Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

như cánh hoa dại | oneshot

❗️fic này mình lấy bối cảnh Việt Nam năm 1945, nếu không thích những tình tiết lịch sử vui lòng bỏ qua, mình cũng không xoáy sâu vào chi tiết lịch sử nên nếu đọc cậu sợ khó hiểu thì không phải lo đâu nha.
•••

Tiếng gà gáy sớm vang lên trong màn sương mờ của một buổi sáng đầu thu, khi những cánh đồng lúa vẫn còn phảng phất hương thơm ngọt ngào của mùa gặt. Tống gia trang – một cơ ngơi đồ sộ nằm bên dòng sông xanh biếc, là nơi cư ngụ của gia đình phú hộ Tống.

Tống Tại Nguyên, cậu cả của gia đình, chỉ vừa tròn mười tám. Cậu mang nét đẹp của một người đàn ông trẻ tuổi: dáng người cao lớn, khuôn mặt khôi ngô nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Ngay từ nhỏ, Nguyên đã được rèn giũa để kế thừa gia nghiệp. Trong mắt những người xung quanh, cậu là biểu tượng của quyền lực và sự hoàn hảo. Nhưng ẩn sau ánh mắt bình thản ấy là một nỗi cô độc không ai hay biết.

Ngược lại với sự giàu có của Tống gia, ở bên kia làng là những căn nhà tranh tồi tàn của dân nghèo. Trong số đó có Ngô Ngọc Hưng, cậu bé vừa tròn mười ba tuổi. Ngọc Hưng lớn lên giữa những cơn đói nghèo triền miên, là con trai út trong một gia đình đông con. Cậu có một vẻ ngoài sáng sủa với đôi mắt to tròn, luôn ánh lên sự ngây thơ dù cuộc đời không mấy dễ dàng.

Một ngày nọ, cha của Tại Nguyên – ông Tống Đại Trí – dẫn một nhóm người ra chợ làng. Tại đây, ông bắt gặp Ngọc Hưng đang bưng rổ khoai bán dạo. Cậu bé quá gầy, những chiếc áo vá rách chồng lên nhau để chống lại cái lạnh của sáng sớm.

"Thằng bé này trông sáng sủa, mà sao để ra đường vất vả thế này?" ông Trí hỏi một người trong chợ.

Một người phụ nữ gần đó nhanh miệng đáp:
"Đó là con nhà Ngô. Cả nhà nó nghèo lắm, nghe nói mẹ nó bệnh không có tiền chạy thuốc. Cậu cả mà mua về, vừa giúp gia đình nó, vừa có người hầu ngoan ngoãn."

Ông Trí quay sang nhìn Hưng lần nữa. Đôi mắt to tròn của cậu bé ngước lên, đầy bối rối nhưng không giấu được sự tò mò. Sau một hồi cân nhắc, ông quay sang dặn người hầu:
"Đưa cậu bé này về. Hỏi gia đình nó xem cần bao nhiêu bạc để đổi."

Ngọc Hưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi bị dẫn về nhà. Mẹ cậu, với ánh mắt đầy lo lắng, đành chấp nhận số bạc mà ông Tống đưa để cứu lấy mạng sống. Hưng nhìn bà khóc nấc lên khi cậu bị kéo đi, lòng không ngừng thắc mắc tại sao mẹ lại để mình rời xa.

Tại Tống gia trang, cậu bé nhanh chóng bị dạy dỗ trở thành một người hầu ngoan ngoãn. Nhưng cuộc sống ở đây không giống như những gì Hưng tưởng tượng.

Lần đầu tiên gặp Tống Tại Nguyên, cậu chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng. Nhưng Nguyên, trái với vẻ lạnh lùng thường ngày, lại không tỏ ra khinh ghét hay khắc nghiệt như cậu tưởng.

"Em tên gì?" giọng cậu chủ vang lên, trầm ấm nhưng dứt khoát.

"Dạ... em tên Ngô Ngọc Hưng," cậu bé lí nhí đáp.

"Ngẩng mặt lên."

Hưng làm theo, đôi mắt đen láy của cậu chạm vào ánh nhìn lạnh lẽo của Tống Tại Nguyên. Nhưng thay vì cảm thấy sợ hãi, Hưng lại nhận ra trong ánh mắt ấy một sự dịu dàng khó diễn tả.

"Kể từ giờ, cứ gọi tôi là cậu Nguyên. Em làm tốt công việc của mình là được, không cần phải sợ."

Những lời nói đơn giản ấy không hiểu sao lại khiến trái tim của Ngọc Hưng thấy nhẹ nhõm hơn.
•••

Những ngày tháng trôi qua, Ngọc Hưng nhanh chóng trở thành người hầu thân cận trong nhà Tống gia. Cậu được giao nhiều công việc trong vườn, phòng bếp và đôi khi là những buổi sáng cùng Tống Tại Nguyên đi chợ. Ban đầu, Ngọc Hưng luôn cảm thấy lạc lõng và lo lắng, nhưng rồi dần dần, cậu nhận ra rằng Tại Nguyên không phải là một người chủ lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình. Cậu chủ không bao giờ quát mắng, thay vào đó, luôn dịu dàng và thậm chí còn quan tâm đến từng bữa ăn của Ngọc Hưng.

"Em ăn thêm đi, có vẻ em ăn ít quá." Nguyên nói với một cử chỉ lịch sự, mắt không rời khỏi quyển sách trên tay.

Ngọc Hưng ngập ngừng nhìn bát cơm, sau đó ngẩng đầu lên. "Cảm ơn cậu, nhưng em ăn đủ rồi."

Tại Nguyên im lặng nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng của cậu chủ giờ đây trông thật khó hiểu. Một lúc sau, Nguyên thở dài, đặt quyển sách xuống và nhìn thẳng vào Ngọc Hưng.

"Ngọc Hưng," Nguyên bắt đầu, giọng cậu trầm thấp nhưng có chút gì đó khẽ run. "Em có bao giờ nghĩ đến việc... không phải là người hầu mãi không?"

Câu hỏi này khiến Ngọc Hưng ngớ người, không hiểu ý của Tại Nguyên là gì. Cậu nhìn vào đôi mắt sáng trong của chủ nhân, rồi lại cúi đầu, không dám nói gì. Tại Nguyên nhìn thấy sự ngại ngùng trong mắt cậu, rồi chậm rãi quay đi.

"Chỉ là... đừng để bản thân phải chịu khổ quá," Nguyên nói thêm, giọng cậu nhẹ nhàng hơn, như một lời nhắc nhở.

Ngọc Hưng không hiểu hết, nhưng cậu cảm nhận được sự quan tâm ẩn chứa sau lời nói ấy. Dù sao, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy được đối xử như một con người thực sự, không chỉ là một công cụ lao động.

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa Ngọc Hưng và Tại Nguyên càng ngày càng trở nên gắn bó. Cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau những câu chuyện cuộc đời, những niềm vui và nỗi buồn. Trong khi Ngọc Hưng dần mơ mộng về một tương lai tốt đẹp hơn, thì Tại Nguyên lại chìm đắm trong những trăn trở của gia đình và trách nhiệm với gia sản Tống gia.

Một buổi chiều, khi ánh nắng yếu ớt lấp ló qua những tán lá xanh, Ngọc Hưng ngồi ở góc vườn, còn Tại Nguyên đứng cạnh, ánh mắt nhìn xa xăm. Họ đang im lặng, nhưng sự im lặng ấy không còn cảm giác xa cách như trước. Đột nhiên, Nguyên lên tiếng:

"Em có muốn ra ngoài... gặp những người bạn đồng trang lứa không? Họ sẽ giúp em thấy thế giới rộng lớn hơn."

Ngọc Hưng nhìn Nguyên, lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. "Cảm ơn cậu, nhưng em không muốn rời xa cậu."

Tại Nguyên quay lại nhìn, đôi mắt sâu thẳm của cậu như chứa đựng cả một câu chuyện dài. Cậu không nói gì, chỉ khẽ cười, một nụ cười buồn.

Tháng 3 năm 1945, Việt Nam rơi vào tình trạng căng thẳng, đất nước rối loạn vì chiến tranh và chính trị. Quân Nhật rút lui, nhưng chiến tranh thế giới thứ hai vẫn để lại những vết thương chưa lành. Chính trong hoàn cảnh này, gia đình Tống không còn an toàn. Những cuộc biểu tình lan rộng, người dân bắt đầu nổi dậy đòi tự do và độc lập.

Tống Tại Nguyên đứng trước sự lựa chọn khó khăn: đứng về phía những người có quyền lực hay gia nhập phong trào cách mạng. Trong lòng Nguyên, một phần muốn bảo vệ gia đình và sự nghiệp, nhưng một phần lại cảm thấy xót xa cho những khổ đau mà nhân dân đang phải chịu đựng.

Ngày 23 tháng 8, chính quyền Pháp và Nhật cuối cùng rơi vào tay những người cách mạng. Tại Nguyên, mặc dù không tham gia trực tiếp vào chiến tranh, nhưng những sự kiện đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu và Ngọc Hưng.
•••

Một buổi tối mùa thu, khi bóng tối đã bao phủ lấy toàn bộ ngôi nhà Tống gia, Ngọc Hưng đứng dưới ánh trăng, nhìn xa xăm về phía những ngọn đồi. Cậu biết rằng sắp tới sẽ có một cuộc chiến, mà trong đó, nhiều người sẽ phải hy sinh. Nguyên, dù có bảo vệ gia đình đến đâu, cũng không thể tránh khỏi những biến động không lường trước.

Ngày hôm sau, khi Ngọc Hưng bước vào phòng của Tại Nguyên, cậu thấy chủ nhân của mình đang đứng bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người Nguyên. Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

"Em phải đi rồi, Ngọc Hưng," Tại Nguyên nói, giọng cậu trầm buồn. "Mọi thứ thay đổi quá nhanh. Cậu phải tự lo cho bản thân."

Ngọc Hưng ngây người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Tại Nguyên, người mà cậu coi như người thân, chuẩn bị rời xa cậu.

"Không," Ngọc Hưng khẽ nói, nước mắt bắt đầu rơi. "Cậu không thể đi. Em... em không thể sống thiếu cậu."

Nguyên quay lại, ánh mắt của cậu dịu dàng nhưng đầy quyết đoán. "Anh không thể ở lại đây mãi được. Em cũng vậy, em phải tự tìm con đường của mình."

Rồi Nguyên bước ra cửa, để lại một mình Ngọc Hưng đứng lặng lẽ trong phòng. Cảm giác mất mát như một cơn sóng dữ vùi lấp trái tim cậu.

Vào đêm hôm ấy, khi cơn bão lớn ập đến, Tại Nguyên rời đi mà không quay lại, không để lại lời từ biệt. Ngọc Hưng, trong nỗi đau sâu thẳm, chỉ còn lại những ký ức ngọt ngào về một tình yêu ấm áp nhưng không thể giữ mãi.
•••

Mùa thu năm 1945 trôi qua, và Ngọc Hưng dần lớn lên, trưởng thành với những ký ức buồn về Tại Nguyên. Cậu không bao giờ quên những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy ắp tình yêu thương ấy. Mỗi ngày, Ngọc Hưng lại đến vườn Tống gia, nơi mà từng có Tại Nguyên đứng đó, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hy vọng.

Dù chiến tranh đã qua đi, nhưng trái tim Ngọc Hưng vẫn mãi không quên bóng dáng của người mà cậu yêu thương, và câu chuyện của họ mãi mãi trở thành một kỷ niệm đẹp nhưng đầy tiếc nuối.























_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro