũ sáng hôm sau từ biệt mọi người trong nhà nhưng không nói tiếng nào, chỉ lấy tay ra hiệu ý muốn đi, mọi người hiểu ý mang quần áo của cậu lúc cứu cậu về đưa cho Thiên Vũ mặc vào rồi giao lại bop và Chứng minh thư cùng một ít tiền cho cậu rồi dẫn cậu đến gặp Bác nói tiếng Việt, Bác này dẫn Thiên Vũ lên Huyện vào trình báo với nhà chức trách giao Chứng Minh Thư cho họ cùng Thiên Vũ, sau đó họ gọi điện cho đại sứ quán Việt Nam ở Viêng Chăn, Đại sứ quán Việt Nam cho người đón Thiên Vũ về Đại sứ quán sau đó báo tin về nước dựa theo thông tin của Chứng Minh Thư mà thông báo về địa phương, tin vừa đến Ngay lập tức đích thân Lê Vinh đến tìm Lam lão đại
" Cục Trưởng Lam, chúng tôi đã có tin của Thiên Vũ "
Lam Cục trưởng vừa nghe tin thì như bừng tĩnh, sức sống tràn đầy
" Tiểu Vũ nó vẫn ổn chứ..? khi nào tôi có thể đi đón nó ? "
Lê Vinh cười tươi nói
" Chúng tôi đã cho người sang Lào đón Tiểu Vũ về, làm thủ tục bàn giao xong thì khoản hai ngày nữa là về đến Tân Sơn Nhất "
Lam lão đại ôm lấy Lê Vinh cười thật lớn, Lê Vinh đợi Lam lão đại bình ổn lại thì nói tiếp
" Nhưng theo người bên đó nói, Tiểu Vũ đã mất trí nhớ, không còn nhớ gì hết "
Lam lão đại, cơ mặt giật giật lên, mắt đỏ hoe cố gắn kiềm nén từ tốn nói
" Có thể bình an quay về là tốt rồi, tôi không mong gì hơn, bệnh của nó sẽ cố gắn chữa "
Lê Vinh an ủi Lam lão đại đôi câu rồi quay về lo chuyện cơ quan, Lam lão đại ngay lập tức về nhà báo tin cho Lam phu nhân biết, hai vợ chồng ôm nhau khóc xướt mướt, Lam phu nhân vào phòng nhìn Nguyên Hân tiều tụy người không ra người ma không ra ma, đau lòng ôm cậu rồi nói
" Con phấn chấn lên, Tiểu Vũ sắp về rồi này, con để nó nhìn thấy bộ dạng của con như hiện nay thì còn ra thể thống gì nữa " Nguyên Hân nghe đến Thiên Vũ thì hoàn hồn nói
" Mẹ không gạt con đó chứ..? "
Lam phu nhân gật đầu khẳng định
" Người ta vừa cho Ba con hay là đã tìm được Thiên Vũ khỏe mạnh mang về, hai ngày nữa về tới đấy "
Nguyên Hân vui mừng nhảy dựng lên, rồi chạy vào phòng tắm, cậu nhìn trong gương không còn nhận ra mình nữa, quá xanh xao hóc hác, Nguyên Hân tắm rữa tươi tĩnh thì chủ động xuống bếp làm đồ ăn chờ Thiên Vũ về ăn, Lam lão đại và lam phu nhân khuyên ngăn cậu
" Hai ngày nữa Tiểu Vũ mới về, con bây giờ làm đồ ăn tới đó hư hết rồi sao..? "
Nguyên Hân ngồi ngẫn ra, rồi sau đó ăn hết sạch thức ăn, ăn thật no thi chạy ra ngoài cổng đứng đợi Thiên Vũ, Lam lão đại và Lam phu nhân nhìn thấy cảnh này mà đau lòng, họ chưa nói cho Nguyên Hân biết Thiên Vũ đã không còn nhớ gì hết.. Hai ngày sau, sáng sớm cả gia đình nhà họ Lam đã ra sân bay đón Thiên Vũ, có cả Gia Huy, Hoàng Quân, Gia Tuấn và Chí Quang ra đón, mọi người rất háo hức.. Khi Thiên Vũ bước ra ngoài, phía sau là hai người chiến sĩ mặc cảnh phục hộ tống cậu ra ngoài, khi Thiên Vũ được dẫn đến trước mặt mọi người, tất cả lao vào ôm chầm lấy cậu, nhưng cậu không hề nhớ ai cả, Nguyên Hân nước mắt nước mũi đầy mặt gọi Thiên Vũ
" Anh... em sợ không còn gặp được anh nữa..! "
Thiên Vũ vẫn không có biểu hiện gì, lúc này mọi người điều thấy rất lạ, Lam lão đại mới nói
" Tiểu Vũ bị mất trí nhớ.. khi người ta cứu được nó thì nó đã như vậy rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn cách chờ đợi và cố gắn điều trị thôi "
Nguyên Hân ôm chặt lấy Thiên Vũ mà khóc, không chấp nhận rằng Thiên Vũ đã quên mình, khuyên mãi Nguyên Hân mới chịu buông Thiên Vũ ra. Trên xe quay về nhà, Nguyên Hân vẫn luôn nắm chặt tay Thiên Vũ, Thiên Vũ lạnh lùng gạt tay Nguyên Hân ra, lấy tấm ảnh ra xem, Nguyên Hân nhìn thấy trong hình là cậu và Thiên Vũ thì bật khóc quay mặt Thiên Vũ lại nhìn vào mình
" Anh nhớ người trong hình.. là em đây.. em là người trong hình đây..anh sao không nhận ra em ? "
Thiên Vũ nhìn vào hình rồi lại nhìn Nguyên Hân, không nhận ra, lạnh lùng đẩy Nguyên Hân sáng một bên ôm tấm hình vào ngực nhắm mắt lại, Nguyên Hân gào khóc ầm ỷ, mọi người điều hiểu, cứ để yên cho Nguyên Hân khóc, một lúc sau Lam phu nhân nói
" Nguyên Hân.. là con tự hành hạn bản thân mình đến nổi này, Tiểu Vũ không nhận ra củng đúng, con muốn Tiểu Vũ nhận ra thì phải phấn chấn lên để trở lại như lúc trước thì Tiểu Vũ mới nhận con "
Nguyên Hân chợt tĩnh ra, lau nước mắt ngồi nhìn Thiên Vũ, cho tới khi vào nhà, những ngày tiếp theo Nguyên Hân cùng Thiên Vũ luôn bên nhau, Nguyên Hân làm cơm thật là bổ dưỡng cho Thiên Vũ ăn, bản thân cậu củng ăn để cơ thể nhanh chóng trở lại như trước, hằng ngày Nguyên Hân lấy hình ảnh của hai người lúc trước vừa cho Thiên Vũ xem, vừa kể những kỹ niệm của hai người.. Suốt hai tháng sau, Nguyên Hân đã hoàn toàn hồi phục như trước nhưng Thiên Vũ vẫn không nhận ra, Nguyên Hân không khóc nữa mà chăm chỉ hàng ngày kể chuyện lúc trước cho Thiên Vũ nghe.. Kể đến khi hai người đi du lịch lần đầu tiên, Nguyên Hân đưa ảnh cả bọn chụp trước hồ Tuyền Lâm, thì Thiên Vũ chợt nói
" Tên ngốc... tên ngốc..tên ngốc "
rồi cười thật tươi chỉ vào Nguyên Hân trong hình, Nguyên Hân vui đến rớt nước mắt
" Em là tên ngốc... em chính là tên ngốc đó "
Thiên Vũ nhìn Nguyên Hân rất lâu rồi ngước mặt lên trời nói
" Tên ngốc.. ngắm trăng "
Nguyên Hân nhớ ra liền gọi điện cho Lam lão đại
" Ba.. ba Thiên Vũ hình như đã nhớ ra gì đó "
Lam lão đại vui mừng nói
" Tốt quá.. con tiếp tục kể nó nghe đi "
Nguyên Hân hấp tấp nói
" Con muốn chở Thiên Vũ đi đến nơi mà Thiên Vũ vừa nhớ ra để anh ấy có thể hồi tưởng lại có được không ba? "
Lam lão đại vui mừng nói
" Được.. đi đi.. nhớ cẩn thận đấy "
Nguyên Hân thay đồ cho Thiên Vũ, rồi dẫn Thiên Vũ ra xe, bảo tài xế chở đi Đà Lạt, vừa đi Nguyên Hân vừa nói chuyện với Thiên Vũ
" Chúng ta đang đi đến nơi ngắm trăng đấy, anh có nhớ ra không ? "
Thiên Vũ không trả lời, cứ nhìn chầm chầm Nguyên Hân, trong đầu suy nghĩ, người này là ai, có cảm giác rất quen thuộc, nhưng người này là ai... Nguyên Hân cứ thế đi đến chổ nào thì kể lại những khoảnh khắc ngốc nghếch của Nguyên Hân khi trước, Thiên Vũ chỉ ngồi nghe, không hề có chút biểu hiện gì.. Khi đến hồ Tuyền Lâm, Nguyên Hân bảo tài xế về Đà Lạt chờ đến sáng hôm sau hãy quay lại đón họ.. Nguyên Hân nắm tay Thiên Vũ kéo cậu chạy đến bờ hồ hét lớn như lúc trước họ từng làm
" A..a.a.a. ta đã tới đây "
Thiên Vũ trên mặt xuất hiện nụ cười, sau đó hét lớn
" A..a..a..a ta đã tới đây "
Nguyên Hân cười tươi nắm tay Thiên Vũ đi dạo dọc bờ hồ đợi đến trời gần tối thì trãi miếng lót ra, bày đồ ăn ra nướng lên cho Thiên Vũ ăn, gợi nhớ ký ức Thiên Vũ, ăn uống xong Nguyên Hân dựng lều rồi quay trở lại nằm xuống cùng Thiên Vũ chờ đợi mặt trăng lên, nhưng hôm nay đã qua rằm, mặt trăng mọc lên rất trể, Thiên Vũ đã ngủ rồi mặt trăng mới lên cao, tuy đã qua rằm nhưng may mắn là mặt trăng vẫn còn rất to, rất sáng, Nguyên Hân gọi Thiên Vũ dậy ngắm trăng, Thiên Vũ mở mắt ra ngắm trăng, rất lâu sau mới nói
" Tên ngốc thật là ngốc... tại sao không ôm tôi ngủ..đúng là tên ngốc "
Nguyên Hân nhớ lại lúc trước khi ngủ trong lều, Nguyên Hân không dám nhìn Thiên Vũ, quay lưng lại với Thiên Vũ, đến khuya khi Thiên Vũ ngủ thì mới quay sang, chợt Thiên Vũ ôm mình...
" Tên ngốc.. đúng là tên ngốc..tôi chưa ngủ đâu "
Nguyên Hân giật mình, thì ra lúc đó Thiên Vũ ôm mình là cố ý chứ không phải vô ý, trong lòng vui sướng, Nguyên Hân kéo Thiên Vũ vào trong lều, ôm Thiên Vũ vào lòng
" Tên ngốc sẽ ôm anh như thế này mãi nhé ? "
Thiên Vũ không nói gì hết, lấy tấm ảnh ra nhìn, Nguyên Hân, kéo mặt Thiên Vũ lại song song với mình, rồi hôn Thiên Vũ thật say đắm, Thiên Vũ vẫn lạnh lùng mặc cho Nguyên Hân hôn mình rất lâu, trong đầu chỉ có cảm giác rất ấm áp, rất quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ gì hết. Đến khuya sương xuống dày đặt, không khí trở lên lạnh hơn rất nhiều, Thiên Vũ khắp người đau nhức vì những chỗ gãy xương chưa hoàn toàn lành hẵn, không ngủ được lăng qua lăng lại nghiến răng chịu đựng, Nguyên Hân cũng giật mình tĩnh dậy, thấy Thiên Vũ đau đớn không chịu được, cỡi áo ngoài ra đắp cho Thiên Vũ, rồi chui vào trong chăn ôm Thiên Vũ sưởi ấm cho cậu, Thiên Vũ được sưởi ấm cảm giác đau buốt cũng giảm đi một ít, Thiên Vũ vòng tay qua ôm Nguyên Hân thật chặt, Nguyên Hân hai mắt long lanh, nước mắt trực chờ trên khóe mắt, nhìn Thiên Vũ say đắm, Thiên Vũ nhìn vào mắt Nguyên Hân, trong đầu xuất hiện hình bóng mờ ảo của Nguyên Hân câu nói " Anh sẽ mãi ở bên em " cứ vang lên trong đầu.. Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao những tia nắng ấm áp đã xua tan sương lạnh thì Nguyên Hân mới cùng Thiên Vũ ra khỏi lều, Nguyên Hân dọn dẹp xong thì xe cũng đã đến, Xe tiếp tục chở hai người lên trên ngọn đồi lúc trước họ từng nghĩ trưa ở đó.. Đến nơi Nguyên Hân nắm tay Thiên Vũ dẫn Thiên Vũ đi trên cỏ êm mát, Thiên Vũ bổng nhiên kéo Nguyên Hân chạy đến dưới gốc cây to, Thiên Vũ nét mặt vui tươi, kéo Nguyên Hân vòng ra phía sau thân cây, dùng tay chỉ cho Nguyên Hân thấy hình một trái tim được khắc trên thân cây, thì ra lúc trước Thiên Vũ đã khắc trái tim này ở đây, nhưng Nguyên Hân không hề hay biết, Nguyên Hân hạnh phúc hôn Thiên Vũ thật lâu, Thiên Vũ cũng phối hợp hôn Nguyên Hân, lúc bấy giờ bao nhiêu ký ức chợt ùa về trong suy nghĩ của Nguyên Hân, Thiên Vũ thì vẫn chỉ thấy hình bóng mờ nhạt mà thôi, cố gắn nhìn thật rõ hình bóng đó như không thể nào thấy được khuôn mặt của người đó.. Đến trưa thì Nguyên Hân cùng Thiên Vũ quay trở về nhà của họ ở thành phố, Nguyên Hân dẫn Thiên Vũ vào nhà, Thiên Vũ dường như rất quen thuộc nơi đây, đi ngay vào phòng của Nguyên Hân, mở tủ quần áo ra bới tung hết cả lên cuối cùng tìm được khung hình có bứ chình thời trung học của mình mà lúc trước Nguyên Hân đã lấy, luôn giấu trong tủ. Nguyên Hân đứng bên cạnh nhìn Thiên Vũ bới tung tung quần áo lên không biết Thiên Vũ định làm gì, đến khi tìm được khung hình Thiên Vũ quay lại chỉ vào khung hình nói
" Tên ngốc.. giấu ở đây đấy.. đúng là một tên ngốc "
Nguyên Hân nhìn Thiên Vũ đầy ngạc nhiên, không ngờ mọi việc mà Nguyên Hân làm Thiên Vũ đã biết ngay từ đầu, nhưng trước nay chưa từng để cho Nguyên Hân biết mình đã lộ tẫy... Thiên Vũ mang khung hình lên giường nằm ngắm mình trong hình, miệng nở nụ cười tươi, Nguyên Hân đi vào toilet rữa mặt trong lòng rất khó chịu, cảm nhận trong trái tim dường như đã bị mất một mãnh lớn, khi Nguyên Hân bên trong đi ra thấy Thiên Vũ đi về phòng mình thì cũng đi theo xem Thiên Vũ làm gì, Thiên Vũ tự nhiên ở trước mặt Nguyên Hân thay quần áo, trên tấm lưng của Thiên Vũ có rất nhiều vết xẹo ngang dọc khắp lưng. Thiên Vũ mặc một chiếc quần đùi mỏng vào rồi kéo ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ, rồi lấy ra một viên sau đó ra nhà bếp lấy một chiếc ly róc nước vào sau đó bỏ viên thuốc vào chờ cho viên thuốc tan hết thì mang ly nước vào phòng Nguyên Hân, Nguyên Hân thấy cảnh này rất quen nhưng chưa nhớ ra là chuyện gì.. Thi Vũ để ly nước lên bàn rồi nói
" Uống đi.. uống đi "
Nguyên Hân cầm ly nước lên uống, Thiên Vũ thì lên giường nằm nhìn Nguyên Hân cười tươi, uống xong ly nước Nguyên Hân không cảm thấy gì lạ ngồi xuống giường nhìn Thiên Vũ nằm đó có vẽ rất thoải mái, Khoảng 20 phút sau thì cơ thể Nguyên Hân bắt đầu nóng lên, cảm giác bức bói ập đến, lúc này Nguyên Hân mới nhớ ra, thì ra khi trước có cảm giác này là do Thiên Vũ đã bỏ thuốc này vào.. Nguyên Hân chợt nhớ ra tình cảnh lúc đó nên diễn lại giồng như lần trước cậu nắm lấy tay Thiên Vũ nói
" Em.. rất khó chịu a "
Thiên Vũ cười tươi hình như đã nhớ ra gì đó, đi xuống giường đứng trước mặt Nguyên Hân dùng tay để đầu Nguyên Hân áp lên bụng của mình, bàn tay nựng mặt của Nguyên Hân, Nguyên Hân vội chạy vào phòng tắm mở nước ra rồi đóng chặt cửa lại, Thiên Vũ chạy theo hét to
" Ra đây.. tên ngốc ra đây " – Nguyên Hân nghe thấy, nhưng không ra, Nguyên Hân chờ đợi Thiên Vũ sẽ mở cửa ra, Thiên Vũ gọi không được thì chạy về phòng tìm chìa khóa, lấy ra một xâu chìa khóa đến mở, hết chiếc này đến chiếc khác, cuối cùng củng mở được cửa ra, Nguyên Hân vì tác dụng của thuốc mà đờ đẫn ngồi dưới sàn cả người ướt sủng, Thiên Vũ vào bế Nguyên Hân về phòng cởi hết quần áo Nguyên Hân ra, dùng khăng lau người cho Nguyên Hân, Nguyên Hân nắm chặt tay Thiên Vũ khóc lóc mà nói
" Em không muốn chơi trò chơi này nữa.. mỗi lần cùng anh chơi trò lật lại ký ức này thì tim em rất đau, rất rất đau " – Thiên Vũ nhìn sâu vào mắt Nguyên Hân hình ảnh mờ nhạt bắt đầu từ từ đến gần hơn trước mắt Thiên Vũ, Nguyên Hân tiếp tục nói
" Anh hứa với em là sẽ mãi ở bên em, che chở cho em mà.. anh hãy nhớ lại đi "
Thiên Vũ nói lại câu nói mà Nguyên Hân vừa nói
" Anh sẽ mãi ở bên em.. Anh sẽ mãi ở bên em.. Anh sẽ mãi ở bên em... "
Hình bóng Nguyên Hân bắt đầu rõ ràng hơn trong đầu của Thiên Vũ, bao nhiêu ký ước chợt ùa về từng hình ảnh của quá khứ bắt đầu tràn ngập trong đầu của Thiên Vũ, nước mắt Thiên Vũ chợt rơi xuống, ôm lấy Nguyên Hân
" Cuối cùng anh cũng nhớ được em rồi... Anh yêu em "
Nguyên Hân vỡ òa trong hạnh phúc, hôn Thiên Vũ hai người ôm lấy nhau hôn nhau lăn lộn trên giường rất lâu, Thiên Vũ cùng Nguyên Hân ân ái trong biển tình quên hết thời gian, không biết bao lâu, không biết bao nhiêu lần cho tới khi không còn chút sức lực nào nữa thì mới ôm nhau ngủ một giấc thật dài.. Ngủ hết một đêm, Thiên Vũ thức dậy nhưng không còn sức lực, Nguyên Hân vẫn nằm ngủ rất say, Thiên Vũ khẽ lay Nguyên Hân vài lần thì Nguyên Hân mới miễn cưỡng mở mắt ra, Thiên Vũ đè lên người Nguyên Hân vẽ mặt làm nũng
" Anh đói.. lâu lắm rồi anh chưa được ăn cơm em nấu "
Nguyên Hân lười biến cười với Thiên Vũ
" Em mệt quá à... hay ngủ tiếp đi anh đến tối hãy ăn nha "
Thiên Vũ không chịu, luồng tay vào trong chăn, một ngón tay chạm vào cúc hoa của Nguyên Hân, Nguyên Hân giật nẫy người lên, Thiên Vũ cười gian tà nói với Nguyên Hân
" Không ăn cũng được.. Vậy anh tiếp tục làm em nha "
Nguyên Hân nét mặt kinh hãi
" Thôi.. để em đi nấu đồ ăn nha... em còn đau a.. không chịu được nữa đâu "
Nguyên Hân nhanh nhẹn ngồi dậy chạy thật nhanh ra ngoài, vào phòng tắm vệ sinh tắm rửa sạch sẽ thì bắt đầu ra ngoài tìm đồ có thể ăn được để mà nấu, nhưng đã qua một thời gian dài không ở đây nên, hầu hết điều đã không còn ăn được, hơn nữa cách 10 ngày thì sẽ có người đến đây để dọn nhà cho họ, nên trong nhà căn bản không còn gì, Nguyên Hân từ ngoài đi vào phòng nét mặt vui mừng nói với Thiên Vũ
" Nhà không còn gì hết.. hay tối mình hãy ăn luôn nha "
Thiên Vũ bước xuống giường, một tay mân mê cặp mông căn tròn của Nguyên Hân, lưỡi thì rân rê trên cổ của Nguyên Hân, gai óc trên người Nguyên Hân tất cả điều nổi lên hết, Thiên Vũ nói khẽ vào tai Nguyên Hân
" Mình đi mua đồ đi..! "
Thiên Vũ vừa kích thích Nguyên Hân xong, thì khoái trí bỏ ra ngoài tắm, Nguyên Hân bị kích thích, rồi đột nhiên bị cắt ngang cảm xúc nên bực tức liếc Thiên Vũ một cái rồi thay đồ chuẩn bị ra ngoài cùng Thiên Vũ..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro