Chương 7: Đi họp (p2)
Sau khi giải quyết hết đồ ăn hấp dẫn do Ken làm. Nó cùng Ken và Jun lên ô tô để đến điểm hẹn vs khách hàng.
Nơi mà nó sẽ họp là một nhà hàng 5 sao lớn nhất cả nước. Phải nói là vô cùng đẹp luôn! Được xây kết hợp giữa phong cách Châu Âu và kiểu truyền thống, nó tạo cho tả một cảm giác hài hòa, thoải mái. Nhìn nhà hàng trông thật sự là rất quan trọng. Đi đối vs nó là những món ăn cực kì ngon, những món đặc sản ở khắp Châu Á và cũng là nơi tập trung những đầu bếp hàng đầu. Quả thực là vô cùng hấp dẫn. Nhưng đương nhiên những món ăn trong này phải cực đắt, lên đến chục triệu một món rồi.
Nó mới chỉ nghe qua nhà hàng nổi tiếng này ở trên mạng trên báo thôi. Chưa bao giờ nghĩ là mình có cơ hội, giờ bỗng dưng lại có cơ hội. Cảm giác của nó lúc này rất với sướng.... Oa, thật là thích chết mất!
Vừa bước vào trong Ken và Jun đã thu hút tất cả ánh mắt của các chị em trong đây. Tuy trong này ko thiếu những chàng trai khác nhưng họ vẫn phải chào thua 2 người.
...................
Vừa nhìn thấy đối tác, Ken vẫy tay vs một cái bàn nọ rồi thẳng tiến đi về phía đó. Đối tác của họ là 2 người đàn ông trung niên, họ thay mặt mấy đối tác khác đến dự.
3 người ngồi xuống, trước khi ngồi, Ken và Jun bắt tay vs 2 người đàn ông đó xong họ bắt đầu tiến vào công việc luôn. Nó ngồi bên cạnh mà chẳng hiểu cái gì, cứ ngơ ngơ cái mặt ra ngoài cửa sổ. Lâu lâu nghe thấy gọi mình thì mới lật đật 'dạ dạ, vâng vâng' rồi quay lại quay ra ghi ghi, chép chép.
Ken và Jun tuy đang nói chuyện vs đối tác nhưng trong tầm mắt của mỗi anh lúc nào cũng thấy nó. Quả thật là quá dễ thương mà! Những biểu hiện, những hành động, hay những nụ cười của nó luôn làm cho các anh có cảm giác vô cùng ấm áp như nắng ban mai...
30 phút sau....
- Vâng, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại để có kết quả tốt hơn nữa! - Bảo
- Vậy, cuộc họp kết thúc tại đây, chúng tôi về trước! - 1 trong 2 đối tác cười hiền nói
Thế là cuộc họp kết thúc vô cùng nhanh chóng, nó đang cùng Ken và Jun ngồi yên vị trên xe. Nó thì rộng rãi thoải mái, một mình ngồi ở phía sau, Ken ngồi ghế trước, còn Jun ở ghế lái.
- Này, sao họp gì mà nhanh vậy, tôi tính thời gian hết có 36 phút 48 giây thôi! - nó ngó đầu về phía trước
- Thế nhóc thích lâu à? - Ken
- Ko, ko! - nó lắc đầu, có hiểu cái gì đâu mà thích ngồi lâu cơ chứ!
- Bọn anh cũng vậy nên đã yêu cầu họp về sớm rồi! Nhóc ko nghe sao? - Ken
- À...à...nhớ rồi...haizz, dạo này, đầu óc tôi sao ý, hì hì! - nó gãi đầu ấp úng tìm lý do, chứ thật ra nó có nghe cái gì đâu. Đương nhiên, điều này Ken và Jun cũng biết, với lại...
- Thật ra tụi anh ko có yêu cầu về sớm! - Ken phì cười- nhóc nhớ ra cái yêu cầu về sớm ở đâu đấy!
- Ơ, hóa ra anh lừa tôi? - nó ngu ngơ chỉ vào mặt
- Ừm ừm! - Ken gật đầu
- Anh lừa tôi thật Á? - nó hỏi lại
- Ừ, thật! - Ken kiên nhẫn trả lời lại lần nữa
- Thật luôn? -nó
- Thôi, nhóc đừng nói nữa! - Ken phẩy phẩy tay
Jun ngồi ở phía trên cười mấy lần nhưng ko ai để ý...
- Bây giờ còn sớm, hay chúng ta đi chơi đi! - Jun
- Thật sao? Được đi chơi à? Đi đi, tôi cũng muốn đi nữa! - nó nghe thế, hớn hở ra mặt
- Được rồi, đi nào! - Jun cười
-------------
Tại công viên...
- Nhanh lên, Jun, sao anh làm gì mà lâu thế, ngủ trong đấy luôn rồi à? Này, giờ ko phải giờ ngủ đâu nhá! Nhanh lên! Nhanh lên! - nó đứng ngoài xe thúc giục Jun
- Đây, đây, anh ra rồi đây, nhóc cứ từ từ và anh cũng ko ngủ ở trong đấy đâu! - Jun buồn cười đẩy xe bước xuống
- Đi, đi thôi nhanh lên, có nhiều trò với lắm! - nó nắm tay Ken và Jun rồi kéo 2 anh chạy về phía trước
Jun bất ngờ trước hành động này của nó, trước đây nó làm gì có cái gan đó. Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ tay nó, anh vô cùng ấm áp. Tay nó ước gì chỉ có thể nắm tay mỗi mình anh, nhưng ko, còn một cái tên đang nhởn nhơ đứng bên kia nó kìa, đúng là kì đà cản mũi! Hừ!
Ken ko biết mình đã nằm trong danh sách kì đà cản mũi của Jun, giờ phút này, anh chỉ muốn giữ lại mãi mãi hơi ấm từ bàn tay nó truyền đến tay anh. Khụ, mặc dù giờ đang rất là nóng!
Nó thì ko biết là cái hành động này lại ảnh hưởng đến 2 người như vậy, vẫn cắm đầu chạy về phía trước.
3 người chơi hết trò này đến trò khác, hầu như tất cả các trò chơi họ đều chơi hết rồi, nào là trượt thuyền, máy bay thăng bằng, lượn tàu hỏa hay mấy trò chơi cảm giác mạnh... Giờ họ đang tiếp tục kiếm trò chơi mới...
-Giờ chúng ta chơi gì đây? - nó lâu mồ hôi trên trán
- Nhóc, nhóc ko mệt à, chơi suốt rồi đấy, mồ hôi đầy mặt nè! - Ken nhăn mặt nhìn nó, ko quên dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó. Nó cứ đơ đơ nhìn Ken mãi làm Ken tưởng nó đang cảm nắng anh nhưng...
- Này nhá, anh ko phải tiếc tiền nhá, nhà thì giàu mà ki bo, tôi chưa mệt và muốn chơi tiếp! -nó vênh mặt nói
- Ai bảo anh tiếc tiền, anh ko có, được, chơi tiếp thì chơi tiếp nhưng quan trọng là chúng ta chơi gì đây? - Ken bị nó gọi là ki bo, bực bội tay chống nạnh nói
- Giờ còn mỗi nhà ma là chưa vào thôi nhỉ? - nó xoa cằm nói
- Thôi, đừng vào nhà mà! - Jun lên tiếng
- Sao lại ko vào? - nó nhăn mày, thực ra thì nó cũng ko muốn vào đâu vì nó sợ lắm, nhưng nó cũng muốn biết lý do vì sao Jun ko muốn vào đó. A...hay là...
- Anh sợ ma? -nó
- Anh làm gì sợ ma! - Jun tỉnh bơ
- Thế sao....
- Anh cũng nghĩ là ko nên vào nhà mà! - Ken sau một hồi suy nghĩ cũng lên tiếng
- Hả? Các anh sợ ma sao? - nó càng bí hiểm
- Làm gì có chuyện đó! - Ken
- Vậy thì vào đi! - nó nhướng mày thách thức. Ây dà, nó dám chắc là hình như 2 người này sợ ma nha, há há, còn cố chối, vào đấy xem, tôi xem các anh thế nào, chắc sợ chạy mất dép luôn ý chứ. Hừ, rồi lúc đó các anh sẽ phải làm sao? - nó vô cùng ngây thơ mà đưa ra ý kiến vào nhà mà kia mà quên rằng nó cũng vô cùng sợ ma!
- Được, đành vậy thôi, tụi anh cũng ko muốn vào đó! Nhóc vào đừng kêu nhà! - Jun
Nó nghe xong câu cuối của Jun 'hừ' 1 tiếng " Để xem ai kêu trước, đã sợ rồi còn to mồm "-nó
- Được, vào thôi!
------------ Hết chương 7----------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro