chap 7
Bước vào trong lớp, Văn Toàn thấy bọn con gái đang vội vàng đánh son phấn. Cậu ngây ngô hỏi Văn Thanh:
- Sao bọn họ có vẻ vội vàng trang điểm vậy?
Sặc... Văn Thanh ngã ngửa, bó tay với thằng bạn.
- Mày không nhớ là hôm nay trường ta giao lưu với trường Hà Nội FC à?
- Thế à?
Thanh cốc vào đầu Văn Toàn một cái, lườm cháy lông mày.
- Thiệt là... Cái đầu này chứa gì vậy hả?
- Hơ...hơ...hơ...
Văn Toàn cười xòa, xoa xoa cái trán bị đánh bởi Văn Thanh bạo lực.
- Có chứa gì đâu. Mà tại tao quên chứ bộ.
- Cái gì cũng quên?
- Ai bảo chứ?
Cậu ương bướng cãi lại bằng được, Văn Thanh lắc đầu, nhún vai.
- Vậy mày nhớ được những gì?
- À... Tao nhớ hôm nay mình sẽ ăn gì nè, uống gì nè, đi chơi ở đâu nè...
Úi trời...Văn Thanh cúi đầu, vái Văn Toàn mấy cái nói.
- Con lạy ba trong đầu ba lập trình sẵn ăn với chơi à? Học thì chẳng quan tâm ăn với uống.
- Những thứ đó rất quan trọng mà. Không chắc mình đói chết mất.
- Nói với màychắc ai cũng phải hộc máu mà chết mất.
Cái bản tính hồn nhiên như thằng điên của Văn Toàn khiến Văn Thanh bị knock out ngay lập tức.
Bỗng, con gái trong lớp hét toáng lên. Hình như ngoài cửa lớp có ai đó thì phải. Cô chủ nhiệm bước vào lên tiếng.
- Như cô đã nói. Hôm nay trường chúng ta tổ chức giao lưu với trường nam sinh Hà Nội FC. Mỗi lớp sẽ có khoảng 20 học sinh nam đến thăm và giao lưu. Lớp ta cũng không ngoại lệ.
Rồi quay ra ngoài cửa nói:
- Các em vào đi.
Một đoàn học sinh nam bước vào trong lớp. Hầu hết ai cũng đẹp zai. Tiếng hét xuyên thủng tầng ozon của bọn con gái làm mọi người không tự chủ mà bịt tai lại. Riêng Văn Toàn và Văn Thanh thì ngủ còn không thì nghe nhạc. Từng học sinh nam giới thiệu về bản thân . Văn Toàn giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy.
- Chào tôi là Lương Xuân Trường.
Cậu úp mặt xuống mong rằng anh không nhận ra mình. Ông thần xui... Ông tha cho con lần này nha... Haizzzzz... Văn Toàn thở dài thườn thượt. Chẳng biết sao mình cứ bị anh ám hoài vậy nhỉ? Đúng là tên ác ma mà. Cứ gặp anh thì y như rằng ông thần xui đến gặp mình. Không 5 thì 6 lần gặp xui xẻo trong một ngày. Cậu lim dim vờ ngủ.
- Chào mọi người. Tôi là Nguyễn Công Phượng nice to meet you.
Cái giọng này không lẫn vào đâu được... Văn Thanh lén nhìn. Là tên sáng nay? Dù có biến thành tro Thanh cũng nhận ra. Chẳng lẽ hắn chính là người thừa kế của tập đoàn điện tử PT?
Hu...hu...hu... Chết mình rồi. Nhỡ tên đó trả thù mình chuyện sáng nay thì sao? Nghĩ đến đã thấy rợn cả người, Văn Thanh giả vờ nghe nhạc, làm lơ mọi vật.
Hai nhân vật nam đã phát hiện ra mục tiêu. Có vẻ hai tên nhóc đang cố gắng trốn đây mà? Hai người cười gian, nham hiểm vô cùng.
Cả lớp cứ nháo nhào cả lên. Con gái hò hét vì vui sướng. Con trai nhắm mắt, bịt tai, cố gắng chịu đựng tiếng hét như vịt đực của mấy bà ý.
Đi đến đâu, nam sinh trường Hà Nội FC được chào đón đến đấy. Quả thật rất nhộn nhịp không khác gì một cái chợ cấp cao. Chỉ tội 2 tên nhóc chính là đang cố trốn tránh ai đó. Đúng thế! Hai nam nhân vật chính đang tiến về phía 2 tên nhóc đang ngồi, mặc cho bọn con gái có níu kéo thế nào đi chăng nữa.
Văn Toàn than trời trời không thương, kêu đất đất chẳng giúp. Không biết anh có nhận ra mình hay không nữa? Thật là khổ mà. Tại sao mình đụng phải ai thì không đụng lại đụng phải tên ác ma như anh chứ?
Cứ mỗi lần gặp hay chạm mặt anh ta thì y như rằng ông thần xui lại đến tìm mình? Ông trời ơi, tôi đã làm gì đắc tội với ông cơ chứ? Tại sao ông lại hạnh hạ tôi thế này? Chết, hình như anh đang tiến về phía mình. Sao mình lại dại dột mà cho anh ta biết địa chỉ nhà cơ chứ? Nhỡ anh cố tình đến để ám sát mình thì sao đây?
Anh ta vừa là hoàng tử vừa là đại ca của trường vừa là thủ lĩnh của hội Anh em cây khế nhưng sao anh ta cứ nhắm vào mình vậy hả trời? Mình phải làm gì đấy? Có ai cứu tôi với? Help me.
Anh cười nham hiểm, gian ơi là gian. Nhóc con, cậu định trốn tôi hả? Không dễ như thế đâu.
Đừng hòng thoát khỏi tay Lương Xuân Trường này. Tất cả là tại cậu mà thôi, đừng trách người khác. Tôi đã nghĩ ra cách để cậu phải giật mình mà hoảng hốt rồi. Tên nhóc kia, hãy chờ đó... Nụ cười của anh khiến dàn con gái đứng hình tại chỗ.
Văn Thanh đang khóc thầm, mặt nhăn nhó như *** khỉ. Tại sao? Tại sao? Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Thằng cha đó lại còn là người thừa kế tập đoàn PT nữa ư? Sao mình lại đâm đầu phải hắn cơ chứ? Sao mình lại **** hắn chứ? Đúng là ngu lâu khó đào tạo mà? Chẳng lẽ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây ư? Mình không muốn, mình không muốn. Mong rằng hắn sẽ không nhận ra mình. Hu...hu... hu... Tất cả là tại cái tính nóng nảy không chịu suy nghĩ này cả. Làm sao đây? Mình phải làm sao đây?
Công Phượng ngoài cười tươi như ánh mặt trời trong... Tên nhóc kia! Tìm được cậu rồi. Sáng nay dám **** tôi thì phải nghĩ đến hậu quả đi chứ nhỉ? Tôi đã chuẩn bị cho việc "chào mừng" cậu rồi. Hãy đợi đấy! Cậu sẽ phải quỳ xuống mà xin tôi tha thứ.
Hai chàng trai chạy đến chỗ Văn Toàn và Văn Thanh đang ngồi. Xuân trường kéo Văn Toàn đi đâu đó mất mà không nói tiếng nào. Công Phượng cũng như thế kéo Văn Thanh đi mất hút.
Mọi người trong lớp nghi ngờ về quan hệ của bốn người này. Đám con gái sinh lòng ghen ghét, đố kị với hai cậu.
Tại một nơi nào đó.
Nguyễn Tuấn Anh - hoàng tử tỏa nắng nhưng giờ thật lạnh lùng, miệng gằn từng tiếng.
- Cậu đã hành động rồi à Lương Xuân Trường
Khiến ai cũng phải giật mình, hoảng hốt.
Lớp 11A2 (dành cho quý tộc). Hà Mi - Maria đã nhìn thấy tất cả, thấy Xuaab Trường lôi Văn Toàn đi, cô ta nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu, tức giận.
- Tôi đã để yên cho cậu rồi nhưng sao cậu lại dám quyến rũ anh Xuân Trường hả? Tôi sẽ không để cậu sống yên đâu, Nguyễn Văn Toàn cậu sẽ phải hối hận vì đã chọc tức tôi.
Xuân Trường lôi cậu đến một cánh đồng hoa oải hương. Cậu nhóc phồng má, trợn mặt nói.
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?
Anh không nói gì chỉ cười nhẹ - một nụ cười thật sự khiến Văn Toàn có chút đứng hình. Cậu lắc đầu. "Mình không thể bị anh ta mê hoặc bởi nụ cười đó. Phải tìm cách trốn thoát."
Thu tất cả những hình ảnh của Văn Toàn vào tầm mắt, anh tự nhủ: "Sao cậu ta lại đáng yêu như vậy chứ? Chẳng lẽ mình đã yêu tên nhóc này?" Cậu vội vàng giật tay mình ra, chu môi ra.
- Đúng là cái đồ đáng ghét! Nếu không có chuyện gì thì tôi về được chứ.
- Không.
Anh kiệm lời vô cùng.
- Này, anh lôi tôi ra đây để đứng như tượng à?
- Ngồi xuống.
Xuân Trường kéo Văn Toàn ngồi xuống mặt cỏ. Gió thổi từng đợt, những bông hoa khẽ nghiêng mình tạo nên một khung cảnh lãng mạng vô cùng. Khuôn mặt Xuân Trường bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, Văn Toàn giật mình cơ thể không tự chủ run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt đó.
Khung cảnh vẫn vậy bình yên tuyệt đẹp. Nhưng đang có tâm hồn đầy vết thương, cần được hàn gắn. Vậy mà không ai biết được? Lặng ngắm cánh đồng hoa, biểu cảm của anh vẫn vậy, Văn Toàn chăm chú nhìn Xuân Trường cả hai đều im lặng...
Văn Thanh bị Công Phượng lôi đến khu vườn đằng sau trường. Thanh cố gắng vũng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay rắn chắc đó. Văn Thanh bất lực, mặc kệ hắn lôi đi. Công Phượng ngồi xuống ngọn cỏ xanh mơn mởn. Chẳng ai nói với ai câu nào. Cảnh vật vẫn thế, khung cảnh vẫn vậy. Văn Thanh phá tan bầu không khí này trước tiên.
- Anh muốn nói gì với tôi?
- Theo cậu, tôi đang muốn gì?
- Sao tôi biết được cơ chứ?
- Tôi đang nghĩ cách "chào mừng" cậu một cách đầy ấn tượng.
Văn Thanh nổi da gà, ớn lạnh, lắp bắp.
- Anh định làm gì?
- Như tôi đã nói.
Văn Thanh thấy nguy hiểm liền van xin.
- Đừng xin anh đừng "chào mừng" tôi. Anh muốn tôi làm gì cũng được.
- Làm gì cũng được à?
Thanh có chút chột dạ nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi.
- Ừ.
- Được. Vậy cậu hãy làm osin của tôi trong vòng 3 tháng.
- Tôi... tôi... tôi...
- Nếu cậu không đồng ý thì...
Phượng cố tình kéo dài tiếng, Thanh vội vã trả lời.
- Tôi đồng ý, tôi đồng ý mà.
- Địa chỉ nhà tôi.
Phượng đưa cho Thanh một tờ giấy nhỏ.
- Mai bắt đầu luôn. Lúc đi học về hãy đến nhà tôi ngay lập tức.
Thanh gật đầu lia lịa. Sau đó, Công Phượng đứng dậy bỏ đi. Còn Văn Thanh đang khóc than và nghĩ tới những ngày tiếp theo...
( Thôi thì cái kiếp thê nô thì ráng chịu đi anh ạ ahihi)
Một ngày xui xẻo, đúng không?
Về đến lớp Văn thanh như người mất hồn. Thanh lo lắng nhìn Công Phượng đang nói chuyện với vài đứa con gái khác. Không biết hắn sẽ làm gì mình nữa đây? Đúng là đồ độc ác. Ta sẽ trả thù.
Quay lại chỗ Văn Toàn cậu vẫn thế, Xuân Trường vẫn vậy. Chẳng nói thêm điều gì mọi vật cũng như thấu hiểu được hết tất cả nên cũng lặng im. Ở đây khiến cho con người ta cảm thấy yên bình, thanh thản đến nhường nào.
Những kí ức đẹp về cha ùa về khiến tim cậu bị bóp chặt. Văn Toàn không thể nào quên được cơn ác mộng đã xảy đến với ba cậu.
" Có phải ba đang dõi theo con đúng không? Tại con nên ba mới chết, ba có hận con không? Con có nên quên đi cơn ác mộng của ngày hôm đó hay không? Con nên làm gì đây? Ba hãy nói cho con biết với."
Nước mắt đầy ứ lại, rồi chảy từng giọt từng giọt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay Văn Toàn . Giờ gió có thể hiểu được lòng cậu hay không?
Văn Toàn giống một con chim nhỏ bé, yếu ớt cần được bảo vệ, chở che.
Bỗng một bàn tay to khỏe lau đi những giọt nước mắt đang rơi.
Là Xuân Trường ánh mắt dịu dàng nhìn Văn Toàn, cử chỉ nhẹ nhàng. Cậu nhìn chằm chằm anh. ''Tại sao anh ta lại có những cử chỉ như vậy?" Một cảm giác cậu chưa từng gặp trào dâng trong lòng. Văn Toàn mỉm cười, nhìn vào đôi mắt hút hồn đó, miệng mấp máy.
- Cảm...ơn...anh...
Xuân Trường không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về một phía xa xăm nào. Hình như cậu có chút thất vọng khi anh không trả lời. Cúi đầu xuống, bàn tay cậu nghịch từng bông hoa. Dường như có một ma lực nào đó khiến cậu phải chú ý đến Xuân Trường, một sức hút thần kì.
Đôi mắt đó tuy lạnh nhưng lại ẩn dấu một nỗi buồn vô hạn. ( lạnh nhưng mà lại híp híp híp 😂😂😂 bởi vậy sao thấy được ).
Dù không thể thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được. Vì đó là gì mà cậu đã từng trải qua. "Tại sao khi đến đây anh ta lại có vẻ buồn khổ đến thế? Hình như anh cũng có một quá khứ đầy đau thương giống mình vậy. Nơi này có thể là một nơi rất quan trọng đối với anh ta. Mình đã từng nghĩ anh là một công tử con nhà giàu, ăn chơi, hạnh phúc vô cùng nhưng nay nghĩ lại thì anh ta thật giống mình lúc trước. Anh ta đang chịu một vết thương rất lớn thì phải."
Văn Toàn đồng cảm, ánh mắt cũng chất chứa nỗi buồn, cậu lên tiếng.
- Nếu anh cảm thấy buồn thì có thể chia sẻ với tôi. Đừng giả vờ như không sao hết. Đây là nơi quan trọng đối với anh đúng không?
Xuân Trường sững người, mặt tối sầm lại, khuôn mặt không chút cảm xúc, miệng cười lạnh.
- Tôi chẳng sao cả. Với lại, nơi này không quen thuộc đối với tôi.
"Anh ta đang lảng tránh câu hỏi của mình" Văn Toàn vẫn kiên định đến cùng.
- Đừng tưởng tôi không biết. Anh nghĩ cứ giả vờ lạnh lùng thì sẽ che dấu được cảm xúc thật của mình hay sao?
- Cậu thì biết gì chứ?
Hắn gào lên như một con thú bị chọc giận Văn Toàn không chút bận tâm, vẫn nói hết những gì mình nghĩ.
- Sao lại không biết? Anh đừng nghĩ chỉ có mình anh là đau khổ, buồn bã, tổn thương. Tôi biết cảm xúc lúc này của anh là gì vì... tôi đã từng trải qua.
Giọng cậu nghẹn lại, cảm giác đau đớn lại quay về, tim Văn Toàn đau nhói từng hồi. Xuân Trường quay sang nhìn cậu vẻ mặt này, ánh mắt này không có sự dối trá. "Mình đã nghĩ cậu ta có một gia đình êm ấm nhưng sao cậu ta lại mang vẻ mặt đau khổ đến thế? Sao tim mình lại nhói đau?"
- Cậu đã từng trải qua?
- Đúng. Lúc đó tôi cũng giống như anh bây giờ và có một thời gian tôi còn bị trầm cảm.
- Chẳng lẽ gia đình cậu không êm ấm?
- Không đã rất hạnh phúc, êm ấm nhưng chính ngày định mệnh đó, chính cơn ác mộng đó đã cướp đi ba tôi.
Nói đến đó, Văn Toàn không kìm được cảm xúc mà khóc ra thành tiếng. Sự đau khổ như hòa lẫn vào dòng nước mắt tuôn lã chã.
- Tại tôi... Tất cả là tại tôi. Hu... hu... hu... Ba ơi, con nhớ ba. Con xin lỗi, xin lỗi ba.
Xuân Trường ôm chầm lấy Văn Toàn vỗ về. Cậu không khác gì một cốc thủy tinh dễ vỡ cần được bảo vệ, chăm sóc. Anh không ngờ cậu cũng đáng thương không kém gì mình. Có phải đây là số mệnh, là nhân duyên đã định sẵn?
Hình như ông trời đang muốn hai con người này đến với nhau, vượt qua qua quá khứ. Chỉ còn tiếng khóc thút thít nhỏ dần nhỏ dần rồi im hắn. Xuân Trường nhìn Văn Toàn thì thấy cậu đã ngủ từ lúc nào. Bàn tay nhẹ lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má.
Anh tự hứa với lòng nhất định nhất định sẽ bảo vệ Văn Toàn không để cậu chịu thêm tổn thương nào nữa. Hai tâm hồn dần dần gần nhau hơn, hiểu nhau hơn nhưng chẳng biết có đến với nhau hay không?
Trời xế chiều. Văn Toàn vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của Xuân Trường. Anh nhẹ nhàng, bế cậu lên chiếc xe yêu quý. Xe lăn bánh... rồi biến mất hút...
Về phần Văn Thanh sau khi đã xin phép về sớm mà quên không để ý Văn Toàn đang ở đâu, làm gì.
Trong thời gian ở trong lớp, Văn Thanh cứ bị Công Phượng trêu chọc khiến Thanh cực kì tức giận nên không muốn ở lại nữa.
Công Phượng cười gian nanh, miệng huýt sáo, nhảy lên xe riêng, đi đâu không biết.
Cuộc giao lưu kết thúc. Mọi người nhanh chóng giải tán hết. Tuấn Anh tìm Văn Toàn đã lâu nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu trong trường cả.
Tuấn Anh mỉm cười thật hiền, còn loáng thoáng nói nhỏ như chỉ để mình nghe thấy.
- Xuân Trường, cậu đã đưa Văn Toàn đi đâu? Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Vì Văn Toàn vẫn chưa yêu cậu...
( Em cảm thấy anh nguy hiểm quá đi ạ đừng làm em sợ nha :(( )
Rồi quay lưng bỏ đi. Bóng dáng Anh mất hút dần trong hành lang.
Tỉnh dậy. Văn Toàn nhận ra mình đang ở nhà Xuân Trường và không có vẻ ngạc nhiên chút nào. Chắc chắn cậu đã ngủ quên rất lâu rồi.
"Chết, mẹ chắc đang lo lắng cho mình lắm đây. Làm sao đây?"
Nhảy phóc xuống giường, cậu chạy xuống nhà. Nhấc chiếc thoại bàn, bấm số nhà mình. Tút...tút...tút...Cạch...
- A lô - Giọng nói trầm ấm ngọt ngào này là của mẹ mình
- Mẹ con xin lỗi vì đã đến nhà bạn mà không báo trước.
- Văn Toàn, con có biết mẹ lo cho con lắm không hả?
- Vâng. Con xin lỗi.
- Nếu con không sao thì tốt rồi. Con ăn tối chưa? Chừng nào con về?
- Dạ. Khoảng 1 hoặc 2 tiếng nữa ạ. Mẹ đừng lo.
- Ừ.
- Con cúp máy đây. Con chào mẹ.
- Chào con.
Văn Toàn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không báo cho mẹ chắc bà ấy sẽ rất lo và sẽ đi tìm cậu khắp mọi nơi mất.
Cộp...cộp...cộp... Tiếng bước chân từ từ vang gần hơn, cậu giật nảy mình. "Chẳng lẽ có ma?"
( ma thì làm sao có tiếng cộp cộp được anh ơi :)) )
Càng ngày càng gần, Văn Toàn ngày càng thụt lùi về phía sau. Cậu toan bỏ chạy nhưng một bàn tay ấm áp, to khỏe kéo cậu lại và ôm trọn người Văn Toàn.
Một hơi thở nam tính phả vào cổ khiến cậu nóng mặt, có muốn thoát ra cũng không được.
- Nhóc con. Sao cậu lại chạy hả?
"Là anh ta. Thế mà làm hết hồn." Văn Toàn ấp úng đáp.
- Tại...tôi...tưởng...có...ma...chứ...bộ.
Xuân Trường nhếch mép cười gian, mắt lóe sáng một giây.
- Cậu làm chuyện gì mờ ám hay sao mà cứ lắp bắp vậy hả?
Cậu ngượng vô cùng, cái ôm khiến Văn Toàn ngạt thờ, đau tim mà chết mất. Bỏ bao công sức, cuối cùng cậu cũng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Cậu liền xù lông cãi lại ngay lập tức.
- Ai làm chuyện mờ ám chứ? Đừng có vu oan cho người vô tội nha.
- Thế sao lúc nãy cậu trả lời ấp a ấp úng thế?
"Sao anh ta cứ cạnh khóe mình vậy nhỉ? Mình có làm gì sai đâu cớ chứ? Đúng là ác duyên. Đồ chết bầm. Ta sẽ trả thù cho xem." Văn Toàn lầm bà lầm bầm chẳng thèm trả lời Xuân Trường. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của ai đó làm cậu giật nảy mình, lắp bắp nói.
- Sao...anh...sao...vậy...?
- Cảm ơn không sao.
Văn Toàn cúi gắm mặt xuống không dám nhìn Xuân Trường . "Mình chưa muốn chết sớm."
1, 2, 3... Let's go. Cậu chạy vèo ra khu vườn hoa nhà anh. Xuân Trường trố mắt nhìn, há hốc mồm. "Tộc độ siêu phàm. Không khác gì con ngựa."
Xỏ tay vào túi quần, anh thong thả đi theo sau.
Hương thơm thoang thoảng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Văn Toàn chạy khắp khu vườn, cười vui vẻ, khuôn mặt không còn u ám như lúc trước. Tại sao khi đến đây mình lại cảm thấy thoải mái đến thế? Mình cũng muốn có một vườn hoa như vầy. Gió khẽ thổi, mái tóc cậu bay bay nhè nhẹ trong gió.
Nhìn Văn Toàn lúc này thật đẹp. Dường như cậu đã hòa vào hương sắc của hoa. Tất cả thành một vẻ đẹp hiếm có khiến ai cũng bị hút hồn. Một kí ức lại hiện về trong tâm trí. Đầu đau như búa bổ, Văn Toàn ôm đầu, khẽ kêu lên. Xuân Trường liền dìu cậu đứng dậy, đi vào trong nhà. Vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn.
Khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng hét lớn, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. "Chuyện gì đã làm em đau đớn đến thế? Xin lỗi vì đã không giúp gì cho em" Xuân Trường không ngừng trách mình.
Văn Toàn không còn cảm thấy gì nữa, ngất đi. Anh bế cậu lên phòng rồi bấm số gọi bác sĩ sau đó nói dối với mẹ Toàn là cậu bận học nên sẽ ngủ ở đây tối nay.
Bác sĩ nói cậu bị shock tâm lí khi nhớ lại một số chuyện có vẻ rất đau lòng.
Xuân Trường ngồi đó, chăm chú nhìn cậu bé, đôi khi lau những giọt mồ hôi lăn trên má giúp Văn Toàn. Đã 3 tiếng trôi qua nhưng cậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Xuân Trường đau khổ vô cùng. "Tên nhóc kia, em hãy tỉnh lại cho tôi. Đừng để tôi phải lo lắng."
Suốt đêm, anh không chợp mắt, chờ Văn Toàn dậy.
--+++++++++++++-- hết rồi nè hihi cảm ơn các bạn đã ủng hộ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro