Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21-25


21.

Hai người cứ ngồi đó. Đến tận khi mặt Lưu Chương hết đỏ, Châu Kha Vũ mới nhìn đồng hồ, nói: "Về chưa?"

Sắp 10 giờ rồi, Lưu Chương cũng muốn về nhà. Cậu nhìn nhìn xung quanh, thấy mọi người vẫn đang chơi vui vẻ thì nhỏ giọng nói với Châu Kha Vũ: "Mình đi về có sao không? Có cần nói với mọi người một tiếng không?"

"Khỏi." Châu Kha Vũ đầy kinh nghiệm nói: "Bọn nó đang vui, quấy rầy làm gì. Hơn nữa, tôi mà nói phải về thì thể nào chúng cũng bắt tôi uống vài ly. Nhanh đi thôi, giờ mọi người đang không để ý."

Hắn đi ra trước, mấy phút sau Lưu Chương mới ra theo. Cả hai sóng bước trên hành lang, lặng lẽ xuống lầu.

"Mặc ấm vào." Châu Kha Vũ lấy khăn choàng quàng lên cổ Lưu Chương, "Ở ngoài lạnh lắm."

Hai người chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài. May là khu này khá sầm uất nên đón xe rất dễ, chưa đầy một phút đã đón được xe. Đợi tài xế chở bọn họ qua tận hai con đường, Châu Kha Vũ mới lấy máy ra gọi cho Hà Hạo, nói hắn và Lưu Chương đi về rồi. Đầu bên kia lập tức oán trách than thở, nhưng hắn chỉ cười cười cúp máy.

"Cậu mệt không?" Mu bàn tay hắn chạm lên mặt cậu, "Sao mặt vẫn đỏ thế?"

Lưu Chương lúng túng, xấu hổ không dám nói – nãy giờ trong đầu cậu vẫn toàn là cảnh tượng Châu Kha Vũ hôn mình thôi.

"Tay có lạnh không?"

Châu Kha Vũ rất tự nhiên cầm tay Lưu Chương lên chà xát, tiện thể xem mạch đập của cậu... Vẫn đập bình thường.

Hiện giờ, Châu Kha Vũ hài lòng lắm. Vừa nãy tiếp xúc với nhiều người như vậy mà Lưu Chương vẫn ổn, không hề có biểu hiện lo âu nào. Tuy hắn luôn che chắn và không để ai tiếp xúc trực tiếp với cậu, nhưng như vậy đã tiến bộ lắm rồi. Ít nhất là – Lưu Chương không còn tỏ ra chống đối việc "giao lưu với người khác" nữa.

Chuyện này không thể gấp gáp được, mà phải tiến hành từng bước một. Tình hình trước mắt cho thấy – mọi chuyện đang rất thuận lợi.

Châu Kha Vũ rất hào hứng.

Hắn nhéo lỗ tai hồng hồng của cậu, cười nói: "Hôm nay cậu biểu hiện tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho cậu."

Lưu Chương vẫn đang thất thần, nghe hắn nói mới ngẩn ra: "Biểu... Biểu hiện gì cơ?"

"Tất cả." Châu Kha Vũ cười nói, "Cậu muốn tôi thưởng gì? Không phải lúc thành tích của tôi có tiến bộ, cậu đã thưởng cho tôi sao?" Dù chỉ là một đống sách đi nữa....

Đôi môi Lưu Chương mấp máy, muốn nói lại thôi.

Châu Kha Vũ nhíu mày: "Sao vậy? Nói đi."

Lưu Chương tránh ánh mắt hắn, lắc đầu nói nhỏ: "Tớ hơi mệt, không... không suy nghĩ được."

"Nửa tiếng nữa là đến nhà rồi." Hắn cũng biết cậu đang mệt, vì bình thường cậu đều ngủ trước 10 giờ. Hắn ôm eo cậu kéo lại gần, "Mệt thì dựa vào tôi ngủ một lát đi."

Lưu Chương "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng dựa lên bờ vai Châu Kha Vũ, nhắm mắt lại.

Khi Châu Kha Vũ quay ra ngoài nhìn cảnh đêm, Lưu Chương lại cẩn thận mở mắt ra, lén nhìn gò má hắn.

Vừa rồi là cậu ngại nói, chứ nếu như phải thưởng... Cậu chỉ muốn Châu Kha Vũ hôn hôn mình thôi.

Suýt nữa là Lưu Chương đã lỡ miệng nói thẳng, giờ nghĩ lại mà vẫn hồi hộp đây. Không biết dạo này mình bị gì mà lại lớn gan đến thế – Lưu Chương âm thầm khinh bỉ bản thân, thật sự quá... trác táng mà.

Cậu lẳng lặng sờ túi áo khoác – bên trong là một lá bài tây.

Là lá bài lúc nãy Châu Kha Vũ đã hôn – một lá ách cơ đỏ*. Lúc nãy, cậu đã thừa dịp Châu Kha Vũ ra ngoài trước để lén lấy lá bài đem theo.

Trong lòng Lưu Chương lặng lẽ cầu nguyện, mong mọi người đừng có nổi hứng chơi bài Tây. Nếu có chơi mà phát hiện mất một lá đi chăng nữa, cũng đừng.....trăm triệu lần đừng nói với Châu Kha Vũ.

Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lá bài trong túi, đầu ngón tay hơi nóng lên.

Châu Kha Vũ... Châu Kha Vũ đã hôn nó đó! Cậu muốn lén mang về làm đồ đánh dấu sách hoặc kẹp vào sách tiếng Nhật của mình.

Cậu cảm thấy Châu Kha Vũ lợi hại lắm, cái gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu. Lưu Chương hạnh phúc nhắm mắt lại, trong lòng cảm thán cả ngàn lần – mình thật may mắn mới gặp được Châu Kha Vũ.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cậu liền ngủ mất.

Gần đến nhà, Châu Kha Vũ mới gọi cậu dậy: "Dậy đi, chỉnh quần áo lại đàng hoàng, sắp tới rồi."

Lưu Chương không ngờ mình ngủ thật, thẹn thùng vội xin lỗi: "Tớ đè cậu nãy giờ sao? Tớ... Tớ ngủ quên mất."

"Cậu bé xíu thế kia mà đòi đè ai?" Châu Kha Vũ móc tiền ra trả, dặn dò Lưu Chương, "Không nghe tôi nói hả? Mặc kín vô."

Lưu Chương trả cái khăn choàng cho Châu Kha Vũ: "Của cậu này..."

Hắn không thèm nghe đã quấn cái khăn lên cổ cậu.

Hai người xuống xe, sửng sốt nhìn căn nhà trước mắt.

"Lúc chúng ta ra ngoài..." Châu Kha Vũ cảnh giác nhìn ngôi nhà, vô thức che trước người Lưu Chương, "Tôi có quên tắt đèn không..."

Lưu Chương nhìn đèn đóm sáng trưng trong phòng khách, lòng không khỏi lo lắng. Cơn buồn ngủ của cậu bay biến hết, nhỏ giọng nói: "Tắt rồi, tớ... tớ chắc chắn cậu tắt rồi."

Châu Kha Vũ nhíu mày, kéo Lưu Chương đi về phía một căn nhà khác.

Đi khoảng 50 mét thì hắn lấy điện thoại ra gọi về nhà.

Là mẹ của hắn – Lữ Hạo Lị bắt máy.

Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng thở phào, dở khóc dở cười nói: "Sao mẹ lại về lúc này? Đã vậy còn không nói với con, nhìn đèn sáng trưng trong nhà mà con sợ muốn chết."

Lữ Hạo Lị ngạc nhiên: "Mẹ về lúc nào cũng phải báo cho con sao?"

Châu Kha Vũ cười nói: "Chưa nói với mẹ, bạn con đến nhà chơi."

Cô hỏi: "Nam hay nữ?"

Hắn khẽ cười: "Nam."

Cô không thể hiểu nổi: "Vậy sao hai đứa còn không đi vào?"

Châu Kha Vũ nói thêm vài câu rồi cúp máy, nhìn sang Lưu Chương: "Tôi... Mẹ tôi đang ở nhà, vào nhà chào hỏi nhé? Cậu đừng sợ, mẹ tôi hiền lắm."

"Tớ... tớ không sợ cô.." Lưu Chương hơi hồi hộp, "Tớ sợ..."

Sợ không thể nói chuyện rành mạch, không thể để mẹ cậu thích tớ như mẹ tớ thích cậu được.

Lưu Chương cực kỳ cực kỳ mong mình có thể gây ấn tượng tốt với người nhà Châu Kha Vũ. Trước đây, cậu còn suy nghĩ xem nên giới thiệu bản thân như thế nào; nhưng bây giờ... Lưu Chương nhìn lại mình, càng nghĩ càng thấy – bây giờ mà gặp mặt là hỏng bét hết.

Ngược lại với cậu, Châu Kha Vũ không hề gặp rắc rồi gì. Hắn chỉ lo cậu thấy người khác sẽ trở nên hồi hộp, đành nửa dỗ nửa khuyên, kéo cậu vào nhà.

"Chào... Cháu chào cô." Lưu Chương không muốn mẹ Châu Kha Vũ biết cậu bị nói lắp, liền cố gắng nói chậm lại: "Cháu là Lưu Chương, là bạn.. bạn học của Châu Kha Vũ."

Lữ Hạo Lị đang sắp xếp lại hồ sơ, thấy hai đứa đi vào thì để hồ sơ xuống. Cô nhìn Lưu Chương, hai mắt sáng lên, bật cười nói: "Trời ạ, con nhà ai mà điềm đạm đáng yêu thế này?"

Châu Kha Vũ biết mẹ mình thích cậu rồi thì không lo lắng nữa, đặt gọn gàng bọc sách của Lưu Chương và đồ đạc hai người mua lúc nãy lên bàn trà trước sô pha.

Lữ Hạo Lị "soi" Lưu Chương từ trên xuống dưới, rất là lộ liễu, để ý đến cả đôi giày sạch sẽ và hai lỗ tai đỏ ửng của cậu. Cô lại gần, cười nói: "Cô cứ tưởng cháu là thành viên trong đội bóng rổ của Châu Kha Vũ chứ. Vừa nãy cô không nghe rõ, cháu tên gì?"

Lưu Chương mỉm cười, nói lớn hơn: "Là Lưu Chương ạ."

Dường như cô nhớ ra gì đó: "À, cô nhớ rồi... Ôi trí nhớ của tôi... Châu Kha Vũ đã từng nói với cô về con, nó nói con giúp nó nhiều lắm."

Lưu Chương vội vàng lắc đầu: "Không đâu ạ, cậu ấy giúp cháu nhiều hơn..."

"Cô đã xem kết quả học tập tháng trước của nó rồi." Trong mắt Lữ Hạo Lị hiện lên ý cười, "Nhờ cháu nên lần đâu tiên nó mới thi tốt như thế đấy."

Châu Kha Vũ bổ sung thêm: "Cậu ấy đứng nhất lớp đấy, con gọi cậu ấy đến dạy thêm cho con."

"Sao con lại làm phiền bạn thế." Lữ Hạo Lị trách Châu Kha Vũ, đoạn quay đầu cười với Lưu Chương: "Châu Kha Vũ nó không nói trước với cô, cô không biết, không thì cô đã ở nhà đãi cháu mấy món ngon rồi."

Lưu Chương vội vàng từ chối: "Cô đừng khách sáo ạ."

"Khách sáo gì chứ, cô muốn cảm ơn cháu mà." Lữ Hạo Lị lắc đầu cười, "Cô với ba nó rất bận, nên không có thời gian quản nó, nhờ cháu cả đấy."

Lữ Hạo Lị nhìn đồng hồ, muốn trò chuyện với Lưu Chương thêm mấy câu nữa nhưng lại không có nhiều thời gian; đành phải nói: "Cháu muốn ăn gì thì cứ bảo Châu Kha Vũ mua cho, đừng khách sáo nhé, cứ coi đây là nhà mình. Cô phải đến công ty rồi, hai đứa đi nghỉ sớm đi."

Cô xoa đầu cậu rồi nhanh chóng thu dọn văn kiện, dặn dò Châu Kha Vũ: "Đừng ngủ muộn quá! Mẹ vừa nấu nồi súp, sáng mai dậy hai đứa ăn đi. Nhớ chăm sóc bạn con cho tốt, ngủ sớm dậy sớm, mẹ đi đây."

Châu Kha Vũ đứng dậy cầm túi cho mẹ, cười nói: "Mẹ vẫn lo cho con?"

Lữ Hạo Lị nhìn đứa con trai cao hơn mình cả cái đầu, ánh mắt thoáng vẻ hổ thẹn, cầm túi cười nói: "Yên tâm, nhớ lời mẹ, hai đứa chơi với nhau đừng tranh cãi, đừng ăn hiếp người ta."

Cô vội vàng ra ngoài, đoạn quay lại nói với Lưu Chương: "Hôm nay cô vội quá, có cơ hội cô nhất định sẽ mời con một bữa thật ngon! Cô đi trước nhé!"

Lưu Chương lập tức vâng dạ, cùng Châu Kha Vũ tiễn Lữ Hạo Lị ra cửa.

Cô đã đi một lúc lâu mà cậu vẫn chưa kịp định thần, ngắc ngứ nói: "Mẹ cậu... đi nhanh vậy?"

Châu Kha Vũ đã quen rồi, gật đầu nói: "Ừ, ba mẹ tôi rất ít khi về đây. Thật ra họ cũng có nhà gần công ty, nhưng lại nằm trong khu vực tổng công ty, tôi ra vào rất phiền phức. Chỗ đó cũng xa trường học, nên tôi muốn ở bên đây hơn."

Lưu Chương gật đầu, nói nhỏ: "Mẹ cậu đẹp quá..."

Châu Kha Vũ nhíu mày: "Nói thừa, bộ cậu không biết đó là mẹ ai hả?"

Lưu Chương vẫn hơi bất an, liền hỏi lại: "Tớ... Lúc nãy tớ..."

"Làm cho người khác vô cùng yêu thích." Châu Kha Vũ mỉm cười trấn an Lưu Chương, "Không nhận ra mẹ tôi thích cậu lắm hả?"

Cậu an tâm hơn nhiều, thở phào: "Sợ.. Sợ muốn chết."

Châu Kha Vũ đáp lại đầy ẩn ý: "Đừng sợ, sau này cậu muốn gặp cũng khó."

Cậu chẳng hiểu gì cả: "Là.. là sao?"

Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Cậu đi rửa mặt đi, lát nữa tôi kể cho nghe."

"Ý cậu là... Ba mẹ cậu sắp ra nước ngoài?" Lưu Chương nằm nhoài trên giường, ngạc nhiên mở to mắt, "Vì...Vì sao?"

Châu Kha Vũ kéo cao cái chăn đắp trên người Lưu Chương, chậm rãi nói: "Nhiều nguyên nhân lắm, từ mấy năm trước ba mẹ tôi đã bắt đầu xử lý chuyện quốc tịch rồi. Lúc đó chỉ là để tiện cho công tác, nhưng sau này trọng tâm công việc không còn ở đây nữa, ba mẹ lại nhiều việc, phải bay tới bay lui rất khổ, còn hay bị trễ nữa. Nếu không phải do tôi vẫn chưa vào đại học, thì chắc hai người họ đã đi rồi."

Lưu Chương chợt cảm thấy xót xa: "Vậy cậu..."

"Không sao đâu." Châu Kha Vũ cười, "Lên đại học rồi phải đi học chỗ khác, cũng không thường xuyên gặp được bọn họ, đúng không? Thế nên tôi không trách ba mẹ, hai người đều có cuộc sống riêng của mình. Hơn nữa, bọn họ còn rất thương yêu tôi."

Lưu Chương gật đầu: "Ừ, tớ cũng thấy thế. Dù cô bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian về nhà nói chuyện với cậu..."

"Vậy nên, không có gì phải lo lắng cả." Châu Kha Vũ cười nói, "Biết tại sao tôi nói muốn ở cùng cậu khi lên đại học không? Lúc trước, ba đã nói với tôi là muốn tôi ở với anh trai sau khi bọn họ đi, chị dâu là người tốt, sẽ không thấy tôi phiền phức. Nhưng tôi thấy như vậy không hợp lý chút nào – tôi đâu còn nhỏ nữa."

Lưu Chương hiểu ý Châu Kha Vũ, gật đầu nói: "Ừ, bất tiện thật."

Hắn cười: "Thế nên tôi muốn ở với cậu, cậu có bằng lòng không?"

Cậu nghiêm túc gật đầu.

Châu Kha Vũ cười thầm – không uổng công hắn tỏ vẻ đáng thương nửa ngày, cuối cùng cũng định đoạt xong chuyện ở chung của hai đứa.

Hắn quấn kĩ chăn của hai người lại, cười nói: "Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm làm bài tập."

22.

Nói dậy sớm là vậy, nhưng Lưu Chương và Châu Kha Vũ vẫn ngủ thẳng đến trưa hôm sau.

Tối qua cả hai ăn không nhiều, sáng nay lại dậy trễ nên đang rất đói, bụng sôi lên ùng ục. May là tối qua mẹ Châu Kha Vũ có nấu một nồi súp gà hạt dẻ. Tuy cô nấu bằng nồi cơm điện, nhưng thời gian hầm khá lâu, mùi vị vẫn đậm đà hệt như dùng nồi ninh nhỏ lửa. Hai người ăn hết chén này đến chén khác, ăn sạch cả một nồi.

Lưu Chương ăn đến no căng, ôm bụng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nói: "Hình như tối qua tuyết lại rơi đó!"

Châu Kha Vũ cũng rất no, gật đầu: "Giờ làm bài tập hay sao?"

Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó, vội nói: "Tớ đi lấy bài bài tập, cậu... cậu chờ một lát." Rồi bật dậy chạy lên tầng.

Châu Kha Vũ không cần nghĩ cũng biết — lại lén đi uống thuốc rồi.

Gần đây, hắn lại tìm được một loại thuốc khác cũng bổ sung canxi và collagen gần giống như thuốc của Lưu Chương. Hắn đang tìm thời gian thích hợp để đổi thuốc... Không thể uống một loại thuốc mãi được. Dù Lưu Chương vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng hắn đã hỏi bác sĩ rồi, uống nhiều quá cũng không tốt. Vì thế, hắn quyết định mua loại thuốc kia để đổi lại cho cậu, tiện thể bổ sung canxi và collagen cho cậu luôn.

Châu Kha Vũ lắc đầu thở dài, xem xem, còn ai chu đáo hơn hắn chứ!

Lưu Chương uống thuốc xong thì tự tin hơn trăm lần, đem bài tập xuống tầng, khuyên nhủ hắn: "Hôm nay... mình ráng làm xong đi, đừng bỏ dở nữa."

Vấn đề của Châu Kha Vũ là – mỗi lần làm bài là hắn lại dây dưa đến tận sáng ngày đi học mới chịu động vào, nhất là bài tập Ngữ Văn. Hắn cứ nghĩ đến viết văn là đầu lại đau nhức, chép bài của Lưu Chương hết lần này đến lần khác.

Hắn cau mày cầm bài tập, nói: "Được rồi.."

Lưu Chương ngồi bên đầu này, sắp xếp lại bài vở của mình rồi bắt đầu làm một đề thi số học; trong khi Châu Kha Vũ ngồi đối diện cậu thì buồn bực nhìn bài văn của mình.

Lưu Chương nghiêm túc làm đề, không bỏ qua cũng không chọn đề, bắt đầu từ đề số 1 mà làm đi. Làm đến chỗ nào không hiểu hoặc quan trọng thì sẽ đánh dấu lại, đợi khi làm xong sẽ đi ôn tập. Đề nào cậu không chắc chắn cũng sẽ đánh dấu lại, tránh trường hợp dù đúng đáp án nhưng không nắm được vấn đề. Chữ viết của cậu vừa đẹp vừa ngay ngắn, các bước tính toán trên giấy nháp cũng được viết rõ ràng, không hề ẩu tả hay lộn xộn.

Châu Kha Vũ ngồi đối diện, một hồi thì xoay bút, một hồi thì lật từ điển vùn vụt, một hồi thì lấy di động ra xem, hầu như không thể ngồi yên.

Lưu Chương đang định khuyên hắn nghiêm túc lại, thì điện thoại hắn đột nhiên reo lên.

Hắn như được đại xá, cầm máy lên nghe.

Một lúc sau, hắn trở lại, trông cứ là lạ thế nào: "Lát nữa... Hà Hạo tới."

Lưu Chương ngơ ngác: "Cậu ấy... Cậu ấy tới đây làm gì?"

Châu Kha Vũ bật cười: "Mẹ nó kêu tới, tại cậu hết đấy."

Lưu Chương không hiểu gì cả: "Tại... tại tớ?"

Châu Kha Vũ đau đầu đáp: "Hôm qua mẹ tôi về nhà, hôm nay lại gặp mẹ của Hà Hạo. Mẹ tôi và mẹ nó có hơi.... ừ thì vậy đó, chắc là mẹ tôi nói gì chọc tức mẹ nó rồi, nên cô ấy mới bắt nó vác xác đến đây học hỏi."

Lưu Chương nghe hắn nói mà như lạc vào trong sương mù, hắn đành phải giải thích rõ ràng cho cậu nghe.

Lữ Hạo Lị và mẹ của Hà Hạo – Lương Thi Linh quen nhau từ hồi còn trẻ, hơn nữa còn là hai chị em rất thân thiết. Lúc đầu quan hệ của hai người rất tốt, nhưng không ngờ lại luôn tình cờ nhận chung một dự án, hôm nay cô đối đầu tôi, ngày mai tôi đối đầu cô. Ngoài mặt vô cùng hòa thuận, luôn miệng "chị chị em em", nhưng trong bụng lại âm thầm làm vài chuyện nhỏ nhặt "bắt nạt" đối phương. Lúc đó hai người trẻ tuổi dễ kích động, không ai nhường ai, trừ công việc ra thì không hề có quan hệ cá nhân.

Bây giờ đã lớn tuổi, cả hai đều có sự nghiệp của riêng mình. Lúc đó nhìn nhau không vừa mắt, giờ nghĩ lại lại thấy người kia cũng không đến nỗi nào. Mấy năm gần đây, hai người lại có cơ hội hợp tác, gặp nhau cũng không đối chọi gay gắt nữa, thỉnh thoảng còn hỏi thăm đối phương. Sau này Châu Kha Vũ và Hà Hạo được xếp chung một lớp, quan hệ hai nhà lại xích gần nhau hơn.

Dù đã có phần hòa hoãn, nhưng thỉnh thoảng lúc gặp hai người vẫn châm chọc nhau mấy câu, coi như niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.

Tỷ như lúc nãy chẳng hạn.

"Mẹ tôi vừa cố tình nói với mẹ Hà Hạo..." Châu Kha Vũ cười ra tiếng, "Bà nói, bây giờ con trai tôi đang học cùng bạn học giỏi nhất trong những đứa cùng tuổi, xong lại đi hỏi mẹ Hà Hạo thành tích của nó thế nào."

Lưu Chương đỏ mặt, nhẹ giọng phản bác: "Không có... Có giỏi nhất đâu."

"Cũng đâu khác lắm." Châu Kha Vũ cười, "Cậu biết thành tích của Hà Hạo chứ? Aizz... Thảm lắm. Mẹ tôi thì liên tục khen cậu, nói cậu thân thiết với tôi thế nào, giúp đỡ tôi ra sao, kết quả học tập của tôi nhanh chóng tiến bộ vượt bậc... Thế mà chọc tức mẹ Hà Hạo thật. Bốn giờ sáng nay nó mới về đến nhà, vừa ngủ một lát điện thoại đã reo lên – mẹ nó bắt nó vác sách vở đến đây học."

Lưu Chương không nhịn được cười, "Vậy lát cậu ấy sẽ tới?"

Châu Kha Vũ gật đầu: "Nếu cậu thấy phiền thì để tôi gọi bảo nó đừng đến."

"Không sao đâu." Gần đây Lưu Chương luôn phải tiếp xúc với nhiều người, đã thích nghi được một chút nên, cũng không cự tuyệt: "Đã vậy... tới cũng được."

Châu Kha Vũ đáp "Ừ", lại không yên lòng nói: "Không cần quan tâm đến nó, nó tới cũng chỉ chép bài thôi, chép xong tôi sẽ đuổi nó về."

Chưa đầy một tiếng sau, Hà Hạo đã tới.

Quả nhiên, hắn đến để chép bài thật.

"Mày không biết mẹ tao mắng tao thế nào đâu, má nó... Lỗ tai tao đến giờ còn đau." Ánh mắt Hà Hạo ngập tràn mệt mỏi và khốn khổ, hắn xổ ra một bụng tức giận: "Còn mày nữa! Tự dưng quay đầu tình nguyện học tập thì thôi, nhưng đừng bép xép với mẹ mày chứ! Giờ mẹ tao điên lên, mắng tao xong lại mắng đến ba tao, mắng đến nổi ba tao điên lên theo, trút giận hết lên người tao. Hai người thay nhau mắng, tao đã làm gì sai chứ..."

Hà Hạo chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình, vừa chép bài vừa trách móc. Châu Kha Vũ cười cười mắng: "Bớt nói nhiều đi! Để Lưu Chương làm bài nữa."

Hà Hạo ngẩng lên xin lỗi Lưu Chương: "Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ... chỉ chửi mình Châu Kha Vũ thôi, cậu mau làm bài đi, tôi chép xong còn phải về ngủ bù nữa."

Châu Kha Vũ nhìn hắn, đột nhiên nảy sinh cảm giác ưu việt, thở dài nói: "Mấy đề số học này... tao làm còn nhanh hơn chép."

Thấy Hà Hạo trợn mắt nhìn mình, hắn xùy một tiếng: "Được rồi được rồi, chép đi, chép xong thì biến về."

Hà Hạo tức tối chép bài. Châu Kha Vũ nháy mắt với Lưu Chương, ý tứ không cần nói cũng biết: Nhìn thấy tôi chưa, rồi nhìn hắn thử đi.

Lưu Chương nhịn cười, nhẹ giọng nói: "Cậu... vẫn chưa viết văn kìa."

Vui vẻ vì mẹ mình khen Lưu Chương trước mặt người khác, rốt cuộc Châu Kha Vũ cũng có hứng thú cầm bút, liền bắt tay vào viết.

Nhưng lúc viết văn Châu Kha Vũ rất dễ bị phân tâm, vấn đề này luôn làm Lưu Chương lo lắng – nếu lúc thi mà cũng như vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.! Hà Hạo đang ngồi cạnh, Lưu Chương ngại không dám lên tiếng, đành phải viết vào một mẩu giấy nhỏ rồi chuyền cho Châu Kha Vũ.

Hắn vui vẻ nhìn sang cậu, chợt cảm thấy thói quen chuyền giấy của cậu rất là đáng yêu, liền trả lời rồi ném trở về.

"Thời gian thi có hai tiếng rưỡi, cậu làm văn không đã hơn hai tiếng."

"Không có tâm trạng viết, tối cậu muốn ăn gì? Buổi trưa chúng ta chỉ ăn súp, mau đói lắm."

Lưu Chương không chuyền lại giấy cho hắn, cúi đầu cười tiếp tục làm bài. Châu Kha Vũ ho khan mấy tiếng, Lưu Chương vẫn không để ý hắn. Hắn liền nhẹ nhàng đá đá chân cậu dưới bàn, Lưu Chương lập tức rút chân lại, ngặt nỗi chân Châu Kha Vũ quá dài, cứ thế đá cậu không kiêng dè gì. Lưu Chương không biết làm sao, đành phải lui về sau tránh, càng làm Châu Kha Vũ bất mãn, đá tợn hơn. Cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Hà Hạo, khó xử ghê.. Lưu Chương lại ngượng ngùng rồi.

Châu Kha Vũ biết Lưu Chương đã viết xong bài, nên không lo mình sẽ quấy rầy cậu. Hắn vừa làm bài tập vừa dương dương tự đắc lấy chân trêu cậu mấy lần.

Hà Hạo chép hết bài tập thì bắt tay vào làm văn, hắn cũng không có cảm hứng với môn này như Châu Kha Vũ vậy. Trong một bài văn nghị luận, một phần luận điểm thôi hắn cũng phải chết đi sống lại mấy lần mới gom góp được hai trăm chữ. Liếc thấy Châu Kha Vũ cũng mới viết được ba trăm chữ, hắn thầm thấy thoải mái hơn.

Vừa rồi Hà Hạo đang xoay bút thì phân tâm nên làm rớt, lúc cúi xuống nhặt thì thấy được cảnh tượng dưới bàn kia.

Lúc Hà Hạo tới đã hơn 3h chiều, cả buổi chiều ba đứa làm bài tập. Sáu giờ, Châu Kha Vũ gọi đồ ăn bên ngoài. Xuất phát từ lòng thương cảm nên hắn gọi Hà Hạo ở lại ăn.

Trong lúc chờ thức ăn, Lưu Chương và Châu Kha Vũ xuống bếp gọt trái cây. Mãi sau Hà Hạo mới chép xong bài tập, vừa mệt vừa đói. Đợi thức ăn Châu Kha Vũ gọi thì không biết đến bao giờ, hắn không đợi được nên muốn đi trước.

Hà Hạo đi tìm Châu Kha Vũ, tới trước cửa phòng bếp thì dừng bước.

Ban đầu chỉ có Lưu Chương vào bếp chuẩn bị trái cây, nhưng Châu Kha Vũ chợt nhớ ra mùa đông nước rất lạnh, rửa trái cây thì không thể dùng nước nóng, nên muốn vào rửa thay cậu. Lưu Chương bị hắn đuổi qua một bên.

Cậu đành phải đi gọt thanh long. Châu Kha Vũ rửa xong một mớ dâu tây, cầm một quả đút cho cậu: "Ăn thử đi, ngọt lắm!"

Lưu Chương giơ tay định cầm, Châu Kha Vũ lại tránh né tay cậu, trực tiếp đưa dâu tới trước miệng Lưu Chương. Lưu Chương cúi đầu ăn, Châu Kha Vũ tiện tay mân mê cánh môi cậu. Cậu lập tức đỏ mặt, xoay người tiếp tục gọt trái cây, còn hắn thì cứ thế đút cho cậu từng quả dâu một.

Đứng ngoài cửa bếp, Hà Hạo khẽ nhíu mày, quên luôn mình muốn nói gì.

"A?" Châu Kha Vũ quay đầu lại thì thấy Hà Hạo đứng đó, hỏi: "Sao vậy?"

Hà Hạo sửng sốt: "À, tao... tao định nói với mày là tao đi trước, tao có chút việc."

Châu Kha Vũ đặt dĩa trái cây xuống, lau sạch tay đi ra, nhìn hắn cười: "Tao đặt nhiều đồ ăn lắm, đặt cho mày nữa. Mày đi hai đứa tao ăn thế nào? Thức ăn sắp đến rồi, ăn xong hãy đi."

"Thật sự không ở lại được." Hà Hạo đi ra ngoài, "Vừa nhận được điện thoại, tao có chuyện phải đi."

Hà Hạo đã kiên quyết muốn đi, Châu Kha Vũ cũng không giữ hắn lại, đành phải nói: "Ừ, vậy đi thong thả."

"Mày..." Hà Hạo do dự nãy giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Hai đứa mày..."

Châu Kha Vũ bật cười: "Mày cũng nói lắp hả? Tao có thuốc nè, muốn uống không? Không đùa với mày đâu, bệnh này tao thật sự có thuốc."

Hà Hạo nhíu mày: "Ai đùa với mày, mà... Lưu Chương ấy, sao cậu ta không về?"

"Sao cậu ấy phải về?" Châu Kha Vũ không hiểu, "Cậu ấy đang ở đây."

Hà Hạo càng khó hiểu hơn, "Sao Lưu Chương lại ở đây? Ba mẹ mày thường xuyên không có nhà đúng không?"

"Hôm qua mẹ tao có về nhà." Châu Kha Vũ cười, "Rốt cuộc mày muốn hỏi gì?"

Nỗi lo lắng trong lòng Hà Hạo càng lúc càng bành trướng – hắn không rõ là sai ở đâu, nhưng vẫn cảm thấy lấn cấn. Hà Hạo cau mày nói: "Mày... không thấy quan hệ giữa hai đứa bây hơi bị tốt quá sao?"

"Ghen tị hả?" Châu Kha Vũ bật cười, "Vậy mày cũng tìm một người đi."

Nghe hắn nói vậy, Hà Hạo càng cuống cuồng hơn, "Mày... Mày có bị ngu không, Lưu Chương là con trai, mày đối xử với cậu ta tốt như vậy...."

Trong lòng Châu Kha Vũ khẽ động, cười cười tự giễu: "Mày thấy tao quá tốt với cậu ấy?"

Hà Hạo ngây ngốc gật đầu. Hắn còn tưởng Châu Kha Vũ muốn giải thích, không ngờ Châu Kha Vũ chỉ khẽ cười: "Tao còn sợ mình chưa đủ tốt với cậu ấy. Chuyện này là tao cam tâm tình nguyện, mày không thích thì đừng xen vào. Không phải nói muốn đi sao, mau đi đi."

Làm bạn với Châu Kha Vũ đã nhiều năm, Châu Kha Vũ luôn đối xử với Hà Hạo rất tốt, trước giờ cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn thực sự lo Châu Kha Vũ: "Mày thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu ý tao? Tao sợ mày..."

"Tao tình nguyện." Châu Kha Vũ biết Hà Hạo cũng chỉ vì tốt cho hắn, nghĩ một lúc thì cười: "Bây giờ tao vẫn chưa chắc chắn về chuyện này... Bỏ đi, sau hãy nói."

Châu Kha Vũ cảnh cáo Hà Hạo không được nói bậy với người khác, nghe hắn cam đoan mới đuổi hắn về.

23.

Hà Hạo đi rồi, Lưu Chương mới từ phòng bếp ra, ngơ ngác hỏi: "Cậu ấy... Cậu ấy đi rồi?"

"Nó bận việc." Châu Kha Vũ thuận miệng đáp, "Chắc là mẹ nó kêu về. Thời tiết bây giờ thất thường, không chừng lát nữa tuyết lại rơi, nên người nhà nó không yên tâm."

"À." Lưu Chương khẽ nhíu mày, "Vậy thức ăn gọi tới..."

Châu Kha Vũ cũng hết cách: "Ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Lúc cả hai ăn tối, hắn lơ đãng nói: "Mới nãy Hà Hạo nói, quan hệ của hai đứa mình có hơi tốt quá."

Lưu Chương chợt cứng người, đứng lên ho mạnh liên tục. Châu Kha Vũ vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho cậu, bật cười: "Sao vậy, ăn uống cũng không cẩn thận! Sặc rồi chứ gì?"

Cậu lắc đầu thật mạnh, cúi người ho khan một lúc lâu mới dừng được, cố gắng nói: "Không, không sao..."

Cậu chột dạ không dám nhìn Châu Kha Vũ, ánh mắt né tránh nhận lấy ly nước hắn đưa, uống hai ngụm rồi mới hít sâu một hơi, nhìn hắn cười nói: "Tớ không cẩn thận... Không sao đâu."

Châu Kha Vũ dở khóc dở cười: "Cậu cứ như vậy thì người khác làm sao mà yên tâm được, ăn từ từ thôi." Rồi lấy thêm một ly nước nữa cho cậu.

Có câu "người nói vô tình, người nghe hữu ý" – lúc này Lưu Chương cũng vậy. Cậu thầm lo lắng – liệu Châu Kha Vũ có thấy mình quá phiền phức không?

Lưu Chương không muốn Châu Kha Vũ cảm thấy cậu là đứa vô dụng, dè dặt biện minh: "Tớ... tớ không hay bị sặc đâu."

"Tốt nhất là vậy." Châu Kha Vũ cúi đầu nhặt xương cá cho Lưu Chương, "Trước đây tôi nghe người ta kể, có đứa trẻ con ăn cơm mà bị sặc chết, thật đáng sợ." Hắn gắp miếng cá đã nhặt sạch hết xương bỏ vào bát Lưu Chương, lại nói: "Sau này cậu ăn cá bơn hay cá chình ấy, thịt nhiều xương ít."

Lưu Chương càng cuống hơn – cậu không muốn Châu Kha Vũ xem mình như đứa ngốc phiền phức không biết gì, nhẹ giọng phản bác: "Tớ biết gỡ cá mà, từ nhỏ đã biết rồi."

"Thật không." Châu Kha Vũ cười cười, "Cậu thích ăn cá hả?"

Lưu Chương gật đầu, Châu Kha Vũ ra vẻ đã hiểu: "Hèn chi thông minh như vậy."

Tâm trạng Lưu Chương nháy mắt thay đổi – Châu Kha Vũ vừa khen cậu đó!

Hắn cúi đầu và hai đũa cơm, lại nói: "Hà Hạo..."

"Ngày mai tụi mình...." Lưu Chương lập tức cắt lời Châu Kha Vũ, nói lảng sang chuyện khác, "Mấy giờ... mấy giờ dậy? Mai là thứ hai..."

Hắn hơi bất ngờ, đáp: "Sáu rưỡi đi, bảy giờ ra khỏi nhà là vừa."

Cậu gật đầu: "Vậy tối nay... đi ngủ sớm chút."

Hắn "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ăn cơm xong Lưu Chương đi tắm, Châu Kha Vũ thì ngồi trên salon, nhìn TV đến thất thần.

Những lời Hà Hạo nói hôm nay, hắn hiểu chứ. Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, rằng quan hệ giữa mình và Lưu Chương đã vượt quá giới hạn từ lâu.

Hôm đó chơi trò 'đếm số 7', sự thật là do Lưu Chương cố tình thắng nên hắn mới bị kích thích như vậy, Nếu là người khác, chắc chắn hắn không hôn được.

Trò chơi không quan trọng, bầu không khí không quan trọng, ánh đèn gì gì nữa cũng vậy... Tất cả đều không liên quan. Châu Kha Vũ vốn là một người không dễ bị ngoại cảnh tác động, hắn đã không muốn làm gì thì người khác có nói mấy cũng vậy. Hôm đó hôn Lưu Chương, thật sự là do hắn muốn hôn vậy thôi.

Hoặc cũng có thể nói... cuối cùng hắn cũng mượn được cớ để hôn rồi.

Quen nhau mấy tháng, không ít lần Châu Kha Vũ có loại xúc động này với Lưu Chương. Nhưng cứ nhìn thấy cậu là hắn lại phải cố gắng kiềm chế, suy đi xét lại, hắn vẫn không thể làm vậy được.

Nếu Lưu Chương không bị bệnh thì đơn giản rồi, hắn cứ vậy mà nói thẳng với cậu thôi. Nhưng bệnh của cậu đang có chuyển biến tốt, Châu Kha Vũ không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mỗi một thay đổi dù là nhỏ nhặt của Lưu Chương hắn đều thấy được, cũng chỉ có hắn mới biết – cậu đang cố gắng thế nào để hòa nhập với xã hội một lần nữa. Châu Kha Vũ sợ hãi hơn bất kì ai khác, rằng mình lại thấy Lưu Chương quay về tình trạng khi lần đầu hắn gặp cậu.

Lưu Chương có thích mình không? Hắn không thể nào biết được.

Như cô Nghê nói, thì đã mấy năm rồi Lưu Chương không có bạn. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa bạn cùng cậu đến lớp, cùng cậu tan học, không bao giờ bỏ cậu một mình; thì dù người này có là ai Lưu Chương cũng sẽ thật tâm đối xử và tin tưởng hắn, thậm chí còn ỷ lại nữa. Nhưng ỷ lại có phải là thích không? Châu Kha Vũ không chắc.

Ngộ nhỡ cậu ấy ỷ lại hắn chỉ vì lưu luyến cảm giác có người bầu bạn bên cạnh thôi? Có thể vì vậy, nên trước giờ cậu mới dung túng mấy hành động quá phận của hắn như thế – cậu ấy không muốn mất đi một người bạn.

Nếu thật sự là vậy, nếu Lưu Chương thật sự không chấp nhận hắn, thì việc hắn bày tỏ bây giờ sẽ dẫn đến một kết quả vô cùng đáng sợ. Lưu Chương không thể duy trì những biểu hiện dối trá trước mặt hắn được, nên chắc chắn quan hệ của hai đứa sẽ chấm dứt.

Vấn đề này làm Châu Kha Vũ băn khoăn rất lâu. Hôm nay khó lắm mới mượn được Hà Hạo làm cớ để dò xét Lưu Chương, ai dè lời chưa nói hết đã dọa cậu chết ngất, cuối cùng còn bị cưỡng ép đổi đề tài.

Có khi... Lưu Chương sợ thật. Nếu nói chuyện rõ ràng, thì sau này muốn làm bạn cũng khó.

Châu Kha Vũ nhíu mày chuyển kênh. Bày tỏ hay không bày tỏ gì đó tính sau đi, bây giờ còn chiếm tiện nghi được thì cứ chiếm thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại thì như vậy cũng tốt – để Lưu Chương từ từ chấp nhận, nước ấm nấu ếch*, cũng không đến nỗi tệ.

*nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên và chết từ từ.

Nghĩ thế nên Châu Kha Vũ hào hứng hơn nhiều lắm. Hắn mở to TV lên, rón rén lên lầu gõ cửa phòng tắm: "Lưu Chương à..."

Cậu đang tắm bên trong sợ hết hồn, "Tớ đây, có... có chuyện gì vậy?"

"Nước đủ ấm không?" Châu Kha Vũ nói tiếp: "Trời lạnh như vậy, cậu chỉnh ấm lên một chút."

"Được rồi..."

"Có mang quần lót sạch vào không vậy?" Hắn tiếp tục bám vào khe cửa, "Quên chứ gì? Để tôi đem vô cho."

Lưu Chương lo lắng nói: "Tớ có đem mà..."

"Nè." Tuy cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh, nhưng hơi nước bên trong quá dày, nên Châu Kha Vũ ráng nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy được gì, đành bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu tắm nhanh lên, xong còn ngủ nữa."

Lưu Chương sợ đến mất hồn mất vía, nhanh chóng tắm thật lẹ, lau sạch người, thay quần áo rồi mới quay về phòng ngủ.

Trong phòng, Châu Kha Vũ đang tựa lên thành giường đọc sách. Chợt nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng lên thì thấy Lưu Chương: "Sấy tóc đi đã, tóc khô mới được lên giường ngủ."

Lưu Chương ngoan ngoãn nghe lời, sấy khô tóc mới chui vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Tớ vừa mới nhìn thấy tuyết rơi, sợ ngày mai đường xuống núi lại bị chắn nữa."

"Vậy mai chúng ta đi sớm chút." Châu Kha Vũ để sách xuống, "Yên tâm đi, mai tôi gọi cậu sớm, không lo đến trễ đâu."

Lưu Chương gật đầu rồi giới thiệu: "Tớ biết một cửa tiệm bán bánh mì nướng cạnh trường học, ngon lắm, vừa thơm vừa mềm."

'Vừa thơm vừa mềm'....Châu Kha Vũ cười cười: "Đố cậu tôi đang nghĩ đến cái gì?"

Trong bóng tối, Lưu Chương mở to mắt: "Cái gì?"

Hắn mỉm cười, thấp giọng nói: "Nghĩ đến hôm đó tôi hôn cậu."

Mặt Lưu Chương đỏ lên: "Cậu...."

"Được rồi, được rồi." Châu Kha Vũ không muốn đùa cậu quá trớn, cười nói: "Ngủ đi, mai phải dậy sớm nữa."

Lưu Chương xấu hổ xoay người, đưa lưng về phía Châu Kha Vũ. Một lúc sau, khi nghe được hơi thở đều đặn của hắn, cậu mới chậm rãi xoay người lại.

Mặt cậu vẫn còn nong nóng. Cậu phải cố gắng lắm mới quên được chuyện kia, vậy mà Châu Kha Vũ lại nhắc lại, hại cậu mặt đỏ tim đập nửa ngày.

Lúc nào Châu Kha Vũ cũng thích trêu cậu như vậy, nhưng cậu không hề giận. Chẳng qua... cậu chỉ u sầu vì mình dễ ngượng ngùng quá...

Lúc nào cũng đỏ mặt, rõ ràng quá đi!

Lưu Chương không dám nghĩ là Châu Kha Vũ cũng thích mình.

Hắn có nhiều bạn như vậy, đối xử với ai cũng rất tốt, nên cậu cảm thấy – không có lý gì để hắn coi trọng một đứa không có gì nổi bật như cậu hơn cả. Dù cậu đã nỗ lực hết sức, dùng cả sở trường của mình là học để giúp đỡ hắn, nhưng nhìn lại những gì hắn đã làm cho cậu, thì cậu thấy... mọi việc mình làm nó bé tẻo bé teo.

Lưu Chương muốn mình trở nên giỏi giang hơn, lanh lẹ hơn, để Châu Kha Vũ có thể thích mình.

Nhưng làm gì có ai đủ tự tin khi đứng trước mặt người mình thích? Lưu Chương cảm thấy – dù mình làm gì cũng là không đủ.

Nhớ lại tình trạng của mình mấy tháng trước, Lưu Chương khẽ thở dài. Cậu nhận ra bản thân đã tiến bộ rất nhiều, dĩ nhiên đều nhờ Châu Kha Vũ cả.

Ngoài trời tuyết rơi ngày càng nhiều, ánh sáng trong phòng ngủ cũng tối hơn mọi khi. Lưu Chương nhìn gương mặt anh tuấn của Châu Kha Vũ lúc đang ngủ, lòng lại nhớ đến cảnh tượng hắn hôn mình.

Cậu còn tưởng lúc đó mình sẽ nghẹt thở cơ, nhưng sự thật thì không hề như vậy – cả người cậu đều thấy lâng lâng.

Lưu Chương nỗ lực kiềm chế hết mức, cuối cùng vẫn không kiềm được mà xích tới, xích tới... thật gần.

Trong lòng vừa tự nhủ đây là lần cuối cùng, vừa xích lại như hôm trước , len lén hôn một cái lên gò má Châu Kha Vũ, nhẹ đến không thể nhẹ hơn được.

Lưu Chương vô cùng thỏa mãn, vừa muốn xoay người trở về thì chợt nghe giọng cười của hắn ngay bên tai: "Lưu Chương, cậu làm gì vậy?"

Cậu mở to hai mắt. Trong bóng tối, hai con ngươi của Châu Kha Vũ sáng lên, bình tĩnh nhìn cậu.

Mặt Lưu Chương trắng bệch, theo bản năng muốn đứng dậy xuống giường bỏ trốn. Nhưng cậu chưa kịp động đậy đã bị Châu Kha Vũ đè lên người, rồi hắn cúi đầu, hôn lên môi cậu.

24.

Mọi chuyện quá sức bất ngờ, làm Lưu Chương cực kỳ sợ hãi. Cậu vô thức giãy giụa, nhưng càng chống đối thì Châu Kha Vũ lại càng dùng sức. Một tay hắn nắm lấy hai cổ tay cậu đè lên đầu giường, tay còn lại thì ôm chặt thắt lưng cậu, cúi đầu hôn môi cậu cực kì cuồng nhiệt.

Có trời mới biết – Châu Kha Vũ kích động như thế nào.

Dáng vẻ tránh né của Lưu Chương hôm nay cứ làm hắn lấn cấn mãi. Mặc cho hắn cố gắng nghĩ thông cỡ nào, thì chuyện này vẫn cứ vấn vương trong đầu hắn.

Hắn rất lo Lưu Chương sẽ né tránh mình, sau này ngay cả bạn cũng không thể làm được nữa.

Bình thường hắn mà lên giường là sẽ lăn ra ngủ ngay, nhưng hôm nay trong lòng lại vướng bận nên không ngủ được. Lúc hắn mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì chợt cảm thấy Lưu Chương đang xích lại gần mình.

Ban đầu Châu Kha Vũ tưởng cậu không thoải mái, đang định hỏi cậu có sao không, thì đã cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của cậu chạm vào gò má mình.

Trong tích tắc đó, Châu Kha Vũ tưởng tim hắn đã ngừng đập.

Không có gì hạnh phúc bằng việc biết được người mình thích cũng thích mình.

Châu Kha Vũ cứ mải miết hôn Lưu Chương, mãi sau mới nhận ra có gì đó không ổn, liền nâng người lên. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, hắn nhận ra – cậu đang khóc.

"Sao vậy bảo bối?" Châu Kha Vũ bật cười, "Sợ sao? Cậu đừng sợ, tôi đè cậu hả?"

Lưu Chương cố gắng không khóc ra tiếng, bối rối lau lau nước mắt, run giọng hỏi: "Châu Kha Vũ... Cậu thích tớ sao? Cậu..."

Nước mắt cậu rơi xuống không ngừng, lo lắng muốn hắn xác nhận: "Cậu... hôn tớ... Cậu... thích tớ sao..."

Châu Kha Vũ ngạc nhiên, đoạn bật cười: "Tôi nói không thì cậu tin sao? Cậu thấy tôi hôn người khác như vậy bao giờ chưa?"

Lưu Chương vẫn chưa tin lắm, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Lúc nãy... tớ không cố ý, tớ.... tớ vui lắm..."

"Tôi thích cậu, Lưu Chương." Hắn không muốn cậu tỏ tình trước nên cướp lời, "Tôi thích cậu, thích lâu rồi, cho nên mới hôn cậu, mới quan tâm cậu như vậy."

Lưu Chương nghe xong thì ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ. Hắn như trút được gánh nặng, cười cười đứng dậy mở đèn đầu giường lên, nghiêm túc nhìn cậu nói: "Tôi không nói đùa, cũng không phải xúc cảm nhất thời, Lưu Chương..."

Hắn lau nước mắt cho cậu, thấp giọng nói: "Tôi thật sự thích cậu."

Cậu ngây ngẩn nhìn hắn, nước mắt lại tràn ra chảy dọc xuống má.

Cậu thật sự không dám tin... mình lại may mắn như vậy.

Lưu Chương run rẩy nói: "Cậu đừng vì thấy tớ..."

"Tôi thích cậu, không vì cái gì cả." Hắn ngắt lời cậu, lại cúi đầu hôn lên môi cậu, dỗ dành: "Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước đã."

Lưu Chương hoàn toàn đông cứng rồi, mím mím môi, ngơ ngẩn gật đầu.

Hắn kéo tay cậu đặt lên ngực mình, liếm môi cười nói: "Nghe được không? Tim tôi đập nhanh đến mức sắp nổ rồi nè, không lừa cậu đúng chứ?"

Dưới lòng bàn tay cậu, trái tim hắn đập mạnh liên hồi, cách một lồng ngực mà cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt đó. Ngón tay cậu run rẩy, gật đầu nhẹ thật nhẹ.

Châu Kha Vũ cười hỏi: "Nhớ trưa hôm cậu ở bên kia sân vận động ăn trưa rồi đọc sách không, hôm tôi gặp cậu đó?"

Lưu Chương gật đầu, hắn nói tiếp: "Hôm đó, cô Nghê thấy tôi và lũ bạn vây quanh cậu nên đã gọi tôi đến văn phòng. Cậu tưởng cô hiểu lầm nên vội vàng chạy tới giải thích cho tôi, còn nhớ chứ?

Chuyện đã gần nửa năm, nhưng hình ảnh lúc đó vẫn hiện rõ rành rành trong đầu Lưu Chương. Cậu "Ừ" một tiếng, nước mắt lại trào ra không kiềm được.

"Ngày đó, tôi cảm thấy cậu thật thú vị, nhát gan như vậy... mà vẫn chạy tới giúp tôi." Hắn cười cười, "Vậy nên tôi muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn, liền đề nghị cô Nghê để hai đứa mình ngồi chung bàn."

Hắn lại lau nước mắt cho Lưu Chương, nói tiếp: "Rồi càng tiếp xúc nhiều với cậu, tôi càng thích cậu hơn."

Giọng cậu run rẩy: "À... Là thích kiểu đó sao...."

"Ừ." Thấy cậu vẫn chưa tin, Châu Kha Vũ nói thẳng: "Là thích kiểu muốn đè cậu xuống đó, hiểu chưa?"

Mặt mày Lưu Chương vốn tái xanh, cuối cùng cũng hồng hào lên chút, lúng túng cúi đầu. Châu Kha Vũ cười khẽ: "Bây giờ mới ngượng ngùng? Vừa nãy ai lén hôn tôi? Cũng may tôi không ngủ, không thì thiệt thòi lớn rồi, đúng chứ?"

Lưu Chương còn muốn biện minh nữa, nhưng sự thật đã rành rành ra đó rồi, không biết phải nói gì hơn. Châu Kha Vũ lại bảo: "Tạm thời không nói tới chuyện này, nhưng tôi nói thích cậu đó, cậu có nghe không? Định trả lời tôi thế nào đây?"

Hành động hôn lén của cậu đã trả lời tất cả, nhưng Châu Kha Vũ vẫn muốn hắn là người tỏ tình trước – hắn muốn mình là người theo đuổi cậu.

Để sau này trong suốt quãng thời gian còn lại, mỗi lần thức dậy Lưu Chương có thể an tâm rằng — Châu Kha Vũ là người theo đuổi cậu đó.

Bản thân Lưu Chương cũng muốn bình tĩnh mà bày tỏ như Châu Kha Vũ vậy, nhưng mà cậu căng thẳng quá, không biết phải làm sao. Dù khả năng nói lắp là rất cao, nhưng cậu vẫn không suy xét nhiều, vội vàng nói: "Tớ... tớ cũng thích cậu, thích... thích lắm."

Ý cười trên khóe miệng Châu Kha Vũ càng sâu hơn, hắn hỏi: "Thích nhiều cỡ nào?"

Cậu sửng sốt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Thích cậu nhất... trừ mẹ thôi."

Nơi mềm mại nhất trong lòng Châu Kha Vũ chợt bị chọt một cái. Hắn thở dài, ra vẻ chấp nhận rồi kéo cậu vào lòng, cười nói: "Nhớ kĩ cậu đã nói gì nha."

Lưu Chương khẽ gật đầu, vùi mặt vào lồng ngực Châu Kha Vũ, len lén lau đi nước mắt.

Bày tỏ xong rồi, hắn bắt đầu tra hỏi cậu.

"Cậu thích tôi từ lúc nào?"

Cậu cố gắng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn ngơ ngác lắc đầu: "Không biết..."

Hắn nhéo lỗ tai cậu: "Tại sao thích mà không nói?"

Cậu nhỏ giọng phản bác: "Cậu cũng có nói đâu..."

Thấy hắn nhíu mày, cậu lại vội vàng bảo: "Tớ... Tớ sợ nói ra thì cậu không để ý tớ nữa..."

"Nhảm nhí." Hắn nhẹ nhàng cụng trán lên trán cậu: "Sao tôi lại không để ý đến cậu được? Đúng không, bảo bối..."

Cả người Lưu Chương run lên.

Không phải run do triệu chứng lo lắng nghiêm trọng của bệnh. Tay cậu vẫn rất ấm áp, sắc mặt cũng hồng hào, hoàn toàn không giống lúc phát bệnh tí nào, nhưng vẫn làm Châu Kha Vũ lo lắng. Hắn sờ lên trán cậu, cau mày hỏi: "Khó chịu sao? Khó chịu chỗ nào?"

Cậu lắc đầu thật mạnh, mắt lại ngân ngấn nước. Dáng vẻ đáng thương như vậy làm hắn càng cuống hơn: "Sao vậy? Rốt cuộc chỗ nào..."

"Tớ.." Lưu Chương mím môi, xấu hổ mở miệng, "Do tớ vui quá..."

Châu Kha Vũ bật cười, thở phào nhẹ nhõm: "Bệnh này làm sao chữa đây? Hay tôi đánh cậu mấy cái cho hết bệnh nhé? Để cậu không quá khích như vậy nữa?"

Lưu Chương hoảng sợ: "Có... có tác dụng không?"

"Nghĩ gì vậy!"

Hắn sờ lên ngực cậu, xác nhận lại lần nữa là cậu chỉ quá vui thì mới yên tâm.

Thật ra lúc nãy, Châu Kha Vũ cũng muốn nói rõ với Lưu Chương là mình biết bệnh trạng của cậu; nhưng vì thứ nhất là hắn không muốn phá hủy khoảnh khác này, thứ hai là biết Lưu Chương vẫn luôn rất tự ti về bệnh của mình, mà hắn tôn trọng cậu, nên không muốn nói ra.

Nhưng không có gì là không thể, Châu Kha Vũ tin rằng – hắn có thể giúp Lưu Chương thoát khỏi quãng thời gian tối tăm kia.

Hắn cầm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve rồi cười nói: "Cậu muốn uống nước không? Ngay cả tay cũng run kìa."

Lưu Chương lắc đầu: "Không... Không cần đâu..."

"Vậy bây giờ làm sao?" Hắn sờ sờ trán cậu, "Làm thế nào cậu mới thoải mái hơn đây?"

Chẳng qua Lưu Chương chỉ hưng phấn quá thôi, không có bị gì cả. Nhưng nghe hắn nói rồi, cậu lại chần chừ lẩm bẩm gì đó.

Châu Kha Vũ nghe không rõ, xích lại gần hỏi: "Vừa nói gì? Cậu muốn cái gì?"

Đầu Lưu Chương đã cúi thấp đến không thể thấp hơn, nói nhỏ: "Muốn cậu... hôn tớ một cái..." Rồi lo lắng len lén nhìn Châu Kha Vũ.

Chưa kịp nhìn rõ thì cậu đã bị hắn đè xuống giường, môi lại nhận lấy một nụ hôn mãnh liệt.

Lần này Châu Kha Vũ không nhường nữa, tặng cậu "một cái hôn" sâu đúng chuẩn.

Không biết qua bao lâu, tình trạng của Lưu Chương mới khá hơn một chút. Mặt cậu đỏ au, không dám ngước nhìn hắn. Còn hắn thì rất đỗi hài lòng: "Lại thẹn thùng rồi? Vậy sau này chúng ta..."

"Cậu..." Lưu Chương cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Đừng nói nữa mà..."

"Được rồi, không nói nữa." Châu Kha Vũ vô cùng thỏa mãn, ôm Lưu Chương nằm xuống, một lúc lâu sau lại cười nói: "Làm sao giờ? Tôi không muốn ngủ chút nào, hay ngày mai hai đứa mình xin nghỉ đi?"

Cậu ngẩng đầu, hơi do dự: " Cả hai đều nghỉ... Cô Nghê có cho không?"

Hắn cũng hết cách: "Bỏ đi... Ngủ thôi, gần 12 giờ rồi, mau ngủ đi."

Lưu Chương ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng mà cậu vẫn ngủ không được.

Nằm trằn trọc hơn nửa giờ, dù Lưu Chương không nhúc nhích nhưng Châu Kha Vũ biết cậu còn chưa ngủ. Hắn thấp giọng cười bên tai cậu: "Không ngủ được?"

Lưu Chương khẽ ừ một tiếng, đôi mắt ngập tràn vui vẻ mở to nhìn Châu Kha Vũ.

"Ráng ngủ đi, không thì ngày mai không cho cậu đi học." Tay hắn che lên mắt cậu, cậu liền nhắm mắt lại. Hắn hôn lên mi tâm cậu một cái, "Ngủ ngon."

Trái tim Lưu Chương tràn ngập hạnh phúc, không bao lâu sau đã thiếp đi.

25.

Sáng thứ hai, lúc Lưu Chương tỉnh dậy thì thấy trên giường chỉ có mình cậu.

Lưu Chương ngơ ngác ngồi trên giường, dường như đang nghĩ lại xem chuyện tối qua là thật hay chỉ do cậu nằm mơ thôi.

Ngước nhìn đồng hồ... Sáu giờ mười lăm. Đây là thời gian cậu hay thức dậy.

Dù cơ thể Lưu Chương tỉnh lại đúng giờ theo đồng hồ sinh học, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi lắm. Rõ ràng là do tối qua thức khuya. Mà vì sao thức khuya... Cậu sờ sờ môi mình, tim đập ngày càng nhanh – hôm qua cậu không mơ, mà là thật.

Nhưng Châu Kha Vũ đâu?

Lưu Chương mặc quần áo vào rồi rời giường, đến nhà vệ sinh nhìn... Châu Kha Vũ không có ở đây.

Cậu xuống lầu đi vòng vòng tìm một hồi – vẫn không tìm ra. Đột nhiên cậu thấy trời đất như sụp đổ, nhẹ giọng gọi: "Châu... Châu Kha Vũ?"

Cậu mặc áo lạnh vào, đẩy cửa ra ngoài tìm – vẫn không thấy Châu Kha Vũ trong sân.

Lưu Chương lê thân vào nhà, trong lòng như có vật gì đè nặng... Châu Kha Vũ hối hận sao?

Lúc này Lưu Chương mới nghĩ lại – có thể tối qua Châu Kha Vũ chỉ nhất thời kích động thôi... Mình trộm hôn cậu ấy, làm cậu ấy nhất thời cảm động, chắc là do thương hại mình nữa, nên là...

Lưu Chương lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.

Đột nhiên cậu nhớ tới một quyển sách mình từng đọc – khi gặp tình huống này, tốt nhất nên làm như chưa xảy ra chuyện gì và chờ đối phương tỏ thái độ. Nếu đối phương thật sự tránh né, tốt nhất là không nên làm mình mất mặt, quên đi chuyện lúc trước mới khiến bản thân không quá thảm hại trước đối phương.

Cậu hiểu chứ! Nhưng... tay cậu vẫn cầm điện thoại lên, gọi cho Châu Kha Vũ.

Cậu không sợ mình quá thảm hại hay gì gì đó. So với việc được ở cùng Châu Kha Vũ, mấy chuyện nhỏ nhặt này có tính là gì.

Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói đầy sức sống của Châu Kha Vũ vang lên: "Dậy rồi hả?"

"Ừ... Ừ." Lưu Chương nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Cậu... cậu đi đâu vậy?"

"Tôi ra ngoài một chút, sắp về tới rồi." Hắn vội nói: "Cúp đi, tới cửa rồi nè."

Lưu Chương vừa đứng dậy, cửa đã mở ra. Châu Kha Vũ xách một túi bánh mì và một phần ăn sáng vào nhà, đổi giày cởi áo khoác ra rồi nói: "Dậy sớm vậy? Tôi còn định lát nữa mới gọi cậu dậy đấy."

Cậu tiến lại gần, nhẹ giọng nói: "Châu Kha Vũ?"

"Ừ?" Hắn cười với cậu, "Sao vậy?"

Mặt cậu đỏ lên, đến gần ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Tối qua tớ... Tớ nói thật, tớ... tớ thích cậu lắm..."

So với việc chờ Châu Kha Vũ tỏ thái độ, Lưu Chương lại muốn lùi một bước mà bày tỏ trước hơn.

Cậu muốn Châu Kha Vũ biết – tối qua mình rất nghiêm túc.

Châu Kha Vũ hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Lưu Chương, cười cười nói: "Tôi biết, tôi cũng thích cậu, sao vậy?"

Tảng đá đè nặng trong lòng cậu như được buông xuống, mặt hồng hồng lắc đầu nói: "Không, không sao... Tớ đi rửa mặt đã."

Cậu chạy nhanh lên lầu, còn Châu Kha Vũ cứ xách đồ đứng ngẩn ở đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dường như hắn còn nghe được tiếng cậu ngâm nga khẽ hát... Lưu Chương bị gì vậy?

Đờ ra chừng ba phút, hắn mới hiểu ra.

Hắn lên lầu, đi thẳng vào phòng vệ sinh, từ phía sau ôm lấy Lưu Chương còn đang đánh răng vào lòng.

"A..."

"Cậu nghĩ tôi hối hận?" Hắn cúi đầu hôn lên má cậu, cười nói: "Cậu ngốc à? Không phải cậu nói muốn ăn bánh mì ở tiệm này sao, tôi dậy sớm đi mua cho cậu đó."

Miệng Lưu Chương còn ngậm bàn chải đánh răng, ngạc nhiên nhìn Châu Kha Vũ qua gương.

"Tôi chỉ muốn cậu ngủ nhiều thêm chút thôi, ai ngờ cậu dậy sớm vậy." Hắn cũng nhìn gương mặt Lưu Chương trong gương, cười cười nói: "Dậy một cái là tìm tôi liền sao?"

Lưu Chương thành thật gật đầu.

"Nhưng mà..." Trái tim Châu Kha Vũ như được rót mật ngọt, hắn cười nói: "Theo tôi biết thì với tính cách của cậu, cậu phải làm như không có gì xảy ra chứ, sao vừa nãy lại chủ động nói với tôi như vậy?"

Lưu Chương chớp chớp mắt, súc miệng lau mặt sạch sẽ rồi mới nhỏ giọng đáp: "Không phải... Tại thích cậu quá sao..."

Châu Kha Vũ hít sâu một hơi, xoay người Lưu Chương lại rồi nâng mặt cậu lên, hôn thẳng xuống môi cậu.

Trên môi cậu vẫn thoang thoảng hương bạc hà, hắn không kìm được nữa, nhanh chóng tách môi cậu ra, xâm nhập vào miệng cậu.

Lưu Chương trợn tròn mắt, còn Châu Kha Vũ đã chuẩn bị trước – hắn vừa ghì chặt lưng cậu, không cho cậu trốn, vừa hôn lên môi cậu thật dịu dàng.

Phải năm phút sau hắn mới tha cho cậu, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, "Nếu không sợ đi học trễ thì tôi đã..."

Hắn hơi tiếc nuối buông cậu ra: "Tôi xuống làm ấm sữa, cậu mau chuẩn bị đi rồi xuống uống."

Lưu Chương sờ sờ trái tim đang đập đến mất kiểm soát, khó hiểu thở dốc... Vừa rồi cậu còn tưởng rằng mình sẽ ngạt chết đó!

Cậu tạt nước lạnh lên mặt, điều chỉnh hơi thở cho bình thường rồi mới xuống lầu ăn sáng với hắn.

Châu Kha Vũ đi mua đồ đúng theo lời Lưu Chương nói – là bánh mì "vừa thơm vừa mềm" của cửa tiệm cậu bảo. Cả hai đều rất vui vẻ, vô thức ăn rất nhiều. Ăn xong, Châu Kha Vũ cầm theo một hộp bánh quy, nói với Lưu Chương: "Đi thôi."

Lưu Chương gật đầu, tối qua cậu đã kiểm tra bài tập của Châu Kha Vũ và soạn vở xong rồi. Hai đứa đeo cặp lên rồi ra cửa đi học.

Lúc hai người tới lớp, Hà Hạo đang đứng ở cửa sau lớp học nói chuyện với ai đó.

Hôm nay cả hai đến không sớm lắm, lớp trưởng đã thu bài tập được mấy môn rồi. Lưu Chương nộp vở của hai người cho lớp trưởng. Hà Hạo nhíu mày, lên tiếng gọi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ đang sắp lại sách vở của hắn và Lưu Chương, nghe Hà Hạo gọi thì giật mình, đặt sách xuống rồi theo Hà Hạo ra ngoài.

"Hai đứa mày..." Hà Hạo muốn nói lại thôi, "Chuyện đó đó, về nhà tao đã ngẫm lại, càng ngẫm càng thấy hai đứa bay cứ sai sai..."

"Bọn tao là vậy đấy." Châu Kha Vũ ung dung đáp lời, "Đúng như mày nghĩ đấy."

Hà Hạo căng thẳng nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói: "Mày biết ý tao là gì mà? Đừng có bồng bột nữa..."

"Ai bồng bột?" Châu Kha Vũ giễu cợt, "Tao hiểu mày muốn nói gì, mày cũng biết tao lâu rồi mà, chẳng lẽ tao với mày còn không hiểu nhau sao."

Hà Hạo kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ, lại nhìn Lưu Chương trong lớp, khàn giọng nói: "Hai đứa mày..."

Châu Kha Vũ thản nhiên nhìn lại: "Sao?"

Hà Hạo nghẹn đỏ cả mặt, không biết nói sao cho phải. Châu Kha Vũ cũng hết cách, kéo hắn qua hành lang đến một chỗ yên tĩnh dưới góc cầu thang, rồi mới nhỏ giọng nói: "Tao biết mày không phải dạng lắm mồm nên mới nói cho mày biết. Quan hệ giữa tao và Lưu Chương tốt lắm, vô cùng tốt, mày đừng lo làm gì."

Hắn dợm bước đi thì Hà Hạo vội ngăn lại, sốt ruột nói: "Mày... Hai đứa mày làm loạn như vậy, chuyện này..."

"Bọn tao làm loạn cái gì?" Châu Kha Vũ nhướng mày nhìn thằng bạn, "Bọn tao làm phiền ai hả?"

Hà Hạo nghẹn lời. Còn hắn thì vẫn rất bình tĩnh, chỉnh lại quần áo rồi trở về phòng học.

Thật ra... trong lòng Hà Hạo vẫn còn một vướng mắc.

Trong hộc bàn của hắn, có một lá thư tình Quý Nhã Kỳ viết cho Châu Kha Vũ.

Sau "kì án" thư tình đầy sóng gió kia, Quý Nhã Kỳ đã án binh bất động rất lâu; nhưng sau đó lại tìm hắn hỏi Châu Kha Vũ đã có bạn gái chưa, còn hỏi số điện thoại của Châu Kha Vũ nữa.

Dù hắn thấy Quý Nhã Kỳ cũng xinh, nhưng vốn không ưa cô nàng nên thường xuyên làm lơ cổ. Không ngờ sáng nay cô lại tới tìm hắn, nên hắn đành nhận lấy thư tình.

Hắn muốn người anh em tốt của mình quay về chính đạo.

Thực sự Hà Hạo không hề ghét Lưu Chương, thậm chí còn thích cậu nữa kìa, nhưng chỉ dừng lại ở giới hạn bạn học thôi. Chính vì thích cậu như vậy, nên hắn mới muốn Lưu Chương trở về như thường, sống một cuộc sống thật an ổn.

Hà Hạo nghĩ mãi mà vẫn không hiểu – một học sinh ưu tú như vậy! Tương lai xán lạn như vậy! Làm gì không làm, lại đi làm gay?!

Hắn do dự nhìn thư tình trong hộc bàn, quyết định suy nghĩ lại.

Từ khi vào giờ học, Hà Hạo vẫn luôn nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ và Lưu Chương, thậm chí còn thấy rõ từng hành động nhỏ của hai người – vì hắn ngồi cuối lớp.

Nhưng dù đã nhìn chòng chọc cả một buổi sáng, hắn vẫn không thấy gì khác thường.

Trong giờ học, Châu Kha Vũ vẫn không nói chuyện phiếm với Lưu Chương như xưa, hết tiết thì đi rót nước hoặc đi loanh quanh, lấy di động ra chơi hoặc đọc sách làm bài.

Lưu Chương thì vẫn chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng len lén nhìn Châu Kha Vũ. Lúc hắn mất tập trung, ngủ gật hay lén chơi điện thoại, Lưu Chương sẽ nhẹ nhàng đụng hắn hoặc chuyền một mẩu giấy nhỏ nhắc nhở.

Giờ ra chơi đến, Lưu Chương vẫn giảng bài cho Châu Kha Vũ thật cẩn thận, không hề thấy phiền. Hai người toàn nói về chuyện học, Hà Hạo nghe chẳng hiểu gì, ngoài ra hai người cũng không nói gì khác.

Cho tới tận buổi trưa, tính luôn giờ tự học sớm và năm tiết chính, hai người vẫn yên yên ổn ổn như vậy, không có gì khác so với ngày thường.

Trong nửa tiếng tự học cuối cùng, Châu Kha Vũ và Lưu Chương đều tự làm bài tập của mình, không hề nói chuyện với nhau. Lần trao đổi duy nhất là lúc Lưu Chương vô tình làm rớt cây thước xuống đất, chưa kịp phản ứng thì Châu Kha Vũ đã cúi xuống, nhặt lên cho cậu.

Hắn bỏ cây thước vào hộp bút của cậu rồi tiếp tục làm bài.

"Nguyên sáng nay mày bị sao vậy?" Thấy Hà Hạo vừa làm xong một bài tập, bạn học cùng bàn của hắn cau mày hỏi, "Làm gì mà trông cứ như lo cho nước cho dân thế?"

Hà Hạo rầu rĩ đáp: "Mày thì biết gì! Tao.. tao sợ người anh em tốt của tao đi lệch quỹ đạo.."

Bạn cùng bàn lạnh lùng liếc hắn: "Tao thấy sáng giờ mày đi lệch quỹ đạo thì có, còn rảnh rỗi lo cho người khác à?"

Hà Hạo buồn bực, nhận ra bạn cùng bàn nói đúng thật.

Châu Kha Vũ và Lưu Chương ở bên nhau thì có gì không tốt? Chỉ có hắn, tự nhiên phí mất cả buổi sáng không học được gì cả... Dù bình thường hắn vẫn hay xao lãng...

Hà Hạo thở dài, tự thấy mình lắm chuyện thật. Hắn lấy thư tình trong hộc bàn ra, định vo lại rồi vứt đi thì chợt nhớ tới chuyện lần trước. Vội vàng mở thư ra – may quá, lần này Quý Nhã Kỳ không đề tên người nhận cũng không kí tên!

Hắn đang yên tâm định xé thư đi thì đột nhiên, cửa phòng học bật mở: "Em cầm cái gì trong tay đấy?!"

Tay hắn run lên, suýt nữa đã bị dọa tiểu ra quần. Vừa quay lại thì thấy thầy chủ nhiệm đang cực kì giận dữ đi về phía hắn, "Đứng lên! Đưa thứ trong tay em cho tôi!"

Hà Hạo bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp giải thích: "Thầy chủ nhiệm, cái này... cái này không phải của em, em nói thật đó!"

"Lúc nãy tôi đi ngang cửa sau phòng học thì thấy em thất thần, than ngắn thở dài móc cái gì trong hộc bàn ra vậy!" Hà Hạo vốn không có năng khiếu giải thích, càng nói càng khiến thầy chủ nhiệm tức thêm, "Tận mắt tôi thấy em mở ra mà, còn muốn chối hả! Cầm cái đó đi theo tôi tìm cô giáo em, nhanh lên!"

Giờ phút này, dẫu Hà Hạo có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích – hắn muốn khóc quá mà! "Cái này không phải của em thiệt mà! Không liên quan đến em!"

Chủ nhiệm không tin nhìn hắn: "Vậy là của ai?"

Hà Hạo thở dài, đấu tranh một hồi thì đành nhận tội, nhắm mắt nói: "Phải... Là của em."

"Em!" Chủ nhiệm giận tím mặt, "Lần trước các em làm loại chuyện này, cô Nghê đã nhắm mắt bỏ qua! Lần này nhất định tôi sẽ phạt nặng! Viết kiểm điểm! Phạt đứng một ngày!"

Sau khi thầy chủ nhiệm lôi Hà Hạo đi tìm Nghê Mai Lâm, đám học sinh trong lớp im lặng nãy giờ mới cười phá lên.

Châu Kha Vũ cắn bút, nhìn bóng lưng Hà Hạo, tấm tắc khen ngợi: "Công nhận chuyện quái gì cũng có thể xảy ra thật... Có người viết thư tình cho Hà Hạo cơ đấy? Wow~"

Nãy giờ Lưu Chương vẫn tập trung làm bài, không để ý chuyện bên ngoài nên hỏi hắn: "Sao vậy... Có chuyện gì hả?"

Châu Kha Vũ thở dài, lắc đầu nói: "Không có gì... Mau dọn dẹp thôi, sắp hết giờ rồi, lát nữa mình đi ăn."

Lưu Chương ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kc