Chương 16
Lam lão đại mang mọi thứ mình điều tra được đưa cho Lam phu nhân, bà đọc hết hiểu được ý đồ của Ba Nguyên Hân mà tức giận
" Em không thể để hắn ta cướp con trai của em đi " – Lam lão đại ngữ khí cứng rắn nói
" Em không cần nói anh cũng sẽ làm như vậy, hắn ta dựa vào cái gì mà muốn nhận thằng bé " – Lam phu nhân ôm Lam lão đại mà khóc, bà khóc không phải vì tình cảm khi xưa mà là vì sợ mất đi Nguyên Hân đứa con mà bà phải chịu đựng sự tủi nhục nuốt nước mắt vào trong mà nuôi nấn thành người, nó chỉ vừa mới bước vào cuộc sống hạnh phúc viên mãn chưa bao lâu mà bây giờ lại có nguy cơ bị cướp mất một lần nữa..
" Anh... bây giờ ta phải làm sao đây ? " – Lam phu nhân lo lắng không yên, suốt ngày đi đi lại lại ở văn phòng của Lam lão đại làm ông cũng rối tung lên, suy nghĩ kỹ càng lại, ông liền gọi cho Thiên Vũ
" Tiểu Vũ.. con hãy sang một bên ba muốn nói chuyện riêng với con " – Thiên Vũ dự tính được là có chuyện lớn xãy ra, nên bảo Nguyên Hân cùng mọi người ngồi yên trong quán coffee tại sân bay đợi mình
" Dạ rồi.. ba nói đi " – Thiên Vũ hít thở thật sâu để chờ nghe những gì Lam lão đại sắp nói
" Ba cho người điều tra ra tên đó là ba ruột của Nguyên Hân, cái tên khốn đã lừa dối hai mẹ con họ và bỏ rơi họ tự sinh tự diệt, hôm nay quay lại là vì con của hắn đã chết trong tai nạn nên muốn bắt Nguyên Hân về cùng hắn " – Thiên Vũ nghe được liền tức giận đấm thật mạnh vào thân cây làm cho tay cũng trầy xước rất nhiều
" Ông ta không có tư cách để giành Nguyên Hân " – Thiên Vũ biết nếu ông ta bắt được Nguyên Hân thì Thiên Vũ và Nguyên Hân sẽ mãi mãi không còn gặp được nhau nữa, Lam lão đại biết rằng Thiên Vũ đang rất nóng giận nên hạ giọng
" May mà chúng ta biết sớm còn ngăn chặn kịp thời, nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp lại nhau chỉ còn cách kéo dài thời gian thôi " – Thiên Vũ tức giận tắt máy hét thật to, mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn cậu một cái sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường, Thiên Vũ cố trấn tĩnh trở lại rồi gán gượng nỡ một nụ cười quay trở về, Mẹ của Thiên Vũ cho xe đến đón mọi người về trang trại của bà ở vùng ngoại ô của Sydney CiTy, một nông trại rộng lớn, căn nhà to thật to nằm ở giữa cánh đồng cỏ mênh mông, mọi người vào nhà chào hỏi xong xuôi thì cùng nhau ra ngoài ngông trại khám phá, cùng nhau chụp ảnh, Thiên Vũ dẫn mọi người vào chuồng ngựa, ở đây có đến một đàn ngựa mười hai con, trong đó có 2 chú ngựa non, Nguyên Hân đến gần cầm bàn chải lên chải lông cho chú ngựa non màu trắng Thiên Vũ ngây lập tức dùng máy ảnh chụp lại khoãnh khắc tuyệt đẹp này của Nguyên Hân, cả hội ai cũng phấn khích ra sức chụp ảnh cùng đàn ngựa, trong đám chỉ có Hoàng Quân và Thiên Vũ là biết cưỡi ngựa, Hai người ngồi trên lưng ngựa oai phong như hai vị tương quân anh tuấn chuẫn bị xuất chinh, mọi người chụp ảnh thật nhiều, một lát sau Thiên Vũ cùng Hoàng Quân hướng dẫn mọi người cách cưỡi ngựa nhưng chỉ có Gia Tuấn là gan dạ dám leo lên lưng ngựa mà tập cưỡi còn Gia Huy, Chí Quang và Nguyên Hân thì chỉ đứng ở dưới đất cổ vũ, khi Gia Tuấn bắt đầu cảm thấy quen với việc cưỡi ngựa thì ba chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến kéo ba chàng công chúa của mình lên ngồi trong lòng, cưỡi ngựa đi chầm trậm trên nông trại bao la, ở phía bên kia Ba David chồng hiện tại của mẹ Thiên Vũ giúp họ chụp lại khoãnh khắc lãng mạn này, ba cặp đôi cứ thế ngồi trên lưng ngựa thẳng về phái trước mà đi chầm chậm, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ, Thiên Vũ ôm chặt Nguyên Hân trong lòng mà nước mắt không kìm được rơi dài trên má, Nguyên Hân thì không hề hay biết, miệng cười thật tươi tận hưỡng trọn vẹn khoãnh khắc tựa như chỉ có trong truyện cổ tích này.. Vui chơi ở Cannada một tuần, sau đó cả hội lên máy bay tiếp tục chuyến hưởng tuần trăng mật dài hạng của mình, điểm đến kế tiếp của họ chính là Thủ đô Rome được mệnh danh là " Thành phố của vẽ đẹp vĩnh hằng " Người nhà của Hoàng Quân ở ngay thành phố gia đình kinh doanh nhà hàng khác sạn, họ rất giàu có có một ngôi nhà theo lối kiến trúc châu âu cổ kính, sang trọng, cả đám vừa vào trong nhà đã choáng ngợp trước sự hào nhoáng của lối kiến trúc này, họ khám phá tham quan khắp các ngỏ ngách trong căn nhà này, sau khi tham quan thõa sức thì mọi người cảm thấy mệt mõi nên ai về phòng nấy lên giường ngủ đến tối thì cùng nhau đi dạo cảnh đêm hoa lệ của Rome , họ đi theo bảng đồ tìm đến đấu trường Colosseo ( Đấu trường được xây dựng hoàn thành vào khoãng năm 80 trước công nguyên, đấu trường hình vòng cung, có diện tích 2,4 ha ), sau đó những ngày tiếp theo họ cùng nhau khám phá vô số các thắng cảnh nổi tiếng ở Rome như : Quảng trường Venice, Tòa thánh Vatican, và lý thú nhất chính là đến tham quan đài phung nước Trevi nổi tiếng, ở đây mọi người tụ họp rất đông chen lấn nhau ném những đồng xu xuống hồ nước với hy vọng sẽ có thể quay trở lại Rome, Nguyên Hân ban đầu ngốc nghếch cho rằng ném đồng xxu xuống nước sẽ được mãi mãi ở bênh nhau nên kéo Thiên Vũ bỏ đồng xu vào giữa hai lòng bàn tay cầu nguyện rồi ném xuống nước, sau đi vui chơi hết hai tuần ở nước ngoài thì cũng đã đến lúc quay về.
Sóng gió đang chờ đợi mọi người ở phía trước, có người hạnh phúc nắm tay nhau với tâm trạng mãn nguyện cùng nhau quay về, cũng có người trong tim đang nỗi bão tố thét gào, Thiên vũ trên máy bay ngủ say, trong giấc mơ nhìn thấy hình bóng mờ ảo của Nguyên Hân ngồi co ro trong một gốc thét gào trong đau đớn, Thiên Vũ muốn chạy đến bên cạnh nhưng có ngàn vạn cánh tay đen tối kéo cậu ra xa,càng lúc càng xa xa đến mức không còn nhìn thấy Nguyên Hân nữa, chợt tĩnh dậy sau cơn ác mộng, Thiên Vũ ôm chầm lấy Nguyên Hân, Thiên Vũ rất sợ giấc mơ sẽ trở thành sự thật khẽ nói thầm " Nguyên Hân...anh rất sợ..!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro