Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16: chạm mặt


Mãi cho đến khi chuông reo ra về, Mai Lan vẫn chưa thấy Myđâu. Cô ta cũng thật to gan! Chỉ mới học có một ngày mà đã dám nghỉ.Nhưng mà chính cô cũng phải thừa nhận một điều rằng 2 ngày này rất rảnhrỗi. Nếu không nghe Cát Phượng thông báo này nọ thì việc duy nhất có thể làm chính là ngồi yên, không bất cứ ai dám gục mặt xuống bàn ngủnhư Phạm Hoa & My. Hành động đó được cho là bấtlịch sự và thô lỗ, được hết thảy các học sinh trong trường khinh miệt.Trừ phi nó được áp dụng trên người có thế lực như Phạm Hoa.

Cứ cho là hôm nay My trốn được một ngày. Thế còn ngày mai thìcô ta có dám trốn nữa không? Ngày mai là ngày khai giảng đầu năm, bắtbuộc tất cả các sinh viên của học viện Hoàng Gia đều phải tham gia, cho dù đó có là con trai hiệu trưởng đi chăng nữa. lâm Mai Lan thật chờ mong!Nếu như cô ta tiếp tục nghỉ, thì sẽ phải chịu hình phạt của học viện.Còn nếu như tham gia thì chính cô ta sẽ phải chết dưới tay Phạm Hoa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phạm Hoa lại lái con Lamborghini về nhà. Cả ngày hôm nay côkhông thấy cô bạn tên Trần Khởi My kia xuất hiện. Là cô ta nghedanh tiếng của cô sợ quá nên nghỉ học, hay là vì lí do khác? Haizzz…. Cô cũng không phải là vô cớ ghét cô ta! Mà là do cô tự bảo vệ mình thôi!Giữa thế giới hàng tỉ người như vậy, không biết có bao nhiêu người tốt,bao nhiêu người xấu để mà đề phòng. Đặc biệt thân phận của cô lại càngphải yêu cầu cô cảnh giác cao hơn. Tốt nhất là ít tiếp xúc với người lạ. Không nên quá tin tưởng một người dù người đó có thân thiết với mìnhđến đâu. Mặc dù điều thứ hai cô đã phá vỡ, nhưng cũng không hẳn là sai.Vì cô ấy là đồng đội, là người bạn mà cô bám mông từ nhỏ, làm sao cô ấycó thể hại cô chứ?

Đỗ xe vào gara, Phạm Hoa lấy chiếc cặp bên ghế phụ đeo lên, tay cầm chìa khoá leng keng bước vào. Vì đây là biệt thự riêng cần có sựyên tĩnh và riêng tư nên Phạm Hoa chỉ thuê có một người giúp việc. Đó là một cô gái nông thôn chất phác, ngay thơ. Cô ta chỉ biết quaycuồng với công việc nhà và phục vụ cho cô một cách tốt nhất
.Cô giúp việc thấy Phạm Hoa đi học về liền nhanh chóng chạy racửa đón, giúp cô đem cặp vào nhà, miệng cũng không ngừng hỏi han.

“Tiểu thư, hôm nay cô đi học thế nào? Có vui không? Có phải trường cô rất lớn không? Em đã từng đi chợ ngang đó nên cũng thấy. Ôi~ Nó thậtlớn, thật sang trọng! Nếu lúc đầu em mới lên đây chỉ biết có mỗi nhà côlà đẹp nhất, thì lần đó lại biết thêm một toà nhà vừa to lớn vừa xinhđẹp như vậy! Cảm giác rất mới lạ, cũng rất tự hào khi mình làm việc chomột người giàu có, xinh đẹp như cô! Có phải là trong đó mọi thứ đều được làm bằng vàng không? Có giống như mấy toà lâu đài trong truyện cổ tích không cô?…”

“Đó không phải là toà lâu đài! Nó là trường học! Mọi thứ trong đó đều là máy móc thiết bị tân tiến! Không có thứ nào làm bằng vàng hay bạc,OK?”

Phạm Hoa cuối cùng chịu không nổi cái miệng của cô giúp việcđành lên tiếng. Cô giúp việc biết cô chủ đã nổi giận nên cũng lập tức im ngay, cuối đầu đi theo phía sau Phạm Hoa. Nếu Phạm Hoa không lớn tiếng tỏ rõ thái độ của mình với cô ấy thì không biết bây giờcô ấy sẽ nói đến khi nào nữa? Không chừng sẽ là đến tối cũng nên! Phạm Hoa chán nản bước hơn lên phòng, chui vào nhà tắm.

Sau khi tắm xong, từ người Phạm Hoa toả ra một mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài làm cho người ta dễ chịu.

Dưới phòng ăn, cô giúp việc đã dọn lên những món ăn thơm phức, bắtmắt mà ngay chính cô nhìn cũng phải nhỏ dãi. Nhưng tiếc rằng nó là củatiểu thư. Nếu để người biết cô ăn vụn dù chỉ một miếng thì nhất định sẽđuổi việc cô. Mà cô thì lại không muốn điều đó xảy ra một chút nào! Côcần có tiền để gửi về cho mẹ già dưới quê. Trên đây cũng chỉ có nhà tiểu thư cô là trả lương cao nhất. Mất công việc này rồi cô biết lấy gì gửivề cho mẹ?

Phạm Hoa từ trên lầu đi xuống, khuông mặt mới vừa tắm của côthật thuần khiết, xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng kéo ghế ra, cầm lấy chiếc chéntrên bàn và gắp thức ăn, dáng vẻ lộ ra sự tao nhã cùng quý phái, làm cho cô giúp việc ở bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn ngơ. Tiểu thư của cô quảthật rất xinh đẹp!

“Cô cho Wise ăn chưa?”

Phạm Hoa đột nhiên lên tiếng, nhắc cô giúp việc nhớ đến con chó Alaskan đen xám khổng lồ của cô.

“Em đã cho ăn rồi. Mà cô ơi! Nó cũng chỉ là một con chó, mặc dù có to hơn chó thường một chút nhưng cô cũng không cần phải cho nó ăn sang như vậy chứ? Ngày nào em cho nó ăn mà cũng muốn ăn thử một miếng hết. Nó ăn sang hơn cả em!”

phạm Hoa nghe đến đây liền bỏ đũa xuống, mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên.

“Cô giành ăn với chó?”

“Em… Em không có ý đó… Nhưng mà…”

“Hahaha…”

Cuối cùng Phạm Hoa lại phá lên cười. Cô giúp việc của cô cũngkhông tới nỗi tệ. Cô ta sợ hoang phí, là một người tiết kiệm. Một đứctính tốt!

Cô giúp việc nhìn thấy tiểu thư cười cũng bất giác gãi đầu. Cô nói gì sai sao?

“Sau này cô không cần phải thèm đồ ăn của Wise nữa. Muốn ăn gì cứ mua! Tôi có cấm cô đâu! Tôi bao ăn, bao ở cho cô mà!”

Phạm Hoa nhắc đến “thèm đồ ăn của Wise” lại không nhịn được phải cười khúc khích. Cô sắp cười đến đau bụng rồi!

“Cô cũng ngồi xuống ăn đi! Muốn ăn gì cứ gắp! Nó là của tôi chứ không phải của Wise đâu! Cứ tự nhiên!”

“Tiểu thư cứ chọc em!”

Chị giúp việc xấu hổ nói rồi cũng kéo ghế ngồi vào bàn. Tiếng cườikhúc khích của Phạm Hoa cứ thỉnh thoảng vang lên trong suốt bữaăn. Không khí trong nhà hôm nay thật không đến nỗi tệ. Ít nhất là côgiúp việc đã được ngồi ăn cùng bàn với tiểu thư của mình lần đầu tiên.Mà tâm trạng của tiểu thư lại vui vẻ như vậy, khẳng định là hôm nay côcũng đã góp phần vào niềm vui của cô ấy.

Sáng

Trần Khởi My ở trên giường kingsize mở mắt. Hôm nay cô là người dậytrước, như vậy cũng tốt, đỡ lại phải nhìn thấy cơn ác mộng ngày hôm qua. Bây giờ nhớ lại khuôn mặt nam nhân đó, cô không tránh khỏi phải rùngmình. Hình tượng băng lãnh lúc đầu lại có thể tự mình phá đi như vậy,cậu ta cũng thật kì lạ!

Khởi My theo phản xạ nhìn sang khuôn mặt Khánh – khuôn mặt mà ngày hôm qua đã nhìn cô ôn nhu bao nhiêu, bây giờ lại bình an bấynhiêu. Môi mỏng cậu khép hờ, mi mắt cụp xuống che đi đôi đồng tử đen sâu thẳm đầy mị hoặc, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện nơi cổ áo làm cho nữ nhân khi nhìn thấy sẽ mặt đỏ tim đập. Nhưng cô gái nằm kế bên cậukhuôn mặt lại rất bình tĩnh, không có bất cứ dấu hiệu gì của sự xấu hổ.Cô hoàn toàn khác hẳn khi ở trước mặt mọi người! Sự lãnh đạm cùng điềmtĩnh của cô khiến cho người ta phải sợ hãi. Một cảm giác gặp mặt thầnchết rất rõ ràng, chân thật.

Khởi My nhìn Khánh mà lại nhớ đến chuyện cũ, lý trí nhanhchóng thúc giục cô quên nó đi. Vén chăn sang một bên, Khởi My đem tay Khánh trên người mình đưa trở lại người cậu, chân trần nhẹ nhàngđặt xuống nền gạch đen. Bước chân như hơi thở của gió đưa cô đến bên cửa sổ sát đất, một tay kéo phăng bức màn cản trở ánh nắng mặt trời, để cho nó đi thẳng vào trong căn phòng lạnh lẽo, khoáy động sự đau đớn đang có ý định trổi dậy trong cô. Ánh nắng mặt trời như vòng tay mẹ khẽ vỗ vềsự trống trãi trong cô, làm cho nó dịu lại, trả lời sự bình yên chonhững kí ức đã bị chôn giấu.

Khởi My ảm đảm đi lại tủ quần áo, lấy ra bộ đồng phục của mình sauđó đi thẳng vào phòng tắm. Khánh trên giường bị ánh nắng mặt trờilàm cho tỉnh giấc. Cậu khẽ cựa ngoạy người rồi mở mắt nhìn ra ngoài cửasổ. Không khí hôm nay cũng không đến nỗi tệ, ít nhất nó làm cho tâm tình cậu tốt hơn. Khánh ngồi dậy, tay sờ đến chỗ mà Khởi My đã nằm.Nó vẫn còn một chút hơi ấm, trên tay cậu cũng còn đọng lại mùi hương nhè nhẹ của cô. Là mùi hoa oải hương! Thật ngọt ngào! Môi mỏng nhẹ nhàngphát thảo thành một nụ cười như có như không.

Khởi My sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồng phục xong, cô bước rakhỏi phòng tắm, đi đến bàn trang điểm. Trên đó bày biện không biết baonhiêu là mỹ phẩm đắt tiền, nhưng cô tuyệt nhiên lại không động đến mộtthứ. Chỉ lấy cây lược chải đầu mấy cái rồi đứng dậy, nhìn đến chỗ Khánh.

“Sao không vào đánh răng rửa mặt? Em muốn bị trễ học à?”

Khánh ánh mắt từ nãy đến giờ nhìn Khởi My vẫn không thay đổi, giọng khàn khàn vang lên.

“Biết rồi! Cô xuống chuẩn bị bữa sáng đi!”

Sau đó tung chăn đi thẳng vào phòng tắm.

Chuẩn bị bữa sáng? Tới luôn rồi à? Khởi My lắc đầu rồi đi xuống nhà bếp.

Vừa bước đến trước cửa nhà bếp, cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong phòng bay ra, xông thẳng vào mũi. Thì ra mới sáng sớm 5 vị đầu bếp đã đi chuẩn bị bữa sáng rồi, thế thì cô đỡ tốn công, nhưng cũngphải vào giúp một chút coi như có làm chứ nhỉ? Nghĩ rồi cô đẩy cửa nhàbếp bước vào, nhưng người cô nhìn thấy đầu tiên không phải là 5 vị đầubếp mà chính là Dương Mịch Ân. Cô ấy đang cầm chảo và đảo rất đều tay,dáng vẻ chuyên nghiệp vô cùng.

“Cô xuống đây làm gì?”

Dương Mịch Ân không nhìn Khởi My, hỏi.

“Tôi xuống chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy có người trong bếp nên muốn vào giúp một chút!”

Khởi My đi đến tủ chén, tính lấy ra vài cái chén thì bị giọng nói lạnh lùng của Dương Mịch Ân ngăn lại.

“Đừng đụng vào! Cô mau ra ngoài đi! Ở trong đây không cần cô giúp!”

“Cô chắc chứ?”

Khởi My hỏi lại, ánh mắt cũng đã trở nên ảm đạm hơn.

“Mau đi!”

Dương Mịch Ân giọng điệu khó chịu ra lệnh cho Khởi My Khởi My đặt chén lại vào tủ, im lặng đi ra khỏi nhà bếp. Cô ta có ghét cô thìcũng không cần phải ghét ra mặt như vậy. Lời nào lời nấy nói ra đềukhông có một chút lịch sự. Chẳng lẽ cô là người có dịch bệnh cần tránhxa? Sức đề kháng của cô rất tốt mà! Cô hoàn toàn khoẻ mạnh mà! Chỉ đụngvào có mấy cái chén mà đã như vậy! Được! Không muốn cô giúp thì thôi! Cô cũng không ham!

Nhìn thấy Khởi My mặt tức giận từ trong nhà bếp đi ra, trên tay cũng không có bưng theo đồ ăn, Khánh thắc mắc hỏi.

“Đồ ăn đâu?”

“Đang làm.”

Cô trả lời cộc lốc, sau đó kéo ghế ngồi vào, mặt hướng đi nơi khác.

“Ai làm?”

“Mịch Ân.”

Nghe thấy câu trả lời này chắc Khánh vui lắm nhỉ? Phải rồi!Người thương nấu cho ăn mà sao không vui được! Khi không lại lồi ra mộtMịch Ân, à, không, khi không cô lại chuyển đến đây làm bóng đèn làm gìkhông biết!

Khánh thở dài. Lại như lúc trước, bất cứ cô gái nào vô tình hay cố ý gần cậu, Dương Mịch Ân đều tìm đủ mọi cách để loại bỏ, nếu khôngthì cũng tỏ thái độ khó chịu với người đó. Mà Khởi My lại có tính tình nóng nảy như vậy, việc bị thái độ của Dương Mịch Ân chọc tức cũng làchuyện bình thường.

Không khí buổi sáng không như mong đợi thật sự bị người ta đạp đổ.Hai con người một nam một nữ ngồi ở trên cùng một bàn nhưng lại khôngnhìn nhau lấy nửa con mắt.

Lát sau, Dương Mịch Ân từ dưới nhà bếp bưng lên đồ ăn sáng, bày đầycả bàn. Cô ta múc cho mỗi người một chén cháo sau đó vui vẻ ngồi xuống,gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Khánh.

“Khánh, đây đều là những món cậu thích, mau ăn đi!”

Khánh chỉ “ừm” một tiếng rồi cầm muỗng từ tốn ăn, dáng vẻ không có gì là hứng thú.

Khởi My nhìn thấy màn đó cũng chỉ biết cúi đầu xuống lặng lẽ ăn.Biết làm sao được! Người ta là tình cảm thắm thiết, cô không thể nào đãlà bóng đèn lại còn phát sáng, không thôi lại tự chuốc hoạ vào thân.

Sau khi ăn sáng xong, cả 3 người cùng ra ngoài chiếc Ferrari đã đậusẵn trước sân để đi học. Khởi My bị Khánh lôi ra ghế sau ngồicùng với cậu, còn Dương Mịch Ân thì lại ngồi ở ghế phụ phía trước. Khuôn mặt cô ta không mấy vui vẻ khi bị đẩy đi như vậy, Khởi My cũng có thể hiểu!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phạm Hoa lại lái con Lamborghini đi học. Khi cô vừa lái xe vàosân trước của trường liền nhìn thấy từ trong một chiếc Ferrari có 3người bước ra. Nếu như đó là những vị tiểu thư, công tử bình thường khác thì cô không nói, mà lần này người bước ra cuối cùng lại là người có vị trí rất quan trọng với cô. Phạm Hoa nhanh chóng hạ kính xe xuốngđể nhìn cho rõ. Quả thật không sai! Đó chính là Khởi My – cô bạn thân của cô!

Phạm Hoa mắt như sao sáng vui vẻ mở cửa xe, quăng chiếc chìakhoá cho người bảo vệ gần đó rồi nhanh chóng chạy lại chỗ Khởi My.Những nam sinh xung quanh bị cô làm cho bất ngờ, lần đầu tiên họ thấy Phạm tiểu thư bước ra khỏi chiếc xe của mình trước khi đưa nó vào bãi,tâm trạng lại còn tốt như thế. Không chừng hôm nay trời sẽ có bão a!

Phạm Hoa đứng sau lưng vỗ mạnh vào vai Khởi My, miệng cũng không kiềm được vui mừng mà lớn tiếng.

“Khởi My!”

Khởi My bị làm cho giật mình, quay lại.

“Đúng là mày rồi!”

Nói rồi Phạm Hoa mặt mày hớn hở dang tay ôm choàng lấy Khởi My, siết chặt. Cuối cùng cô và cô bạn thân cũng gặp nhau. Thật vui mừng! Khánh, Dương Mịch Ân và những học sinh khác đã bất ngờ nay lạicòn bất ngờ hơn khi nhìn thấy Phạm Hoa chủ động ôm Khởi My đầythân thiết. Chẳng phải Phạm Hoa rất không thích người khác chạmvào mình sao? Thế đây là gì?

Khởi My cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên đang hướng về mình liền gỡ tay cô bạn thân ra, mặt nhăn nhó.

“Không phải tao thì là ai?”

Phạm Hoa vẫn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, tiếp tục vui mừng nói.

“Sao mày lại chuyển đến đây? Không phải mày rất ghét hay sao?”

Khởi My liếc mắt đến xung quanh. Nơi này chính là không thuận tiện để nói a!

“Lát tao sẽ kể sau! Đi!”

Khởi My nắm tay Phạm Hoa tính kéo đi thì cô liền bị kéo ngược lại.

“Mày học KDD50?”

“Ừ!”

Đối thoại nhanh của Khởi My và Phạm Hoa chính là minh chứngcho tình bạn vĩnh cửa. Chỉ cần hỏi nhau mấy câu đơn giản như vậy, nhữngvấn đề khác cũng không cần hỏi, tự khắc bọn họ đều có câu trả lời.

Lần này thì đổi lại là Phạm Hoa kéo Khởi My đi, tâm trạng của cô nhìn ra rất tốt. Bỗng, Khánh dang tay chặn Khởi My lại, lúcnày Phạm Hoa mới để ý đến sự xuất hiện của cậu và Dương Mịch Ân ởbên cạnh. Tại sao Khởi My của cô lại đi chung xe với họ?

“Cô quen cô ta?”

Khởi My nhìn Khánh, tay vẫn nắm lấy tay Phạm Hoa.

“Phải!”

“Hai người có quan hệ gì?”

“Nè, nhóc! Em có quyền gì mà hỏi quan hệ giữa chúng tôi? Với lại emnhỏ tuổi hơn Khởi My đó, tại sao lại gọi cô này cô nọ? Em không biếtkính trên nhường dưới à?”

Phạm Hoa bất bình chen ngang. Khánh lạnh lùng quay sang nhìn cô, cô cũng không kiên nể nhìn lại.

“Tôi là vị hôn phu của cô ấy! Đủ quyền chưa?”

Không chỉ Khởi My, Phạm Hoa và Dương Mịch Ân mà còn có tất cả các sinh viên của học viện đã tự tập dưới sân trước từ khi nào để xemkịch hay, đều trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên trước câu phát ngôn của Khánh. Thật không ngờ nha! Đây chính là lí do vì sao Khởi My và Thiên Vương lại đi chung với nhau mấy ngày qua sao? Thế còn Dương Mịch Ân thì sao? Phạm Hoa cùng những học sinh khác đều có chung một suy nghĩ, riêng Khởi My và Dương Mịch Ân thì có những suy nghĩ khác.

Khởi My tức giận khi Khánh nói ra việc hôn ước giữa 2 ngườidễ dàng như vậy. Cô đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi! Tại sao cậukhông nghe? Bộ cậu không nói thì sợ người ta không biết à? Cô không cầnngười ta biết mà!

Còn Dương Mịch Ân đương nhiên không tránh khỏi đau lòng. Cô sợ nhấtchính là từ trong miệng cậu nghe được điều này. Tại sao cậu không để cômơ mộng một chút? Tại sao lại xát muối vào tim cô như vậy? Chẳng lẽ tình cảm 8 năm qua không đủ để cậu xem trọng cô hơn sao?

Và đặc biệt người tỉnh nhất chính là người phát ngôn – Khánh! Cậu hầu như không thay đổi sắc mặt, điềm tỉnh nhìn Phạm Hoa vẫn còn đang ngạc nhiên, không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.

“Vị hôn phu? Chuyện này là thế nào? My, mày nói tao nghe!”

Khởi My bị Phạm Hoa lay tay liền chuyển ánh mắt giận dữ về phía cô.

“Chẳng phải đã nói là lát tao sẽ kể sau à? Hỏi lắm thế?”

Phạm Hoa mặt ngơ ngát.

“Ơ hay cái con này! Tự dưng lại nổi giận! Lên cơn à?”

“Đi!”

Khởi My giận cá chém thớt đổ hết giận dữ lên người Phạm Hoa.Không thèm trả lời câu hỏi của Khánh, liền kéo cô bạn mình đi mất. Phạm tiểu thư uất ức, tội nghiệp cũng chỉ biết cúi đầu đi theo Khởi My. Cô khổ quá mà!
#Linh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro