chap 26: quyến rũ mai thiếu
My vừa chạy ra khỏi phòng, Mai Tuấn Khôi liền hất cô gái đangngồi trong lòng ra, đuổi theo cô. Những người xung quanh nhìn thấy cảnhtượng đó, đôi mắt không thể không trợn tròn. Mai thiếu mà đuổi theo gáisao?
Đau khổ nhất chính là cô gái lên tiếng lúc nãy và cô gái ngồi bêncạnh anh ta, bọn họ nghĩ anh ta sẽ trừng phạt cô gái xa lạ kia chứ! Saolại hành động kì lạ thế này?
“Đúng là tình yêu có khác! Làm cho ác quỷ cũng phải thay đổi!”
Chàng trai từng chứng kiến cảnh Mai Tuấn Khôi bảo vệ My lêntiếng. Anh ta là người duy nhất không bị hai người đó làm cho bất ngờ.
“Bạn gái Mai thiếu?”
Những anh chàng ngồi xung quanh ngạc nhiên khi biết về thân phận củacô gái kia. Đôi mắt đã trợn tròn nay còn phải căng ra hơn nữa. Khôngphải chứ! Đó là người yêu của Mai thiếu sao? Anh ta yêu cô gái đó thậtà? Trước giờ đối với đàn bà, anh ta cùng lắm là cho cô ta quyền lực,tiền tài. Hiếm khi thấy anh ta lại cho một cô gái trái tim của mình. Anh ta trân quý thứ đó nhất, không tin tưởng bất cứ ai. Thế mà lại tintưởng giao cho cô ta trái tim của mình, còn vì cô ta mà làm tất cả. Thật sự rất đáng ngờ! Nhưng hình như cô gái đó cũng không xem trọng anh talà mấy. Ngày Mai thiếu công bố thân phận của cô ta, chính miệng cô tacũng đã phủ nhận bản thân mình không phải là bạn gái của anh ta. Thếthì… Mai thiếu đơn phương à? Có cái tình yêu nào đau khổ hơn tình yêuđơn phương chứ! Anh ta không có kinh nghiệm rồi!
Hai cô nàng kia nghe đến bốn chữ ‘bạn gái Mai thiếu’, trong lòng baonhiêu lo lắng liền cuồn cuộn kéo lên. Lúc nãy cô gái ngồi kế bên MaiTuấn Khôi đã dán sát cơ thể mình vào người anh ta, ra sức mà phô bày, đã vậy khi đó tất cả đều bị My nhìn thấy. Nếu độ lượng, cô ấy cóthể sẽ tha cho cô ta một mạng, còn nếu không thì… Ôi trời! Chẳng ai dámnghĩ đến!
Cô gái ngồi bên cạnh anh chàng bụng phệ cũng bắt đầu biết đến số phận của mình, mặt mày tái mét nhìn anh ta.
“Anh à!”
“Đổi người!””
Cô vừa muốn cầu cứu đại gia của mình, anh ta liền lớn tiếng gọi người khác, như vậy chẳng phải cô sẽ chết hay sao?
“Thiếu gia! Cậu đừng làm như vậy! Cậu đừng bỏ tôi! Xin cậu!”
“Tôi không quen cô!”
Anh chàng bụng phệ lạnh lùng nói một câu, sau đó đẩy cô gái nãy giờâu yếm thân mật ra, kéo một cô khác vào lòng. Gái trong quán bar cũngchỉ như một món đồ chơi. Lúc yêu thích thì sẽ nâng niu trân trọng nhưbáu vật, khi chán thì sẽ vứt đi không thương tiếc. Không hề nhớ rằngmình đã từng yêu thích nó như thế nào, nâng niu nó như thế nào. Đến cuối cùng lại đem tiền đi mua một món đồ chơi khác, thú vị và hấp dẫn hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mai Tuấn Khôi vừa bước ra liền đuổi kịp My trên hành lang, cậu nắm lấy tay cô, kéo lại.
“My!”
My lạnh lùng quay đầu nhìn anh ta mà không nói một lời nào.
“Em đến đây làm gì?”
“Anh cần biết để làm gì?”
Cô chẳng nể tình hỏi lại một câu. Cô không sợ anh ta sẽ thật sự buông tha cô vì câu nói đó, bởi vì anh ta rất say đắm cô. Cô chắc chắn điềuđó!
“Đến tìm anh à?”
“Chẳng phải anh bận rồi sao?”
Đúng như những gì cô nghĩ! Đêm nay cô có chỗ ngủ rồi!
“Anh nào có bận gì đâu!”
Mai Tuấn Khôi phân bua.
“Vậy anh với cô gái kia là gì?”
Cô truy hỏi như kẻ ghen tuông, bố thí cho anh ta chút hy vọng.
“Đó là cô ta chủ động, anh không hề có ý đồ gì cả!”
Thật không thể không thừa nhận, Mai Tuấn Khôi anh cảm thấy rất bấtngờ. Tại sao cô lại đến đây? Không lẽ cô đã chấp nhận anh rồi sao?
“Thế cái tay anh đặt ở eo cô ta thì sao?”
“Đó chỉ là thuận tay thôi!”
Cái lí do củ chuối hết sức!
“Thật không?”
“Thật!”
Có ma mới tin!
“Vậy anh chứng minh đi!”
“Chứng minh? Em muốn anh chứng minh như thế nào?”
“Chứng minh rằng anh không để ý đến cô ta, không có ý đồ với cô ta!”
“Được thôi!”
Mai Tuấn Khôi dễ dàng đồng ý mà không một chút do dự. Mặc dù anhkhông hiểu lí do vì sao hôm nay My lại chủ động đến chỗ anh,nhưng chỉ cần cô để ý đến anh, anh sẽ tìm đủ mọi cách để giữ cô ở bêncạnh mình. Chờ đi!
My thoả mãn cười thầm. Cô sẽ chống mắt lên xem anh ta chứngminh như thế nào. Đàn ông là một loài động vật tham lam, cô không tinkhông có cô, anh ta sẽ không thèm khát những cô gái khác.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi quay trở lại phòng VIP, Mai Tuấn Khôi và My với tình cảnh Mai Tuấn Khôi đang để tay trên eo cô, mà trong đó, ngườidiễn cũng chỉ có một mình Mai Tuấn Khôi. Còn My cô thì… chỉ làhợp tác thôi, hợp tác để có chỗ ngủ ấy mà!
Nâng ly rượu ở trên bàn lên, từ từ nghiêng thứ chất lỏng màu đen vàogần môi, My lập tức khửng lại. Cái mùi gì vậy nè? Nhìn một vòngxung quanh rồi lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, trong lòng lửa giận cuồn cuộn dâng trào.
My thật sự muốn lấy cốc rượu này đập vào đầu Mai Tuấn Khôi một phát. Anh ta chơi hèn đến thế là cùng! Sao lại có thể bỏ thuốc vào rượu của cô? Xin lỗi nhé! My cô đây hai mấy năm qua chưa từng cho bất cứ ai động vào người mình mà có những hành động quá trớn. Anh ta nghĩ anh ta có thể ngoại lệ sao? Không baogiờ!
Mặc dù cô thật sự muốn cho anh ta vỡ đầu lắm, nhưng nếu như cô làmthế, đêm nay cô sẽ không có chỗ ngủ. Mục đích cô đến đây không phải làkhiến cho anh ta bị thương. Cô phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Phải nghĩ kĩ lại xem, anh ta có thể bỏ thuốc vào rượu cô khi nào.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu trở lại trên bàn sau khi đã để rượu chạm vàomôi mình, Phương Vy cố nhớ lại khoảng thời gian từ lúc Mai Tuấn Khôiđuổi theo cô cho đến bây giờ.
Khi My bỏ đi, cô đã nhìn thấy Mai Tuấn Khôi lập tức hất cô gái trong lòng ra, đuổi theo cô. Từ lúc đó cho đến bây giờ, cô và anh tachưa từng rời xa nhau nửa bước. Cô cũng đã quan sát anh ta rất kĩ từ lúc đó. Ngay cả khi anh ta bảo phục vụ đem ly lên, cũng không nói chuyệnriêng to nhỏ gì với cô ta. Như thế có thể kết luận, anh ta không có thời gian, cũng không có cơ hội để gọi phục vụ hay bạn bè của mình bỏ thuốcvào rượu của cô, hoặc bỏ sẵn thuốc trong ly. Vậy… Anh ta không làm việcnày sao? Hơi khó tin nha! Nhưng mà, cái đám người ngồi ở đây thì luônluôn có mặt trong phòng từ lúc cô rời đi, cộng thêm bọn họ rất có kinhnghiệm đối với việc dụ dỗ để làm chuyện đồi truỵ với con gái nhà lành.Biết đâu được bọn họ muốn giúp Mai thiếu cùng với bạn gái ân ái thì sao? Quá chuẩn rồi còn gì! Không nghi ngờ nữa! Bọn họ chứ ai! Bạn tốt mà!
Khẽ nhếch mép khinh bỉ, My lấy ly rượu trên bàn lạnh lùng đổ hết tất cả xuống sàn, khiến cho cả phòng phải trố mắt trước hànhđộng đó của cô.
“Đổi ly!”
Câu nói không một chút dương khí được thốt ra, hù doạ cô nàng phục vụ sợ tái mặt, răm rắp làm theo.
“Chuyện gì vậy?”
Mai Tuấn Khôi thắc mắc hỏi. Thái độ cô khó chịu thế kia, chả lẽ ly rượu có vấn đề?
“Tôi nghĩ anh phải biết chứ!”
My lạnh lùng trả lời, Mai Tuấn Khôi lập tức hiểu được ý của cô. Tức giận quay sang bọn bạn của mình.
“Bọn bây to gan quá nhỉ?”
Bọn công tử ngồi xung quanh trợn mắt nhìn nhau.
“Mai thiếu, anh nói gì bọn em không hiểu!”
Cả bọn thi nhau đưa đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Mai Tuấn Khôi, làm cho anh ta giận điên người, quát lớn.
“Bọn bây còn giả vờ được nữa à? Hay muốn ăn kẹo đồng mới chịu nói thật?”
Các vị công tử nhìn thấy thái độ đó của Mai thiếu, trong lòng tự khắc biết mình nên cư xử như thế nào.
“Bọn em… Chỉ muốn giúp anh thôi! Chẳng phải như thế rất tốt sao?”
Mai Tuấn Khôi cố gắng kìm nén cơn giận đang muốn bùng nổ. Anh đâu phải thằngcuồng dâm!
“Từ khi nào bọn bây tự cho mình cái quyền quyết định việc của tao vậy hả?”
Mai Tuấn Khôi lạnh lùng rít lên, My ngồi kế bên cũng chỉbiết im lặng. Coi như bọn họ gan, dám nhận lỗi. Nếu còn cố ý che giấu,cô e rằng với thái độ này của Mai Tuấn Khôi, bọn họ nhanh chóng sẽ giống như hai cô gái kia thôi. Tàn tạ như con quạ.
“Bọn em… Bọn em nghĩ…”
Một anh chàng ngồi kế bên My ấp úng giải thích.
“Nghĩ cô ấy cũng giống như bọn điếm kế bên bọn bây chứ gì?”
“Mai thiếu! Bọn em không có!”
Một anh chàng khác nhanh chóng phân bua. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Mai thiếu tức giận vì mình tác hợp cho anh ta. Bọn họ cứ nghĩanh ta thật sự chỉ muốn cơ thể của My, không hề có tình cảm nhưngười khác đồn. Thật không ngờ cô gái này lại thông minh đến vậy! Khíchất băng lãnh lại cộng thêm giác quan nhạy bén, bọn họ từ hôm nay phảidè chừng cô ta rồi!
“Được! Nếu tao còn biết bọn bây tự quyết định một lần nào nữa,tao nhất định sẽ phanh thây từng đứa ra! Đừng tưởng tao bỏ qua mấy lầnrồi làm tới!”
Mai Tuấn Khôi đe doạ. Đừng giỡn với anh. Anh tự mình tuyên bốthân phận của My không phải để vui mà đó là sự thật. Dù sớm haymuộn, cô ấy cũng sẽ là bạn gái của anh, là phu nhân của Mai thiếu này.Từ bây giờ cho đến lúc đó, bất cứ ai có ý súc phạm hay động đến cô, anhsẽ cho kẻ cho chết không nhắm mắt.
“Về thôi!”
Mai Tuấn Khôi quay sang nói nhỏ với My, sau đó ôm lấy eo cô ra về. Hôm nay coi như là lời cảnh báo, khẳng định cho bọn thiếu gia kiavà tất cả những người trong quán bar một điều rằng: My là bạn gái của anh, cố gắng nhớ kĩ một chút.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Lúc nãy em không nghi ngờ anh sao?”
Mai Tuấn Khôi ngồi bên cạnh My lạnh lùng hỏi.
My đưa anh mắt nhìn ra màn đêm đã dần sáng bên ngoài cửa kính xe, nhẹ nhàng nói.
“Tôi tin anh không làm việc đó!”
Sự thật là cô muốn cho anh ta vỡ đầu ngay khi vừa ngửi được cái mùi thuốc ngủ ‘nồng nàn’ trong ly rượu. Cô nói dối hay thật!
“Tại sao đêm nay em không về nhà thằng nhóc kia?”
“Tôi chán ngấy nơi đó rồi!”
À thì ra là chán rồi mới đến tìm anh, làm anh cứ ảo tưởng.
“Vậy sao?”
Mai Tuấn Khôi nhẹ nhàng hỏi, My cũng chỉ biết quay sang nhìn anh.
“Mặc dù tôi có thể đến nhà P.Hoa ở.”
Nhưng tôi cũng bị nó đuổi ra khỏi nhà mất rồi!
Mai Tuấn Khôi ngạc nhiên nhìn My. Cô nói vậy là ý gì? Chả lẽ… Cô chọn đến chỗ anh hơn là bạn thân của cô hay sao? Nhưng vì lý dogì chứ?
Cá cắn câu rồi!
“Đêm nay tôi mệt rồi! Về nhanh thôi!”
My uể oải nói, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Mai Tuấn Khôi.
Mai Tuấn Khôi bất ngờ trước hành động đó của cô, đầu óc như được khai sáng. Cô tựa đầu vào vai anh sao? Là vai anh đó! Ở cự ly gần nhưthế này, anh lần đầu tiên mới có thể biết được mùi hương của mái tóc cô. Đó là một mùi hoa oải hương dễ chịu. Lại còn đen tuyền mị hoặc của nónữa, có lẽ nó được chăm sóc rất kĩ, là tóc thật, không pha nhuộm. Rấthiếm ai giữ được mái tóc như thế này trong thời buổi hiện nay.
Nở một nụ cười mỉm chói chang, Mai Tuấn Khôi đưa tay choàng lấyvai My như một thối quen, xoa xoa lấy làn da trắng mịn của cô.Cảm xúc của anh hiện tại thật khó tả, nó còn tuyệt vời hơn cả khi lêngiường với mấy cô nàng kia.
Anh tài xế từ gương chiếu hậu nhìn thấy nụ cười đó của Mai TuấnKhôi, lại cộng thêm hành động thân mật như thế, đôi mắt như muốn rơixuống đất. Cái gì thế kia? Nụ cười hạnh phúc đó là như thế nào? Đây làlần đầu tiên anh ta thấy một người con gái có thể nhận được nụ cười củacậu chủ. Cô gái này cũng cao tay quá đi!
Sáng hôm sau
Toàn bộ học sinh trong trường như dậy sóng, ai nấy cũng đều bàntán, bày tỏ thái độ bất ngờ, khinh khi của mình đối với My. Mớihôm qua thôi, cô ta còn ăn mặc sang trọng cùng Khánh đi đến nhàhàng Pháp, thế mà hôm nay lại cùng Mai Tuấn Khôi cùng nhau đến trường.Thật không thể tin được! Cô ta chắc hẳn là loại con gái lẳng lơ! Chứ không tại sao chưa đầy hai mươi bốntiếng đồng lại hồ lại có thể đi cùng với hai người đàn ông khác nhau?Chả lẽ cô ta có chị em song sinh?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Chuyện này là thế nào?”
Vừa bước vào lớp, P.Hoa đã chống nạnh đứng trước mặt My, tức giận hỏi.
“Là như thế đó!”
My lạnh lùng trả lời, sau đó lách qua người cô bạn thân của mình, về chỗ.
“Cái con này!”
P.Hoa đùng đùng quay người lại, đi về chỗ của mình, ngồi phịch xuống.
“Mày hay thật! Đêm qua mày đi với thằng họ Mai kia, lại còn tắtbộ liên lạc, anh mày cứ tưởng mày giận ảnh, bảo tao liên lạc với mày, mà mẹ kiếp! Ngay cả tao mày cũng có thèm quan tâm đâu mà liên lạc, làm cho đêm qua không những thằng nhóc kia mà cả anh mày ở bên kia cũng phảikêu người đi kiếm mày. Mày sắp trở thành nhân vật nổi tiếng rồi con ạ!”
P.Hoa nói một thôi một hồi, rốt cuộc chỉ hhaajn được một câu trả lời thản nhiên của My.
“Như vậy thì đã sao?”
Đúng là muốn chọc cô tức chết mà! Cái con trời đánh này! Khônghiểu sao cô lại thân với nó được nữa! Anh nó lo cho nó thế kia, vị hônphu nó đi tìm nó khắp nơi như thế, vậy mà nó có thể bình tĩnh nói ra một câu như vậy. Tại sao trên đời này lại có loại con gái ‘lẳng lơ’ như nóchứ! “Hết nói nổi với mày!”
Sau đó bỏ đi xuống canteen.
Tất cả, phải, tất cả My cô đều đoán trước được rồi. Nói chung mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, không sao!
Vào học
“Đây là bản điểm kiểm tra chất lượng đầu năm của các em. Hầu hết tấtcả đều đủ điểm đạt. Trong đó có năm bạn đạt điểm cao nhất, tôi sẽ tuyênbố ngay sau khi các em đã nhận được phiếu điểm của mình.”
Cô Cát Phượng dõng dạc nói. Một bạn nữ trong lớp nhanh chóng đi phân phát phiếu điểm cho các bạn. Đó là một mẫu giấy nhỏ, có ghi đầy đủ điểm của các môn chính phụ sau đợt kiểm tra. Cũng như Cô cát Phượng đã nói, tất cả sinh viên lớp KDD50 đều đạt điểm giỏi. Đúng là KDD50 một cókhác! Học kinh thật!
Sau khi bạn nữ ấy đã phát phiếu điểm xong, cát Phượng dành ra hai phút cho cả lớp xem điểm của mình, rồi bắt đầu đọc tên năm bạn có thành tích cao nhất lớp.
“Hạng nhì, P.Hoa.”
Cả lớp trố mắt. Bọn họ có nghe nhầm không? P.Hoa hạnh nhì?Học sinh chín năm liền nhất khối lại ở vị trị thứ hai lớp? Như thế thìai hạng nhất? Ngay cả P.Hoacũng bất ngờ. Ai lại có thể học hơn cô thế?
Để giải đáp thắc của các học trò ‘thân yêu’, cát Phượng liền xướng tên người soán ngôi hạng nhất của P.Hoa.
“Hạng nhất, trần Khởi My.”
Không thể nào! Cả lớp bất ngờ quayxuống nhìn My, ngay cả P.Hoa cũng quay sang cô bạn thâncủa mình, nhìn nó ‘đắm đuối’. Bọn họ không nghĩ rằng người như cô lại có thể có IQ vượt hơn cả P.Hoa. Nóivậy, vị trí nhất trường cũng chính là của cô ta rồi!
P.Hoa tự trách mình, tại sao cô lại quên mất rằng My nó có trí thông minh còn hơn cả cô chứ? Nếu muốn thắng nó cô không thểnào nửa học nửa chơi như chín năm qua được. Phiếu điểm của nó chỉ toànđiểm tuyệt đối. Tức thật! Đối thủ của cô cũng chỉ có nó – bạn thân củacô – Khởi my.
My đưa ánh mắt ngây thơ nhìn một vòng tất cả các thành viêntrong lớp, sau đó tự mãn cười nhếch mép. Bất ngờ cái gì? Mười một nămqua cô chưa từng ở vị trí thứ hai. Việc này cũng hết sức bình thườngthôi!
Tất cả nhìn thấy nụ cười đáng ghét đó của My, máu nóng lại sôi sùng sục. Khỏi bàn cãi! Cô ta chắc chắn ăn gian! Để xem đến khi thi học kì cô ta có còn ăn gian được nữa không! Lúc đó đề thi khỏi nói là đượcbảo vệ như thế nào. Cực kì, cực kì tốt! Như bảo vật quốc gia vậy, có khi còn hơn.
Ra về.
“Mày về trước đi hôm nay tao có chuyện” My nói với Hoa rồi chạy mất.
“ Ơ con nhỏ này , sao như ma đuổi vậy.”
—————————–
P/s: chỉ là không muốn thành người vô gia cư thôi.
#Linh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro