Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

36-40

36.

Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Châu Kha Vũ lại gửi tin nhắn tới. Đôi khi là ảnh tự sướng của hắn, đôi khi chỉ là phong cảnh, có lúc lại là hình chụp mấy đặc sản dưới quê mà hắn mua cho Lưu Chương.

Quy định của trường là học sinh không được sử dụng điện thoại trong giờ học, lớp 12 lại càng bị kiểm soát gắt gao hơn. Một khi bị phát hiện là sẽ tịch thu ngay. Bình thường lúc đi học, Lưu Chương vẫn mang di động theo, nhưng cậu chỉ xem nó như công cụ truyền tin thôi, rất ít khi lấy ra trong giờ học, sợ bị phát hiện. Cậu luôn tắt âm điện thoại, nhưng mà mấy hôm nay đã đổi qua chế độ rung rồi. Châu Kha Vũ liên tục nhắn tin cho cậu, Lưu Chương sợ bỏ sót, điện thoại cũng để trong người chứ không cất trong cặp nữa. Mỗi lần điện thoại rung lên là Lưu Chương biết Châu Kha Vũ lại nhớ cậu rồi.

Châu Kha Vũ sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu, chỉ gửi tin trong giờ ra chơi. Vì thế, giờ ra chơi lại biến thành khung giờ ngọt ngào của hai người.

Mà nếu giờ ra chơi không có tin nhắn, Lưu Chương cũng lục lại mấy tin nhắn cũ của Châu Kha Vũ ra ngồi xem, xem hoài không biết chán.

Xa nhau mấy ngày, việc Lưu Chương làm nhiều nhất là xem lại lịch sử trò chuyện của mình với Châu Kha Vũ. Nhìn từng tấm hình tự sướng đẹp trai đến rụng rời của hắn, nhìn từng dòng tin nhắn khiến người ta phải đỏ mặt của hắn, hạnh phúc muốn chết luôn ٩(^ᴗ^)۶

Giờ ra chơi không có Châu Kha Vũ, rốt cuộc Lưu Chương cũng thảnh thơi được một chút. Cậu có thể sắp xếp lại đống bài vở chồng chất của hắn hoặc ngồi xem tin nhắn Châu Kha Vũ gửi cho mình. Vì quá nhớ Châu Kha Vũ, Lưu Chương lại thẹn thùng hỏi hắn dùng voice chat được không – cậu muốn nghe giọng của hắn.

Châu Kha Vũ vừa nhận được tin đã gọi lại cho cậu, Lưu Chương hơi buồn bực nói: "Cậu... Sao cậu không gửi voice chat ấy?"

Bên kia điện thoại, Châu Kha Vũ bật cười: "Cái này cũng giống voice chat mà? Gọi điện nói chuyện dễ hơn chứ?"

"Không giống đâu... Gọi điện, không được..." Lưu Chương mắc cỡ, chỉ muốn chui vào đống đề thi luôn cho rồi. Cậu nói nhỏ thật nhỏ: "Cậu, cậu gửi voice chat đi... Gửi voice chat... Tớ mới nghe lại được...."

Châu Kha Vũ không ngờ mình lại nghe được đáp án này, thấp giọng chửi một câu, bất đắc dĩ cười nói: "Cậu cố ý đúng không?"

Lưu Chương không hiểu ý hắn, cảm thấy có chút mất mát, dè dặt hỏi: "Không... không được à?"

Châu Kha Vũ thẳng thừng cúp điện thoại.

Lưu Chương căng thẳng cầm di động, không biết phải làm sao, có phải cậu.... hơi quá đà rồi không?

Châu Kha Vũ lúc nào cũng suy nghĩ cho cậu, đi chơi cũng nhớ liên lạc với cậu, tận tâm như vậy... Lưu Chương nhìn lại chính mình, bận đi học không kịp trả lời, bây giờ còn yêu cầu này nọ. Châu Kha Vũ.... không cảm thấy cậu phiền phức quá chứ?

Lưu Chương chợt căng thẳng, rồi lại buồn bực, hối hận cực kì. Đang nghĩ làm sao để xin lỗi Châu Kha Vũ thì điện thoại lại vang lên – là thông báo mấy tin nhắn voice chat, rung lên liên tục, rung đến mức tay Lưu Chương tê rần.

Lưu Chương sợ hết hồn, do dự mở voice chat lên...

"Bảo bối."

Ngón tay cậu run lên, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Sao Châu Kha Vũ lại tốt như vậy a a a a a a.....

Lưu Chương không nỡ nghe tiếp, một câu "Bảo bối" thôi cũng đủ để nghe đi nghe lại hơn 20 lần, rồi mới nghe xuống phía dưới. Giọng nói đầy sức sống của Châu Kha Vũ lần lượt vang lên bên tai, Lưu Chương cảm thấy không thể hạnh phúc hơn được nữa!

Lưu Chương ôm điện thoại nghe đến tận khi vào học.

Sau giờ ra chơi là đến tiết của Nghê Mai Lâm.

Cô cứ tưởng mình cho Châu Kha Vũ nghỉ rồi, thì Lưu Chương sẽ trở lại như trước – không có bạn, luôn vô cảm, cô đơn ngồi một chỗ, nghiêm túc nghe giảng bài. Nhưng đã hai ngày nay, Nghê Mai Lâm cố ý quan sát Lưu Chương, lại thấy tình trạng của cậu rất tốt. Thành tích vẫn ổn định và không ngừng tăng cao, biểu hiện vô cùng tích cực, thỉnh thoảng còn rất vui vẻ.

So với lúc Lưu Chương vừa chuyển đến, thì giống như đổi từ xem phim đen trắng sang xem phim màu vậy —— một con người tràn đầy sức sống.

Nghê Mai Lâm cảm nhận được sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Châu Kha Vũ lên Lưu Chương, nên lúc hắn xin nghỉ, cô đã chú ý quan sát Lưu Chương hơn rất nhiều, nhìn thấy cậu vẫn ổn thì mới yên tâm.

Chưa tới nửa năm mà Lưu Chương đã thay đổi rất nhiều. Nếu cứ như vậy, Nghê Mai Lâm tin rằng – sau khi tốt nghiệp, Lưu Chương sẽ có được cuộc sống đại học đầy vui vẻ như những người bạn khác. Cô lại nhớ đến Châu Kha Vũ – từ khi ngồi cùng bàn với Lưu Chương, hắn cũng không quậy phá nữa, thành tích lại đột nhiên tăng cao.

Kì thi đại học sắp đến, trường học có chính sách bồi dưỡng học sinh giỏi. Chủ nhiệm khối đã đề cập với Nghê Mai Lâm mấy lần rằng cô nên xem xét đổi lại bạn cùng bàn của Lưu Chương, nhân tiện chuyển cậu lên trên ngồi để tạo điều kiện tốt nhất cho Lưu Chương học tập. Lúc đầu, cô vẫn hơi do dự, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hồng hào đầy sức sống của Lưu Chương, cô liền quyết định dẹp luôn chuyện này.

So với việc đào tạo một nhân tài, một học sinh có thành tích thi đại học gây chấn động toàn thành phố thì Nghê Mai Lâm cho rằng – cái Lưu Chương cần nhất lúc này là sự khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần.

Để sau này nhớ lại, Lưu Chương vẫn thấy được – thời học sinh của mình vẫn có những kỉ niệm đẹp đẽ.

Hơn nữa, thành tích của Lưu Chương lúc này đã tốt lắm rồi. Nghê Mai Lâm cúi đầu nhìn sách giáo khoa, gọi Lưu Chương đứng lên trả lời vài câu hỏi, nhận được câu trả lời ngắn gọn mà hoàn mỹ của cậu, cô mới gật đầu nói: "Ngồi xuống đi."

Cô định hết tiết sẽ đi nói với chủ nhiệm khối về tình hình của Lưu Chương, nói rằng Lưu Chương học như vậy là ổn lắm rồi, không cần phải thay đổi gì nữa.

Nghê Mai Lâm quay đầu viết bảng, thầm cười khổ – chính vì Châu Kha Vũ nên mới không thể thay đổi đấy... Nếu lúc này thừa dịp hắn đi mà đổi chỗ Lưu Chương, chắc chắn lúc về hắn sẽ phá banh cái phòng chủ nhiệm, lúc đó có muốn yên cũng không được với hắn.

Cô nhớ lại hôm Châu Kha Vũ xin nghỉ, trước khi đi cũng không quên nhờ mình để ý kĩ Lưu Chương. Nghê Mai Lâm nghĩ mà buồn cười, mới chưa được bao lâu mà Châu Kha Vũ đã quan tâm người khác như vậy.

Thay đổi không chỉ ở mình Lưu Chương...

Lưu Chương ngu ngơ không biết mình vừa tránh được một tai họa lớn, sau khi tan học thì vội vàng mở điện thoại xem – Châu Kha Vũ không có gửi tin nhắn. Cậu bật lại voice chat của Châu Kha Vũ, nghe giọng hắn một lần nữa. Lưu Chương vui vẻ cực kì, giọng Châu Kha Vũ thật dễ nghe!

Mai là Tết Dương lịch, qua Tết nửa tháng là Châu Kha Vũ về rồi!

Lưu Chương dán một thẻ lịch năm mới lên bàn – thường thì mua văn phòng phẩm ở trong siêu thị trường sẽ được tặng mấy tấm lịch thẻ. Rất nhiều học sinh dán lịch lên bàn hoặc lên sách của mình, đánh dấu lại hai ngày thi đại học đầy cam go, thỉnh thoảng nhìn thấy sẽ có động lực học tập. Hoặc cũng có thể đánh dấu lại ngày lễ, ngày sinh nhật, viết lên đó dự định của mình.

Trên lịch của Lưu Chương, ngày được đánh dấu là ngày Châu Kha Vũ trở về.

Đó mới là ngày lễ của cậu.

Sắp được nghỉ rồi, bọn học sinh ai nấy đều hưng phấn. Buổi học sáng chiều còn an ổn, đến tối là mọi người đều hết chịu nổi, hầu như chả có ai muốn lấy sách ra học. Đứa thì lén lút đọc tiểu thuyết hay tạp chí dưới hộc bàn, đứa thì giấu di động dưới sách chơi game, mấy đứa chung bàn thì túm tụm lại xì xào nói chuyện.

Giáo viên quản lớp nghiêm khắc nhắc nhở mấy lần, nhưng cũng không mấy hiệu quả. Bản thân thầy cũng rất mong kì nghỉ đến, nhắc mấy lần không được nên cũng không muốn nhắc nữa. Giữa giờ, thầy còn ra khỏi lớp, đứng nói chuyện điện thoại ngoài hành lang.

Định lực của Lưu Chương rất tốt, xung quanh có ồn ào thế nào thì cậu vẫn chăm chú đọc sách. Tết Dương lịch thôi mà, mẹ cậu không ở nhà, Châu Kha Vũ cũng vậy, không khác gì ngày thường hết.

Thầy chủ nhiệm đi từng lớp kiểm tra, qua được bảy lớp, đến lớp của Lưu Chương thì thấy cậu vẫn chăm chú đọc sách làm đề, không hề bị người khác ảnh hưởng.

Chủ nhiệm tới một cái là cả đám im ngay. Ông trừng mắt nhìn bọn họ, nghiêm khắc rầy la mấy tiếng rồi bỏ đi.

Hồi chiều nay, Nghê Mai Lâm có nói với ông là không cần đổi chỗ Lưu Chương, cậu ngồi như vậy là tốt lắm rồi. Lúc ấy, ông không hài lòng chút nào, nhưng Nghê Mai Lâm cứ lặp đi lặp lại là Lưu Chương không dễ bị người khác ảnh hưởng. Chủ nhiệm không tin, tự mình tới lớp kiểm tra mới hậm hực xác nhận, quyết định không xen vào nữa.

Đúng 10h, chuông tan học vang lên, cả đám reo hò rồi ôm cặp phi ra khỏi lớp. Lưu Chương rất thong thả thu dọn sách vở, mặc áo lông, khoác khăn choàng kĩ càng rồi mới đi.

Châu Kha Vũ đã nghiêm khắc nhắc nhở mấy lần, Lưu Chương đâu dám không nghe lời, buổi tối học xong là ngoan ngoãn chạy về nhà Châu Kha Vũ.

Không biết Châu Kha Vũ đã nói gì với bà giúp việc nhà hắn, mà tối nào Lưu Chương về cũng có một cái lồng giữ ấm đang đợi cậu. Bên trong là canh nóng hoặc mấy món lót dạ mà bà giúp việc chuẩn bị.

Lưu Chương tranh thủ ăn lúc thức ăn còn đang nóng, cả người cũng ấm áp hơn.

Ăn xong, Lưu Chương đi tắm rồi đánh răng rửa mặt. Sạch sẽ thơm tho rồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại len lén mặc áo ngủ của Châu Kha Vũ vào.

Đồ ngủ phảng phất mùi hương đặc trưng của Châu Kha Vũ, tràn đầy hương vị nắng sớm.

Lưu Chương cẩn thận sờ sờ quần áo trên người, trong lòng cực kì vui vẻ. Đang lúc phấn khích, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Châu Kha Vũ gọi.

Lưu Chương chột dạ bắt máy, nhỏ giọng nói: "Châu... Châu Kha Vũ?"

"Cậu chưa ngủ hả?"

Lưu Chương "Ừ" một tiếng: "Tớ vừa tắm xong."

Châu Kha Vũ cười cười: "Giọng cậu kì lắm! Lén lút làm gì sau lưng tôi đúng không?"

Lưu Chương hoảng hốt nói: "Không... Đâu có đâu..."

"Thật không?" Châu Kha Vũ trêu cậu: "Tưởng tôi tin cậu à? Cậu thử ghi âm lại rồi nghe xem giọng mình bất an đến mức nào?"

Lúc này, Lưu Chương mới nhận ra – là do quá căng thẳng nên hô hấp của cậu có hơi thất thường. Cậu vội vàng điều chỉnh hơi thở, vừa định nói thì Châu Kha Vũ lại lên tiếng: "Nhớ anh trai không? Mới làm chuyện xấu gì hửm?"

Bây giờ Lưu Chương mới hiểu ý hắn, xấu hổ thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Mặt cậu đỏ bừng, luống cuống giải thích: "Không có! Tớ... Tớ mới tắm xong, tớ... tớ vô tình thấy đồ ngủ của cậu, mặc... Xin lỗi, tớ không biết tớ bị sao nữa, tớ..."

Châu Kha Vũ bật cười ha hả, dỗ dành: "Nói từ từ nào, đừng căng thẳng."

Hai tay Lưu Chương cầm di động trông cực kì đáng thương, nỗ lực giải thích: "Tớ...Tớ trộm mặc đồ ngủ của cậu, tớ... Tớ chỉ mặc thôi, không làm bẩn đâu, mới vừa mặc vào..."

Châu Kha Vũ khẽ cười: "Thật không?"

Lưu Chương gật đầu, vội vàng bổ sung thêm: "Thật mà! Tớ vừa mặc vào thôi, không... không làm gì kì quặc đâu..."

"Chụp tấm hình gửi cho anh trai mau." Giọng nói hắn cực kì vui vẻ, "Không có bằng chứng thì không tin đâu, chụp hình đi."

Lưu Chương nuốt nước bọt: "Chụp... Chụp tớ hả?"

Châu Kha Vũ thản nhiên nói: "Ừ."

Lưu Chương cứng người – trộm mặc đồ ngủ của Châu Kha Vũ đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ... bây giờ còn bắt cậu chụp hình!!

Hai tay cậu run lên, đang nghĩ mình nên chụp trực tiếp hay chụp qua gương thì Châu Kha Vũ lại nói: "Cởi nút áo, mở cổ áo rộng ra một chút."

Lưu Chương mắc cỡ, đỏ bừng như con tôm luộc, giả bộ đáng thương cầu xin: "Châu Kha Vũ..."

"Không muốn à?"

Lưu Chương nghe không ra hắn đang vui hay đang giận, im lặng không dám nói tiếp, đang định cúp điện thoại rồi đi chụp hình cho hắn thì đối phương lại cười: "Không muốn cũng được, xuống mở cửa để tôi tự nhìn."

Lưu Chương trợn to mắt, hai tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất.

Cậu chạy đến cửa sổ sát đất nhìn xuống – qua một lớp kính thủy tinh, qua một cái lan can được chạm trổ đẹp đẽ, qua những bông tuyết bay bay ngoài cửa, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ đang cầm điện thoại, men theo đường núi phủ đầy tuyết đi lên.

Châu Kha Vũ nhìn thấy ánh sáng trên lầu hai, cười cười vẫy tay với cậu, lớn tiếng nói: "Ông đây mệt chết rồi nè! Mau xuống mở cửa đi!"

37.

Lưu Chương đờ ra hai giây rồi mới vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa cho Châu Kha Vũ. Trên tóc hắn vẫn còn đọng vài bông tuyết, ấy thế mà vẫn cười nói với cậu: "Năm mới vui vẻ."

Lưu Chương ngẩn người, gương mặt ngập tràn hạnh phúc không cách nào che giấu: "Cậu... Sao lại..."

Châu Kha Vũ vừa vào cửa đã thấy Lưu Chương đi chân trần, liền bế bổng cậu lên, cười nói: "Tôi đã hứa là sẽ đón năm mới với cậu mà, không nhớ sao? Tôi nói được thì làm được!"

Nhìn hai con ngươi đen nhánh của hắn, cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn, suýt nữa cậu đã mất bình tĩnh.

Dù cậu đã cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp "Cậu... Sao cậu về rồi? Về bằng cách nào? Cô chú, anh cậu nữa, bọn họ.... Cậu, lỗ tai đỏ hết rồi kìa..."

Châu Kha Vũ vừa xuống sân bay là lập tức đón xe về nhà. Không ngờ lại gặp ngay tài xế tay mơ mới vô nghề – người nọ không dám chạy đường núi vì tuyết rơi nhiều quá; thế nên hắn phải đi bộ lên. Đường đi ngập tuyết vô cùng khó khăn, đến giờ hắn vẫn còn thở dốc, cười nói với cậu: "Mấy chuyện đấy nói sau đi... Ông đây nhớ cậu muốn chết!"

Hắn cúi đầu, ngấu nghiến hôn lên môi Lưu Chương, ôm người đi lên lầu.

Về phòng rồi, hắn đặt cậu lên giường, hôn mãi không tha.

Châu Kha Vũ cứ ôm cậu hôn mãnh liệt như thế, mãi sau mới buông ra. Hắn hít sâu một hơi, cười nói: "Khỏe lại rồi, hết mệt luôn!"

Mặt Lưu Chương đỏ bừng, tim đập bùm bùm liên hồi. Cậu lẳng lặng nhìn Châu Kha Vũ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ – cậu vẫn không thể tin được là Châu Kha Vũ đã về. Châu Kha Vũ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, trong lòng ấm lên hẳn. Hắn cười nói: "Sao vậy? Mới không gặp có mấy ngày, lại không chịu nói chuyện rồi?"

Lưu Chương cười cười lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, rồi mới nhớ ra mình còn phải hỏi Châu Kha Vũ mấy chuyện, "Sao cậu lại về đây? Nửa tháng nữa cậu mới về mà? Cậu..." Chợt nhớ ra gì đó, Lưu Chương vội hỏi: "Người nhà cậu biết không?"

"Không biết." Châu Kha Vũ nở nụ cười xấu xa, "Mấy ngày nay, gia đình tôi đều ở nhà chú út. Tối nay là giao thừa rồi, buổi sáng tôi có nói với mẹ là qua nhà bạn chơi thâu đêm, chắc giờ ba mẹ vẫn nghĩ tôi còn ở dưới quê ."

Lưu Chương không tin được, mở to mắt: "Lỡ đâu bọn họ phát hiện được..."

"Không sao, không ai biết đâu." Hắn nhào lên vò vò mặt Lưu Chương, "Trưa nay ăn cơm với người thân họ hàng xong là tôi đi thẳng ra sân bay, đặt vé trước rồi mà vẫn bị hoãn 2 tiếng đấy, do bên kia tuyết cũng rơi. Xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng cậu rồi."

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, nhìn đồng hồ báo thức nho nhỏ đặt trên đầu giường: 23h53.

Tuy hắn hơi mệt mỏi, nhưng con ngươi vẫn sáng rõ, đầy vẻ thâm sâu. Hắn lười biếng nhìn Lưu Chương, cười nói: "Thế nào? Anh trai không gạt cậu chứ?"

Lưu Chương gật đầu thật mạnh – cậu nhớ hắn đến muốn khóc. Cậu đau lòng hỏi: "Vậy ngày mai... Cậu phải đi sao?"

"Ừ." Châu Kha Vũ cười, "Đừng có lo, lúc về tại sợ trễ giờ nên tôi mới gấp như vậy. Mai thì không có việc gì nữa, tôi cứ thong thả mà đi thôi, không mệt đâu! Tôi đặt vé máy bay rồi, mai về thì giả bộ hôm qua uống say rồi bị đau đầu, trốn vô phòng ngủ thôi."

Dù hắn nói vậy nhưng Lưu Chương vẫn khổ cực thay cho hắn, tự trách nói: "Tại tớ..."

"Tại cậu cái gì? Tự tôi thích vậy mà." Hắn cúi lại gần cậu, nhẹ giọng cười nói: "Có thể cùng cậu đón năm mới, đừng nói là gấp rút lên đường, bắt tôi leo núi đao tôi cũng vui vẻ leo... Ở nhà còn có người mặc đồ ngủ của tôi ngồi chờ, tôi không về thì sao thấy được đây?"

Nãy giờ Lưu Chương vui vẻ cực kì, đã sớm quăng chuyện mình mặc đồ ngủ của Châu Kha Vũ sang một bên. Giờ hắn nhắc lại làm cậu xấu hổ quá chừng! Cậu nhìn quần áo trên người, thẹn thùng nói: "Tớ, tớ không biết cậu về nhà..."

"Nhớ tôi lắm hả?" Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn cậu, "Lúc tôi ở nhà, cậu đâu có ngoan như vậy đâu."

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Lưu Chương vẫn thành thực gật đầu: "Nhớ..."

"Nhớ bao nhiêu?" Hắn siết chặt cổ tay cậu, ngón tay không đứng đắn men vào trong ống tay áo rộng thùng thình, "Nhớ thế nào?"

Lưu Chương rụt rụt tay lại, đỏ mặt nói: "Cái này... Nói thế nào đây..."

"Nghĩ thế nào thì nói thế ấy." Châu Kha Vũ cười cười nhìn Lưu Chương: "Tôi không quản đường xá xa xôi chạy về với cậu, vậy mà hỏi có một câu cậu cũng không nói? Mau nói đi, nhớ tôi thế nào?"

Lưu Chương bối rối: "Từng phút... đều nhớ, vậy... vậy nói thế nào?"

Châu Kha Vũ đang bị lạnh nhạt, ai dè lại bất ngờ bị bạn trai nhỏ đút cho một miệng toàn mật, đơ ra hai giây mới phản ứng lại. Đè người ta lên trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh ra hẳn nhỉ? Tôi chưa kịp trêu cậu thì cậu đã trêu tôi rồi..."

Lưu Chương oan ức quá mà! Châu Kha Vũ hỏi gì cậu cũng thành thực trả lời, một chữ cũng không dám cãi mà vẫn bị đè lên giường, còn bị hắn "cẩn thận dạy dỗ" một phen nữa chứ.

Tuy là cậu cũng thích bị "dạy dỗ" lắm... Lưu Chương đỏ mặt nghĩ.

Sau khi xuống máy bay, Châu Kha Vũ chạy đi mua bánh ngọt rồi mới về nhà. Thời khắc chuyển năm vừa đến, hai đứa cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng. Trên núi có rất nhiều người mua dây pháo về đốt, bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt. Châu Kha Vũ và Lưu Chương cùng ngồi bên của sổ ăn bánh kem, ngắm pháo hoa. Hắn hỏi cậu: "Năm mới cậu có nguyện vọng gì?"

Lưu Chương suy nghĩ một lúc thì xấu hổ không dám nói, cười cười hỏi ngược lại hắn: "Cậu thì sao?"

"Tôi hả..." Châu Kha Vũ đút cho Lưu Chương cặp dâu tây trên bánh của mình, chợt lắc đầu cười nói: "Không nói đâu, nói ra cứ như tỏ tình ấy, sợ cậu lại nghĩ tôi trêu... Tốt hơn là không nói."

"Nói, nói đi..." Lưu Chương gấp lên, nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ chỉ thích nghe cậu nói thôi..."

Châu Kha Vũ khẽ nhíu mày: "Thật không? Vẫn chưa bảo cậu, những gì tôi nói trước giờ đều là thật lòng đấy."

Lưu Chương còn chưa kịp đỏ mặt, nghe Châu Kha Vũ nói xong thì lòng càng ngứa ngáy hơn, giục hắn: "Nói đi, nói tí xíu thôi..."

Châu Kha Vũ nhìn cậu, dịu dàng cười nói: "Năm mới, hy vọng cậu luôn bình an, thuận lợi thi vào trường đại học mà cậu mong muốn, khỏe mạnh đừng để bị bệnh."

Lưu Chương hạnh phúc đến mức muốn chạy ra ngoài đống tuyết lăn mấy vòng o(≧o≦)o.

Cậu cúi đầu, nhai nhai miếng dâu trong miệng, cảm thấy ngọt như ăn đường vậy.

"Tôi không muốn nói một mình đâu." Châu Kha Vũ đá đá chân Lưu Chương: "Cậu thì sao?"

Lưu Chương vẫn ngại không dám nói. Châu Kha Vũ cũng không ép cậu nữa, hắn khẳng định luôn: "Có liên quan đến tôi, đúng chứ?"

Cậu xấu hổ gật đầu, Châu Kha Vũ cảm động cười: "Cũng được, coi như cậu có lương tâm, không uổng công tôi chạy về đón năm mới với cậu."

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, cậu vui vẻ nói: "Đúng, qua hôm nay là cậu mười tám rồi! Thi bằng lái được rồi! Không phải lái xe trái phép nữa!"

Châu Kha Vũ rầu rĩ: "Thì ra nguyện vọng năm mới của cậu là tôi có bằng lái xe ư?!"

Lưu Chương ngạc nhiên, vội vàng giải thích: "Không mà không mà, tớ đâu có ước cái này..."

Hắn tỏ vẻ không tin, nhìn cậu: "Vậy sao không nói cho tôi nghe..."

Giờ phút này, Lưu Chương có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được oan ức, cậu lo lắng nói: "Tớ mong cậu năm mới bình an..."

Châu Kha Vũ mỉm cười nhìn Lưu Chương. Lúc này, cậu mới biết mình bị hắn trêu, càng ngượng ngùng hơn. Châu Kha Vũ cười cười, xoa đầu cậu rồi nhìn đồng hồ nói: "Mệt không? Ngày mai cậu không phải đi học đúng không, vậy ngủ sớm thôi."

Lưu Chương vẫn còn muốn nhìn Châu Kha Vũ lâu hơn, sao có thể ngủ được, liền hỏi: "Mai mấy giờ cậu đi?"

Tính toán một hồi, hắn nói: "Cộng thêm thời gian kẹt xe... Chắc chín giờ đi."

Vậy là Châu Kha Vũ có thể ngủ đến tám giờ lận. Lưu Chương không vội, cậu lo hắn chỉ ăn có mấy miếng bánh ngọt thì không no, bèn hỏi: "Cậu đói không? Tớ đi nấu chút gì cho cậu ăn nha?"

Tối nay hắn chưa ăn gì, vốn hắn cũng không thích đồ ngọt nên chỉ ăn bánh ngọt cho vui thôi, lúc này cũng thấy hơi đói, liền gật đầu, Lưu Chương suy nghĩ một lát rồi nói: "Ăn mì... được không?"

Châu Kha Vũ nói thẳng: "Cậu nấu gì thì tôi ăn nấy."

Lưu Chương cười cười, đứng dậy xuống lầu, Châu Kha Vũ đi theo cậu.

Bà giúp việc có nấu một nồi canh gà cho Lưu Chương ăn khuya, nhưng cậu chỉ ăn một chút, không ngờ bây giờ lại có ích. Lưu Chương hâm canh lại, đợi canh sôi thì cho mì sợi vào, chờ mì chín thì múc ra một tô lớn.

Châu Kha Vũ đói bụng lắm, vừa ăn vừa liên tục tán thưởng tay nghề của cậu. Lưu Chương được hắn khen thì xấu hổ không thôi, cậu nói: "Không phải... Canh này là bà giúp việc nấu..."

Châu Kha Vũ lắc đầu: "Không không, cậu nấu ngon lắm, nhìn mì này, sợi nào sợi nấy đều rất đẹp mắt."

Lưu Chương nhịn cười, Châu Kha Vũ vừa ăn vừa nói: "Hôm trước mẹ tôi có khen cậu đó."

Lưu Chương hoảng hốt: "Khen, khen tớ cái gì?"

Châu Kha Vũ ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Khen cậu học giỏi, tốt tính, biết nấu cơm, biết chăm sóc cho tôi, quan trọng nhất là còn rất rất thích tôi..."

Lưu Chương vừa nghe đã biết hắn nói xạo, bật cười: "Cậu đừng có nói bậy!"

"Khen cậu tốt là thật." Châu Kha Vũ nói, "Tôi nói với mẹ rồi, trước khi tốt nghiệp đã có cậu bên cạnh, bọn họ không cần phải lo lắng nữa."

Lưu Chương cứ nhớ đến việc ba mẹ của Châu Kha Vũ phải ra nước ngoài là lại đau lòng. Hắn cười với cậu: "Sau này phải đối xử thật tốt với tôi đấy! Ở đây tôi chỉ còn mình cậu thôi."

Lưu Chương nghiêm túc gật đầu, bảo đảm với hắn: "Tớ... Tớ sẽ quan tâm cậu thật nhiều, chăm sóc cậu thật tốt..."

Châu Kha Vũ nhướng mày: "Sau này tôi nói gì cậu cũng nghe hửm?"

Lưu Chương đỏ mặt, gật gật đầu: "Nghe."

Châu Kha Vũ vô cùng thỏa mãn, ăn sạch tô mì rồi đem đi rửa, nói: "Cậu đi ngủ trước đi, tôi đi tắm cái đã, vừa đi đường về, toàn là mồ hôi."

Vừa nghĩ đến việc xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng Lưu Chương, Châu Kha Vũ lại tức lên: "Má nó! Ông tài xế lúc nãy sống chết không chịu lái lên, nói gì cũng không được, thêm tiền ổng cũng không chịu. Hại ông đây phải lội tuyết leo lên, khổ không khác gì lên núi cầu con, thêm ba quỳ chín lạy nữa chắc không ai thành kính bằng!"

Lưu Chương cười đau cả bụng, đi theo Châu Kha Vũ lên lầu. Vừa vào phòng là mắt hắn lại quét qua cậu một vòng, nói: "Đúng rồi, cậu vẫn mặc đồ ngủ của tôi này, để tôi lấy di động chụp mấy tấm hình mai mang đi ngắm nhá."

Lưu Chương không ngờ Châu Kha Vũ vẫn nhớ chuyện này, mặt đỏ lên, lắp bắp thương lượng: "Cậu... Cậu nhìn thấy rồi mà..."

"Tôi cũng muốn 'nhìn đi nhìn lại' nha." Khóe miệng hắn cong lên, "Ai là người bắt tôi gửi voice chat để 'nghe đi nghe lại' vậy? Tôi đâu cần cậu ghi âm cái gì đâu, chụp mấy tấm hình thôi cũng không được hả?"

Châu Kha Vũ cười nhạt: "Tôi đi rồi, lúc nào cũng sợ cậu nhớ tôi, còn chụp hình tự sướng gửi cho cậu cứ như lũ con gái ấy. Anh tôi nhìn thấy đã chửi tôi là đồ tự luyến rồi bệnh thần kinh đó có biết không? Còn cậu thì sao? Chụp cái gì cho tôi?! Hết đề thi lại đến sách!"

Hắn rút di động ra ném cho Lưu Chương. Lưu Chương bắt lấy, cầm cái điện thoại mà cứ như cầm củ khoai nóng, nhỏ giọng cầu xin: "Cậu, muốn tớ chụp thật sao..."

Hai tay hắn đút túi quần, đi lên một bước, khom người nhìn cậu: "Xấu hổ à? Vậy mới vừa rồi... Ai bảo là tôi nói gì cũng nghe?"

Lưu Chương cứng họng, Châu Kha Vũ cười nói: "Không ép cậu chụp trước mặt tôi đã là thương cậu lắm rồi nha, bảo bổi..." Hắn nghiêng đầu, thì thầm bên tai cậu: "Nhớ chụp gợi cảm một chút~"

Cậu lập tức ôm lấy lỗ tai đỏ bừng, nom đáng thương như con thỏ nhỏ bị giật mình, viền mắt đỏ lên nhìn Châu Kha Vũ. Nhưng hắn chỉ duỗi người, cầm lấy quần lót, huýt sáo đi vào phòng tắm.

38.

Mặt Lưu Chương đỏ bừng, ôm điện thoại Châu Kha Vũ ngồi trên giường mà cứ như ngồi trên bàn chông. Cậu liên tục đứng lên ngồi xuống, rồi lại đi tới đi lui, hệt như chú chuột nhỏ bị kẹt trong thùng gạo.

Lưu Chương đi đến trước gương nhìn nhìn, sốt ruột không biết phải tạo dáng thế nào cho phù hợp với yêu cầu của Châu Kha Vũ. Hắn nói không sai – hai đứa mới xa nhau mấy ngày mà thỉnh thoảng Châu Kha Vũ lại gửi hình tự sướng tới, trước kia hắn có bao giờ chụp đâu, đều là... vì cậu.

Châu Kha Vũ cũng biết cậu sẽ rất rất là nhớ hắn, nên luôn chủ động liên lạc, hết video call rồi tới voice chat, để dỗ cậu vui vẻ, để kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cõi lòng cậu rất đỗi ngọt ngào, ngay sau đó lại bối rối. Cậu vẫn chưa chụp hình cho Châu Kha Vũ, nhưng mà chụp thế nào bây giờ a a a a a a!

Cậu siết chặt di động của hắn, do dự mở lên. Điện thoại không khóa, trượt một cái là mở được rồi.

Trong đầu Lưu Chương lộn tùng phèo, không hiểu sao lại nhớ tới đoạn đối thoại của hai bạn nữ mà cậu nghe được lúc đi phát bài tập: Nếu như bạn trai cậu để cậu tùy ý đụng vào điện thoại, vậy rõ ràng là anh ta rất thích cậu, tuyệt đối chỉ có mình cậu thôi.

Tới tận bây giờ, Châu Kha Vũ vẫn tùy ý để cậu chơi điện thoại của hắn.

Dĩ nhiên, Lưu Chương chưa bao giờ kiểm tra di động của Châu Kha Vũ. Một phần vì cậu được dạy dỗ tốt, nhưng nguyên nhân chính vẫn là – cậu luôn tin tưởng Châu Kha Vũ 100%.

Thật ra, một người như Châu Kha Vũ mà muốn theo đuổi ai đó luôn là chuyện dễ dàng, nhưng trước giờ hắn vẫn không coi Lưu Chương như đứa ngu mà lợi dụng cậu. Rõ ràng dáng vẻ của hắn luôn thu hút ong bướm, nhưng đối với bất kì ai, hắn cũng phân rõ quan hệ, có tiếp xúc cũng nói chuyện rạch ròi, không hề mập mờ. Hắn cũng không hề nói hay làm ra hành động nào dễ khiến người khác hiểu lầm. Giữ mình tốt đến mức một người luôn thiếu cảm giác an toàn như Lưu Chương cũng không thể sinh ra bất kì cảm giác bất an nào.

Châu Kha Vũ từng nói với cậu là, dù là lời nói hay hành động thì hắn cũng chỉ tình nguyện quấy rối Lưu Chương mà thôi.

Mỗi lần nhớ lại là khóe miệng Lưu Chương lại cong lên. Dù Châu Kha Vũ rất hay trêu cậu, nhiều khi còn rất xấu xa... nhưng mà chưa thật sự ức hiếp cậu bao giờ. Nếu hai người không ở một mình, hắn sẽ rất chừng mực, không để cậu lúng túng trước mặt người khác – như lần đó đi suối nước nóng vậy. Châu Kha Vũ muốn hôn cậu cũng phải đổi hướng kính chiếu hậu trước...

Lưu Chương không thể ngăn dòng hồi tưởng, càng nghĩ lại càng thấy ngọt ngào. Cậu ôm điện thoại Châu Kha Vũ lộn mèo trên giường mấy vòng. Sao Châu Kha Vũ lại tốt như vậy a a a ..... o(≧o≦)o

Từ phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, xen lẫn trong đó là tiếng ngâm nga khẽ hát của Châu Kha Vũ. Lưu Chương bị lôi về thực tại, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ mặt, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Cậu quan sát xung quanh rồi mở đèn ngủ lên... Lưu Chương không biết bắt sáng cho đẹp nhưng cũng biết rằng – càng sáng thì trông cậu càng trắng hơn.

Mặt Lưu Chương hồng hồng, cậu muốn chụp đẹp một chút.

Lưu Chương cầm di động lên, mở camera, cực kì mắc cỡ tự chụp mấy tấm hình. Chụp xong liền mở lên xem, không thích, lại vội vàng xóa đi. Cậu chợt nhớ lại, Châu Kha Vũ nói hắn muốn cậu chụp... như vậy một chút. Chụp làm sao bây giờ!!!!

Lưu Chương lại đưa lưng về phía rèm cửa chụp mấy tấm, mặt cậu trong hình cứ kì kì thế nào, nom rất là căng thẳng. Lưu Chương lại xóa hết đi.

Bình thường nhìn mình cũng ngốc vậy hả? Lưu Chương sốt ruột, lúc soi gương... thấy cũng được lắm mà, sao lúc chụp hình lại nhìn kì thế này!

Lưu Chương lại chụp hai tấm, xem xong lại xóa tiếp.

Châu Kha Vũ tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa mở cửa vào phòng ngủ, thấy Lưu Chương nom cực tội lỗi, ôm chặt điện thoại, chột dạ nhìn hắn.

Châu Kha Vũ bật cười: "Sao vậy? Không muốn chụp liền ném luôn điện thoại của tôi rồi?"

"Không có..." Lưu Chương ngập ngừng, "Chụp.. Chụp xấu lắm!"

Châu Kha Vũ phì cười, đi tới mở di động lên xem, rồi lại bật cười nói: "Không phải cậu chụp xấu, mà là không chụp."

"Tớ có chụp!" Lưu Chương vội vàng giải thích, "Chụp thiệt mà, không lừa cậu đâu, nhưng... nhưng mà xấu lắm, tớ... tớ xóa hết rồi."

Châu Kha Vũ ném khăn lông trong tay qua một bên, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa, "Thôi hết cách rồi, để tôi chụp cho nhá?"

Lưu Chương cứng người. Châu Kha Vũ mở camera lên, cẩn thận tính toán: "Chụp thế nào đây ta? Chụp nude nhé? Không không... Vậy hơi nhàm chán, cởi quần thôi, nút áo thì tháo ra, vậy đi... Xong rồi nằm lên giường, để tôi suy nghĩ chút..."

Mặt Lưu Chương đỏ đến tận mang tai, lùi về sau một bước. Nếu không phải do sợ Châu Kha Vũ mất hứng, cậu đã chạy ra ban công trốn từ lâu rồi.

Hắn nhìn cậu run lẩy bẩy mà bật cười, dỗ dành nói: "Giỡn thôi mà! Được rồi, cậu đến đây để tôi chụp một tấm là được, chịu không?"

Lưu Chương nơm nớp lo sợ tiến lại gần, Châu Kha Vũ xoa đầu cậu, nói : "Nói 'quả cà'* nào."

*quả cà: giống như là "say cheese" lúc chụp hình ấy, ý bảo cười lên.

Lưu Chương mất tự nhiên nói: "Quả cà.". Thế là 'tách tách' hai tiếng, Châu Kha Vũ thỏa mãn nói: "Được rồi, ngủ thôi."

Lưu Chương đứng ngây ra, vậy... là xong rồi hả?

Châu Kha Vũ sấy khô tóc, tắt đèn rồi kéo Lưu Chương lên giường: "Xong hết rồi đó, ngủ thôi."

Lưu Chương không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh như thế, vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả người cứ như đang nằm mơ. Châu Kha Vũ ôm Lưu Chương, cảm thấy cậu cứ cứng người không thể thả lỏng, cười nói: "Sao vậy? Mấy ngày không gặp là hết quen rồi?"

"Không có..." Lưu Chương cọ lên người Châu Kha Vũ một cái, nói nho nhỏ: "Vẫn, vẫn hơi lo một tí."

Hắn sờ lên ngực cậu: "Sao tim đập nhanh vậy?", một lúc sau hắn mới hiểu ra, bật cười: "Cậu tưởng tôi thật sự muốn chụp cái loại hình đó cho cậu hả?"

Gò má Lưu Chương nóng lên, nhẹ giọng nói: "Cậu... cậu nói mà, muốn chụp để mang đi?"

"Trêu cậu thôi, thứ đó chỉ mình tôi được nhìn, lỡ có ai thấy được thì sao?" Giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của mình và Lưu Chương bị nhiều người nhìn như vậy, hắn vẫn còn giận đây. Nói chi đến việc này, hắn không muốn chịu thiệt đâu. Châu Kha Vũ suy nghĩ một lát, bật cười nói, "À không... Vừa nãy tôi muốn chụp thiệt đó, để tôi chụp nhá?"

Lưu Chương lập tức chui vào trong chăn, Châu Kha Vũ lại đào cậu ra, cười cười hỏi: "Cho không?"

Cậu nghiêng đầu, xấu hổ không dám nhìn hắn, dường như là ngầm đồng ý rồi. Châu Kha Vũ cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán cậu, "Không biết tôi trúng vận may gì mà nhặt được bảo bối thế này đây!"

Lưu Chương càng nghĩ càng thấy mình ngốc, vùi đầu nhỏ giọng nói: "Tớ không biết... Cậu muốn như vậy thật, hay là trêu tớ đấy..."

Châu Kha Vũ cưng chiều hôn một cái lên môi cậu, cười nói: "Có gì đâu mà không biết? Nếu cậu thấy khó chịu thì chắc chắn là tôi nói giỡn đấy. Cậu biết mà, tôi thích trêu cậu vậy thôi, đừng có mà tưởng thật. Ông xã thương cậu như vậy, sao dám ăn hiếp cậu được."

Lưu Chương vẫn thấy mình ngốc quá chừng, buồn bực khó chịu không thôi. Châu Kha Vũ lại cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết, ôm người hôn một lúc lâu.

Nói là ngủ sớm, nhưng hai đứa chẳng buồn ngủ chút nào. Đặc biệt là Lưu Chương, luôn lén lút mở mắt nhìn Châu Kha Vũ, hai mắt sáng như sao. Châu Kha Vũ nhịn nằm một hồi cũng chịu không nổi, nói với cậu: "Xem phim không? Nhìn cậu vẫn tỉnh lắm đấy.."

Lưu Chương do dự nói: "Mai cậu còn phải bay về..."

"Không sao, nằm không khó chịu lắm."

Châu Kha Vũ đứng dậy, xuống lầu đi tìm đĩa phim. Hồi trước hắn có mua một đĩa phim tình cảm nhưng chưa xem bao giờ, vừa hay Lưu Chương cũng chưa xem. Nội dung phim khá bình thường, diễn xuất của nhân vật chính cũng bình thường nốt, nhưng kết thúc lại rất đẹp —– rất thích hợp để giết thời gian.

Lưu Chương đi gọt một dĩa trái cây. Hai đứa vừa nói chuyện, vừa ăn trái cây, vừa xem phim. Xem chưa được một nửa, Châu Kha Vũ đã ngủ mất.

Lưu Chương cẩn thận đứng dậy lấy một cái chăn, dọn hết đệm dựa gối ôm trên salon qua một bên, đỡ hắn nằm xuống rồi từ từ đắp chăn cho hắn. Châu Kha Vũ mơ màng ngủ, kéo Lưu Chương vào lòng, Lưu Chương bị hắn đè xuống ghế thì khẽ kêu, muốn động cũng không được.

Cậu sợ làm hắn thức giấc nên nằm im ru một chỗ. Lát sau mới chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế, để hắn gối đầu lên chân mình.

Lưu Chương chầm chậm cầm cái điều khiển TV lên, tắt tiếng, rồi mới thở phào yên tâm.

Cậu cũng không thấy khổ sở gì, lẳng lặng ngồi xem bộ phim có hình mà không có tiếng. Kết phim thế nào cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng hai nhân vật chính đều ở bên nhau. Lúc màn hình hiện ra mấy dòng chữ kết thúc, Lưu Chương cũng đã ngủ mất.

Hôm sau tỉnh lại, Lưu Chương nhận ra mình đang ở trên giường.

Vẫn chưa tới 7h, Châu Kha Vũ cũng vừa tỉnh. Lưu Chương cố gắng nhớ lại, hỏi hắn: "Chúng ta... sao lại lên đây?"

"Sao lại lên đây?" Châu Kha Vũ lườm cậu một cái, "Tôi ôm cậu lên chứ sao. Không phải ôm không đâu, cậu cứ đeo cứng lấy eo tôi, bình thường không thấy cậu dính người thế!."

Lưu Chương nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu ngủ trước mà..."

"4h là tôi dậy rồi, mà cậu bị ngốc hả? Lấy chăn đắp cho tôi còn mình thì phơi ra như vậy." Hắn sờ lên trán cậu, "Hôm nay để ý một chút, nếu thấy không khỏe thì phải uống thuốc ngay, đừng để bị cảm."

Lưu Chương tưởng tượng ra cảnh Châu Kha Vũ dậy sớm rồi ôm mình lên lầu, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ nói: "Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ, tớ nặng lắm..."

"Nặng?" Châu Kha Vũ nhéo thắt lưng cậu, "Nhẹ như cái chăn vậy, thức ăn vào người chạy đi đâu hết rồi? Ăn mãi không thấy mập!"

Thật ra, nửa năm nay Lưu Chương có mập lên đó chứ, nhưng do trước đây cậu gầy quá, nên nhìn không ra. Bây giờ trông cậu đã nhiều sức sống hơn trước kia rồi. Lưu Chương tự biết được: "Tớ tăng cân mà, không nhiều thôi..."

Châu Kha Vũ cười xấu xa: "Tôi thích thịt nhiều một chút, sờ mới thoải mái."

Mới sáng sớm mà mặt Lưu Chương đã hồng hồng, cậu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Tớ đi nấu ăn... chiên trứng ốp-la, ăn với bánh mì và sữa nóng, được không?"

Châu Kha Vũ không phản đối. Hắn thu dọn đồ đạc cần đem đi, Lưu Chương thì đi làm bữa sáng.

Tuyết đã ngừng rơi, nắng sớm mùa đông rất ấm áp, hai đứa cùng nhau ăn bữa sáng. Mặc dù vẫn phải chia xa một đoạn thời gian, nhưng cũng không còn khó chịu như trước. Trước khi đi, hắn còn đưa album ảnh trong điện thoại cho Lưu Chương xem.

Lưu Chương: "!!"

Châu Kha Vũ chụp rất nhiều hình cậu, đều là lúc ngủ!

Lưu Chương trong hình đúng y như những gì hắn nói, ôm chặt lấy eo Châu Kha Vũ. Trên má trái của cậu còn hiện hai vết hồng hồng do tì lên khi ngủ. Lưu Chương nhìn dáng vẻ ngu ngốc của mình mà buồn bực, thế mà hắn lại nói rất đẹp.

Hắn để Lưu Chương xem một hồi rồi chuyển hết mấy hình vừa nãy vào một album riêng tư, ngả ngớn cười với cậu: "Chờ khoảng một hai năm nữa, chờ cậu lớn rồi, chúng ta có thể chụp mấy kiểu hình khác không?"

Lần này thì cậu đã nghe hiểu hết ý tứ trêu chọc của hắn. Lưu Chương đỏ mặt, vậy là ngầm cho phép rồi...

39.

Tiễn Châu Kha Vũ đi rồi, Lưu Chương dọn dẹp lại phòng ốc rồi thu dọn mấy thứ đồ cần thiết mang về nhà mình.

Trường cho nghỉ Tết dương lịch 3 ngày, Châu Kha Vũ không có ở đây, Lưu Chương cũng chả muốn làm gì. Cậu lười ra khỏi cửa nên làm ổ ở trong nhà luôn. Lưu Chương lôi một cuốn đề thi thật dày ra rồi làm lại hết những đề mình từng làm sai. Cậu còn cẩn thận đánh dấu lại những phần kiến thức liên quan đến chỗ sai, bổ sung thiếu sót một hồi, rốt cuộc cũng gặt hái được không ít thành tựu.

Lúc ôn tập, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ liên lạc với Châu Kha Vũ. Vì được nghỉ rồi, nên Lưu Chương rất thoải mái nói chuyện với hắn. Mùng một rồi đến mùng hai, ngày nào Châu Kha Vũ cũng bận rộn. Mới vừa về lại là hắn đã cùng gia đình đi thăm người thân và bạn bè. Lúc nói chuyện với hắn, Lưu Chương còn nghe được âm thanh huyên náo bên đầu kia điện thoại. Cậu cực kì hâm mộ cái cảm giác gia đình sum họp thế này, nghe thôi cũng cảm thấy vui lây.

Châu Kha Vũ sợ Lưu Chương ở nhà một mình rồi không chịu ăn uống đàng hoàng, liền đặt sẵn luôn cho cậu bữa trưa và bữa tối bên ngoài. Đồ ăn hắn đặt cực nhiều, Lưu Chương dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Cậu đã nhắn tin cho hắn nói là mình no chết rồi, Châu Kha Vũ lập tức rep lại: Vén áo lên chụp bụng bự cho tôi xem coi có no thiệt không?

Lưu Chương xấu hổ cực kỳ, mắc cỡ như vậy sao mà dám chụp, lâu thật lâu sau mới trả lời hắn: No thiệt mà, xấu lắm, không chụp được không?

Bên kia, Châu Kha Vũ cười đến ná thở, gọi lại cho Lưu Chương để xác nhận cậu no thật, rồi lại hỏi cậu hôm nay đã làm gì. Hai người lặng lẽ tâm tình qua điện thoại, nói một lúc đã gần cả tiếng đồng hồ. Đến tận lúc Châu Kha Vũ bị mẹ kêu, hắn mới vội vã cúp điện thoại. Buổi tối trước khi ngủ, hắn lại gửi một tin nhắn: Mẹ hỏi tôi đang nói chuyện với người yêu phải không?

Lưu Chương: !!

Lưu Chương: Cậu nói thế nào?

Châu Kha Vũ: Thế nào cái gì, nói thật chứ sao.

Lưu Chương: !!!!!!!!!

Châu Kha Vũ: Thì nói với mẹ tôi đang yêu.

Lưu Chương: Cậu còn nói gì nữa?!

Châu Kha Vũ: Yên tâm, chỉ nói vậy thôi, bọn họ không biết ai hết.

Lưu Chương hoảng hốt, muốn gọi cho Châu Kha Vũ hỏi rõ ràng, nhưng lại không dám, sợ bên cạnh Châu Kha Vũ có người, rối rắm hồi lâu mới nhắn tin lại: Đừng nói bậy nha, đừng làm ba mẹ cậu lo lắng.

Châu Kha Vũ nhận được tin nhắn thì bật cười, hắn gọi lại cho cậu. Lưu Chương vội vàng bắt máy, nhỏ giọng nói: "Cậu... Đi tìm chỗ nào không có người rồi hãy nói."

Người nhà Châu Kha Vũ vẫn đang chơi bài và trò chuyện cùng nhau trong phòng. Hắn nhìn mọi người một lượt rồi đi ra ban công, ngắt một bông hoa nhài xuống ngửi ngửi, lại nói: "Không có ai hết, cậu nói đi."

Lưu Chương luống cuống: "Cậu... Cậu nói gì vậy chứ? Cô chú sắp đi rồi, sao cậu còn..."

"Không sao hết." Châu Kha Vũ ung dung cười nói, "Ba mẹ biết tôi đang yêu còn vui nữa kìa, lúc nào họ cũng sợ tôi cô đơn. Ba tôi còn nói, trong nửa năm nay tôi không chỉ học giỏi hơn mà còn trưởng thành hơn rất nhiều, có trách nhiệm hơn nữa."

Lưu Chương nghĩ lại thì thấy cũng đúng, dè dặt nói: "Đừng có nói nhiều quá, bọn họ mà biết thì không ổn đâu."

"Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực." Hắn quay đầu nhìn phòng khách đang cực kì náo nhiệt, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ba mẹ đang cảm thấy rất có lỗi với tôi, mấy ngày nay còn liên tục dỗ dành tôi nữa."

Lưu Chương không biết phải an ủi Châu Kha Vũ làm sao, nghĩ một lát thì nói: "Tớ... Sau này tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu."

Châu Kha Vũ bật cười ha hả, thấp giọng nói: "Ý tôi không phải vậy, tôi chưa từng có suy nghĩ ba mẹ có lỗi với mình. Từ nhỏ, tôi đã không thiếu thứ gì, bọn họ có thời gian cũng tranh thủ chạy về với tôi. Làm người như thế nào, giải quyết mọi chuyện ra sao cũng là ba mẹ dạy. Đối với tôi như vậy là quá tốt rồi, suốt ngày tiêu tiền của bọn họ, nếu tôi còn bất mãn với việc bọn họ ra ngoài kiếm tiền mà không có thời gian ở với tôi, thì tôi cũng tự thấy mình là một thằng khốn."

Điểm này thì Lưu Chương đồng ý với hắn. Bình thường Khương Dụ Mạn cũng không có nhiều thời gian ở với cậu, nhưng Lưu Chương vẫn không thấy buồn phiền chút nào. Cậu còn cảm thấy áy náy với mẹ nữa kìa... mẹ đã chịu khổ vì cậu rất nhiều. Nhìn cách hành xử của Châu Kha Vũ hằng ngày, Lưu Chương cũng thấy được ba mẹ hắn là người tốt.

"Nhưng..."

Châu Kha Vũ không nói tiếp. Nói ra thì có hơi vô lương tâm, nhưng ba mẹ tự cảm thấy có lỗi lại mang đến cho hắn không ít lợi lộc.

Chắc chắn tương lai hắn sẽ gặp phải trở ngại từ ba mẹ, bây giờ cứ để bọn họ cảm thấy áy náy đi, sau này có thể lợi dụng để hóa giải mâu thuẫn.

Có điều, bây giờ mà nói về vấn đề đó thì có hơi sớm. Hắn không muốn Lưu Chương phải mang gánh nặng, lại cười nói: "Ba mẹ hỏi người yêu tôi trông thế nào."

Lưu Chương lập tức căng thẳng: "Cậu nói sao?"

Châu Kha Vũ cố tình không chịu nói, trêu cậu hồi lâu mới mở miệng: "Tôi nói là đẹp lắm."

Cậu mỉm cười, Châu Kha Vũ lại nói: "Tôi luôn nói thật."

Lưu Chương lại được ăn đường. Cậu muốn nói chuyện với Châu Kha Vũ lâu hơn nữa, nhưng sợ nói nhiều quá thì người khác sẽ để ý. Ba mẹ hắn sắp đi rồi, Lưu Chương không muốn bọn họ phải lo nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói: "Tớ đi ngủ nha, mai mẹ tớ về nhà rồi."

Châu Kha Vũ đáp: "Ừ, ngủ đi, mai gặp cô thì cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe. Tôi chơi một lát nữa cũng đi ngủ."

Lưu Chương "Ừ, ừ" liên tục, nhưng vẫn không nỡ cúp điện thoại. Châu Kha Vũ không thường để ý vấn đề này, hắn chúc cậu ngủ ngon xong thì đặt lại bông hoa lên cành cây, nhìn lại điện thoại mới phát hiện ra nó chưa tắt.

Châu Kha Vũ thử dò xét: "A lô?"

Lưu Chương vui vẻ nói: "Nói với tớ nữa hả? Sao cậu không cúp máy đi?"

Châu Kha Vũ dở khóc dở cười – bạn trai nhỏ ngu ngốc của hắn lại khiến hắn đau lòng rồi. Hắn quay lại nhìn sau lưng rồi úp tay che điện thoại, nói: "Bảo bối, ngoan ngoãn đi ngủ nào, tôi sẽ về nhanh thôi."

Lưu Chương lại được rót mật, lăn lăn lăn trên giường mấy vòng, lần đầu tiên nghe lời hắn cúp điện thoại trước.

Châu Kha Vũ cúp điện thoại, vừa định quay về phòng thì lại gặp anh hắn – Châu Kha Hiên.

Châu Kha Hiên như cười như không nhìn hắn, nói: "Gọi điện cho ai mà dịu dàng vậy?"

Theo bản năng hắn định phân trần, nhưng nghĩ một lát lại thản nhiên nói: "Em dâu anh."

Châu Kha Hiên lạnh lùng liếc hắn, "Hèn gì mấy ngày nay đi chơi hồn vía em cứ như trên mây, thành tích học tập vừa phất lên đã vội tìm người yêu rồi?"

Châu Kha Vũ thầm nghĩ bụng – thành tích này đều nhờ em dâu anh đó, anh thì biết cái gì, nhưng lại không nói ra, sợ bị lộ tẩy, qua loa đáp: "Giống anh hồi đó thôi, khác gì đâu."

Thực ra, Châu Kha Hiên không phản đối việc em trai có bạn gái, anh chỉ sợ sau này hắn ở có một mình, lại không biết nhìn người, lỡ đâu lại làm ra vài chuyện vượt rào thì biết phải làm sao. Anh nói: "Sau này không ai chăm sóc em nữa đâu, phải tự biết lo cho mình, yêu thì yêu nhưng phải biết chừng mực. Anh còn chưa có con đâu, đừng có tặng mẹ một đứa cháu trước anh mày đấy."

Châu Kha Vũ thành thực nói: "Anh yên tâm, chuyện này không xảy ra đâu."

Châu Kha Hiên cười: "Không ngờ em vẫn còn giữ mình ha, cô nàng kia thế nào? Khuôn mặt ngây thơ? Body nóng bỏng?"

Châu Kha Vũ liếm môi, lại gần anh trai hắn, nhỏ giọng nói: "Không so với chị dâu được đâu, nhưng mà biết sao được, em chỉ yêu người ấy thôi."

Châu Kha Hiên ngạc nhiên, cười cười mắng Châu Kha Vũ mấy câu rồi đuổi hắn đi chỗ khác.

Châu Kha Vũ không thích anh hắn dùng giọng điệu này để nói về Lưu Chương. Cái gì mà khuôn mặt ngây thơ? Body nóng bỏng? Có ngây thơ nóng bỏng hay không cũng đâu đến lượt người khác bàn tán. Hắn lơ đãng nhận xét chị dâu vài câu coi như trả thù, đoạn đi qua chơi bài giúp mẹ hắn .

Như lời Lưu Chương nói, Khương Dụ Mạn về nhà vào ngày Tết cuối cùng. Cô cực kì áy náy với con trai, buổi sáng vừa về đã nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, đến 7h thì đánh thức Lưu Chương. Cậu vừa nhìn thấy mẹ đã vội vàng nói chúc mừng năm mới, lấy cái khăn choàng bằng lụa mình mua ra tặng cho cô, cười nói: "Quà năm mới cho mẹ."

Khương Dụ Mạn vừa mừng vừa sợ, ôm hôn con trai một cái. Cô chẳng để ý tới quà tặng, chỉ thấy gần đây tính cách Lưu Chương càng ngày càng sáng sủa, nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn, ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh đầy sức sống. Thực sự, cô rất vui mừng và an tâm.

Khương Dụ Mạn xoa xoa đầu Lưu Chương cho cậu tỉnh, vừa dọn giường cho cậu vừa nói: "Con từ nhà Châu Kha Vũ về có khóa kĩ cửa nẻo cho người ta không vậy?."

Lưu Chương gật đầu: "Con khóa kĩ rồi, còn dọn dẹp sạch sẽ nữa."

Khương Dụ Mạn hài lòng: "Giỏi lắm! Lần này Châu Kha Vũ về, con phải kêu nó tới nhà mình đấy. Dù có xin nghỉ mẹ cũng phải dành thời gian cảm ơn nó mới được."

Lưu Chương trộm cười, súc miệng xong rồi nói: "Dạ."

Khương Dụ Mạn đang xếp đồ cho Lưu Chương, chợt nhìn thấy một cái áo khoác trong tủ, nhíu mày nhìn kỹ: "Cái áo khoác nâu nhạt này... mua lúc nào nhỉ?"

Lưu Chương ngẩn người, nhìn chính mình trong gương đang mím môi, nói: "Mua... mua trước Tết ạ." Là đồ cặp với Châu Kha Vũ...

Khương Dụ Mạn lại xốc lên một cái khăn choàng cashmere*, sờ vào đã thấy mềm mại cực kì, lại nhăn mày nói: "Cái khăn choàng màu trắng này mua lúc nào?"

*Cashmere là chất liệu rất đặc biệt. Nó cũng là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới. Thuật ngữ "cashmere" liên quan đến các loại trang phục làm từ chất liệu này. Cashmere được lấy từ lông dê, đặc biệt ở những vùng lông tơ mềm mượt nhất.

Là quà năm mới Châu Kha Vũ mua cho cậu. Mặc dù hắn đã cắt hết mác và nhãn hiệu đi, nhưng Lưu Chương vẫn cảm giác được – chắc chắn là nó không rẻ. Lưu Chương không dám nói thật, suy nghĩ một lát thì đổi đề tài: "Không phải của con, là của Châu Kha Vũ đó, lần trước con mượn dùng quên trả cho cậu ấy."

Khương Dụ Mạn hiểu rõ, thở phào nói: "Nói con nghe... cái khăn này không hề rẻ đâu, nếu con thích thì để mẹ mua cho, cái này nhớ đem trả cho người ta."

Lưu Chương vội vàng lắc đầu: "Không đâu mẹ, con có nhiều khăn quàng lắm, chừng nào về con sẽ trả cậu ấy mà."

Lưu Chương lặng lẽ thở phào rồi quay người đi tắm. Mấy ngày nghỉ, Châu Kha Vũ rất thích dẫn cậu ra ngoài chơi, đi rồi thì sẽ mua một đống đồ. Lưu Chương không thể không nhận, đành phải mua ngược lại cho hắn, nhưng hắn lại không thích cậu làm vậy. Hắn sẽ nghĩ hành động của cậu là kiểu 'có qua có lại' , sau đó sẽ sầm mặt xuống.

Lưu Chương cuống lên – hồi trước Châu Kha Vũ đã đưa hết tiền sinh hoạt của mình cho cậu xài, đã vậy còn mua rất nhiều đồ cho cậu, tiền của Lưu Chương chả biết tiêu vào đâu, nên cậu tích góp được rất nhiều. Tiền cậu dành để mua sách tham khảo cho Châu Kha Vũ cũng không nhiều, vì đâu thể mua cả đống sách được. Lưu Chương bèn giành trả tiền xe hay tiền cơm, lúc đi chơi cũng hay để ý những món Châu Kha Vũ thích rồi mua cho hắn. Cứ qua lại như vậy, quần áo của hai đứa tăng lên không ít, cũng may Châu Kha Vũ và cậu không tiêu xài hoang phí, đồ mua về đều là đồ thực dụng, cũng không thấy tiếc lắm.

Chẳng qua là, trước kia Lưu Chương chưa tự mua quần áo bao giờ, đều là mẹ mua cho cậu, mẹ mua gì thì cậu mặc đó. Vì trước đây, bảo cậu đến tiệm quần áo nói chuyện với nhân viên... là chuyện không thể nào, cho nên vừa nãy Khương Dụ Mạn mới thấy kì lạ như vậy.

Khương Dụ Mạn tiếp tục sắp xếp quần áo cho Lưu Chương, phát hiện ra rất nhiều đồ mà cô chưa từng nhìn thấy. Vốn đã cảm thấy có gì đó không đúng, càng nhìn cô lại càng thấp thỏm hơn.

Lúc Lưu Chương tắm ra thì thấy sắc mặt Khương Dụ Mạn hơi lạ, cậu cẩn thận suy đoán nhưng không quá chắc chắn nên cũng không dám mở miệng. Bữa sáng vừa ăn được một nửa, Khương Dụ Mạn đã buông đũa xuống.

Trong lòng Lưu Chương lập tức bị tảng đá đè nặng, cũng bỏ viên sủi cảo xuống.

"Lưu Chương." Sắc mặt Khương Dụ Mạn thoáng vẻ mệt mỏi, "Nói thật với mẹ..."

Dưới khăn trải bàn, hai nắm tay nhỏ của Lưu Chương từ từ siết chặt.

Khương Dụ Mạn nhìn Lưu Chương, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ: "Lưu Hạo Vĩ lại liên lạc với con đúng không?"

Lưu Chương đờ ra: "Dạ?"

Lưu Hạo Vĩ là ba ruột của Lưu Chương.

Lưu Chương ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu: "Không có, không có đâu mẹ... Sao vậy ạ?"

Khương Dụ Mạn kinh ngạc: "Mấy thứ đồ kia không phải hắn ta mua cho con hả?"

Lưu Chương lắc đầu như đánh trống: "Không phải, con nói thật đó, lần cuối con gặp ba là hồi năm ngoái, mẹ cũng ở đó mà."

Khương Dụ Mạn tỏ vẻ không tin nhìn Lưu Chương, thấy được cậu không nói dối thì mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nói thẳng với cậu: "Lưu Hạo Vĩ... mấy ngày nay cứ liên tục gọi cho mẹ, nói hắn ta muốn quay lại."

40.

Nếu Lưu Chương vẫn giống như trước thì Khương Dụ Mạn đã không nói ra những lời này, nhưng Lưu Chương bây giờ khác trước nhiều lắm, không chỉ sáng sủa hơn mà còn có chủ kiến hơn. Chuyện liên quan đến ba ruột của con, Khương Dụ Mạn cảm thấy – vẫn nên nói cho Lưu Chương biết, nhân tiện hỏi xem cậu nghĩ thế nào.

Mấy ngày nay, Lưu Hạo Vĩ cứ liên tục làm phiền cô, còn đòi đến trường tìm Lưu Chương. Cô cứ lo hắn ta đột nhiên đến trường sẽ khiến Lưu Chương sợ hãi. Lúc con trai được nghỉ, cô mới yên tâm hơn chút. Không ngờ về nhà lại nhìn thấy tủ quần áo của con trai toàn là đồ mới, trong lòng thấp thỏm không yên, cứ nghĩ là Lưu Hạo Vĩ đã liên lạc với Lưu Chương từ lâu rồi chứ.

Lưu Chương biết – chuyện về ba mình luôn là một vết thương sâu trong lòng Khương Dụ Mạn. Cậu sợ mẹ quá lo lắng, suy nghĩ một hồi thì quyết định nói thật: "Mẹ... Lần trước mẹ cho tiền con, tiền... tiền mẹ bảo con đưa cho Châu Kha Vũ đó, tiền sinh hoạt..."

Khương Dụ Mạn không hiểu: "Sao vậy?"

Lưu Chương cúi đầu nói: "Con... con đưa cho Châu Kha Vũ, nhưng mà cậu ấy không chịu lấy, nói gì cũng không chịu, con không nói lại cậu ấy, nên..."

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt, bất đắc dĩ nói: "Sao con nói với mẹ là đưa cho Châu Kha Vũ rồi?"

Lưu Chương xấu hổ nói: "Không có, Châu Kha Vũ không chịu lấy, còn nói con cứ giữ lại đi rồi đừng nói cho mẹ, sợ mẹ lại lo lắng, không cho con sang ở nhà cậu ấy nữa."

Khương Dụ Mạn bật cười: "Hai cái đứa này..." Cô không nỡ trách con trai mình, đành phải nói chậm lại: "Vậy cũng phải nói với mẹ chứ, sao lại giúp người ngoài lừa gạt mẹ, hửm?"

Lưu Chương ân hận, nhỏ giọng nói: "Là lỗi của con... Châu Kha Vũ nói mẹ hay bận bịu nhiều việc, không nên chỉ vì vài chuyện nhỏ mà khiến mẹ phiền lòng."

Khương Dụ Mạn thầm cảm động, không biết nói thế nào cho phải: "Thằng nhóc Châu Kha Vũ này đúng là rất nhạy cảm, nhưng mà hai đứa như vậy là không được. Chẳng lẽ con cứ ăn không ở không trong nhà người ta vậy sao?"

"Vậy nên con mới dùng tiền đó mua ít đồ cho cậu ấy." Lưu Chương vòng về chủ đề cũ, "Nhưng cậu ấy cũng mua đồ cho con, mấy thứ đồ mẹ chưa từng thấy lúc nãy đều là cậu ấy mua cho con hết."

Lúc này Khương Dụ Mạn mới hiểu rõ, nói: "Mẹ còn đang tự hỏi không biết con tự đi mua quần áo từ lúc nào đây. Thôi được rồi... Sau này đi chơi với bạn, có mua đồ gì con cũng phải tự trả tiền. Dù hai đứa có là bạn thân đi nữa, nhưng có qua thì phải có lại, nếu không về lâu về dài chẳng biết có chuyện gì xảy ra đâu." Khó khăn lắm con trai mới có một người bạn, cô không muốn chỉ vì vài chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa – cô còn bận tâm chuyện này hơn Lưu Chương nữa kìa.

Lưu Chương ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, con biết rồi."

Sau khi biết chắc Lưu Hạo Vĩ không liên lạc với Lưu Chương, Khương Dụ Mạn mới hơi yên tâm lại. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định kể hết mọi chuyện cho Lưu Chương nghe.

—-

"Ba cậu?!" Châu Kha Vũ sắp quên luôn Lưu Chương còn có một người ba, hắn cố nhớ lại rồi nói: "Không phải ba cậu ngoại tình lúc cậu còn nhỏ rồi ly dị với mẹ cậu rồi hả?"

Lưu Chương gật đầu: "Ừm, sau khi ly hôn thì tớ theo mẹ, mấy năm đầu không hề liên lạc với ông ấy. Từ khi tớ lên cấp hai, mỗi cuối năm tớ sẽ đi cùng mẹ đến gặp ba một lần."

Ngày đó, Khương Dụ Mạn kể hết mọi chuyện về ba cho cậu nghe, làm chuyện này cứ lấn cấn mãi trong lòng cậu. Nhưng ngại Châu Kha Vũ còn ở dưới quê, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nên bình thường, Lưu Chương luôn giả bộ không sao. Hôm nay hắn về nhà, ôm hôn rồi thân mật với cậu cả nửa ngày. Ban đầu hắn còn tưởng cậu nhớ hắn quá nên nói rất nhiều lời âu yếm, nhưng ánh mắt Lưu Chương cứ luôn chất đầy tâm sự. Châu Kha Vũ tra hỏi một lúc lâu, cậu đâu dám nói dối, hỏi bao nhiêu thì khai ra hết bấy nhiêu.

"Mấy ngày trước, bà nội tớ bệnh nặng, bây giờ thì khỏe rồi, không sao nữa, nhưng mà lại gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng sa sút. Bà nội... Bà nội khuyên ba, bà hy vọng ba quay lại với mẹ." Lưu Chương xoắn xuýt, "Bà còn gọi cho mẹ mấy lần."

Châu Kha Vũ không rõ: "Ba cậu ngoại tình mà? Sau khi ly hôn thì không kết hôn với người kia à?"

"Có chứ." Về chuyện này, Lưu Chương cũng không biết nói sao, "Nhưng mà bà cô kia, sau này cũng ngoại tình... Còn mang thai với người khác, hai người họ cũng ly dị."

Suýt chút nữa là Châu Kha Vũ cười ra tiếng, hắn ho khan một hồi rồi nói: "Sau đó nữa thì sao? Ba cậu cứ đến tìm mẹ cậu đòi quay lại?"

Lưu Chương lắc đầu: "Sau đó ba tớ lại tìm được người mới, nhưng lúc sắp kết hôn thì hình như gặp chuyện gì đó nên hủy bỏ, từ đó ông không quen ai nữa."

Châu Kha Vũ không cần nghĩ cũng hiểu: "Từ sau khi ly dị, hôn nhân của ba cậu luôn gặp trở ngại. Ông ấy không còn trẻ nữa, mấy ngày trước bà nội cậu lại bệnh nặng, nằm nhiều thì nghĩ nhiều thôi. Bà sợ sau này ba cậu già rồi mà không có ai phụng dưỡng, nên mới nghĩ đến cậu, rồi muốn ba mẹ cậu quay lại, đúng không?"

Lưu Chương liên tục gật đầu, bội phục hắn cực kì: "Cậu giỏi quá đi, mẹ tớ nói mãi tớ mới hiểu rõ đó!"

Họ hàng Châu Kha Vũ rất nhiều nên rắc rối cũng rất nhiều, dĩ nhiên hắn sẽ hiểu rõ chuyện này hơn Lưu Chương. Nghĩ gì đó, hắn hỏi "Vậy ba cậu thi sao? Ông ta chỉ nghe lời bà nội, hay thật sự muốn quay lại với mẹ cậu?"

Lưu Chương ngập ngừng nói: "Tớ có cảm giác... Ông ấy chỉ muốn bà nội an tâm."

"Lúc ba mẹ ly dị, tớ vẫn chưa thành niên..." Lưu Chương chậm rãi nói: "Theo lẽ thường thì ba sẽ phải gửi tiền trợ cấp cho tớ, nhưng ông chưa bao giờ gửi cả, cũng ít khi muốn gặp tớ. Hồi trước.... hồi trước có một năm, tớ... lúc đó tớ rất hướng nội..."

Châu Kha Vũ nghĩ thầm – hẳn là cái năm Lưu Chương bị bà cô súc sinh kia cô lập.

Lưu Chương nhỏ giọng nói: "Năm đó tớ đi gặp ba, ba nhìn tớ nói chuyện mà cứ luôn cúi đầu, lắp ba lắp bắp thì rất... rất khó chịu. Ông ấy còn nhíu mày, hỏi mẹ sao không biết dạy tớ. Mặc dù lúc đó mẹ đã châm chọc ông ta một trận, nhưng tớ biết, mẹ thực sự rất buồn, tớ cũng buồn lắm..."

Châu Kha Vũ nghiến răng – hắn rất muốn chửi Lưu Hạo Vĩ, nhưng lại ngại dính đến Lưu Chương nên đành phải nhịn, im lặng không nói lời nào.

Nhận ra Châu Kha Vũ không vui, cậu cười cười an ủi hắn: "Dù gì cũng là chuyện quá khứ rồi, sau đó tớ cũng khá hơn nhiều, bây giờ ở cùng cậu lại tốt hơn nữa. Đúng rồi..." Lưu Chương hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Mấy hôm trước mẹ còn khen tớ, nói nhờ có cậu mà tớ thay đổi rất nhiều, thích nói chuyện hơn, cơ thể nhìn cũng khỏe mạnh hơn. Mẹ nói tớ như biến thành người khác vậy, đáng yêu hơn nhiều lắm."

Lưu Chương rất xấu hổ, nhưng vẫn không kiềm được mà vẫy đuôi với Châu Kha Vũ: "Cậu... thấy tớ đáng yêu hơn không?"

Châu Kha Vũ nhìn hai con ngươi đen nhánh của cậu, đôi mắt sáng ngời nổi bật trên khuôn mặt nhỏ bé. Trong lòng hắn lập tức ngứa ngáy, nghiến răng cười nói: "Đang nói chuyện chính nhé, làm nũng nữa là tôi không nghe được đâu đó."

Châu Kha Vũ không trả lời làm cậu có hơi bất mãn, tiếp tục nói: "Nói đến đâu rồi... À, lúc đó ba rất khó chịu với tớ, ông nói tớ quá hướng nội."

"Một năm ba mới gặp tớ một lần mà cứ luôn nói mẹ không biết dạy tớ, rồi than phiền này nọ. Tớ nghĩ ông ấy không phải vì tớ mà muốn quay lại với mẹ đâu." Lưu Chương suy đoán, "Cũng có khả năng là ba biết mẹ được lên chức, nên mới để ý thấy tớ đáng yêu..."

Châu Kha Vũ bị sự dễ thương của Lưu Chương làm cho mất kiểm soát, đè người ta lên giường, cắn nhẹ một cái, rồi cười xấu xa: "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận được chưa? Cậu rất đáng yêu, đáng yêu hơn rất nhiều, bây giờ nhìn thấy cậu là tôi không chịu nổi, cứ muốn đè ra giày vò một trận..."

Mặt Lưu Chương hồng hồng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Châu Kha Vũ, nhỏ giọng nói: "Nói, nói chuyện đứng đắn đi..."

"Cậu còn nhớ đến chuyện chính hả?" Châu Kha Vũ nửa nằm trên giường, nhẹ nhàng mân mê bàn tay Lưu Chương, "Nói tiếp đi."

"Tóm lại là tớ thấy ba đã không còn tình cảm với mẹ từ lâu, chỉ là quanh đi quẩn lại không tìm được ai tốt hơn mẹ thôi." Lưu Chương không hề muốn nghĩ xấu về ba mình như vậy, nhưng sự thật rành rành ngay trước mắt, cậu có muốn lừa mình dối người cũng không được, "Có thể nói, quay lại với mẹ là con đường tốt nhất của ông ấy."

Không chỉ vậy đâu – Châu Kha Vũ cười nhạt. Nói cho dễ nghe thì Lưu Hạo Vĩ là bị lừa gạt, sau này quay đầu mới phát hiện người vợ đầu tiên của mình mới là tốt nhất, muốn nối lại tình xưa. Nói khó nghe thì là trêu hoa ghẹo nguyệt một hồi vẫn không có kết quả, lớn tuổi vẫn không thể kết hôn nên giả bộ đổi ý, muốn vợ trước và con trai quay về lo cho một người cặn bã như ông ta.

Hắn khẳng định luôn – ba của Lưu Chương chắc chắn là cái loại vế sau, nhưng không nói ra. Hắn hỏi: "Mẹ mình thấy thế nào?"

Nhớ tới Khương Dụ Mạn là Lưu Chương lại đau lòng: "Đương nhiên mẹ tớ không muốn, dù mẹ không nói nhưng tớ biết mẹ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, điều mẹ bận tâm hằng ngày chỉ là tớ thôi. Mà bây giờ tớ cũng khá hơn trước, đáng lẽ mẹ sẽ thoải mái hơn nếu như không bị ba gọi điện liên tục, còn đòi đến gặp để tớ thân thiết với ông hơn..."

"Thân thiết cl ấy!" Châu Kha Vũ không nhịn được, lớn tiếng chửi, "Ổng bị điên hả? Mà ổng biết trường mình nằm đâu không?"

Lưu Chương khổ sở gật đầu: "Biết, mà mẹ không có nói, là ba... ba tự dò được."

Hắn suy nghĩ gì đó, không ngờ lại không tức giận mà còn cười: "Được thôi, nếu ổng muốn tới thì cứ để ổng tới."

Lưu Chương kiên định nói: "Mẹ tớ chắc chắn không đồng ý quay lại, tớ cũng vậy, chỉ sợ ba và bà nội nhất quyết không buông... Hai ngày trước, bà nội còn gọi điện cho tớ, mẹ bắt điện thoại xong rồi vứt sim luôn, nói cuối tuần mua cho tớ cái mới."

"Thôi, không cần phiền mẹ đâu, hai đứa mình tự đi mua được rồi." Hắn tính toán rồi nói: "Vậy đi, thời gian này cậu đừng về nhà, ở lại nhà tôi đi, bên này cửa nẻo rất an toàn, không phải ai muốn vào là vào. Lúc khác thì mình luôn ở cùng nhau, ba cậu không làm gì được cậu đâu."

Lưu Hạo Vĩ không đến nỗi sẽ làm gì Lưu Chương, nhưng tình huống của ông bây giờ khá nguy cấp, nên cũng có thể sẽ giận quá mất khôn nếu tình cờ tìm được cậu. Châu Kha Vũ suy tính thật chu đáo: "Ngày nào mẹ cậu cũng bận rộn, đã mệt mỏi lắm rồi, đừng làm mẹ lo lắng nữa."

"Mẹ..." Lưu Chương ngượng ngùng nói: "Mẹ cũng vậy đó, mẹ thấy tớ làm phiền cậu quá." Khương Dụ Mạn không muốn Lưu Hạo Vĩ tiếp xúc với Lưu Chương chút nào – bệnh tình của Lưu Chương vừa tốt lên, cô rất sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cậu.

Hai mắt Châu Kha Vũ sáng lên: "Cô cũng muốn cậu qua đây ở?"

Lưu Chương gật đầu, ngượng ngùng nói: "Lúc mẹ nói với tớ, tớ phải cố kiềm chế để không quá khích, sợ mẹ nhìn ra đó."

Ý cười trong mắt Châu Kha Vũ ngày càng đậm: "Vui vẻ vậy sao?"

Lưu Chương thành thực gật đầu: "Nửa tháng rồi, tớ... tớ nhớ cậu lắm đó!"

Châu Kha Vũ cười xấu xa: "Nhớ thế nào? Nhớ chỗ nào?"

Lưu Chương nghe ra ý trêu chọc trong lời của Châu Kha Vũ, đỏ mặt không trả lời. Tâm trạng Châu Kha Vũ rất tốt, ôm Lưu Chương lăn trên giường: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kc