Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Không Rút Không Thích? Vậy Cứ Rút Đi!

Trên đường đi, Thẩm Chước và Ngu Nguyệt Phất đi đầu, cả hai đều không cố gắng rút bất kỳ thanh kiếm nào xung quanh.

Ngu Tinh Vũ đi cuối cùng, không phải nàng có ý thức không muốn làm bóng đèn cho nữ chính và nam phụ, mà là nàng thực sự không đi nhanh được!

Bởi vì bất cứ thanh kiếm nào nàng nhìn thấy trên đường, nàng đều muốn thử rút ra.

Nàng không tin là không có thanh kiếm nào phù hợp với mình, à không, không tin không tìm được thanh kiếm có duyên với mình!

Nhận thấy Ngu Tinh Vũ bị tụt lại phía sau, Thầm Chước dừng chân ngoái đầu nhìn lại.

Đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Ngu Tinh Vũ rút từng thanh kiếm một.

Lúc này, Ngu Nguyệt Phất bên cạnh cũng che miệng cười khẽ nói: "Tiểu sư muội bình thường tuy có vẻ kiêu ngạo, không ngờ khi chọn kiếm lại ngây thơ đáng yêu như vậy."

Ngây thơ đáng yêu đến mức ngốc nghếch.

Thật sự nghĩ rằng rút hết tất cả các thanh kiếm sẽ rút ra được một thanh, không phải là ngốc nghếch thì là gì.

Một người ngốc như vậy, làm sao xứng đáng với Thẩm Chước, Thẩm Chước càng không thể thích một người ngốc như Ngu Tinh Vũ

Thẩm Chước khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ kỹ về lời nói của Ngu Nguyệt Phất.

Không phải ngốc, mà là ngây thơ đáng yêu?

Đó cũng là kiểu ngây thơ đáng yêu của người ngốc.

Ngu Tinh Vũ không cảm thấy việc mình rút kiếm là có vấn đề.

Không thử làm sao biết rút không được? Không thử thì vào đây dạo phố à!

Nhưng lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp lại cực kỳ quyến rũ: "Ngu Tinh Vũ, thanh kiếm không phù hợp với ngươi thì đừng cố rút."

Ngu Tinh Vũ sững sờ một chút.

Rất muốn nói một câu - liên quan gì đến ngươi.

Nhưng nàng không thể quên hình tượng chó liếm thâm tình của mình.

Vội vàng chạy về phía Thẩm Chước, còn táo bạo túm lấy tay áo của Thẩm Chước, nhìn như đang làm nũng, nhưng lại cố ý làm nhăn tay áo của hắn.

Ánh mắt cũng giống như một kẻ si tình hơn: "Nhị sư huynh, vậy ngươi nói xem thanh kiếm nào phù hợp với ta chứ, ta không hiểu những thứ này, sư huynh bảo ta rút cái nào thì ta rút cái đó có được không?"

[Oẹ! Ta chỉ muốn chọc tức Thẩm Chước một chút, cho vui thôi, sao lại tự làm mình ghê tởm thế này.]

[Sau này nói gì cũng không được làm những việc vừa hại người lại hại mình nữa.]

Thẩm Chước cúi đầu nhìn xuống chiếc áo tay nhăn nhúm của mình, khóe mày cau lại thành một đường thẳng.

Hắn chỉ cảm thấy Ngu Tinh Vũ gần đây ngày càng táo bạo hơn.

Trước đây, mặc dù nàng cũng luôn miệng nói thích hắn, nhưng lại không dám đụng vào hắn một cái.

Giờ đây, nàng không chỉ kéo tay áo của hắn, mà tối qua còn ôm chầm lấy hắn không buông, nàng thật sự không sợ chết.

"Buông tay ra, kiếm bản mệnh của ngươi, tự ngươi cảm nhận."

Ngu Tinh Vũ ngoan ngoãn buông tay, nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.

Nhìn xem vẻ mặt đen như mực của Thẩm Chước, hắn quả nhiên ghét chạm vào nàng.

Để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, nàng không quên thêm kịch bản làm đệm cho chính mình: "Nhị sư huynh, tối qua khi ta ôm ngươi, sao ngươi không bảo ta buông tay?"

"Bây giờ ta chỉ chạm vào tay áo của ngươi mà ngươi đã không muốn, có phải vì Ngu Nguyệt Phất ở đây, ngươi sợ nàng ta nhìn thấy, nên mới bảo ta buông tay đúng không? Ngươi quan tâm nàng ta đến vậy sao!"

Hệ thống: "..." Quá đỉnh!

Thẩm Chước: "..." Không buông tay thì làm sao rút kiếm được.

Nàng lấy đôi mắt nào nhìn thấy hắn quan tâm Ngu Nguyệt Phất, đôi mắt này không bằng không có.

Ngu Nguyệt Phất rất là vui khi thấy dáng vẻ Ngu Tinh Vũ vô lý làm loạn, càng gấp không chờ nổi muốn bị Ngu Tinh Vũ đẩy xuống vực.

Vội vàng làm hoà nói: "Tiểu sư muội, nhị sư huynh chỉ muốn ngươi chuyên tâm chọn kiếm."

"Vì ở đây không có kiếm nào phù hợp với tiểu sư muội, chúng ta đi sâu vào kiếm trủng xem sao, nghe nói bên trong toàn là những thanh kiếm hạng nhất."

Ngu Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, miệng nói "Ai muốn đi cùng ngươi", nhưng hành động lại đi ở phía trước, dẫn đường cho hai người.

Chỉ có điều cơn gió mang theo kiếm ý này thổi đến khiến mặt người ta đau nhói, mặc dù trên đường nàng đã dùng tay che mặt, nhưng vẫn cảm thấy như sắp bị hủy dung.

Nói đi thì cũng lạ, vai ác như nàng mà lại còn có hào quang.

Dưới sự tăng cường của hào quang vai ác, nàng đã đến được tận cùng của kiếm trủng giữa những luồng kiếm ý tàn phá.

Ba người lập tức nhìn thấy một tảng đá khổng lồ, giống như bất ngờ mọc lên từ lòng đất, trên tảng đá cắm đầy những thanh kiếm xếp chồng lên nhau.

Ánh kiếm sắc lạnh, từng luồng kiếm khí sắc bén tung hoành trong không khí, những thanh kiếm ở đây quả nhiên lợi hại hơn nhiều so với những thanh kiếm mà nàng đã gặp trên đường đi.

Lúc này, hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, phía trước là vực thẳm, cũng chính là địa điểm nhiệm vụ đấy!"

Ngu Tinh Vũ nhìn về phía xa, quả nhiên thấy một bóng đen sâu thẳm như hào chiến, đó chính là vực thẳm dưới lòng đất.

Ngu Tinh Vũ thu hồi tầm mắt, trước khi nàng dụ nữ chính đến mép vực, nàng nhất định phải xử lý xong Thẩm Chước đã.

Thẩm Chước chính là kẻ si tình của nữ chính, nếu hắn đi theo nữ chính đến mép vực thì làm sao nangg động thủ được.

Cho dù nàng động thủ, có Thẩm Chước ở đó, rất có thể hắn sẽ lập tức kéo nữ chính đang rơi xuống vực lại.

Những cảnh trong phim đều được diễn như vậy, vì thế không thể để Thẩm Chước và nữ chính cùng đi đến mép vực.

Vị trí hiện tại rất tốt, có thể nhìn thấy mép vực, khi nàng đẩy nữ chính xuống, chắc chắn Thẩm Chước sẽ nhìn thấy, tự nhiên sẽ nằm trong tầm mắt của hắn.

Nhưng làm thế nào để buộc tên phản diện ở lại tảng đá lớn này?

Ngu Nguyệt Phất dường như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Mặc dù trước đó đã bị Thẩm Chước mắng một trận, để cho Thẩm Chước nhìn thấy vẻ độc ác khi Ngu Tinh Vũ đẩy nàng ta xuống vực, nàng ta đành phải lên tiếng một lần nữa.

Giọng nói mềm yếu: "Nhị sư huynh, những thanh kiếm tốt nhất trong kiếm trủng đều ở trên tảng đá lớn này, sư huynh có muốn thử rút một thanh kiếm không?"

[Chậc chậc chậc, nhìn xem nữ chính bạch liên hoa này, vừa mới bị phản diện lạnh lùng mắng, mà vẫn không quên quan tâm phản diện, tên phản diện độc ác kia mau rút kiếm đi!]

[Nhân lúc ngươi rút liếm, ta vừa lúc dẫn nữ chính đi làm nhiệm vụ!]

Thẩm Chước: Hừ, vì sao ta phải nghe lời ngươi.

Thẩm Chước: "Không rút, không thích."

Ngu Tinh Vũ: "..."

Ngu Nguyệt Phất: "..."

Hệ thống: "... Ký chủ, tên phản diện coi thường những thanh kiếm này..."

Cái tính nóng nảy của Ngu Tinh Vũ bùng lên ngay lập tức.

【Ngoài kiếm hàn sương, những thanh kiếm tốt nhất trong kiếm trủng đều ở đây, sao hắn lại không thích! Không thích, không rút, vậy hắn vào đây làm gì? Đi catwalk à?】

Hệ thống: "Có thể tên phản diện muốn kiếm hàn sương!"

[Hắn muốn thì là của hắn à? Ta còn muốn hậu cung 3000 mỹ nam nữa là đằng khác! Kiếm hàn sương là của nữ chính, cho dù hắn tìm thấy cũng không rút được, còn không bằng chọn một thanh ở đây.]

[Cơ hội để ta hoàn thành nhiệm vụ cũng đến rồi! Sao hắn không thể thông minh một chút?]

Ngu Tinh Vũ hận không thể tự mình điều khiển Thẩm Chước đi chọn kiếm, linh cơ vừa động, lập tức đi đến bên cạnh Thẩm Chước, nắm lấy cổ tay của hắn.

Mà dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Chước, mạnh mẽ ấn tay Thẩm Chước lên chuôi kiếm gần hắn nhất.

Không khí như đông cứng lại, xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Ngay cả hệ thống cũng bị sốc.

Nửa ngày mới thốt ra một câu: "Chim sẻ mổ mông trâu, quả thật lợi hại!"

Tên phản diện không muốn chọn kiếm, lại bị ký chủ mạnh mẽ ấn tay để chọn, chưa từng thấy ký chủ nào lợi hại như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro