Chap 6
Sao lâu thế? Một chàng trai cao 1m80, khuôn mặt siêu baby, nở một nụ cười như ánh mặt trời khiến con gái đứng hình ngay tại chỗ. Anh nhếch mép cười "Vẫn còn trình độ sát gái cơ à?"
- Lâu rồi mới thấy mày đó, Phượng
- Me too.
- Bỏ tiếng anh tiếng tàu đi. Mày lủi đi đâu mà giờ mới thấy mặt hả?
- Đi đâu cái gì chứ? Ông già nhà tao ép tao học ngành điện tử mấy tháng nay để chuẩn bị giao cái tập đoàn cho tao quản lí.
- Phư...phư... Tội nghiệp anh bạn quá!
Hắn bật cười ha hả. Công phượng đập bốp vào người Trường một cái, bực mình gắt.
- Tội nghiệp cái đầu mày ấy! Không nghĩ cách giúp tao thì thôi. Còn ngồi đấy mà nói xỏ.
- Bớt giận. Tao không giúp mày được đâu. Mày tưởng là ông già tao không làm vậy chắc. Từ khi bà ta đi...
Ánh mắt ẩn giấu một nỗi buồn mà không ai có thể thấy được. Khuôn mặt càng lạnh lùng hơn khiến ai cũng phải giật mình, tránh xa. Công Phượng thấy thằng bạn như vậy , lảng sang chủ đề khác phá tan bầu không khí âm u này.
- Nghe nói, mày và thằng Tuấn Anh đang tranh nhau tán một nhóc ở trường Hoàng Anh Gia Lai à?
- Tán cái đầu mày. Đó là cạnh tranh công bằng hiểu chưa?
- Hey! Có phải mày yêu rồi không?
- Yêu này...
Anh đập cái "bốp" vào người Phượng khiến cậu nhóc bật dậy, suýt xoa.
- Thằng này... Không đúng thì trả lời. Làm gì mà nặng tay thế?
- Vậy là còn nhẹ đấy. Muốn ăn thêm không?
Xuân Trường hăm dọa, giơ tay định đập cho Phượng phát nữa thì Phượng đanh mặt.
Thì Trường liền vờ như chưa có gì lảng qua chuyện khác
- Mày vẫn như vậy. Chẳng có chút nào thay đổi.
- Thế mới là Nguyễn Công Phượng
Phượng vênh mặt lên, tự sướng khiến anh ôm bụng mà cười lăn lóc. Cả hai đêu cảm thấy vui vẻ, nỗi buồn được trút đi phần nào. Dù gì cũng là anh em tốt với nhau mà. Quán bar ngày càng đông người hơn, nhất là con gái. Có 2 anh chàng siêu hotboy thế này không vào thì phí lắm.
Tại nhà, Văn Thanh đã chia tay về nhà, cậu đang xem hài, cười chảy cả nước mắt. Mẹ Văn Toàn nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy cũng thấy hạnh phúc, yên tâm phần nào.
Dọn dẹp xong nhà bếp, bà pha một cốc nước cam, mang cho Văn Toàn. Cậu uống một cách ngon lành, miệng cười đến sái quai hàm luôn. Chợt Văn Toàn ngồi vào lòng, ôm lấy mẹ, nhẹ giọng.
- Mẹ à, con hạnh phúc lắm.
- Ừ. Mẹ cũng thế con trai yêu.
- Mẹ đừng rời xa con thêm lần nào nữa nhé.
- Ừ.
- Mẹ hứa đi.
- Được rồi. Mẹ hứa.
Văn Toàn che miệng ngáp nhỏ, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Nhìn mẹ chăm chú để khẳng định đây là sự thật, cậu nhắm mắt lại ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ, cãi miệng xinh xinh còn mấp máy, nói nhỏ: "Ba cũng hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ và con như vầy đúng không?"
Mẹ Văn Toàn mỉm cười, vuốt nhè nhẹ mái tóc cậu, ngọt ngào: "Tất nhiên rồi. Ngủ ngoan, con trai" Bà đỡ Văn Toàn vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho cậu rồi nằm bên cạnh...
Một ngày hạnh phúc!
Ngày hôm sau.
Cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Văn Toàn tỉnh dậy. Hôm qua, cậu đã mơ một giấc mơ thật đẹp, Toàn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Đã lâu rồi, cậu không ăn sáng. Giờ nhớ lại thì thấy thật ngốc. Tình yêu gia đình đã cho cậu sức mạnh chăng? Bữa sáng hoàn tất. Mẹ Toàn cũng đã dậy, Văn Toàn mời mẹ vào bàn rồi cả hai người cùng thưởng thức bữa ăn. Đã 6h30, Văn Toàn khoác cặp sách, chạy khỏi nhà còn nói vọng lại.
- Con đi học đây, mẹ.
- Đi cẩn thận, con trai.
Bà âu yếm, mỉm cười.
Nhảy nhót trên con đường tới trường, cậu ngân nga hát bàt. Giai điệu ngọt ngào, du dương khiến mọi người ngoái lại nhìn. Giọng hát truyền cảm, ấm áp.
Oneuleun waeji himdeulgo jichyeo
Begaereul kkeuleoaneun chae honja bangane nama
Jeonhwagil manjijaggeorineun nauimaeumi
Waeji oneulttara oeroun geo jyo
Gabjagi ulrin jeonhwae nolra
Bab meogeossneunji geogjeonghaneun eomma ogsoriga
Gwichanhge deulryeossdeon geu mali oneuleun dareungeol
Ijgo isseossdeon yagsogdeuli tteoolrayo
Maeumi yeppeun sarami doelgeyo
Nameul meonjeo saenggaghaneun saram doelgeyo
Eommaui sarangui baraemdeuleul jikkyeogalgeyo
Nawa kkumeul hamkke nanudeon nae meoril bisgyeojudeon eommaga saenggagna
Ttaeron jalmosdoen santaegdeul ro apahaessjiman
Amu maleoboi dwieseo jikkyeobwa jusyeossjyo
Seotulgo eorin aijiman ijen al geos gatayo
Eommaui joyonghan gidoui uimireul
Maeumi yeppeun sarami doelgeyo oh
Nameul meonjeo saenggaghaneun saram doelgeyo
Eommaui sarangui baraemdeuleul jikkyeogalgeyo
Nawa kkumeulhamkke nanudeon nae meoril bisgyeojudeon eommaga saenggag na
Eotteoghajyo ajig jageun nae mami
Eommaui sogeul noheumyeon honja jal hal su isseulji
ajig bujoghan geos gata nan duryeoun geolyo
Jihyeroun eommaui ttal doegeyo (naege yonggireul jwoyo)
Eodil gado jarangseureoun ttali doegeyo (You've been there for me)
Eommaui sarangui baraemdeuleul jikkyeogalgeyo
Haneo bsi boyeojun sarangmankkeum tteoseuhan mameul gajilgeyo
Sujubeo saju pyohyeon moshaessjyo
Eomma jeongmalro saranghaeyo
Vừa đến trường, Văn Toàn đã thấy Văn Thanh đang cãi nhau với một chàng trai nào đó. Có vẻ thằng bạn thân đang rất tức giận. Văn Thanh đi gần tới chỗ Thanh đang đứng, loáng thoáng nghe.
- Anh bị điên à? Đi đứng như vậy hả?
- Cậu nói gì hả?
Chàng trai đó chính là thiếu gia Nguyễn Công Phượng. Chuyện là như thế này: Văn Thanh đang đạp xe trên đường, không chú ý đến chiếc xe đi với tốc độ cao về phía mình nên đã cố gắng đạp thật nhanh. Công Phượng đang nghe điện thoại thì giật mình thấy một chiếc xe đạp sắp "hôn" chiếc xe yêu quý của mình.
Dù đã cố phanh lại thật nhanh nhưng hai xe vẫn cứ "hôn" nhau. Văn Thanh và Công Phượng đều tức giận càng cãi càng hăng.
Ai cũng cho là mình đúng. Không kém cạnh gì, Phượng gào lên.
- Cậu đã sai lại còn thích cãi hả?
- Ai sai hả? Anh họ Đổ tên Thừa à?
- Xin lỗi. Nhưng tôi thấy cậu hợp với cái tên đó hơn tôi.
- Anh... Đồ đáng ghét...
- Tôi đáng ghét từ bé không cần cậu phải nói.
- Anh...
- Anh sao? Tôi biết là mình đẹp trai không cần cô phải khen.
- Đúng thật là....
Nói hết lí lẽ với Công Phượng, Văn Thanh hậm hực dắt xe vào trong trường không thèm ngoái đầu nhìn lại. Còn Công Phượng thì cười gian ơi là gian ý. "Tên nhóc này cũng dễ thương đó chứ"
Còn tiện mắt nhìn vào bảng tên của Thanh với nở nụ cười nửa miệng.
- Nguyễn Văn Thanh à thú vị thật.
Về phần Văn Toàn nghe được một nửa cuộc cãi nhau, cậu bỏ vào trường. Tuấn Anh đứng trước mặt cậu khiến Văn Toàn giật mình, vuốt ngực than.
- Anh định ám sát em đấy à? Sợ chết đi được.
- Không phải. Anh đâu có muốn em chết. Em chết thì anh buồn lắm à.
Tuấn anh nháy mắt, mỉm cười như một vị thiên sứ chỉ thiếu mỗi đôi cánh màu trắng. Bàn tay to, ấm áp của
Tuấn anh nắm lấy tay cậu, lôi đến vườn hoa rực rờ màu sắc sau trường.
Cả hai ngồi xuống bãi cỏ xanh mơn mởn, cơn gió nhẹ tạt vào mặt. Văn Toàn cảm thấy như mình đang bay, hòa cùng những cơn gió. Cậu chạy nhảy khắp khu vườn nhắm mắt cảm nhận mọi thứ.
Giờ đây, Văn Toàn thập phần đáng yêu, dường như cậu không còn biết đến sự có mặt của Tuấn Anh. Hắn ta mỉm cười, lặng nhìn ngắm Toàn
Reng... Chuông báo vào lớp vang lên từng hồi. Văn Toàn hoảng hốt, cầm cặp sách, chào tạm biệt Tuấn Anh và chạy về lớp. Nụ cười ấm áp của Tuấn Anh khiến mọi vật như ngừng lại. Hắn ta thì thầm:
- Văn Toàn khoảng cách ngày càng gần rồi.
Round 1 over.
Tuấn Anh 1 - Xuân Trường 0
Round 2 start
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro