Chương 18
Về đến nhà trời cũng đã sập tối, Nguyên Hân vừa ra khõi xe ngay lập tức chạy vào nhà ôm chầm lấy mẹ mà khóc
" Có chuyện gì thế.. cái thằng bé này sao lại khóc như thế ?" – Mẹ của Nguyên Hân không hiểu đầu đuôi cứ tưởng Nguyên Hân vì quá nhớ mình nên khóc như con nít, Thiên Vũ đi đến cạnh mẹ con họ nét mặt tối đen nói
" Ông ta đã đến trường tìm Nguyên Hân nói hết cho cậu ấy biết, còn muốn nhận lại cậu ấy... " – Lam phu nhân hai tay vuốt lưng của Nguyên Hân nói với cậu
" Con cứ mặc kệ ông ta đi.. Con xem chúng ta hiện nay không phải rất hạnh phúc sao ?" – Lam lão đại đến bên cạnh ôm chặt cả ba người vào lòng, vòng tay to lớn mạnh mẽ ôm chặt họ
" Đúng vậy..! Dù có sống gió gì đi nữa thì bây giờ mọi người đã có Ba, Ba sẽ bảo vệ gia đình của chúng ta không để bất cứ ai phá hoại " – ở bên dưới Tay của Thiên Vũ nắm thật chặt tay của Nguyên Hân, Nguyên Hân ở giữa ba người, rất ấm áp, rất chắc chắn, rất hạnh phúc.. Ôm nhau thật lâu sau đó, Nguyên Hân cùng Thiên Vũ về phòng, Nguyên Hân vừa nằm xuống giường đã ngủ, trên miệng còn nở nụ cười viên mãng, Thiên Vũ giữa đêm thì chạy sang phòng Nguyên Hân, nằm bên cạnh ôm Nguyên Hân mới ngủ được, từ khi ngủ cùng Nguyên Hân không có Nguyên Hân, Thiên Vũ rất khó mà ngủ được.. Sáng hôm sau, Nguyên Hân tinh thân rất tốt cùng Thiên Vũ về lại thành phố tiếp tục cuộc sống như bình thường, Ba của Nguyên Hân cũng mất tăm không còn làm phiền bọn họ nữa, đến một tháng sau, Nguyên Hân đang trong bếp nấu ăn thì điện thoại trong túi run lên, Nguyên Hân lấy điện thoại ra xem là một tin nhắn : " Là Ba đây..!Trưa mai ba phải đi rồi, sau khi ba đi ba sẽ không bao giờ quay lại nữa, ba thật sự rất muốn con có thể đến tiễn ba, để ba nhìn thấy con một lần cuối " Nguyên Hân đọc xong tin nhắn, trong lòng chợt thấy thương cảm, cậu nghĩ dù gì ông ta cũng sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của mình nữa, chi bằng cứ tiễn ông ta một lần cũng xem như đã trã hiếu cho ông ta, rồi sau này không còn cảm thấy vướng bận bất cứ điều gì nữa.. Suy nghĩ kỹ càng Nguyên Hân quyết định sẽ đi tiễn Ba mình lần cuối, vui vẽ đi ra phòng khách đứa tin nhắn cho Thiên Vũ xem rồi nói:
" Ngày mai ông ta đi rồi.. em muốn tiễn ông ta lần cuối " – Thiên Vũ đọc xong cười mĩm nhìn nói với Nguyên Hân
" Được thôi.. nhưng anh phải đi cùng em " – Nguyên Hân vui vẽ gật đầu.. Trưa hôm sau, Thiên Vũ cùng Nguyên Hân ra sân bay gặp Ba của Nguyên Hân, Ba của Nguyên Hân rất vui, tỏ ra thiện chí trò chuyện đôi câu với hai người bọn họ, lúc này Thiên Vũ có điện thoại là một số máy lạ, Thiên Vũ bắt máy nhưng do quá ôn không nghe rõ người bên kia nói gì nên đứng lên đi ra chỗ ít tiếng ồn hơn để nghe, nhưng khi vừa đi được ra ngoài thì bên kia tắt máy, Thiên Vũ nhanh chóng quay trở lại nhưng không thấy Nguyên Hân đâu nữa, Thiên Vũ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy Nguyên Hân đâu hết, lấy điện thoại điện cho Nguyên Hân, bắt máy nhưng không phía Nguyên Hân trả lời
" Nguyên Hân em đâu rồi..?"
" Nguyên Hân sẽ đi cùng tôi.. cậu không cần tìm nữa.. tạm biệt..tút tút tút " – Ba của Nguyên Hân tắt máy, nhìn sang Nguyên Hân đang hôn mê nằm trên ghế sau xe, mà cười đắc ý lái xe đi. Thiên Vũ tức giận chạy thật nhanh ra ngoài nhưng không thấy ông ta đâu nữa, biết mình đã bị lừa, Thiên Vũ vội gọi điện cho Lam lão đại
" Ba.. ba chúng con bị lừa, ông ta đã bắt Nguyên Hân đi rồi " – Lam lão đại vừa nghe Thiên Vũ nói, Nguyên Hân đã bị bắt thì nổi giận mắng cho Thiên Vũ một trận, sau đó gọi điện cho đồng chí công an Lê Vinh nhờ giúp đở, Lê Vinh nhanh chóng mở một cuộc họp khẫn
" Con trai thứ của Lam Cục Trưởng đã bị bắt cóc, mà người bắt cóc chính là người lúc trước chúng ta theo dõi, sau đây mời đồng chí Anh Quân trình bày những gì đồng chí đã điều tra được " – Anh đồng chí lúc trước bám sát điều tra Ba của Nguyên Hân đứng lên trình bày
" Nghi phạm tên là Nguyễn Thanh Bình, hình ảnh cũng như thông tin liên quan điều được tổng hợp lại trong hồ sơ để ở trước mặt các đồng chí " – Mọi người trên tay cầm hồ sơ đọc, một đồng chí trẻ tuổi phát biểu
" Theo như thông tin thì nghi phạm là cha ruột của bị hại, tiếp tục vụ án có hợp pháp không ? " – Lê Vinh nghiêm khắc nói
" Đúng là nghi phạm là cha ruột của bị hại, nhưng tôi nhấn mạnh nghi phạm và mẹ của bị hại chưa từng đăng ký kết hôn đã bỏ ra đi mười tám năm, hiện tại mẹ của bị hại đã kết hôn với Lam Cục Trưởng, bị hại là con hợp pháp của Lam Cục Trưởng, tôi nhấn mạnh vụ án này đặt biệt rắc rối " – Đồng chí Anh Quân bổ sung thêm
" Tôi mấy ngày hôm nay điều tra được, nghi phạm tiền sử bị bệnh tâm thần điều trị một năm trong viện sau vụ tay nạn, hiện nay được xuất viện nhưng vẫn phải làm kiểm tra định kì, nhưng sáu tháng gần đây không quay lại kiểm tra, theo suy luận của tôi nghi phạm có hành vi không thể kiểm soát của người mang bệnh tâm thần " – Sau khi nghe sự trình bày của Anh Quân mọi người gật đầu tán thành, Lê Vinh phân chia công việc cho mọi người đi điều tra
" Đồng chí Tuấn cùng đồng chí Hùng đi liên lạc bên hải quang cùng các bộ bang ngành có liên quan xuất nhập cảnh để điều tra xem nghi phạm hiện tại còn ở trong nước hay đã xuất ngoại "
" Đồng chí Anh Quân tiếp tục điều tra về tình trạng hiện tại của đối tượng "
" Các đồng chí còn lại chia ra giúp đỡ các đồng chí đi điều tra " – Phân chia công việc xong cho mọi người, Lê Vinh nhanh chóng đi gặp lãnh đạo báo cáo vụ án mới, xin chĩ thị cấp trên để thuận tiện nhờ các bộ ban ngành có liên quan hỗ trợ.. Phía bên đây Thiên Vũ tìm mọi người giúp đở bằng tất cả mọi cách dò hỏi nhưng không tìm được bất cứ thông tin nào, đang ngồi suy nghĩ thì Gia Huy chợt nói lớn làm mọi người giật bắn người
" A.. mình chợt nhớ trước khi đi du lịch Nguyên Hân từng nói với mình vừa mới cài đặt một app mới, thông qua app đó có thể tìm ra vị trí của chúng ta, cậu ấy đã cho mình xem, mình còn thêm Hoàng Quân vào để theo dõi hihi " – Thiên Vũ vội lấy điện thoại ra xem không thấy app đó thì nói
" Sao mình không có..? " – Hoàng Quân nhanh trí nói
" Có thể Nguyên Hân chỉ dùng nó để theo dõi cậu thôi " – Gia Huy mừng rỡ nói
" Nếu là như vậy hiện tại từ điện thoại của mình, mình có thể biết được hiện tại điện thoại của Nguyên Hân ở đâu, mình và có add Nguyên Hân " – Thiên Vũ giật lấy điện thoại Gia Huy xem, vị trí hiện tại của Nguyên Hân đang định vị là ở Đắk Nông, Thiên Vũ thấy lạ nói
" Có lầm không.. ở Đắk Nông..? không phải là đã lên máy bay ra nước ngoài sao? " – Gia Tuấn suy nghĩ hồi lâu rồi nói
" Vốn dĩ là đánh lạc hướng để cậu nghĩ họ đi nước ngoài bằng máy bay " – Chí Quang tiếp lời
" Mình nghĩ muốn bắt Nguyên Hân đi là chắn chắc cậu ta sẽ khán cự, ở sân bay đông người như vậy, muốn đi căn bản là không đi được " – Cả đám gật đầu tán thành, Thiên Vũ nói
" Vậy ở Đắk Nông chắc hắn nghĩ là hẽo lánh nên trốn ở đó hả ? " – Hoàng Quân nói
" Có thể nói trước mắt là như vậy " – Thiên Vũ lấy điện thoại gọi điện cho Lam lão đại báo tin vị trí, Lam lão đại lại gọi điện cho Lê Vinh báo tin, sau đó Lê Vinh cữ Anh Quân cùng hai đồng chí nữa đến gặp nhóm Thiên Vũ
" Chào các em, anh là Anh Quân, đây là đồng chí Tuấn và đồng chí Hùng, bọn anh phụ trách vụ án này " – Thiên Vũ và mọi người bắt đầu kễ hết những gì biết cho các đồng chí công an, sau đó Thiên Vũ cùng các đồng chí công an lên đường đến Đắk Nông để truy tìm và giải cứu Nguyên Hân, trên xe Thiên Vũ lo lắng nói
" Anh Quân này.. chúng ta có kế hoạch gì không? " – Anh Quân nói
" Chúng ta sẻ tấn công bất ngờ, hiện tại bên kia chưa biết rằng chúng ta đã biết được vị trí của họ nên lơ là phòng bị " – Thiên Vũ rất tán thành ý kiến, Vừa đến địa phận tỉnh Lâm Đồng, Thiên Vũ lo lắng mở điện thoại của Gia Huy ra xem vị trí, thì bất chợt phát hiện vị trí của Nguyên Hân đã di chuyển khá xa vị trí ban đầu
" Anh Quân, nguy rồi họ đã di chuyển khá xa với lúc đầu " – Thiên Vũ lo lắng vô cùng đứa điện htoai5 cho các anh đồng chí công an xem, Anh Quân nhíu chặt cặp chân mài suy nghĩ rồi dựa theo phán đón nói
" Theo tôi phán đoán, bọn họ không ngừng di chuyển chứ không phải như chúng ta từng nghĩ họ lẫn trốn ở Đắk Nông " – Thiên Vũ sốt ruột hỏi
" Vậy chúng ta có thể đoán họ đi đâu không..? " – Anh Quân suy nghĩ kỹ càng rồi nói
" Dựa theo hướng mà họ đã duy chuyển thì, họ luôn đi về hướng Tây Bắt, nều tiếp tục theo hướng đó thì... " – Anh Quân lại nhìn vào bản đồ trên điện thoại để phán đoán rồi nhanh chóng chỉ vào một điểm trên bản đồ
" Là đây.. Cửa Khẫu quốc tế Bờ Y " – (Cửa Khẫu quốc tế Bờ Y nằm trong khu tam giác kinh tế Việt Nam – Lào- Campuchia ), đồng chí Tuấn liền lấy điện thoại gọi về cho Lê Vinh
" Thưa sếp, nghi phạm hiện đang hướng đến cửa khẫu quốc tế Bờ Y Đắk Nông để ra khõi Việt Nam " – Lê Vinh nét mặt lo lắng nói
" Khu vực tam giác kinh tế ba nước Đông dương này rất phức tạp khó quản lý, nếu họ ra được bên ngoài thì rất khó bắt lại, để tôi gọi ngay cho lãnh đạo trên đó nhờ họ kiễm tra nghiêm ngặt chờ chúng ta đến " – Vừa tắt máy, Lê Vinh ngay lập tức gọi cho lãnh đạo cửa khẫu trình bày và fax nhanh hồ sơ cũng như hình ảnh của Nguyên Hân và nghi phạm sang bên ấy nhờ giúp đở, Để cho chắc chắn không để xót Lãnh đạo cửa khẫu ngay lập tức ra lệnh tạm đóng cửa cửa khẫu không cho qua lại nữa, rà xót tất cả mọi phương tiện cũng như người dân hiện đang có mặt tại cửa khẫu.. Lê Vinh nhanh chống gặp Lãnh đạo xin một công điện sang cửa khẫu của nước bạn thông báo tình hình, mọi việc xong xuôi tưởng chừng đã xiết chặt vòng quay nhưng không ngờ, Ba của Nguyên Hân lại nhờ các thế lực ngầm bỏ một số tiền nhờ họ hộ tống vượt biên theo con đường tắt hẻo lánh, con đường thường để vận chuyển hàng hóa lậu, cũng như heroin và hàng cấm.. Phía bên Thiên Vũ đến cửa khẫu chờ đợi nhưng rà sót kĩ càng vẫn không tìm được người, lúc này trên bản đồ vị trí Nguyên Hân di chuyển khá chậm khá gần với vị trí mọi người, nhưng vì di chuyển chậm nên trên định vị khó mà phát hiện, chờ mãi vẫn không thấy tin tức Thiên Vũ sốt ruột phóng to vị trí của Nguyên Hân, thì thấy là một khu vực không hề hiễn thị tuey61n đường nào, chỉ có một chấm đỏ trên khoãng đất trống thì thấy lạ đứa cho Anh Quân xem, Anh Quân nhanh chóng nhận ra rồi nói
" Chết rồi.. chúng ta quên tính đến con đường này, con đường này là do bọn buôn lậu tự mở rất hẽo lánh cơ quan chức năng rất khó quản lý, chắc chắng họ lợi dụng thế lực ngầm địa phương để vượt biên " – Anh Quân nhanh chóng trình bày với lãnh đạo cửa khẫu nhờ họ phái người giúp đở truy đuổi, mọi người nhanh chóng đuổi theo, dựa vào vị trí tên bản đồ mà đuổi, mọi người đi bộ xuyên qua các cánh rừng hoang vắng, họ bắt đầu ra khõi cánh rừng đi theo một con đường mòn nhỏ trên các dóc núi, nơi đây rất hoang sơ, ánh mặt trời cũng bắt đầu dần khuất dưới các ngọn núi, màng đêm bắt đầu buông xuống, Thiên Vũ đi không ngừng nghĩ chân đã đau rát nhưng vẫn cố gắn đi tiếp, trong suy nghĩ Thiên Vũ bây giờ chỉ là phải bằng mọi cách đuổi theo tìm lại được Nguyên Hân.. Ở bên này, Nguyên Hân nằm trên một cái cán có hai người đàn ông khiên, Ba của cậu đi phía trước, điện thoại Nguyên Hân thì do ông giữ, ông đã tháo bõ sim, nhưng chỉ cần điện thoại còn pin thì app vẫn hoạt động, Nguyên Hân bắt đầu tĩnh dậy, vừa mở mắt ra thấy mình đang ở giữa rừng núi hoang vu xung quanh toàn những gương mặt hun tợ, trong lòng sợ hãi vô cùng, không dám động đậy, nhắm mắt giã vờ vẫn còn hôn mê, trong đầu suy tính tìm cơ hội bỏ trốn, đi đến giữa khuya đoàn người vượt biên nghĩ ngơi ở bìa rừng gần một bờ suối, Ba của Nguyên Hân đi kiểm tra cậu, thấy cậu vẫn nằm yên nhắm mắt, thì yên tâm lấy điện thoại cậu ra, thấy không có sim trong lòng yên tâm vứt sang một bên, Nguyên Hân hé mắt để ý vị trí điện thoại rơi xuống, sau đó đợi đến khi cã đoàn người ngủ say cậu từ từ bò sang một bụi rậm cạnh bên rồi từ từ tìm đến vị trí có chiếc thoại, sau khi tìm được chiếc điện thoại thì lại tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng qua những bụi rậm lợi dụng trời tối và bụi rậm mà đi di chuyển dọc theo con suối, đi đến trời sáng thì quá mệt mõi và đói, Nguyên Hân xuống suối rữa mặt, uống nước suối cho thật no, rồi lại trốn vào rừng dựa theo con suối đi tiếp.. Ba của Nguyên Hân thức dậy không thấy Nguyên Hân đâu, bắt đầu phái người chia ra truy bắt Nguyên Hân... Thiên Vũ cùng mọi người đi đến khuya vẫn chưa theo kịp Nguyên Hân, Thiên Vũ vẫn muốn đi tiếp nhưng Anh Quân ngăn cản
" Chúng ta nên nghĩ ngơi giữ sức, thứ hai nữa là nơi đây rừng thiêng nước độc, chúng ta đi đêm khuya rất nguy hiễm " – Thiên Vũ đành phải nghe theo mọi người, dừng chân ven con suối nhỏ, Thiên Vũ ngồi trên bãi đá nhỏ cỡi giày ra, chân của Thiên Vũ bị phồng ráp rất nhiều, bong hết cả da còn chãy máu nữa, Thiên Vũ để chân xuống nước rửa thật sạch, Thiên Vũ ngâm chân dưới nước mát lạnh cũng bớt đi cảm giác đau rát, nhưng nỗi lo lắng trong lòng thì không thể nào quên được, chưa bao giờ trong lòng Thiên Vũ lại có cảm giác trống vắng như vậy, chưa bao giờ nhớ một người nhiều như vậy.. Vừa sáng, cả đoàn người Thiên Vũ tiếp tục vượt rừng duổi theo, đi chừng 10km thì có phát hiện, một đồng chí của địa phương lên tiếng gọi mọi người
" Ở đây có dấu tích của người vừa cắm trại " – Anh Quân cùng mọi người đi đến xem xét
" Tàn lửa còn chưa nguội hẳn chắc vẫn chưa đi xa, chúng ta mau đuổi theo " – Thiên Vũ nghe đã tìm được dấu tích thì vui mừng, mở điện thoại lên tiếp tục theo dõi vị trí Nguyên Hân, mọi người chia ra hai nhóm, một nhóm đi theo con suối, nhóm Thiên Vũ đi theo vị trí trên điện thoại..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro