Chương 20
Ở văn phòng Lam lão đại như ngồi trên đóng lửa, mấy ngày nay hai người luôn túc trực ở đây chờ tin, Lam phu nhân vừa pha cho ông một tách café chưa kịp uống thì có điện thoại, Lam lão đại nhanh chóng bắt máy
" Cục trưởng Lam, con tin đã được giải cứu, hiện đang bị thương mê mang chuyển về thành phố... "
Lam lão đại nét mặt vui mừng, Lam phu nhân ở bên nghe được tin vui thì bật khóc, sau đó thấy thiếu cái gì đó nhanh giật điện thoại nói
" Còn con trai lớn chúng tôi thì sao?.. Thiên Vũ đâu ? "
Lam lão đại chợt nhớ ra, hai người ra sức hỏi trong điện thoại, Lê Vinh bên kia trầm giọng nói
" Thành thật rất xin lỗi ngài, Thiên Vũ đã rơi xuống vực, chúng tôi đã cho chuyên gia xuống dưới tìm... Tôi hy vọng ngài và phu nhân chuẩn bị trước cho tính huống xấu nhất "
Lam phu nhân ngất xỉu, nét mặt không còn chút máu nào, Lam lão đại như đã chết đi một nữa, ngã ra ghế ngồi bất động, nhân viên ở ngoài nghe có động tĩnh lớn thì gõ cửa gọi mãi mà không ai lên tiếng, mọi người bèn mở cửa vào trong, thấy Lam phu nhân ngất xỉu dưới đất, Lam lão đại thì ngồi dựa lưng vào ghế bất động, mọi người vội vàng bế Lam phu nhân vào viện, một người đến gọi Lam lão đại mãi mà ông không phản ứng, thì ra bệnh tim của ông chợt bọc phát nên ngất xỉu như chết đứng, vội vã bế Lam lão đại vào viện, thế là cả nhà họ Lam điều nằm viện không ai chăm sóc cho ai được, mọi người trong cơ quan thay nhau chăm sóc cho hai vợ chồng Lam Cục Trưởng. Nguyên Hân vừa được chuyển về bệnh viện thành phố thì Gia Huy, Hoàng Quân, Chí Quang, Gia Tuấn đến thay phiên chăm sóc, Nguyên Hân trúng đạn ở vai đạn vào khá sâu làm tổn thương đến phổi phải, phải làm phẫu thuật lấy đạn ra, tính mạng coi như cũng giữ lại được, nhưng phổi bị tổn thương sau này trước khi phổi hoàn toàn bình phục thì hô hấp sẻ gặp khó khăng vì sẻ rất đau, Nguyên Hân hôn mê suốt một tuần mới tỉnh lại, mọi người quay quần an ủi cậu, từ khi tĩnh lại cậu chĩ có khóc và sau đó lại bị ngất, cứ thế cho đến khi nước mắt không rơi được nữa thì, nằm yên không nối một lời nào.. Lam phu nhân tĩnh lại thì vừa lo cho Lam lão đại làm phẫu thuật tim vừa lo cho Nguyên Hân, mà cũng đuối sức phải nhập viện truyền dịch.. Gia đình họ Lam gần như sụp đổ sau biến cố lớn, người thân bạn bè, đồng nghiệp vô cùng thương cảm cho họ, thay phiên nhau chăm sóc cho cả ba người.. Về phía Thiên Vũ, mọi người xuống dưới vực tìm mãi ròng rã nữa tháng vẫn không tìm thấy, phía dưới vực là một con sông lớn, mọi người luôn hy vọng nhờ con sông này mà Thiên Vũ sẽ sông xót, như cơ hội rất mong manh... Thiên Vũ sau khi rơi tứ vách núi xuống thì may mắn rơi xuống dòng sông bên dưới, cậu trôi dạt vào một nhánh nhỏ của sông, được một người Lào cứu, mang về nhà hái thuốc trên rừng về trữa trị, dùng dao nhỏ lấy đạn trên chân Thiên Vũ ra, trên người Thiên Vũ bị gãy xương ở nhiều chỗ phải nằm tịnh dưỡng thời gian dài không thể xuống giường.. Khi Thiên Vũ tĩnh dậy thì không nhớ gì hết, người trong nhà tìm thấy bóp của Thiên Vũ mở ra xem có Chứng Minh Thư và tiền, còn có một tấm ảnh của cậu và Nguyên Hân ôm nhau trên lưng ngựa, người nhà đứa tấm hình cho Thiên Vũ, Thiên Vũ không nhớ gì hết chỉ thấy người trong hình rất quen, mỗi khi nhìn thấy thì trong lòng rất dễ chịu, rất ấm áp, may mắn là trong làng có người gốc Việt nên cũng biết chút tiếng Việt, nên đọc được tên và quê quáng của Thiên Vũ, người đó vào gặp Thiên Vũ dạy cậu nhớ tên của mình
" Chàng trai trẻ.. sau này hãy cố nhớ lấy tên cậu là Lam Thiên Vũ, nào nói theo tôi Lam Thiên Vũ "
Thiên Vũ như một đứa trẻ, nói theo người đó
" Lam.. Thiên.. Vũ "
Người đó đứa Chứng minh thư cho Thiên Vũ rồi ra về, người nhà dùng tiền của Thiên Vũ ra thị trấn đổi thì được đến 3.500.000 Kip tức gần 10.000.000vnd ( Kip là đơn vị tiền tệ của Lào ), một số tiền cực lớn đối với những người sống ở vùng hẽo lánh như họ, họ mua nhiều thuốc, và vật dụng về chăm lo cho Thiên Vũ, họ đối với Thiên Vũ như đại phúc tinh, số tiền còn dư đủ để họ mua được rất nhiều thứ quan trọng đối với họ.. Đã ba tháng kễ từ khi Thiên Vũ mất tích, Nguyên Hân cũng đã xuất viện về nhà ở cùng mẹ và Lam lão đại, Lam lão đại sức khõe vừa khá hơn, ông cố gắn đi làm để có thể giữ lại vị trí Cục Trưởng này, để còn được mọi người xem trọng mà huy động người tìm kiếm Thiên vũ.. Nguyên Hân như một cái xác không hồn, suốt ngày ngồi trên giường ôm khung hình của Thiên Vũ không cười không nói, cũng không khóc, cứ như thế mà tiều tụy hẳn đi, da vẽ trắng bệch xanh xao, từ đó mọi hoạt động điều như một con búp bê chỉ biết ôm cái khuôn hình của Thiên Vũ, một lần khi mẹ cậu thử lấy khung hình ra khõi cậu, cậu ngay lập tức ngã xuống đất dãy dụa điên dạy, hô hấp thật mạnh làm phổi bị thương xuất huyết nội phải nằm viện điều trị suốt nữa tháng, từ đó không ai còn đụng tới bất cứ thứ gì của Thiên Vũ trước mặt cậu nữa... Sau năm tháng liên tục mọi hoạt động điều ở trên giường thì cuối cùng Thiên Vũ cũng đã có thể bước xuống khõi giường, Thiên Vũ đi ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành nơi đây, cậu đi ra bờ suối gần làng ngồi, lấy tấm hình ra ngắm nhìn, Bác người Lào dạy cậu nói tên của mình đi làm rẫy về thấy Thiên Vũ thì lại nói chuyện hỏi thăm
" Cậu trông khỏe rồi nhĩ "
Thiên Vũ chỉ nhìn người trước mặt, một cái rồi lại nhìn tấm hình không nói lời nào, Bác này lại nói tiếp
" Nếu cậu muốn gặp người trong hình thì hãy về nhà đi, khi nào muốn đi thì tìm tôi, tồi ở ngôi nhà đấy "
Vừa nói Bác vừa chỉ tay về cái nhà ở ngay đầu làng, nói xong Bác vui vẽ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro