Sau này của tớ
[11102020]
Ồ!? Đã qua ngần ấy năm rồi à cậu nhỉ!? Cậu có biết không, thật đáng buồn là tớ, sắp, quên, được, cậu, rồi! Haha. Cậu có biết không, từng đó năm trôi đi tớ vẫn sống thật tốt. Tớ vẫn kết bạn, vẫn vui vẻ trải qua thanh xuân. Và sau đó tớ đã từng thích một cậu bạn cùng khối... Cậu ấy có một thanh âm rất ấm, nó thì thào cào khẽ vào tim tớ, làm tớ rung động một lần nữa! Nhưng cậu biết không? Cậu ấy chẳng hề ấm áp như cậu, chẳng hề quan tâm tớ như cậu, chẳng hề chọc tớ cười mỗi ngày như cậu, thậm chí, cậu ấy chẳng hề để tâm đến sự tồn tại của tớ, như cậu. Tớ buồn lắm, tớ đã từng khóc, đã từng quyết tâm từ bỏ, và rồi tớ đã tỏ tình. Mặc dù tớ đã biết trước kết quả nhưng tớ vẫn buồn và hụt hẫng lắm cậu à! Thanh xuân của tớ, cứ tẻ nhạt như thế đấy! Còn cậu thì sao? Cậu ở nơi đó có tốt không? Có còn man mác chút nào về sự tồn tại đã từng này của tớ? Haizzz.... Tớ cá là chẳng có! Là do tớ tự mình đa tình... Cậu yên tâm nhé, tớ ở đây vẫn rất ổn, tớ phát hiện ra tớ vẫn sẽ cười, khi không còn cậu xuất hiện mỗi ngày nữa... Tớ vẫn sẽ khóc, nhưng không vì nhớ đến cậu nữa... Và dường như tớ sắp quên được cậu rồi! Thật đấy, tớ sắp quên mất tên cậu rồi. Tớ sắp quên mất những lời cậu từng nói. Tớ sắp quên mất kỉ niệm của hai chúng ta. Chỉ có tình cảm tớ từng dành cho cậu, hình như tớ vẫn còn nhớ! Nhưng chỉ là nhớ thôi, tớ sẽ không thích cậu nữa, hứa đấy! Tớ chỉ muốn cất cậu vào góc nhỏ tim tớ, giấu ở đấy, thật kĩ thật kĩ!
Cậu à, ngày mai tớ bắt đầu ngày đầu tiên của con đường đại học rồi! Tớ vui lắm, hồi hộp lắm, giống như cách tớ chuẩn bị vào ngày đầu tiên của lớp 10 vậy! Nhưng chỉ khác là, hôm nay không có cậu nói chuyện với tớ! Không có cậu trêu đùa rồi tâm sự với tớ nữa! Cậu à tớ sắp phải tự trưởng thành rồi! Tớ phải học cách tự mình bước đi, tự mình chịu đựng, tự mình ôm ấp cuộc sống của chính mình... Tớ sợ lắm! Tớ muốn khóc! Nhưng tớ không dám để ai biết được, tớ chẳng muốn người ta nghĩ tớ yếu đuối, tớ phải mạnh mẽ, tớ sẽ làm được đúng không cậu? Cậu tin tớ nhé, ủng hộ tớ nhé! Cảm ơn cậu, vì tất cả!
Dạo này trời bắt đầu vào đông, mưa cứ nối nhau chạy hàng dài, cậu nhớ khoác thêm áo vào nhé!
Giọt nắng ngày mai không còn đủ ấm áp nữa rồi, giống như cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tớ được thêm một lần nào nữa.... Nơi cậu có mưa không? Chỗ tớ chẳng chịu tạnh nữa rồi...
#Tớ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro