Chương 35: Phúc Lợi Của Việc Bị Kiểm Soát, Đến Vách Đá.
Ngu Tinh Vũ khẽ khép đôi mắt cong vút, tầm mắt dừng lại trên đôi bàn tay xương xương, trắng nõn thon dài của Thẩm Chước.
Nói chính xác hơn, nàng không thể nhìn thấy toàn bộ đôi tay này, bởi vì đôi tay này đang bị bàn tay của cô nắm chặt.
Đúng là không làm mà muốn sống sung sướng, hình ảnh hiện tại là - tay Thẩm Chước nắm chặt chuôi kiếm, Ngu Tinh Vũ lại nắm chặt lấy tay Thẩm Chước.
Ngu Tinh Vũ nuốt nước miếng, chỉ thiếu điều hét òa lên.
[Ôi mẹ ơi! Đây chẳng khác nào cảnh hậu trường phúc lợi! Lần trước muốn sờ tay nam chính mà không được, thế mà bây giờ lại đột phá sờ được tay phản diện rồi!]
Hệ thống: "..." Ngươi không biết mình đã sờ được thế nào à?
[Hu hu hu! Bàn tay ngọc ngà, khớp xương rõ ràng này sờ thích quá đi mất, một người nghiện sờ tay như ta làm sao mà chịu nổi! Muốn liếm một cái quá đi! Ư ư ư!]
Thẩm Chước: "..." Không biết xấu hổ...
Ngu Tinh Vũ thấy Thẩm Chước không nói gì, cũng chẳng có vẻ gì là tức giận.
Dẹp hết những suy nghĩ lung tung, không sợ chết nói: "Nhị sư huynh, ta biết hai lần ngươi đều không rút được kiếm, trong lòng chắc chắn rất bực mình!"
"Sư huynh yên tâm, trên tảng đá lớn này có nhiều thanh kiếm như vậy, chỉ cần sư huynh làm giống ta, rút thử mỗi kiếm một lần, nhất định sẽ rút được một thanh kiếm!"
Nói xong, nàng còn không quên làm mẫu, cố tình kéo tay Thẩm Chước để rút kiếm.
Một thanh kiếm chưa rút ra đã vội rút thanh kiếm khác.
Thẩm Chước quả nhiên như quỷ nhập tràng mà không hề từ chối, để cho Ngu Tinh Vũ nắm tay mình thử rút kiếm.
Chỉ là rút liên tiếp hơn mười thanh kiếm, mỗi thanh kiếm đều không chút sứt mẻ, cũng đồng nghĩa với việc những thanh kiếm này không muốn chọn người rút kiếm làm chủ nhân của chúng.
Có một khoảnh khắc, Ngu Tinh Vũ cũng kinh ngạc.
Nghe Thẩm Chước nói hai lần trước vẫn chưa rút kiếm, nàng cho rằng chỉ là không có thanh kiếm nào hợp ý hắn, cho nên hai lần ra về tay không, chứ không nhất định là không mang được một thanh kiếm nào về.
Bây giờ xem ra, chó phản diện quả thực không được kiếm linh yêu thích!
Nhưng dùng đầu nàng suy nghĩ một chút, những thanh kiếm trên tảng đá lớn này đều là bảo kiếm tốt nhất trong kiếm trủng, kiếm linh của những thanh kiếm này chắc chắn muốn tìm một chủ nhân mang đầy khí chất chính khí.
Trong người Thẩm Chước có ma chủng, những kiếm linh này làm sao có thể chọn một người mang trong mình ma chủng làm chủ nhân của mình.
Cho nên, nếu Thẩm Chước có thể rút được kiếm, chỉ sợ mặt trời có thể mọc ở hướng Tây.
Trong miệng vẫn duy trì hình tượng chó liếm thâm tình của mình nói: "Trên tảng đá lớn này có nhiều kiếm như vậy, nhất định có nhị sư huynh có thể rút ra! Cho dù không rút ra được, cũng là những thanh kiếm này không xứng với nhị sư huynh!"
"Nhị sư huynh, ngươi cứ tiếp tục rút kiếm thử xem, ngươi không tin nhị sư huynh rút không được một thanh kiếm nào! Sư huynh ở chỗ này rút kiếm, ta sẽ đi đến những nơi khác tìm xem kiếm khác nhé?"
"Chúng ta đi hết đoạn đường này mà vẫn chưa thấy thanh kiếm hàn sương đâu, chắc chắn trong chỗ sâu của kiếm trủng này còn có những nơi giấu kiếm khác!"
Ngu Nguyệt Phất vừa nghe, sợ Thẩm Chước từ chối sẽ ảnh hưởng đến việc nàng ta bị Ngu Tinh Vũ đẩy xuống vực, vội vàng lên tiếng: "Tiểu sư muội nói đúng, nhị sư huynh cứ ở đây tiếp tục rút kiếm thử xem!"
"Ta và tiểu sư muội sẽ đi xem xung quanh, có lẽ nơi này còn có những cơ quan ám đạo dẫn vào sâu hơn trong kiếm trủng."
Ngu Tinh Vũ giờ phút này, như nghe thấy tiếng sấm rền giữa trời quang.
[Nhìn xem, vẫn là nữ chính bạch liên hoa mới đúng chứ, tự mình biết đẩy diễn biến câu chuyện! Còn ngươi, cái tên phản diện chó má, không biết đi theo cốt truyện lại còn cản trở ta nữa chứ huhu, nếu ta lại bị sét đánh, tất cả đều tại ngươi!]
Thẩm Chước giương mắt, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm co lại một chút, đã hiểu được ý nghĩa của "sét đánh" mà Ngu Tinh Vũ nói trong lòng, chính là hình phạt mà nàng sẽ phải nhận vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Trong yến hội đêm đó, nàng đột nhiên hộc máu, khi hắn mang thuốc đến cho nàng, hắn đã nghe thấy tiếng lòng nàng đang nói "bị sét đánh choáng váng mất rồi".
Tuy rằng đêm đó không ai thấy tia sét nào cả, nhưng vẻ ngoài bị thương của nàng đúng thật không giả, có thể thấy được nàng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ đêm đó.
Mà đối với những người không liên quan, hắn từ trước đến nay không tò mò gì cả, nhưng lúc này lại có một chút tò mò về nhiệm vụ tối hôm đó, đến tột cùng là gì, vì sao sẽ thất bại.
Bây giờ, hắn có nên làm theo ý nàng, ở lại đây rút kiếm hay không?
Ngu Tinh Vũ thấy Thẩm Chước có vẻ do dự, dứt khoát không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở miệng: "Vậy quyết định như vậy nhé! Nhị sư huynh ở đây rút kiếm, ta sẽ đi xung quanh tìm xem có cơ quan ám đạo nào không."
Thẩm Chước cúi thấp mắt, nhìn thiếu nữ buông tay hắn chạy về phía xa, đột nhiên cảm thấy xem vở kịch này cũng không tệ.
Dù ai rơi xuống vực sâu dưới đó, thì có liên quan gì đến hắn.
Ngu Nguyệt Phất đã sẵn sàng làm diễn viên, nhưng nàng ta sợ khi bị đẩy xuống vực thì Thẩm Chước sẽ không nhìn thấy.
Khi rời đi còn cố ý nói với Thẩm Chước: "Nhị sư huynh, ta thấy cuối con đường phía trước là vực sâu, tiểu sư muội đi một mình sợ có nguy hiểm, ta đi bảo vệ tiểu sư muội."
—— Thẩm Chước à Thẩm Chước, lát nữa trước khi ta rơi xuống vực ta sẽ kêu to một tiếng, ngươi nhất định phải nhìn sang đây.
——Còn có Ngu Tinh Vũ, ta phối hợp với ngươi diễn kịch như vậy, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.
..
Đứng bên bờ vực thẳm, Ngu Tinh Vũ cảm thấy có một tí xíu phấn khích.
Nếu đã phải làm nhiệm vụ này bằng mọi giá, vậy tại sao nàng không đắm mình vào vai diễn để cảm nhận thật sâu sắc sự độc ác của một nữ phụ ác độc.
Nàng thậm chí còn nghĩ đến việc khi đẩy nữ chính xuống dưới, liệu nàng có nên phát ra tiếng cười "khặc khặc khặc" hay không.
Má ạ, quá độc ác rồi.
Dù ác độc là vậy, nhưng cũng may là nàng biết dưới vực thẳm có nơi cất giữ kiếm hàn sương, nếu không trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút tội lỗi, dù sao nàng sinh ra cũng không phải là người xấu mà! Đẩy người xuống dưới thực sự là lần đầu tiên!
Sống lại một đời, tuy Ngu Nguyệt Phất cực kỳ hận Ngu Tinh Vũ, nhưng nàng ta vẫn luôn kìm nén, không bao giờ thể hiện ra mình có chút ác ý nào với Ngu Tinh Vũ, ít nhiều cũng có chút kỹ năng diễn xuất.
Một đường đi theo Ngu Tinh Vũ đi đến tận bờ vực, vẻ mặt yếu đuối, ánh mắt rụt rè, thấy Ngu Tinh Vũ tiến gần đến bờ vực liền tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu sư muội, bên đó là vực thẳm rất nguy hiểm, mau trở lại đi!"
Ngu Tinh Vũ nhập vai diễn, vẻ mặt lo lắng nhìn Ngu Nguyệt Phất, cong môi lên: "Ngu Nguyệt Phất, ngươi có quên khi chúng ta vào kiếm trủng, Ngu Trưng đã nói gì không."
Nghe thấy hai chữ "Ngu Trưng", trong lòng Ngu Nguyệt Phất nở hoa.
Hai chữ này đủ để chứng minh tình cảm cha con giữa Ngu Tinh Vũ và Ngu Trưng đang dần tan vỡ, đây chính là điều nàng ta thích nhất.
Vui thì vui, nhưng vẫn tỏ ra vẻ không hiểu, rất phối hợp diễn xuất: "Cha nói kiếm trủng rất nguy hiểm, bảo chúng ta nhất định phải cẩn thận."
Ngu Tinh Vũ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch bạch ngọt của nữ chính, lắc đầu phủ nhận, duỗi tay chỉ chỉ vách đá trước mặt.
"Ngu Trưng nói, trong kiếm trủng những gì nhìn thấy chưa chắc đã là thật, có thể chỉ là ảo ảnh."
"Ở đây đã là nơi sâu nhất của kiếm trủng rồi, mà vẫn chưa nhìn thấy tung tích của kiếm hàn sương, ngược lại lại xuất hiện một vực thẳm dưới nền đất, ngươi không cảm thấy vách đá này xuất hiện ở đây rất kỳ lạ sao?"
"Cũng đúng, ngươi chỉ là phế vật Tạp linh căn, làm sao mà phát hiện được nơi đây có vực thẳm khác thường."
Ngu Nguyệt Phất nhìn Ngu Tinh Vũ trước mắt, dường như thấy được kiếp trước chính mình.
Kiếp trước mình cũng coi Ngu Tinh Vũ như phế vật, đối với nàng đầy khinh bỉ khinh thường, chèn ép bắt nạt mọi nơi.
Có thể thấy được bất cứ ai bị thiên kim thật chiếm mất tất cả, đều sẽ sinh lòng oán hận muốn báo thù.
Mình không sai, sai là Ngu Tinh Vũ, kiếp trước nàng không nên xuất hiện cướp đi tất cả những gì thuộc về mình.
"Tiểu sư muội ý tứ là nói, vực thẳm này thực ra là ảo ảnh do kiếm linh tạo ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro