
140 harry potter
cũng biết thế, Hermione à! Cả mình và hắn đều biết chuyện gì đã thực sự xảy ra!" Bọn chúng nhìn lẫn nhau; Harry biết là nó vẫn chưa thuyết phục được Hermione, cô bé vẫn còn muốn tranh luận, phản bác lại cả cái giả thuyết về cái đũa phép của nó lẫn việc nó tự để cho mình xâm nhập vào trí óc của Voldemort. Ron bỗng xen vào, giải vây cho nó. "Bỏ đi," Ron khuyên cô bé. "Việc này tuỳ vào cậu ấy. Và nếu chúng ta định đột nhập Bộ vào ngày mai, cậu có nghĩ rằng chúng ta cần bàn lại kế hoạch không?" Miễn cưỡng nghe theo lời của hai người bạn, Hermione tạm gác vấn đề đó lại. Harry chắc chắn rằng cô bé sẽ lại tấn công vào vấn đề này một lần nữa ngay khi có cơ hội. Trong lúc ấy, bọn chúng trở lại khu nhà bếp, nơi Kreacher phục vụ chúng những món hầm và bánh tạc nhân đường. Tối hôm đó, bọn chúng ngủ rất muộn, sau khi tốn hàng giờ để xem đi xem lại cái kế hoạch, cho đến khi chúng có thể đọc thuộc nó một cách hoàn hảo cho nhau. Harry, ngủ ở phòng ngủ của chú Sirius, giờ đang nằm trên giường với ánh sáng phát ra từ đầu cây đũa phép hắt lên tấm ảnh cũ của ba nó, chú Sirius, thầy Lupin và tên Pettigrew, nó lẩm nhẩm lại kế hoạch trongmười phút. Tuy nhiên, khi nó tắt ánh sáng từ đầu đũa, nó không còn nghĩ về thuốc Đa dịch, về Kẹo Nôn Mửa hoặc cái những cái áo choàng màu xanh sẫm của Sở Bảo dưỡng Phép thuật nữa; nó nghĩ về người chế tạo đũa phép Gregorovitch, làm sao ông ta có thể chạy trốn khi Voldemort truy đuổi ông rất gắt gao. Màn đêm như vội vã chuyển sang bình minh một cách khó chịu. "Trông cậu tệ lắm!" Ron nói khi bước vào phòng đánh thức Harry dậy. "Không lâu nữa đâu," Harry đáp, vẫn còn ngái ngủ. Chúng gặp Hermione trên đường xuống nhà bếp. Cô bé đang được Kreacher phục vụ trà và bánh mì nóng. Cô bé đeo trên mặt một vẻ vui buồn thất thường khiến Harry liên tưởng ngay đến những kỳ thi. "Áo choàng," Cô bé thì thầm, chào đón sự có mặt của bọn chúng bằng một cái gật đầu lo lắng và tiếp tục kiểm tra cái túi của mình. "Thuốc Đa dịch... Áo choàng Tàng hình... Ngòi nổ Chăng bẫy... Các cậu nên lấy mỗi thứ một đôi để đề phòng... Kẹo Nôn Mửa, Kẹo Chảy Máu Cam, Tai nối dài..." Bọn chúng ăn nhanh bữa sáng, và bắt đầu đi xuống nhà.Kreacher cúi chào chúng và hứa rằng những cái bánh khoai tây nướng sẽ sẵn sàng khi bọn chúng trở về. "Tội nghiệp nó!" Ron nói một cách trìu mến. "Và khi cậu nghĩ đến chuyện mình vẫn hay mơ thấy cảnh cắt đầu nó và treo lên tường..." Bọn chúng bước ra bậc cửa cao nhất với sự thận trọng cao độ. Chúng có thể thấy hai Tử Thần Thực Tử với đôi mắt sưng húp đang chăm chú nhìn ngôi nhà qua cái quảng trường đầy sương mù. Hermione Độn thổ cùng Ron trước, rồi quay lại đón Harry. Sau sự tối tăm và nghẹt thở như mọi khi, Harry thấy mình đang đứng trên một con ngõ nhỏ, theo đúng như phần đầu của kế hoạch. Khung cảnh rất hoang vắng, ngoại trừ hai cái thùng lớn; nhân viên đầu tiên của Bộ thường sẽ không xuất hiện trước 8 giờ. "Vậy thì," Hermione nói, kiểm tra đồng hồ. "Bà ấy sẽ ở đây trong vòng năm phút nữa. Và khi mình làm yếm bùa Choáng lên bà ấy -" "Hermione, bọn mình biết!" Ron lạnh lùng. "Và mìnhnghĩ bọn mình phải mở cánh cửa kia trước khi bà ấy đến chứ?" Hermione ré lên. "Mình gần như quên mất! Lùi lại đi!" Cô bé chỉ đũa phép vào cái khoá và cái cửa thoát hiểm nặng nề được trang trí công phu ở bên cạnh chúng, cánh cửa mở ra với một tiếng kẹt. Hành lang tối tăm ở đằng sau cánh cửa sẽ dẫn đến một cái rạp hát trống rỗng, theo như chúng biết từ những lần theo dõi cẩn thận. Hermione đẩy cánh cửa về phía mình, làm cho nó giống như vẫn được đóng kín. "Và bây giờ, Cô bé nói, quay đầu lại, đối mặt với hai đứa bạn mình trên cái ngõ. "Chúng ta sẽ chui vào tấm áo lần nữa -" "-và chờ đợi." Ron nói tiếp, ném cái áo qua đầu Hermione giống như phủ một cái chăn lên một cái lồng chim, và đảo mắt nhìn Harry. Gần một phút sau, có một tiếng bốp nhỏ, và một phù thuỷ bé nhỏ của Bộ với mái tóc màu xám Độn thổ đến, cách chúng vài bước chân, hơi nheo mắt lại vì sự sáng loáng bất chợt: mặt trời vừa mới mọc ra từ đám mây. Tuy thế, bà có quá ít thời gian để thưởng thức sự ấm áp bất ngờ ấy, trước khi lời nguyền Choáng Váng của Hermione lặng lẽ đánh vào ngực bà và bà ngãuỵch xuống. "Tốt lắm, Hermione!" Ron nói, hiện ra từ cái thùng bên cạnh rạp hát khi Harry cởi tấm áo choàng Tàng hình ra. Chúng cùng khiêng bà phù thuỷ bé nhỏ ấy đến cái hành lang tối tăm dẫn đến hậu trường. Hermione nhổ vài sợi tóc từ đầu bà và cho chúng vào cái bình xám xịt đựng thuốc Đa Dịch mà cô bé lấy ra từ cái túi của mình. Ron đang lục lọi cái ví xách tay của bà phù thuỷ. "Bà ấy là Mafalda Hopkirk!" Nó nói, đọc từ một cái thẻ nhỏ để biết được nạn nhân của chúng là nhân viên của Văn Phòng dùng Sai Pháp thuật. "Cậu nên cầm cái này, Hermione à, và đây là những dấu hiệu." Nó đưa cho cô bé những đồng xu nhỏ bằng vàng mà nó lấy được từ cái ví, tất cả đều được chạm nổi chữ M.O.M. (viết tắt Bộ Pháp thuật - Minister of Magic - ND) Hermione uống thuốc Đa dịch, giờ có màu đỏ pha xanh, và chỉ vài giây sau, đứng ở chỗ của cô bé là bản sao của bà Mafalda Hopkirk. Khi cô bé lấy cái kính của bà Mafalda và đeo lên, Harry kiểm tra đồng hồ. "Chúng ta muộn mất, người của Sở Bảo dưỡng phép thuậtsẽ xuất hiện trong vài giây nữa." Bọn chúng vội đóng cánh cửa có bà Mafalda thật bên trong; Harry và Ron khoác áo choàng Tàng hình lên người nhưng Hermione thì vẫn đứng đó, chờ đợi. Vài giây sau, cô một tiếng nổ nhẹ khác, và một phù thuỷ bé như con chồn hiện ra trước bọn chúng. "Ồ, chào chị Mafalda." "Xin chào!" Hermione nói bằng giọng run rẩy. "Hôm nay anh thế nào?" "Thực ra thì không khoẻ lắm," Phù thuỷ bé nhỏ ấy trả lời, trông hoàn toàn chán nản. Khi Hermione và phù thuỷ đó tiến đến con đường chính, Harry và Ron rón rén đi theo họ. "Tôi rất lấy làm tiếc khi nghe tin anh không khoẻ cho lắm!" Hermione nói một cách kiên quyết với tay phù thuỷ đó và ông ta cố trình bày chi tiết những rắc rối của mình; việc rất cần thiết lúc này là ngăn không cho ông ta đi tới con phố. "Đây, hãy ăn một cái kẹo nhé!" "Er? Ồ, không, cám ơn -""Tôi mời đấy!" Hermione nhiệt tình nói, lúc lắc cái túi đầy những cái kẹo nôn mửa trước mặt ông ta. Có vẻ e ngại, ông lấy một cái. Có tác dụng ngay tức thì. Ngay khi cái Kẹo Nôn Mửa chạm vào lưỡi, ông phù thuỷ nhỏ bé bắt đầu nôn mửa dữ dội đến nỗi không hề để ý thấy Hermione đã giật mạnh cả đống tóc từ đầu ông. "Ôi!" Cô bé nói, khi ông phù thuỷ tiếp tục nôn. "Có lẽ, anh nên nghỉ ngày hôm nay!" "Không - không!" Ông nghẹn họng lại và lại nôn, cố gắng bước đi dù đã không còn đi thẳng được nữa. "Ngày hôm nay - tôi phải - đi -" "Thật lố bịch!" Hermione cảnh báo. "Anh không thể làm việc trong tình trạng thế này được - Tôi nghĩ anh nên đến Bệnh viện thánh Mungo và họ sẽ chữa trị cho ông!" Ông phù thuỷ ngã xuống, thử đứng lên bằng cả tứ chi, cố lê về phía đường chính. "Anh không thể làm việc trong tình trạng thế này được!" Hermione hét lên.Cuối cùng, ông ta cũng chịu chấp nhận sự thật. Hermione giúp ông đứng lên, và ông ta biến mất, không để lại gì ngoài cái túi mà Ron đã lấy trộm được từ tay khi ông còn mải nôn mửa. "Ui!" Hermione nói, kéo váy lên để tránh những vũng nôn. "Có lẽ sẽ bớt bừa bộn hơn nếu mình cũng đánh bùa Choáng vào ông ấy." "Đúng vậy," Ron nói, hiện ra dưới tấm áo, tay vẫn cầm cái túi của ông phù thuỷ. "Nhưng mình nghĩ một đống người bất tỉnh thì sẽ gây sự chú ý đấy. Nhưng mà ông ta có vẻ nhiệt tình với công việc nhỉ? Đưa cho bọn mình đống tóc và thuốc nào." Hai phút sau, Ron đứng trước mặt chúng, trông nhỏ bé như con chồn, giống hệt ông phù thuỷ kia, và nó mặc cái áo choàng xanh sẫm lấy từ trong túi của ông. "Thật lạ là ông ấy lại không mặc bộ này ngày hôm nay, phải không, hãy nhìn xem ông ấy muốn làm việc đến thế nào... Dù sao thì, mình là Reg Cattermole, theo như cái nhãn ở đằng sau." "Giờ hãy đợi ở đây!" Hermione nói với Harry, nó vẫn ẩn mình dưới cái áo. "Và bọn mình sẽ quay lại với một ít tóc cho cậu."Nó đợi mười phút, nhưng với Harry, dường như thời gian còn nhiều hơn thế, lẩn trốn một mình trên con ngõ đầy những vũng nôn mửa, ngay cạnh cái cửa dẫn đến một bà Mafalda bất tỉnh. Cuối cùng, Ron và Hermione cũng xuất hiện lại. "Bọn mình không biết ông ấy là ai," Hermione nói, đưa cho Harry vài sợi tóc quăn màu đen. "Nhưng ông ấy đã đi với một cái mũi chảy máu cam tệ hại! Đây, ông ấy khá cao đấy, nên cậu cần một cái áo choàng lớn hơn..." Cô bé lấy ra một đống áo choàng cũ mà Kreacher đã giặt, Harry uống thuốc và bắt đầu thay đổi. Khi sự biến hình đau đớn đã xong, nó thấy mình cao hơn một mét tám, và nó có thể nói nó có một cánh tay khá là cơ bắp, thân thể cường tráng. Nó còn có cả râu nữa. Nhét cái áo tàng Hình và kính vào cái áo choàng mới, nó đi cùng hai bạn mình. "Chúa ơi, đáng sợ thật!" Ron nói, nhìn lên Harry. Harry đã cao hơn nó. "Hãy lấy một đồng xu của bà Mafalda!" Hermione nói với Harry. "Và đi nào. Gần chin giờ rồi." Chúng cùng nhau ra khỏi con ngõ. Sau khi đi gần năm mươi mét dọc con đường đông đúc, có một cái hàng rào đenbóng chắn giữa hai dãy bậc thang, một bên đề QUÝ ÔNG, bên kia đề QUÝ BÀ. "Lát nữa gặp lại nhé!" Hermione nói một cách lo sợ, và cô bé đi chập chững về phía bậc thang có chữ QUÝ BÀ. Harry và Ron đi cùng với những người đàn ông ăn mặc kỳ quặc đi xuống nơi mà có vẻ là một hầm ngầm dưới nhà vệ sinh công cộng, được lát bằng đá trắng và đen đầy bụi bẩn. "Xin chào, Reg!" Một phù thuỷ mặc áo choàng xanh sẫm gọi khi ông đi vào một căn phòng bằng cách nhét đồng xu vàng của mình vào cái lỗ trên cửa. "Thật là đáng ghét, phải không? Bắt chúng ta phải đến nơi làm việc bằng cái cách này! Họ đang mong ai sẽ xuất hiện chứ, Harry Potter chắc?" Ông phù thuỷ đó rống lên cười vì sự hài hước của chính mình. Ron cũng tự ép mình phải cười. "Đúng vậy," Nó nói. "Ngu ngốc thật, phải không?" Rồi nó và Harry tiến đến gần cái phòng. Bên trái và bên phải Harry bỗng vang lên tiếng dội nước. Nó thụp người xuống và nhòm qua cái lỗ hổng ở đáy phòng, vừa kịp lúc để thấy một đôi chân đi ủng đang trèo lên cái bệ xí bên cạnh. Nó nhìn sang trái và thấy Ron đang nháy mắt vớimình. "Có lẽ chúng ta phải tự dội nước đẩy mình vào?" Ron thì thầm. "Trông có vẻ thế!' Harry thì thầm lại, giọng của nó phát ra sâu lắng và lúng túng. Hai đứa đều đứng dậy. Cảm thấy mình ngu ngốc một cách kỳ lạ, Harry trèo lên cái bệ xí. Nó biết ngay tức khắc mình đã làm đúng; bởi lẽ có vẻ nó đang đứng trên nước, nhưng đôi giày, chân và áo choàng của nó đều vẫn khô ráo. Nó với tay lên, đẩy sợi dây xích ra, và cảnh tiếp theo nó thấy là một cầu trượt ngắn, cách đó không xa hiện ra một cái lò sưởi dẫn đến Bộ Pháp thuật. Nó đứng dậy một cách vụng về; nó vẫn chưa quen với việc điều khiển cơ thể mình. Cái cửa ra vào có vẻ tối hơn nó nhớ. Trước đây, một vòi phun nước bằng vàng được đặt ở giữa sảnh, tạo nên những đốm sáng mờ mờ ảo ảo trên tường và cái sàn gỗ bóng loáng. Nhưng giờ đây, một cái tượng đen khổng lồ bằng đá đã chiếm lĩnh khung cảnh. Trông thật đáng sợ, cái tác phẩm rất lớn ấy điêu khắc hình ảnh của một nam phù thuỷ và một nữ phù thuỷ đang ngồi trên hai cái ngai vàng được chạm trổ trang hoàng, nhìn xuống những nhân viên của Bộ nhảy ra khỏi cái lòsưởi. Những con chữ to được khắc ở chân đế cái tượng xếp thành từ: PHÉP THUẬT LÀ QUYỀN LỰC*. Harry bị đá mạnh vào chân từ phía sau. Một phù thuỳ khác vừa bay ra khỏi cái lò sưởi ở sau nó. "Tránh đường nào, được ch - ồ, xin lỗi, anh Runcorn." Rõ ràng là đang kinh hãi, tay phù thuỷ hói ấy bước thật vội vã. Nhìn vẻ bề ngoài, người đàn ông mà Harry đang giả dạng, tên là Runcorn, trông rất đáng sợ. "Đây!" Một giọng nói vang lên, và nó nhìn quanh để thấy một phù thuỷ bé nhỏ và một phù thuỷ trông giống con chồn ở Sở Bảo Dưỡng Phép thuật đang ra hiệu cho nó từ bên cạnh cái tượng. Harry nhanh chóng tiến về phía họ. "Cậu vào đây ổn chứ?" Hermione thì thầm với Harry. "Không, cậu ấy cứ lóng nga lóng ngóng." Ron nói. "Ồ, hài hước thật... Quá là kinh khủng, phải không?" Cô bé nói với Harry, nó đang chằm chằm nhìn vào bức tượng. "Cậu có thấy bức tượng đang đứng trên cái gì không?" Harry nhìn gần hơn và nhận ra thứ nó nghĩ là những chiếc ngai vàng được trang trí chạm trổ thực chất lại là những hìnhngười được chạm khắc: hàng trăm cơ thể trần truồng của nam giới, nữ giới và trẻ con, tất cả đều có khuôn mặt xấu xí và ngu ngốc, đang quằn quại xúm xít bên nhau để đỡ lấy sức nặng của hai phù thuỷ mặc áo choàng rất đẹp. "Những người Muggle!" Hermione thì thầm. "Ở đúng chỗ của họ. Đi nào!" Chúng hoà vào dòng người đang di chuyển về phía cái cửa làm bằng vàng ở cuối sảnh, nhìn quanh một cách lén lút, nhưng không có dấu hiệu nào về bóng dáng của mụ Dolores Umbridge. Chúng đi qua cánh cửa và tiến vào một cái phòng nhỏ hơn, nơi từng hàng người dài đang đứng trước hai mươi cái nhà sơn son thiếp vàng, có chức năng như những chiếc thang máy. Bọn chúng cũng vừa vặn đến cái gần nhất khi một giọng nói vang lên, "Cattermole!" Chúng nhìn quanh: ruột gan Harry quặn lại. Một tên Tử Thần Thực Tử đã chứng kiến cái chết của cụ Dumbledore đang đi về phía chúng. Các nhân viên của Bộ ở cạnh chúng chợt im lặng, đôi mắt của họ cụp xuống; Harry có thể cảm thấy sự sợ hãi đang lan quanh họ. Tên Tử Thần Thực Tử đang quắc mắt, khuôn mặt hung bạo, trái ngược hẳn với cái áo choàng lộng lẫy được thêu chỉ vàng của hắn. Ai đó trong đám đông ở quanh chiếcthang máy chào hắn một cách nịnh bợ: "Xin chào, Yaxley!" Gã Yaxley đó lờ đi. "Tôi cần một người ở Sở Bảo dưỡng Phép thuật điều chỉnh lại văn phòng của tôi, Cattermole. Nó đang mưa như trút nước bên trong." Ron nhìn quanh với hy vọng ai đó sẽ can thiệp vào, nhưng chẳng ai nói gì. "Mưa... trong văn phòng của anh à. Nó - nó không tốt tí nào, phải không?" Ron cười một cách lo sợ. Gã Yaxley trừng mắt. "Mày thấy thật là hài hước, phải không, Cattermole?" Hai phù thuỷ vội rời khỏi cái hàng dài đợi thang máy và hối hả tiến tới. "Không!" said Ron. "Không - dĩ nhiên -" "Mày nhận ra là tao đang xuống tầng dưới để chất vấn vợ mày, phải không Cattermole? Thực sự, tao hơi ngạc nhiên là mày không xuống đó để ở bên cạnh vợ mình, vợ mày vẫn đang chờ đợi. Mày đã bỏ vợ, một việc thật tồi tệ, phải không? Thông minh đấy. Lần sau, mày hãy đảm bảo là sẽ lấy một phù thuỷthuần chủng nhé." Hermione rít lên khiếp sợ. Gã Yaxley nhìn cô bé. Cô bé giả vờ ho một cách yếu ớt và quay đi. "Tôi - tôi-" Ron lắp bắp. "Nếu vợ tao bị buộc tội là một tên Máu bùn," Gã Yaxley nói "- không một con đàn bà nào tao lấy sẽ phạm phải sai lầm rác rưởi đó - và người Lãnh đạo Ban điều hành Pháp luật phù thuỷ cần người làm công việc đó, tao sẽ xếp đó là công việc được ưu tiên hàng đầu, Cattermole à. Mày hiểu chứ?" "Hiểu," Ron thì thầm. "Thế thì hãy chú ý vào, Cattermole, và nếu văn phòng của tao không khô ráo trong vòng một giờ nữa, dòng máu của vợ mày sẽ bị đáng nghi hơn cả bây giờ đấy." Cái cửa lưới bằng vàng ở trước họ lách cách mở ra. Với một cái gật đầu và một nụ cười không thoải mái với Harry, người rõ ràng đang tỏ vẻ rất thông cảm với tình cảnh của ông Cattermole, gã Yaxley lướt qua bọn chúng để tiến đến một cái thang máy. Harry, Ron, và Hermione bước vào phòng thang máy khác, nhưng không ai đi theo; như thể họ đều bị choáng trước việc vừa xảy ra. Cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng vang rền,và bắt đầu đi lên. "Mình phải làm gì đây?" Ron hỏi hai đứa bạn cùng lúc, nó có vẻ xúc động mạnh. "Nếu mình không xuất hiện, thì vợ mình - ý mình là, vợ của ông Cattermole -" "Bọn mình sẽ đi với cậu, chúng ta sẽ đi với nhau -" Harry bắt đầu, nhưng Ron đã luống cuống lắc đầu. "Cậu đừng điên, bọn mình không có nhiều thời gian đâu. Hai cậu hãy đi tìm mụ Umbridge, mình sẽ đi và sắp xếp mọi việc trong văn phòng của tên Yaxley đó - nhưng làm thế nào ngừng trận mưa lại được." "Hãy thử bùa Tạm Dừng Mãi Mãi!" Hermione nói ngay. "Nó sẽ làm dừng ngay trận mưa nếu đó là do bùa chú hay lời nguyền; nếu không được, thì có lẽ có điều gì đó không ổn với bùa Khí Quyển, bùa này khó khắc phục lắm, vậy hãy thử bùa Chống Thấm Nước như một giải pháp tạm thời để bảo tài sản của hắn ta -" "Hãy nói lại lần nữa, chậm thôi..." Ron nói, tìm trong túi mình một cái bút lông ngỗng, nhưng vào lúc này, cái thang máy đã lúc lắc dừng lại. Một giọng nữ kỳ quái vang lên: "Tầng Bốn, Cục Sắp Đặt và Điều Khiển Sinh Vật Huyền Bí, cùng với cácPhân Ban về Sinh vật, Quái vật và Tâm linh, Văn Phòng Liên Lạc Yêu Tinh, và Văn Phòng Tư Vấn Thú Cưng." Rồi cái cửa mở ra một lần nữa, hai phù thuỷ và rất nhiều giấy tờ màu tím nhạt bay vào, vỗ cánh quanh cái đèn ở trần thang máy. "Xin chào, Albert!" Người đàn ông với mái tóc dài rậm rạp nói, cười với Harry. Ông liếc nhìn Ron và Hermione khi cái thang máy lại cọt kẹt đi lên trên; Hermione giờ đây đang thì thầm những chỉ dẫn cho Ron. Ông phù thuỷ đó ngả người về phía Harry, liếc nhìn và nói: "Chuyện của Dirk Cresswell à? Từ Văn Phòng Liên Lạc Yêu Tinh? Tốt đấy, Albert à. Tôi khá là tự tin là sẽ chiếm được công việc của hắn!" Ông ta nháy mắt. Harry cười đáp trả, hy vọng đó cũng là một cách trả lời. Cái thang máy dừng lại, và cánh cửa lại mở ra một lần nữa. "Tầng Hai, Cục Thi Hành Luật Phù Thuỷ, bao gồm Văn Phòng Dùng Sai Pháp Thuật, Tổng cục Thần Sáng và Hội đồng quản trị Wizengamot." Giọng phụ nữ vô hình kỳ quái thông báo. Harry thấy Hermione khẽ đẩy Ron và nó vội đi ra khỏi cái thang máy, những phù thuỷ khác đi theo, chỉ còn lại Harry và Hermione. Lúc cánh cửa vàng đóng lại, Hermione nói nhanh: "Thực sự, mình nghĩ, mình nên đi cùng cậu ấy. Mình không nghĩlà cậu ấy biết phải làm gì và nếu cậu ấy bị bắt, tất cả mọi thứ -" "Tầng một, Bộ Pháp thuật và Ban Hỗ trợ." Cánh cửa lưới vàng lại trượt sang hai bên và Hermione thở hổn hển. Bốn người đang đứng trước bọn chúng, hai người đang chìm sâu trong cuộc đối thoại: một phù thuỷ trông có vẻ trí thức đang mặc một cái áo choàng màu đen và vàng lộng lẫy, và một mụ phù thuỷ béo lùn, trông như con cóc, đeo một cái nơ bằng nhung trên mái tóc ngắn của mụ và đang giữ giữ chặt cái bìa hồ sơ ở ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro