Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

------------------------------------------ Hú Hú chap mới tới rồi đây

Tại một ngôi biệt thự.

Trong căn phòng rộng nhất, có một chàng trai đang ngồi vắt chân, khuôn mắt tỏ vẻ thích thú. Đó chính là Xuân Trường. Sau khi nói chuyện với cậu, anh cảm thấy mọi muộn phiền, mệt nhọc,... đều biến mất.

Dường như trêu chọc Văn Toàn đã trở thành thói quen của anh. Xuân Trường nhắm mắt, tựa người vào ghế, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của cậu, bất giác mỉm cười khiến gia nhân trong nhà không khỏi ngạc nhiên. Một người lạnh lùng như chàng ta sao hôm nay lại cười vui vẻ đến thế. Nhìn Xuân Trường không khác gì một vị thiên sứ.

Mọi người chăm chú nhìn cậu, không khỏi đỏ mặt thêm chút bối rối. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Xuân Trường khiến anh cũng phải ngạc nhiên: "Nhóc con, em là của tôi."

Lúc đầu anh chỉ muốn tìm thú vui mới thôi. Sao bây giờ lại có suy nghĩ đó? Văn Toàn là gì trong cuộc đời anh?... Mọi thắc mắc hiện lên.

Ngắt quãng dòng suy nghĩ, anh lao nhanh ra khỏi nhà, phóng thiệt nhanh chiếc Limo màu bạc. Anh muốn gặp cậu ngay bây giờ... Cảm giác giờ đây của hắn là gì? Xuân Trường muốn tìm câu trả lời cho mình
12h đêm.
Đang say giấc nồng, bỗng tiếng xe máy Brừm...Brừm...Brừm... nghe rất quen thuộc. Văn Toàn tỉnh dậy, hai tay dụi dụi mắt, trong lòng bực tức vì có kẻ phá giấc ngủ của mình. Tiếng xe ngày càng to hơn.

Nhất định cậu sẽ băm chết tên phá đám đó. Hậm hực, bực tức, cậu lao nhanh xuống dưới nhà, mở cửa, không nhìn mặt người đó là ai, quát thẳng vào mặt.
- Này. Tên điên kia. Đêm không ngủ được nên đi phá người khác à?

Anh - Xuân Trường bịt tai lại, nhếch mép cười lạnh. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng Văn Toàn vẫn cảm thấy ớn lạnh, rợn tóc gáy.
- Nhóc con, cậu biết mình đang **** ai không?
"Giọng nói... giọng nói này...giọng nói này...là của tên đó. Trời ơi! Sao lúc nào hắn cũng phá mình vậy hả?" Văn Toàn khóc thầm, ngoài thì lắp bắp như gà mắc tóc.
- Sao...sao...anh...anh...lại...ở...đây?
- Tôi có làm gì đâu mà cậu lại cứ lắp ba lắp bắp vậy hả?
Khuôn mặt của Văn Toàn khiến anh phải nén cười, châm chọc.
- Tại...tại...tại...anh...
- Nói nhanh đi xem nào, ấp a ấp úng.
- TẠI ANH ĐÁNG SỢ.
Tiếng hét của Văn Toàn làm anh  có chút giật mình và bật cười lớn.
- Phư...phư...phư... Nhóc con, cậu sợ tôi? Phư...phư...phư...cậu có tài khác người thật đấy.
Mặt đỏ như gấc không phải vì xấu hổ mà vì tức giận. Sao anh cứ phải châm chọc cậu nhỉ? Thật là bực mình. Văn Toàn đốp chát lại.
- Tên điên kia! Tôi không muốn dây dưa gì với anh hết, đồ đáng ghét.
Quay lưng lại, bước vào trong, đóng cửa cái "Rầm", hầm hầm bước vào nhà. Anh cười gian, dương dương tự đắc.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều, nhóc con.
Văn Toàn còn loáng thoáng nghe thấy nhưng không thèm để ý, dậm chân đi vào, lên phòng ngủ đánh một giấc.
Trước nhà, anh hút một đuối thuốc, nhả một hơi, mỉm cười.
- Chắc chắn sẽ gặp lại.

Ngày hôm sau - 6h30.
Cậu trở mình, mắt cứ díu lại không chịu mở, chùm chăn ngủ tiếp, không muốn dậy. Chuông điện thoại reo... Cậu vẫn không chịu nhúc nhích. Lần 2...Lần 3...Lần 4..... Lần 10... Văn Toàn đành bật dậy, cầm máy nghe.
- Ai vậy hả? Sáng đã làm phiền.
- DẬY NGAY, 6h45 mà không đến trường à?
Văn Toàn hoảng hốt, nhảy khỏi giường, bay vào trong phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Và thế là cậu dắt xe, vội vội vàng phi ngay đến trường. Chẳng may, cậu lại đâm phải một chiếc BWM. Chiếc xe đạp méo mó, hỏng, không đi được nữa. Một giọng nói ấm áp vang lên.
- Bạn có sao không? Để mình đỡ bạn dậy.
Một anh chàng cao khoảng 1m85, mỉm cười, hàng lông mày rậm và khẽ nhếch lên hơi ngỗ ngược, cong cong như vầng trăng khuyết trong đêm. Nước da hồng hào, nụ cười tươi roi rói, khuôn mặt quá hoàn hảo, dáng người cao, bờ vai rộng, rắn rỏi, đặc biệt là cái khuyên kim cương sáng lấp lánh bên tai trái như tô đậm thêm vầng hào quang chói lóa ấy.

Đưa tay ra trước mặt Văn Toàn, cậu đỏ mặt, ngại ngùng cầm lấy tay anh ta, được kéo đứng dậy. Chân và tay của cậu có những vết xước vì ma sát với mặt đường.
- Cảm ơn. Tôi không sao.

Anh ta cười rạng rỡ như mặt trời ban ngày. Mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, công suất của những nơron thần kinh bị ngưng trệ, nửa tỉnh nửa mê. Nhìn vào đồng hồ, kim dài chỉ số 7, kim ngắn chỉ số 2: 7h5p'.

Cậu hốt hoảng, cuống cuồng cả lên.
- Trời ơi! Muộn học rồi, làm sao đây?
Anh ta mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Văn Toàn.
- Nếu không phiền thì bạn lên xe, mình sẽ chở bạn đến trường. Bạn học ở trường nào ?
Nó không suy nghĩ nhiều, nói luôn.
- Vậy cho mình đi nhờ nha. Mình học ở trường THPT Hoàng Anh Gia Lai.
Chui vào trong xe, anh ta cười, lên xe,... Xe từ từ lăn bánh...phóng vút đi.
Đến trường, Văn Toàn xuống xe, nói cảm ơn rồi nhanh chóng tìm cách vào trường. Cậu trèo tường ở gần nhà vệ sinh nam và chạy lên lớp.

Và tất nhiên, cậu đã bị phạt viết bản kiểm điểm. Còn anh chàng kia mỉm cười thú vị.
- Cô trai đó rất dễ thương.
Cánh cổng trường THPT Hoàng Anh Gia Lai mở, xe phóng vào lán xe để ô tô của trường. Xuống xe, anh ta bước lên phòng hiệu trưởng...

*Nhân vật mới.
Hắn - Nguyễn Tuấn Anh (17t): là người thừa kế tập đoàn điện tử AnhHuy. Một hotboy ấm áp, tốt bụng, điềm tĩnh, tốt về mọi mặt. Một siêu mẫu, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng của AH entertainment được bao người hâm mộ. Từng là học sinh của trường nam sinh Hà Nội FC nhưng lại chuyển về học ở trường THPT Hoàng Anh Gia Lai. IQ = 280.

Cậu ỉu xìu, nghĩ cách "xử đẹp" anh. Chỉ tại anh mà hôm nay Văn Toàn đi học muộn, lại còn bị phạt nữa chứ. Ông thần xui hình như đang bám lấy cậu... Đã bắt đầu học nhưng Văn Toàn không thể cho một chữ nào vào đầu cả. Tâm trạng như thế này thì còn học được gì cơ chứ. Cậu lẩm bẩm, **** thầm. Văn Toàn lấy I-pop trong cặp ra, nhắm mắt, ngả lưng vào ghế, ngân nga hát chẳng quan tâm đến việc khác.

Giờ nghỉ trưa đến. Văn Toàn để ý hình như hôm nay có chuyện gì đó mà khiến trường rầm rộ cả lên. Tiếng bàn tán xôn xao của các nữ sinh cứ từ từ lọt vào tai cậu.
- Hình như siêu mẫu Nguyễn Tuấn Anh chuyển về trường mình đấy.
- Hả? Anh Tuấn Anh đã chuyển về đây học á?
- Thật không vậy?
- Đúng mà. Anh ý học ở lớp 12A1 đó.
- Mình đến đó đi.
- Woa... Nghĩ đến chuyện được gặp anh Tuấn Anh là tim mình cứ nhảy loạn xạ.
Blap...Blap... "Nguyễn Tuấn Anh, đó là ai vậy? Mình chả nghe thấy bao giờ?" (bó tay với thanh niên này luôn, suốt ngày xem phim hoạt hình thôi) 

Văn Toàn thầm nghĩ... Rồi cậu nhảy chân sáo xuống căn tin.

Mua được đồ ăn cho mình, Văn Toàn ngồi vào một chỗ trống gần cửa sổ, từ từ nhấm nháp đồ ăn. Trong căn tin cũng không khác là mấy, ồn ào, bàn tán về Nguyễn Tuấn Anh. Văn Toàn bực tức, thốt ra một câu mà cậu không định nói.
- Nguyễn Tuấn Anh, Nguyễn Tuấn Anh đó là tên nào vậy? Sao cứ bàn tán về anh ta?
Rầm... Mấy trăm hòn đá cứ nhằm vào đầu của tất cả mọi người trong căn tin mà rơi. Khi tỉnh lại, ai cũng nhìn chòng chọc Văn Toàn khiến cậu giật thót.
- Sao bạn lại không biết anh ấy là ai cơ chứ?
Một giọng nói êm dịu như suối nước chảy. Nước da trắng ngần, mái tóc quăn màu hạt dẻ, lông mày dài, đầy đặn, đôi mắt to màu nâu. môi quả đào chúm chím thoa chút son nhẹ với chiếc váy màu xanh nhạt gắn những viên pha lê nhỏ lấp lánh... trông cứ như là búp bê barbie màu hồng bằng xương bằng thịt. 

Lâm Hà Mi (Maria)- người mẫu thời trang nổi tiếng của tập đoàn C.L - công chúa của trường? Cậu không thốt được lời nào trước vẻ đẹp của Hà Mi.

- Chào bạn. Mình không làm phiền bạn chứ? - Hà Mi mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng sao Văn Toàn lại thấy nụ cười này khiến cậu nổi da gà và tưởng tượng ra cảnh ma nữ hiện hình.
- Ờ. Không phiền gì đâu.
- Bạn là Nguyễn Văn Toàn? - Maria nở một nụ cười trông rất quý phái.
- Đúng.
- Ồ, bạn thú vị thật! - Maria che miệng cười, đôi mắt nâu đẹp như thiên sứ nhìn Văn Toàn chớp chớp.
- Không có gì.
Văn Toàn chẳng lạ gì cái loại 2 mặt như cô ta. Giả vờ hiền lành, đáng yêu để che mắt thiên hạ chứ cô ta cực kì nham hiểm. Cậu cũng che miệng cười, trong đầu đang tìm cách làm xấu mặt nhỏ Maria.
- Vậy bạn không biết anh Tuấn Anh là ai hả?
- Xin lỗi. Nhưng tôi chẳng nghe thấy tên đó bao giờ.
Tiếng xôn xao, châm chọc Văn Toàn từ từ vang lên.
- Thằng đó đúng là nhà quê mà!
- Thằng đó là ai mà lại nói vậy với công chúa Maria.
- Sao lại không biết anh Tuấn Anh nhỉ?
Blap...blap...Văn Toàn nén cảm xúc, nghe được câu nào thì nó thông sang tai bên kia. Tất cả các cặp mắt hiếu kì của mọi người đổ dồn về phía Văn Toàn. Maria ngừng cười, nhấn mạnh từng từ một.
- Sao trường ta lại có người như bạn thế nhỉ?
Văn Toàn ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt kiêu kì của Maria. Cậu bật cười.
- Vậy sao? Theo bạn, chẳng nhẽ tôi học ở trường này thì sẽ ảnh hưởng đến hòa bình thế giới à?
- Bạn...Bạn...
- Tôi sao? Bạn còn gì muốn nói à? "Cứng họng chưa con?"
Văn Toàn bịt miệng để không phát ra tiếng cười. Nhỏ Maria ngúng nguẩy, hậm hực quay lưng bỏ đi. Mọi người trố mắt nhìn Văn Toàn. Sao cậu lại dám đụng đến công chúa Maria thế nhỉ? Sau đó, Văn Toàn thản thiên, đứng dậy đi về lớp.

Một nơi nào đó.
Chàng trai thiên thần - Nguyễn Tuấn Anh đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Tuấn Anh mỉm cười như thiên sứ, ánh mắt ánh lên sự thích thú.
- Văn Toàn cậu thú vị thật.
Rồi quay lưng bỏ đi, nụ cười vẫn ở trên môi.

* Giới thiệu nhân vật mới
- Lâm Hà Mi (16t): còn được gọi là Maria, là con gái chủ tịch tập đoàn thời trang C.L. Một người mẫu thời trang nổi tiếng. Công chúa barbie trong vùng. Xinh đẹp, bên ngoài tỏ vẻ hiền lành bên trong cáo già phải biết. Maria thích cả Tuấn Anh lẫn Xuân Trường và có quen với họ. IQ = 150

Tiết học trôi qua nhanh chóng. Sau khi cất hết sách vở vào trong cặp, Văn Toàn đi bộ ra cổng. Xe bị hỏng nên cậu phải đi bộ. Văn Toàn thở dài thườn thượt. Hôm nay có phải là thứ sáu ngày 13 đâu mà lại đen đủi thế này.

Ông thần xui! Hãy tha cho con đi! Văn Toàn lẩm bẩm làm mọi người cứ tưởng cậu bị điên. Nhà cũng không xa trường lắm nhưng cậu ghét phải đi bộ một mình. Chết! Giờ mới nhớ Văn Thanh bị ốm mà Văn Toàn quên chưa đến thăm. Chắc là Thanh đốm giận lắm. Dù sao, tí nữa cũng đi qua nhà Văn Thanh, ghé thăm Thanh một chút vậy. 

Toàn dải bước nhan trời nắng gay gắt khiến cậu khó chịu. Còn một chút nữa thôi là đến nhà Văn Thanh. Cố lên nào! Văn Toàn cảm thấy choáng váng, mọi vật trước mắt cứ xoay tròn, chóng mặt... cơ thể từ từ đổ xuống, chẳng lẽ cậu chuẩn bị tiếp đất chăng? Bỗng một cánh tay rắn chắc đỡ lấy Văn Toàn, mờ mờ cậu thấy anh - Xuân Trường. Sao anh ta lại ở đây vậy nhỉ? Khó chịu quá, cậu không còn một chút sức lực nào. Tiếng anh sao lại hốt hoảng vậy nhỉ?

- Nhóc con, tỉnh lại đi. Nhóc con... NÀY...
Văn Toàn ngất đi không còn biết gì nữa...

*Tại nhà Xuân Trường.
Xuân Trường gọi bác sĩ đến khám cho Văn Toàn thì biết cậu bị say nắng... Lúc đó, anh lái xe đến nhà Văn Toàn, muốn gặp, muốn nói chuyện,... Đi đến giữa đường, anh thấy Văn Toàn đang "cuốc" bộ về nhà. Lên kế hoạch sẵn trong đầu, anh định hù cậu một chút. Ai ngờ, Văn Toàn đang từ từ tiếp đất, hắn nhảy ra khỏi xe, đỡ cậu. Bộ dạng nhợt nhạt của Văn Toàn, tim anh nhói đau, anh bế cậu lên xe rồi phóng nhanh về nhà.
Cậu nhóc này đang ngủ trông thật đáng yêu! Nhìn như con mèo nhỏ. Hàng mi dài, cong vút, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng, ươn ướt khiến người ta muốn kiss một cái.

Anh từ từ cúi xuống, khuôn mặt cách mặt Văn Toàn 1cm nữa. "Mình đang làm gì thế này?" Thế là, môi anh chạm nhẹ vào môi Văn Toàn, cậu trở mình khiến anh giật mình, ngồi thẳng dậy, mặt hơi đỏ, thắc mắc việc mình vừa làm.
- Tại sao mình lại hôn cậu ta? Không thể hiểu nồi.
Xuân Trường đứng dậy, bỏ ra ngoài. Không để ý, Văn Toàn đang nở nụ cười có lẽ trong mơ cậu thấy điều gì đó vui vẻ chăng.
9h tối.
Văn Toàn từ từ mở mắt, đầu còn hơi choáng váng. Đây là đâu? Không phải là nhà cậu ? Hình như cậu đã bị ngất thì phải nhưng thật sự đây là nơi nào? Không phải là bệnh viện? Bỗng cạch... cộp... cộp... có người đang bước vào thì phải? Là anh- Xuân Trường
- Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi lại không được ở đây? Vì đây là nhà tôi.
Anh chàng này cười châm chọc.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA?
Văn Toàn hét toáng lên, thắc mắc.
- Nhà anh? Sao tôi lại ở nhà anh?
- Nhóc con. Trời nắng gắt như vậy mà không đội mũ. Cậu bị ngất, tôi nhìn thấy nên lôi về đấy.
Giọng hắn có chút quan tâm nhưng lại pha chút chọc ghẹo
- Tôi bị ngất à? Cảm ơn anh nha.
Văn Toàn mỉm cười khiến tim ai xao xuyến. Nhớ lại chuyện lúc nãy, anh quay mặt đi để cậu không nhìn thấy mình đang đỏ mặt.
- Tôi vốn tốt bụng chứ không giờ chẳng có ai cứu cậu đâu.
- Anh thích châm chọc tôi vậy à?
Vẻ mặt vênh vênh váo váo của anh làm cậu tức điên.
- Trêu cậu đã thành thói quen của tôi rồi. Chỉ cần nhìn thấy cậu tức là tôi lại thấy vui.
Anh cười khùng khục hai tiếng. Cậu nhóc đỏ mặt tía tai vì tức vì không cãi lại được anh. Văn Toàn  lết xuống giường, hậm hực.
- Này, nhóc con. Đi đâu đấy?
- Tôi đi về chẳng lẽ lại ở nhà anh à?
- Không sao. Cứ ở đây đi. Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi học.
Cậu một mực đòi về nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Và thế là, cậu nhóc phải ngủ ở đây một đêm. Tất nhiên, anh vui vẻ cười thầm không để ai biết.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Hehe mình đang làm nhanh hết sức luôn mong mọi người ủng hộ ak <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro