Chương 26: Tranh Sủng, Lo Lắng Cho Eo Của Ký Chủ
Phong Trần Kiếm Tôn cau mày.
Cái gì gọi là không biết giữ khoảng cách... Phải chăng nàng ghét hắn gọi nàng là Tinh Nhi?
Vân Từ gọi nàng là Vũ Nhi, sao nàng không thấy phiền chán như vậy?
Hôm đó khi lần đầu tiên nghe được tiếng lòng của nàng, rõ ràng nàng còn muốn sờ tay hắn... Từ khi hắn nhận Ngu Nguyệt Phất làm đệ tử, thái độ của nàng đối với hắn đã thay đổi.
Đệ tử mà hắn yêu thích nhất chính là nàng, nàng nên hiểu rõ nhất hắn đối xử với nàng như thế nào, giờ đây chỉ vì hắn nhận thêm một đệ tử mà nàng đã ghét bỏ hắn, thật là một đứa nhỏ vô lương tâm!
Lúc này, Vân Từ Tiên Tôn cười một tiếng.
Đao tu đều là thẳng tính, Vân Từ thấy Phong Trần đổi cách gọi Ngu Tinh Vũ từ Tinh Vũ thành Tinh Nhi, tự nhiên hiểu lầm hành động của Phong Trần là "tranh sủng".
Cảm thấy Phong Trần dù sao cũng là Kiếm Tôn đệ nhất, lại ấu trĩ như vậy, mới nhịn không được bật cười.
"Ta hỏi nàng kiếm đã luyện xong chưa, ngươi buồn cười cái gì!" Phong Trần lạnh lùng nói.
Hắn ghét nhất khuôn mặt ôn nhu với mọi người của Vân Từ.
Hắn cũng biết các đệ tử trong môn phái thích so sánh dung nhan của hắn với Vân Từ.
Nói tướng mạo của hắn quá kiêu ngạo, ngược lại Vân Từ rất được các đệ tử trong môn phái yêu thích.
Cho dù vung đao chém người với vẻ mặt hung thần ác sát, các đệ tử trong môn phái cũng chỉ nhớ đến khuôn mặt ôn nhu với mọi người của Vân Từ.
Ngu Tinh Vũ bị vẻ ngoài này của Vân Từ mê hoặc, mới muốn bái Vân Từ làm sư phụ.
Còn trái ngược dễ thương nữa, thật là càng nghĩ càng tức!
Ngu Tinh Vũ dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai vị sư phụ, vội vàng trả lời câu hỏi của Phong Trần Kiếm Tôn: "Thưa sư phụ, đệ tử đã vung kiếm năm nghìn lần."
Nói xong, thấy ánh mắt của Vân Từ Tiên Tôn đang nhìn chằm chằm vào mình, lại vội vàng bổ sung: "Còn có vung đao năm nghìn lần nữa! Tổng cộng đệ tử đã vung một vạn lần!"
[Cầu xin, thương hại đứa nhỏ đáng thương này đi! Một vạn lần đấy! Lương tâm các ngươi không đau nhói sao?! Ô ô ô~]
Phong Trần Kiếm Tôn: Nếu ngươi không bái Vân Từ Tiên Tôn làm sư phụ, thì không cần phải vung một vạn lần.
Không đúng, ai cho phép nàng vung đao năm nghìn lần cơ chứ!
Cố tình lúc này, Vân Từ Tiên Tôn lại nói một câu khiến người ta tức giận: "Vi sư không bảo con vung đao năm nghìn lần, con có thể tự luyện vung đao, vi sư rất vui mừng."
"Nhưng trước khi luyện đao pháp, con phải tu luyện tâm pháp đao tu mà vi sư truyền cho con đến tầng đầu tiên, sau đó vi sư sẽ đích thân dạy con đao pháp."
Ánh mắt Ngu Tinh Vũ sáng bừng lên, Vân Từ Tiên Tôn sắp đích thân dạy nàng đao pháp, sao có thể không vui chứ.
Đang định gật đầu trả lời "Được", thì giọng nói của Phong Trần Kiếm Tôn đột nhiên vang lên: "Không được, Tinh Nhi vào đây để học kiếm pháp, không có thời gian để học tâm pháp đao tu, cũng không có thời gian để luyện đao với Vân Tiên Tôn."
Ngu Tinh Vũ: "..."
Cái gì vậy, sao nàng lại không có thời gian? Làm sao nàng có thể không học đao pháp mà nàng hằng mong ước chứ!
"Cái kia, sư phụ, đệ tử đã nói với sư phụ ngày hôm qua rồi, đệ tử muốn học cả kiếm pháp và đao pháp, đệ tử muốn song tu, cũng có thời gian để song tu với hai vị sư phụ!"
Phong Trần Kiếm Tôn: "Khụ..."
Vân Từ Tiên Tôn: "Khụ..."
Hệ thống: "..." Nghe ngươi nói kìa, chắc chắn là song tu chứ không phải tam tu? Thật lo lắng cho cái eo của ký chủ mà!
Ngu Tinh Vũ nghe thấy hai người cùng ho, vẻ mặt cũng có chút khác thường, lúc này mới nhận ra mình nóng vội nên lỡ lời.
Song tu, song tu, hóa ra không chỉ có mình nàng hay suy nghĩ lung tung!
Cũng vội vàng giải thích: "Không phải, đệ tử không có ý đó! Đệ tử thà chết cũng không dám mơ tưởng đến sư phụ của mình, đệ tử chỉ là muốn nói có thời gian cùng hai vị sư phụ luyện kiếm pháp và đao pháp!"
Phong Trần Kiếm Tôn khẽ cười, trước đó cũng không biết là tiếng lòng ai đang nói muốn khinh sư phạm thượng, muốn làm nghịch đồ đại nghịch bất đạo, giờ đây lại thà chết cũng không dám.
"Ngươi là đồ đệ của vi sư, tự nhiên phải tuân theo vi sư sắp xếp, tuy ngươi bái Vân Tiên Tôn làm sư phụ, nhưng hắn cũng chỉ có thể là nhị sư phụ của ngươi, vi sư cho phép ngươi luyện đao pháp, nhưng phải sau khi luyện kiếm pháp."
Không đợi Ngu Tinh Vũ nói chuyện, Vân Từ bên cạnh đã bật cười: "Nhị sư phụ? Bản tôn sao phải xếp thứ hai."
"Bản tôn nhớ rõ Kiếm Tôn nhận đồ đệ còn có thể nhận trước, khiến Vũ Nhi vô duyên vô cớ có thêm sư tỷ, vậy sao bản tôn không thể xếp trước Kiếm Tôn?"
Ngu Tinh Vũ ngẩn ra một chút, trong lòng nhịn không được thét chói tai.
【Vân Từ Tiên Tôn không hổ là đao tu! Cũng quá ngầu! Quan trọng là lời này còn rất có lý! Quá thích, quá thích!】
Phong Trần Kiếm Tôn:"......" Nghịch đồ! Sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức chết!
"Vân Từ, ngươi là đang khiêu khích bản tôn."
Vân Từ Tiên Tôn: "Ừm, chính là khiêu khích, nếu ngươi nhất định phải phân biệt đại sư phụ, nhị sư phụ, bản tôn là đại."
Phong Trần Kiếm Tôn: "Tìm chết! Quá Uyên!"
Ngu Tinh Vũ thót tim, Quá Uyên là bản mệnh kiếm của Phong Trần, hắn muốn động thủ với Vân Từ rồi!
Một vệt kiếm quang lóe lên, chém tới.
Sắc mặt Vân Từ vẫn như thường, tay phải nắm lấy cán đao sau lưng, một luồng đao khí khủng khiếp mang theo tiếng rít của gió thổi mạnh mẽ chém vào kiếm Quá Uyên.
"Tranh——!"
Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên chói tai, khiến Ngu Tinh Vũ đau lỗ tai, đau cả đầu.
Nàng vội vàng khuyên can: "Hai vị sư phụ bình tĩnh, đều là do đệ tử ngu ngốc, khiến hai vị sư phụ tức giận, nhưng đệ tử có cách giải quyết chuyện này!"
Nghe vậy, Phong Trần và Vân Từ tạm thời dừng tay, đồng thanh nói: "Nói."
Ngu Tinh Vũ: "...." Sao ai cũng hung dữ thế này.
"Đệ tử rất kính trọng hai vị sư phụ, hai vị sư phụ đều là đại sư phụ của đệ tử! Sau này đệ tử lại bái người khác làm sư, đệ tử sẽ coi họ là nhị sư phụ, tam sư phụ!"
Phong Trần Kiếm Tôn: "...." Nghịch đồ, thế mà còn muốn bái sư!
Vân Từ Tiên Tôn: "....." Này... Ta có nên tức giận hay không đây?
Hệ thống: "....." Ách.... Giỏi thật!"
Ngu Tinh Vũ cảm thấy, sư phụ có một vị là có thể có hai vị, là có thể có ba vị, n vị, khi nàng đi học cũng không phải chỉ có một giáo viên!
Nhưng trước mắt, nàng cần ngăn cản hai người tiếp tục đánh nhau.
"Hai vị sư phụ, đệ tử cảm thấy chuyện đao kiếm song tu thực ra rất dễ giải quyết!"
"Đệ tự sẽ học kiếm pháp vào những ngày lẻ như mùng một ba năm! Còn vào ngày chẵn như hai tư sáu đệ tử sẽ học đao pháp! Chuyện này cũng không có gì to tát, đúng không ạ?"
"Hơn nữa, hai vị sư phụ cũng không chỉ có một mình đệ tử là đệ tử, nếu mỗi ngày đều chỉ dạy một mình đệ tử, các vị sư huynh sư tỷ khác sẽ ra sao?"
"Hai vị sư phụ cần phải đối xử công bằng với mọi người, ôi không, phải nói là không thiên vị, không phân biệt đối xử! Nếu không, các vị sư huynh sư tỷ cũng sẽ bái người khác làm sư giống như đệ tử thì sao?"
Phong Trần Kiếm Tôn: "...."
Vân Từ Tiên Tôn: "....."
Sau một hồi, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Phong Trần Kiếm Tôn hiện ra vẻ thất bại.
Mặc dù đã cùng Vân Từ Tiên Tôn thu hồi bản mệnh kiếm của mình, nhưng trong mắt hắn vẫn còn đọng lại một tia tức giận.
"Ngày mai, ngươi theo vi sư luyện kiếm."
Vân Từ Tiên Tôn cũng tính toán ngày tháng, ôn tồn nói: "Vậy hôm nay Vũ Nhi theo ta về Tinh Lạc Phong, vừa hay tối nay chín vị sư huynh của con sẽ về phong, còn chuẩn bị tiệc tối để chúc mừng Vũ Nhi."
Ngu Tinh Vũ mỉm cười rạng rỡ, gật đầu như đảo tỏi: "Đệ tử theo sư phụ về phong ngay."
Nói xong, lại hành lễ với Phong Trần Kiếm Tôn nói: "Sư phụ, vậy đệ tử xin cáo lui trước, ngày mai lại đến theo sư phụ học kiếm pháp!"
[Thật xin lỗi nam chính, chính ngươi là người bảo ta ngày mai theo ngươi học kiếm, vậy nên hôm nay ta không thuộc quyền quản lý của ngươi~ Chuồn đây ~!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro