
Chương 13
Editor: Lạc Y Y
"Cho đến nay, thuốc ức chế của Tập đoàn Ngân Hà đã bước vào giai đoạn thử nghiệm thứ ba và sẽ chính thức ra mắt vào tháng tới, đồng thời bắt đầu nhận đặt trước. Theo số liệu mới nhất, tổng số liều thuốc ức chế được tiêm tại Hoa Hạ đã đạt 9 tỷ liều, tỷ lệ tiêm chủng không ngừng gia tăng. Dựa trên phản hồi từ thuốc ức chế giai đoạn hai, hệ thống miễn dịch của nhóm ABO đã cải thiện khả năng chống lại các pheromone không tương thích lên đến 120%. Đồng thời, hiệu quả ngăn chặn kỳ phát tình đột ngột của nhóm AO trong các hoạt động xã hội thông thường cũng tăng đáng kể."
"Các thiết bị y tế mới nhất cũng đang được phát triển song song. Tỷ lệ các bệnh viện và viện nghiên cứu lớn tại Hoa Hạ mua thiết bị y tế của Tập đoàn Ngân Hà đã đạt 65,2%. Hiện tại, tỷ lệ các khu vực châu Âu mua thiết bị y tế của Tập đoàn Ngân Hà cũng tăng từ 1,67% năm ngoái lên 5,42%..."
Trong phòng họp, ánh sáng duy nhất đến từ màn hình lớn chiếu những số liệu và đồ thị, phòng tối tạo không khí nghiêm túc. Bộ phận nghiên cứu của Tập đoàn Ngân Hà đang trình bày báo cáo dữ liệu trước ban lãnh đạo.
Thông thường, không khí trong các buổi họp như vậy khá thoải mái. Nhưng hôm nay, dù báo cáo đạt được nhiều thành tựu ấn tượng, tổng giám đốc Sở Dập Kiều vẫn giữ im lặng, không hề có một lời phản hồi nào. Sự im lặng này khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy căng thẳng, dường như ngụ ý rằng anh không hài lòng với kết quả mới nhất.
Chiếc bàn họp dài với hơn hai mươi người tham dự, nhưng bốn vị trí gần nhất xung quanh Sở Dập Kiều đều để trống, không một ai dám ngồi gần. Ngay cả trợ lý tổng giám đốc cũng không được phép ngồi sát anh. Người duy nhất có quyền đó là thư ký Koko. Cả người trình bày báo cáo cũng phải đứng cách anh một khoảng nhất định để trình bày, chỉ vì tất cả họ đều là alpha. Mà Sở Dập Kiều vốn không ưa alpha ở gần.
Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, khoác bộ vest xám khói, tựa lưng nhẹ vào ghế, mắt dán vào màn hình với những số liệu hiện lên. Hai tay đan vào nhau, đặt trên đầu gối. Tư thế ngồi thẳng tắp và dáng vẻ lạnh lùng của anh tỏa ra một khí chất uy nghiêm, đủ để áp đảo tất cả alpha trong phòng.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, để lộ một phần cổ trắng mịn nổi bật dưới cổ áo sơ mi chỉnh tề. Nhưng bóng tối bao trùm phần lớn gương mặt khiến không ai trong phòng có thể đoán được sắc thái biểu cảm của anh lúc này.
Người trình bày báo cáo đứng bên cạnh, tay cầm cây bút laser hơi run, cuối cùng không kìm được mà cẩn thận hỏi: "Thưa tổng giám đốc, báo cáo của tôi đã hoàn thành. Có phải dữ liệu có vấn đề gì không ạ?"
Sau câu hỏi ấy, cả phòng họp chìm vào im lặng. Sở Dập Kiều dường như không định lên tiếng, khiến mọi người đều cho rằng anh thực sự không hài lòng với dữ liệu.
Nhưng chỉ có trợ lý và thư ký Koko là hiểu rằng, tình trạng này không phải vì số liệu mà vì tổng giám đốc... đang không khỏe.
Cả hai trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu điều đó. Thực tế, không chỉ hôm nay mà suốt tháng vừa qua, Sở Dập Kiều đã tỏ ra rất khác lạ.
Vị tổng giám đốc nổi tiếng là người cuồng công việc hiếm khi nào đến công ty vào buổi trưa, lại càng hiếm khi tan làm sớm. Ấy vậy mà tháng này, tình trạng ấy xảy ra liên tục. Trong các cuộc họp, anh cũng thường xuyên mất tập trung, thậm chí có lần họ bước vào văn phòng và thấy anh gục đầu trên bàn làm việc, trông như đang chịu đựng cơn khó chịu nào đó.
Tất cả những điều kỳ lạ này bắt đầu từ khi cậu alpha nhỏ rời nhà để đi học.
Mặc dù họ chỉ gặp cậu alpha nhỏ ấy một lần, nhưng ai cũng nhận ra rằng, đó không phải người bình thường. Dường như cậu ta là alpha duy nhất có thể tiếp cận gần Sở Dập Kiều đến vậy.
Quy tắc của Sở Dập Kiều từ trước đến nay luôn rõ ràng: không để bất kỳ alpha nào đến gần. Nhưng cậu alpha nhỏ ấy lại là ngoại lệ, một ngoại lệ phá vỡ mọi quy tắc.
"Hệ miễn dịch của nhóm ABO tăng 120% khả năng chống lại các pheromone không tương thích?"
Giọng nói lạnh lùng phá tan bầu không khí im lặng trong phòng họp. Sở Dập Kiều nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh như thủy tinh màu hổ phách nhìn thẳng vào người trình bày báo cáo. Ánh sáng từ màn hình lớn phản chiếu lên gương mặt anh, khiến vẻ lạnh lùng càng thêm nổi bật:
"Hãy nói cho tôi biết, mức độ 120% này cụ thể là gì? Các anh đã lấy mẫu và thống kê dữ liệu như thế nào?"
Lời chất vấn dứt khoát vừa vang lên, đèn trong phòng họp cũng bật sáng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Dập Kiều.
Mọi người nhanh chóng nhận ra sắc mặt anh có phần nhợt nhạt, không phải do tức giận mà là dấu hiệu của sự mệt mỏi, cơ thể rõ ràng không được khỏe. Nhưng giọng nói đanh thép và đầy uy quyền của anh lại không hề mất đi sức nặng.
Người trình bày báo cáo giật thót mình trước câu hỏi, không khỏi căng thẳng, giọng nói lắp bắp:
"Chúng, chúng tôi đã thu thập dữ liệu từ báo cáo của các bệnh viện lớn, sau đó tổng hợp để đưa ra kết quả cuối cùng."
Dù trông có vẻ yếu ớt, khí thế của Sở Dập Kiều vẫn không hề giảm sút.
"Vậy nghĩa là mức độ 120% này được tính toán dựa trên nhóm người đã tiêm chủng?" Anh hỏi lại, giọng điệu lạnh như băng.
"...Đúng vậy."
Sở Dập Kiều nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, từng tiếng vang thanh mảnh nhưng nặng nề như đập vào tim của các nhà nghiên cứu, khiến không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.
"Chúng ta đang ở giai đoạn ba của thuốc ức chế, tỷ lệ tiêm chủng đã đạt 70%. Việc có thông tin về người đã tiêm chủng là điều hiển nhiên, đạt tới mức 120% trong dữ liệu cũng là điều không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng con số này không phản ánh hiệu quả thực sự của thuốc ức chế."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua cả phòng:
"Vậy còn những người đã tiêm đủ ba liều nhưng vẫn không đạt hiệu quả? Dữ liệu về nhóm đó đâu?"
Giọng nói lạnh lẽo cùng tiếng gõ nhịp nhàng trên mặt bàn như từng nhát búa nện vào tâm trí mọi người, khiến ai nấy đều không dám thở mạnh. Trưởng phòng nghiên cứu thấy cấp dưới của mình run rẩy như chiếc lá, vội vàng lên tiếng giải thích:
"Là thế này, Sở tổng. Chúng tôi đã thu thập dữ liệu về nhóm người không hiệu quả, nhưng trong dân số hơn mười tỷ người, những trường hợp đặc biệt như vậy hiện tại chỉ ghi nhận được vài trường hợp. Đồng thời, khi tăng liều lượng trong quá trình theo dõi, hiệu quả của thuốc ức chế đã được kích hoạt."
Sở Dập Kiều lạnh lùng hỏi lại: "Những trường hợp này đã xuất hiện những phản ứng đào thải nào?"
Trưởng phòng trả lời: "Thuốc ức chế được thiết kế để ngăn chặn hiệu quả kích thích từ pheromone giữa ba nhóm ABO, giảm thiểu bất kỳ tình huống bất ngờ nào. Tuy nhiên, những người thuộc nhóm không hiệu quả có một điểm chung: chỉ số phòng thủ pheromone tự nhiên của họ đạt đến 100%. Điều này có nghĩa là họ chỉ chấp nhận những pheromone hoàn toàn phù hợp với mình. Nếu có bất kỳ pheromone không tương thích nào tiếp cận, thuốc ức chế ngay lập tức mất tác dụng."
"Vậy, trong nhóm ABO thông thường, việc tiêm thuốc ức chế cho phép các nhóm tương tác bình thường, đặc biệt là giữa AO, mà không cần quá lo lắng về độ tương thích. Thuốc ức chế đã cải thiện đáng kể khả năng tương thích pheromone, với 99% nhóm AO đạt mức tương thích trên 60%. Tuy nhiên, với nhóm không hiệu quả, do chỉ số phòng thủ pheromone quá cao, họ không thể hòa hợp với các pheromone khác, dẫn đến thất bại. Vì vậy, trong báo cáo lần này, những trường hợp này không được tính vào phạm vi nghiên cứu mà chỉ được đánh dấu để ghi nhận."
Sở Dập Kiều nghe vậy, ánh mắt sắc bén quét qua từng khuôn mặt trong phòng họp, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Không thể xử lý theo cách thông thường. Chính vì những trường hợp này quá hiếm, nếu tiêm thuốc ức chế mà thất bại, họ sẽ không thể tìm được pheromone tương thích cao, dẫn đến chịu đựng đau đớn cực độ."
Phó trưởng phòng nghiên cứu giải thích thêm:
"Sở tổng, hiện tại, hai trường hợp được ghi nhận đã được Bệnh viện Nhân Dân tiếp nhận. Cả hai đều đã đạt được hiệu quả sau khi tiêm lại thuốc ức chế. Nguyên nhân chính là, một người là Alpha, người kia là Omega, và mức độ tương thích pheromone giữa họ đạt đến 100% - hoàn hảo tuyệt đối. Với sự hỗ trợ của các cơ quan liên quan, hai người đã đồng ý gặp gỡ, và bất ngờ thay, họ nhanh chóng chấp nhận nhau. Sau khi đánh dấu lẫn nhau, thuốc ức chế đã hoạt động thành công."
Sở Dập Kiều cau mày: "Tương thích 100%? AO có thể đạt mức tương thích cao như vậy sao? Chỉ những người có mức tương thích cao như vậy mới có khả năng kích hoạt thuốc ức chế?"
"Có, thưa Sở tổng. Đúng là như vậy."
Ánh mắt Sở Dập Kiều thoáng phức tạp: "Làm sao để gặp được người như vậy? Sao tôi lại chưa từng gặp được?"
Phó trưởng phòng nghiên cứu trả lời: "... Họ thực sự có duyên."
Sở Dập Kiều ngồi thẳng người, đôi tay chắp lại trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào từng nhân viên nghiên cứu: "Có trường hợp nào AO có độ tương thích pheromone dưới 5% không?"
"Trường hợp này hầu như không tồn tại." Trưởng phòng nghiên cứu trả lời một cách nghiêm túc: "Thông thường, sau khi tiêm thuốc ức chế, độ tương thích pheromone giữa các AO sẽ đạt mức tiêu chuẩn. Nếu tiêm mà vẫn thấp như vậy, có thể là do sự tương khắc mạnh mẽ giữa các gen pheromone, nhưng chưa từng ghi nhận trường hợp như vậy."
Sở Dập Kiều khẽ siết chặt chỗ hõm tay, không để lộ ra sự khó chịu đang âm ỉ trong cơ thể, ánh mắt lướt qua những Alpha xung quanh đã cách anh vài chiếc ghế. Mặc dù đã tạo khoảng cách, nhưng sự mất tác dụng của thuốc và thuốc ức chế vẫn diễn ra nhanh chóng.
Nhưng khi có sự hiện diện của Lạc Thanh Dã bên cạnh, anh không cảm thấy như vậy.
Vậy vấn đề là gì?
Hiện giờ anh không thể phân biệt liệu là do thuốc ức chế không có hiệu quả với cơ thể mình, hay là vì gần gũi với Lạc Thanh Dã, người có pheromone tương khắc với anh, mà khiến thuốc ức chế mất tác dụng nhanh chóng như thế. Đặc biệt là trong tháng qua, sự khác biệt này trở nên rõ ràng. Báo cáo của Hà Thiệp cũng đã chỉ ra điều này, bảo anh không nên lại gần Lạc Thanh Dã quá gần.
Trưởng phòng nghiên cứu nói rằng chưa từng có trường hợp như vậy, nhưng ngoài những người thân cận, không ai biết về chứng rối loạn pheromone của anh. Hà Thiệp là người duy nhất hiểu rõ tình trạng của anh.
"Không thể nào lừa dối tôi chứ?"
Sở Dập Kiều cười khẩy trong lòng. Độ tương thích 5% quả thật là quá mức kỳ lạ, đến chính anh cũng không tin vào điều đó.
Ngay lúc đó, điện thoại của anh sáng lên, một tin nhắn hiện ra.
"Anh à, em chuẩn bị tan học rồi, Tiểu Dã rất muốn gặp anh đấy!"
Vậy nên liệu anh và Lạc Thanh Dã thật sự không thể lại gần nhau sao?
"Được rồi, tôi biết rồi, tan họp." Sở Dập Kiều nhẹ nhàng gõ lên bàn, đẩy ghế đứng dậy, thong thả cài lại chiếc khuy dưới cùng của bộ vest và bước ra ngoài.
Bây giờ, anh chỉ cần thử một lần nữa, chỉ cần ôm một cái là biết ngay.
---
Trước cổng trường quốc tế, xe cộ đông đúc, tất cả đều đang chờ đợi những đứa trẻ sau một tháng không gặp.
Thời tiết đầu xuân mát mẻ, hầu hết học sinh chỉ mặc áo sơ mi mỏng, còn những học sinh mặc đồng phục áo vest thì hiếm hoi, nhưng lại có một thiếu niên mặc đồ kín đáo, thậm chí cài hết các khuy áo sơ mi, chỉ lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta nhìn lại.
"Hừ, ẻo lả."
Khi Lạc Thanh Dã bước ra khỏi cổng trường, cậu bị một Alpha phía sau đẩy mạnh, khiến vết thương trên cánh tay đau nhói. Lạc Thanh Dã cắn môi, liếc nhìn Alpha vừa đụng vào mình, rồi im lặng quay lại bước về phía chiếc xe quen thuộc.
"Khá nhẫn nhịn đấy, tôi xem cậu chịu được đến khi nào." Alpha kia lại tiếp tục khiêu khích, muốn tiến lại gần.
"Tiểu Dã."
Lạc Thanh Dã khựng lại một chút, khuôn mặt vốn không chút cảm xúc bỗng nhiên rạng rỡ, cậu nhìn thấy Sở Dập Kiều đang tiến lại gần, nở nụ cười tươi sáng và chạy nhanh đến:
"Anh ơi!"
Alpha khi nhìn thấy người đàn ông bước tới, lập tức nhận ra đây có thể là một Omega. Sự đẹp trai của Sở Dập Kiều khiến hắn có chút ngây ngẩn, vẻ kiêu ngạo lúc nãy lập tức tan biến. Bản năng săn mồi của Alpha đối với Omega khiến hắn lập tức muốn làm ra vẻ lịch sự.
Sở Dập Kiều bị Lạc Thanh Dã ôm chặt cánh tay, cúi đầu nhìn vào dáng vẻ vui vẻ của thiếu niên. Anh chuyển ánh mắt sang Alpha vừa đụng vào Lạc Thanh Dã trước đó: "Anh bạn nhỏ, đụng trúng người rồi cậu có xin lỗi người ta chưa?"
Lạc Thanh Dã hơi ngẩn ra, dường như ngạc nhiên với lời nói của Sở Dập Kiều. Khi nghe anh gọi người khác là "anh bạn nhỏ", sắc mặt của Lạc Thanh Dã hơi thay đổi, tay ôm cánh tay Sở Dập Kiều càng siết chặt hơn. Khi ngửi thấy trên người Sở Dập Kiều có mùi pheromone của rất nhiều Alpha, sắc mặt cậu bỗng trở nên u ám.
Tại sao bên cạnh Sở Dập Kiều lại có nhiều Alpha như vậy? Thực sự rất phiền phức.
Alpha kiêu ngạo đỏ mặt khi bị Sở Dập Kiều nói như vậy, hắn vội vã nắm chặt quai cặp, quay đi ho một cái: "Tôi đâu có đụng người, chỉ là vô tình thôi, hơn nữa tôi không phải là anh bạn nhỏ đâu..."
"Vậy thì cũng phải xin lỗi, đó là phép lịch sự cơ bản, phải không?" Sở Dập Kiều nghĩ đến việc Lạc Thanh Dã bị Alpha này cố tình va phải mà không nói gì, trong lòng có chút lo lắng không biết nhóc này có bị bạn học bắt nạt ở trường không, vốn dĩ Lạc Thanh Dã đã nhỏ con, lại còn giống Omega nữa.
"Xin lỗi." Alpha kiêu ngạo lẩm bẩm xin lỗi qua loa, "Thế được chưa?" Nói xong, hắn vội vàng bước đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Sở Dập Kiều.
Chỉ là một cái nhìn thôi, vì người đàn ông Omega đẹp đẽ này đã bị Lạc Thanh Dã chắn ở phía sau, hắn chỉ biết im lặng rồi bỏ đi.
Sở Dập Kiều nhíu mày, không hiểu Alpha này là ai mà lại kiêu căng như vậy.
"Anh à, chúng ta về nhà thôi." Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều vẫn nhìn theo hướng Alpha kia liền nhanh chóng kéo anh đi.
Ngay lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Sở Dập Kiều chợt khựng lại, anh cúi nhìn Lạc Thanh Dã, cơ thể bắt đầu cảm nhận sự phản ứng tinh tế từ cử chỉ này. Cảm giác này giống như mỗi lần Lạc Thanh Dã chạm vào anh sẽ sản sinh ra adrenalin thật sự rất rõ rệt, êm ái vô cùng, từng chút từng chút một, từ từ làm dịu đi sự khó chịu trong cơ thể.
"Năm phần trăm?"
Cơ thể anh dường như cũng khao khát gần gũi hơn nữa, cảm giác này càng mạnh mẽ khi Lạc Thanh Dã chạm vào, liệu năm phần trăm có thể đạt được điều này không?
Anh bất giác nắm chặt cánh tay Lạc Thanh Dã.
Lạc Thanh Dã bị nắm tay đột ngột, sắc mặt hơi tái đi một chút, nhưng ngay lập tức khắc chế lại sự không thoải mái, cậu cười hỏi: "Anh à, anh sao vậy? Tại sao cứ nhìn em mãi thế, có phải rất nhớ em không?"
"Ừ, rất nhớ." Sở Dập Kiều nói, "Chúng ta về nhà thôi."
Anh cần về nhà để từ từ phân tích tại sao cái cảm giác dễ chịu như vậy lại đến từ một độ tương thích chỉ có năm phần trăm.
Anh không tin, thật sự không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro