Chương 32: Lại Thêm Kịch Cho Nàng Nữa Rồi!
Không khí có phần ngưng trệ, chỉ có Ngu Nguyệt Phất lập tức vui vẻ.
Cũng nắm bắt thời cơ vội vàng tiến lên giải thích với Ngu Tinh Vũ.
"Tiểu sư muội, sư tôn và cha chỉ là thấy ta đứt kiếm nên mới đưa ta đến kiếm trủng, cũng gọi cả tiểu sư muội và nhị sư huynh đến, không phải thiên vị ta, tiểu sư muội đừng hiểu lầm cha và sư tôn."
Ngu Trưng thấy nữ nhi ruột của mình một mặt nịnh nọt giải thích, cuối cùng cũng không nhịn được mà quát mắng: "Ngươi lại đang làm trò gì ở đây nữa! Với tính tình này mà còn chọn kiếm, ta xem kiếm linh nào lại đi mù quáng chọn ngươi!"
Ngu Tinh Vũ nghe vậy càng không vui: "Nhỡ may tất cả kiếm linh đều mù thì sao?"
Ngu Trưng: "..." Nghịch nữ, ngươi là muốn làm cha ngươi tức chết sao!
Phong Trần Kiếm Tôn thấy Ngu Trưng bị tức giận không nhẹ, bản thân lại hết sức vô lý mà nguôi giận.
Để ngăn Ngu Tinh Vũ lại nói thêm những lời làm người ta tức chết, nghiêm mặt nói: "Kiếm linh có mù hay không vi sư không biết, vi sư chỉ biết lần này vào kiếm trủng, nếu ngươi không mang được một thanh kiếm ra, vi sư sẽ phạt ngươi nhốt cửa chép quy tắc tông môn ba tháng."
Ngu Tinh Vũ: "..."
[Nam chính, ngươi chắc là có bệnh rồi đấy! Xin ngươi hãy quản lý nữ chính được không? Đừng có suốt ngày quản ta làm gì! Bỏ mặc ta được không? Để ta tự sinh tự diệt được không?]
Phong Trần Kiếm Tôn: Không được.
Ngu Trưng cũng đè nén lửa giận, trước khi ba người vào kiếm trủng dặn dò: "Những thanh kiếm trong kiếm trủng đều có kiếm linh, nhớ kỹ không phải ngươi chọn kiếm mà là kiếm chọn ngươi."
"Mỗi kiếm linh có tính cách khác nhau, nghe được lời nói của kiếm linh không có nghĩa là nó sẽ đi theo ngươi."
"Muốn biết thanh kiếm mình ưng có chịu theo mình hay không, chỉ cần rút thử một lần là biết. Rút được kiếm tức là kiếm linh đã công nhận ngươi, rút không được tức là nó không muốn đi theo ngươi."
"Kiếm trủng không giống những nơi khác, bên trong tràn ngập kiếm ý hung hãn đáng sợ. Có đệ tử ở trong đó ngộ ra kiếm ý, tu vi tăng vọt, cũng có đệ tử bị kiếm ý mạnh mẽ bên trong làm trọng thương, tu vi bị hủy."
"Các ngươi lần này vào kiếm trủng phải lượng sức mà làm, nếu không chịu được kiếm ý bên trong thì đừng tiến sâu vào trong."
"Còn một điểm nữa là, kiếm linh mạnh mẽ khi chọn chủ thậm chí còn tạo ra ảo cảnh để thử thách. Hãy nhớ rằng, những gì nhìn thấy trong kiếm trủng không nhất định là thật."
Ngu Tinh Vũ và Thẩm Chước ngoài ý muốn mà ăn ý gật đầu nhẹ, chỉ có Ngu Nguyệt Phất nói một mình: "Con biết rồi cha, Niệm Nhi sẽ cẩn thận."
Ngu Trưng thân là Thái Thượng trưởng lão, trong tay có chìa khóa mở kiếm trủng. Cùng với tiếng động "ầm ầm", cả vạn kiếm phong đều rung chuyển, khi kiếm trủng mở ra, ba người bước vào bên trong.
Vừa bước vào kiếm trủng, Ngu Tinh Tũ lập tức cảm thấy vô số đạo kiếm ý sắc bén ập đến, quần áo trên người bị kiếm ý cắt rách để lại vài đường xẻ dài.
May mắn là chỉ có quần áo bị rách vài đường chứ không làm tổn thương đến da thịt, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy lưng lạnh lẽo, không cần suy nghĩ cũng biết là quần áo phần lưng đã bị rách.
Nhưng nàng không thể nào thay quần áo trước mặt Thẩm Chước.
Lại nhìn Thẩm Chước và Ngu Nguyệt Phất, lúc này Ngu Nguyệt Phất giống như con nai nhỏ hoảng sợ nấp sau lưng Thẩm Chước
Hoặc có thể nói là lúc nãy nàng không nhìn thấy, thực ra Thẩm Chước đã che chở nữ chính ở phía sau?
Má ơi, cái này quá ngọt ngào rồi! Nàng là thổ cẩu, cho nàng xem nhiều hơn nữa đi!
Giọng nói của Ngu Nguyệt Phất cũng vang lên vào lúc này: "Đa tạ nhị sư huynh, nếu không có sư huynh chặn kiếm khí, ta sợ là đã bị kiếm khí thương tổn rồi."
Mày của Thẩm Chước nhíu chặt, vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút khó chịu, đang định lên tiếng thì ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc váy bị kiếm khí cắt rách của Ngu Tinh Vũ.
Phần lưng bị kiếm khí cắt rách, vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng như tuyết.
Nheo mắt lại, giọng nói trầm thấp nói: "Nếu ngay cả kiếm khí ở đây mà còn không thể chịu đựng được, không bằng bây giờ rời khỏi kiếm trủng đi."
Ngu Tinh Vũ sững sờ, biết Thẩm Chước đây là đang nói nàng.
[Ta chỉ muốn nói là ánh sáng ở đây khá tối, nếu ngươi cảm thấy ta là bóng đèn chiếu sáng cho hai người thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải dùng cái cớ như vậy để đuổi ta đi chứ.]
Thẩm Chước: "..." Quả nhiên là đầu óc ngu ngốc, ngay cả tiếng người cũng không nghe hiểu.
Vừa lúc Ngu Tinh Vũ đang suy nghĩ xem có nên tự mình hành động hay không, giọng nói của hệ thống vang lên.
"Phát hiện nhiệm vụ mới của cốt truyện - Cùng nữ chính, phản diện đi sâu vào kiếm trủng tìm thấy vách đá dưới lòng đất, và trong tầm mắt của phản diện, đẩy nữ chính xuống vách đá."
"Hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500 điểm! Nhiệm vụ thất bại sẽ bị thiên lôi trừng phạt, xin ký chủ luôn duy trì hình tượng ác nữ!"
Ngu Tinh Vũ chửi thề một câu trong lòng, nàng biết rõ hệ thống chó này luôn như vậy, vậy mà còn thật sự thêm kịch cho nàng!
[Hệ thống chó, ngươi thêm kịch cho ta cũng được, bảo ta đẩy nữ chính xuống vực cũng được, tại sao ngươi nhất định phải để ta làm những chuyện này trước mặt Thẩm Chước!]
[Còn ở trong tầm mắt của hắn nữa chứ, ngươi thật sự là muốn ta chết nhanh hơn à!]
Hệ thống nghe vậy, liền có lý có lẽ giải thích: "Ký chủ, dưới vực này chính là nơi cất giữ Kiếm hàn sương."
"Nữ phụ ác độc hãm hại nữ chính không thành, ngược lại còn giúp nữ chính đạt được thần binh lợi khí, lại còn bị nam phụ yêu thích nữ chính nhìn thấy, chuyện này còn kích thích hấp dẫn hơn cả cốt truyện gốc nhiều! Nếu không thì cũng không thể cho ký chủ 500 điểm được!"
[Bây giờ ta như đang thiếu 500 điểm này sao?! Ta thiếu chính là mạng nha! A a a!]
Hệ thống: "......Ký chủ đừng khóc mà, chỉ là đẩy nữ chính xuống vực thôi, những nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết không phải đều đã làm việc này sao."
Ngu Tinh Vũ::"......" Thật là sáo rỗng, ta chẳng biết nói gì nữa.
Hệ thống: "Huống hồ, Thẩm Chước bây giờ vẫn chưa phải là đối thủ của Ngu Trưng, trong một thời gian ngắn hắn sẽ không giết được ký chủ đâu, ký chủ cứ yên tâm nha~"
Ngu Tinh Vũ không nói nên lời, dù không muốn 500 điểm này, nhưng ba đạo thiên lôi thì nàng thật sự không chịu nổi.
Lần trừng phạt giảm một nửa trước đó nàng ăn một đạo thiên lôi đã suýt chết tại chỗ, huống hồ là ba đạo.
Cho nên, dù có căng da đầu nàng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ tìm đường chết này.
Ngu Nguyệt Phất nghe được tiếng lòng, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia xảo quyệt.
Kiếp trước Kiếm hàn sương là do thiên kim thật Ngu Tinh Vũ vào trong kiếm trủng tìm thấy rồi rút ra, may mắn là kiếp trước nàng ta đã nghe được từ miệng Ngu Tinh Vũ về vị trí cất giữ Kiếm hàn sương.
Lần này vào kiếm trủng, nàng ta vốn định một mình đi sâu vào kiếm trủng, xuống vách đá treo tìm kiếm Kiếm hàn sương.
Sau này nếu có cơ hội, nàng ta sẽ âm thầm xử lý Ngu Tinh Vũ, chẳng phải mọi chuyện đều tốt đẹp rồi hay sao.
Dù sao trước kia những đệ tử vào kiếm trủng cũng đã bị kiếm khí trọng thương, thậm chí có người tàn phế, chết.
Đến lúc đó, nàng ta chỉ cần tạo ra dáng vẻ Ngu Tinh Vũ bị kiếm khí trọng thương mà chết là được.
Nhưng không ngờ Ngu Tinh Vũ vì cái gọi là nhiệm vụ, lại muốn đẩy nàng ta xuống vách đá treo, còn muốn bị Thẩm Chước nhìn thấy.
Như vậy thì tuy nàng ta không dễ tìm cơ hội giết chết Ngu Tinh Vũ, nhưng bị Thẩm Chước nhìn thấy bộ dạng độc ác của Ngu Tinh Vũ, nàng ta lại vô cùng vui vẻ.
Đời này nếu cứ như vậy mà giết chết Ngu Tinh Vũ, quả thật là thiếu đi không ít thú vị.
Vẫn là để cho Ngu Tinh Vũ nếm trải hết những nỗi nhục nhã và đau khổ mà nàng ta đã từng chịu đựng ở kiếp trước, rồi lại phơi thây ngoài hoang dã mới hả giận.
Như vậy thì nàng ta sẽ hợp tác diễn kịch với Ngu Tinh Vũ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nàng thất vọng.
Thẩm Chước nhíu mày nhìn Ngu Tinh Vũ, nàng rốt cuộc đang nói chuyện với ai, lại là ai sai nàng làm những chuyện độc ác như vậy, còn muốn hắn nhìn thấy.
Bất kể hai người bọn họ đấu đá ra sao, Ngu Nguyệt Phất có rơi xuống vách đá treo hay không, có sống hay chết, những chuyện này đều không liên quan gì đến hắn.
Một khi không liên quan gì đến hắn, hắn có nhìn thấy hay không thì có làm sao.
Thật không thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro