Chương 1
Tôi ngáp dài nhìn thằng bạn thân ngồi đối diện, uể oải nói:
- Có chuyện gì?
Chỉ có ba mươi phút trong giờ giải lao, tôi chỉ muốn ngủ một giấc để chuẩn bị thẳng lưng mà chiến đấu tiếp với thầy cô trong tiết tới, nhồi nhét kiến thức để tăng thêm nếp nhăn cho não. Nhưng chưa chợp mắt được bao lâu, thằng bạn thân lại hét vào màng nhĩ trong tai tôi kêu tỉnh.
Ôi, tai tôi vẫn còn nhức nhối đấy!
Tín bày ra bộ mặt nghiêm túc, giọng cũng trở nên nghiêm trọng:
- Tao hỏi mày, sao mày lại quen con Oanh? Mày bị ép đúng không? Mày nói tao nghe đi, tao bảo kê hết. Đừng sợ, cứ mạnh dạn mà nói hết sự thật đi!
Tín càng nói càng hùng hồn.
Tôi ngáp dài lần nữa:
- Có tính bảo hiểm cho tao không?
Tín gật đầu chắc nịch:
- Có luôn!
Tôi cười nhạt:
- Mày thôi đi! Mày thích con Oanh đúng không? Mày ghen với tao chứ gì? Mày thấy Oanh quen tao nên mày sinh uất ức, mày đến đây chất vấn tao chỉ vì nghĩ tao không thể nào lại quen với con Oanh được?
Tín lập tức đóng băng.
Tôi ngồi chờ đến nổi gật gù gần như sắp ngủ, mơ mơ màng màng thì giật cả mình. Tín đứng bật dậy, hai tay nó đập thẳng xuống mặt bàn nghe rõ tiếng rầm chói tai. Tôi nhìn nó mà nghĩ, chắc đau tay lắm!
- Vinh! Mày, mày, mày.... - Tín lắp ba lắp bắp, cơ mặt vặn vẹo nhìn tức cười hết cỡ, lại tiếp tục. - Tao không thèm thích con chằn đó, người không đẹp thì thôi, trước với sau lại như một, tính tình lúc này lúc khác. Nói thẳng ra nó gần như không phải con gái luôn! Tao không hiểu tại sao mày có thể chịu đựng nó suốt mười mấy năm, giờ lại tiếp tục sa vào vũng lầy tội lỗi mà làm bạn trai nó. A a a! còn nghĩ tao có ý đồ với nó nữa. Mày giết tao đi!
- Tao chưa giết mày, mày đã giết tao bằng cái mồm của mày rồi. - Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, bất đắc dĩ nói.
- Được. Coi như nó không ép mày quen nó. Vậy tao hỏi mày, con Oanh nó bám theo thằng Huân, hotboy vừa nóng vừa ngon của khối mười hai. Sao mày vẫn có thể ở đây tỉnh bơ mà ngủ? Căn bản hai đứa bây có quen nhau thật không?
- Tín!
- Gì?
- Hay là mày... không phải thích con Oanh thật?
- Rốt, rốt cuộc... mày cũng hiểu. Ha ha!
- Mày thích tao hả?!
- ...
- Do đó mày mới bày ra cái trò ly gián, làm gậy đánh lẻ uyên ương?
Tôi nhìn Tín bắt đầu hóa đá sau đó tiếp tới hiện tượng phong hóa. Tiếp tục là màn ôm mặt khóc ròng chạy ra khỏi lớp. Tôi rất muốn té ghế mà lăn ra cười.
Mặc kệ mấy đứa bạn học nhìn tôi kì quái. Tôi nằm dài ra bàn, ngả đầu nhắm mắt thảnh thơi.
Kỳ thật, tôi không lo việc Oanh (bạn gái tôi) đang bám theo hotboy Huân khối mười hai. Vì tôi hiểu rõ Oanh hơn ai hết. Chơi chung với nhau suốt mười ba năm qua, cùng nhau trần chuồng tắm mưa hay nghịch chuông cửa đợi chó đuổi. Tôi hiểu Oanh, có thể nói hơn nhỏ hiểu chính mình.
Ai chẳng biết Huân là hot boy khối mười hai được hàng trăm bạn học nữ mê thích?!
Ai chẳng biết Oanh là bạn gái tôi nhưng họ không biết Oanh lại là hủ nữ?!
Ai chẳng biết hủ nữ chỉ thích các bạn trai cong mà không ưa các bạn trai thẳng?!
A, tôi là trai thẳng nhé!
Và, tôi rất kiên cường vượt qua các cửa ải bẻ thẳng thành cong của Oanh.
Tôi không ghen, không để tâm Oanh bám theo Huân, vẫn bình thản nằm dài ra bàn mà ngủ là bởi vì nhỏ là hủ nữ.
Ngoài tôi ra, và những người bạn ảo trên mạng, thì không ai biết được con người thật của Oanh.
Còn tên Huân đó. Trừ khi bị bẻ cong thật, thì hiện tại chưa đến lượt tôi lo lắng. Vẫn nên tiếp tục ngủ thôi!
Tùng, tùng, tùng!
Được rồi... Tất cả là tại thằng Tín, "ông tám" này xem sẽ có biểu hiện gì trong giờ kiểm tra tiết cuối. Đừng hòng bảo tôi quen biết nó!
Tôi chẳng biết thằng nào tên Tín hết!
Tiết này là Giáo Dục Công Dân? Giáo Dục toàn phương ngữ trên trời. Tôi chưa thành "thánh" nên không hiểu cách giảng của cô Diệu. Tôi chỉ là người bình thường bị thiếu ngủ thôi. Tôi nên vứt đi danh hiệu học sinh ngoan vài phút mà gục đầu làm rùa vậy.
Mắt tôi mở hết nổi rồi.
Vừa chợp mắt.
Tôi lại không kiềm được mà nhớ lại cái ngày mà tôi và Oanh bất ngờ trở thành "cặp đôi hoàn cảnh".
Đêm đó.
Sấm giật kinh hồn, sét đánh chớp nhoáng, bão táp phong ba nháo nhào loạn lên, mưa dầm mưa lớn xối xả rơi xuống. Tôi thức thời tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ sớm giữa thời tiết dữ tợn này.
Loa điện thoại vang lên đúng lúc tôi vừa ngồi ở mép giường, tôi nhìn tên hiển thị người gọi. Nhấn nút nhận không suy nghĩ, áp điện thoại vào tai không nói gì. Vì tôi biết, người bên đầu dây kia sẽ lên tiếng tranh nói trước:
- Alô! Vinh hả? Vinh đúng không?
Tôi nhíu mày, lạ à nha. Có khi nào gọi đến rồi hỏi thế bao giờ? Nhưng tôi vẫn trả lời:
- Ừ!
- Ông... ông... nghe rõ cho rõ nha. Ông nghe rõ không?
Mày nhíu càng chặt, lạ thiệt nha. Có khi nào Oanh lại nói chuyện rụt rè kiểu này đâu? Kệ vậy, xem nhỏ giở trò gì. Tôi gật gù bên điện thoại:
- Ừ!
- Chúng ta... làm bạn thân với nhau cũng... lâu rồi nhỉ? Mười, mười mấy năm rồi... đâu ít đâu ha!
- Ừ!
- Tui với ông... cũng hiểu rõ nhau quá, đúng không?
- Ừ!
- Ông biết... tui thích ông mà, đúng không?
- Ừ!
Ặc... Khoan khoan, vừa rồi... Hình như có nhầm lẫn. Oanh nói gì cơ? Nhỏ thích tôi sao? Không lộn chứ? Với việc gà trống đẻ trứng vịt cũng không làm tôi kinh hoảng đến độ này đâu. Tôi là còn ừ nữa chứ? Thề có trời cao chứng giám, tôi chỉ trả lời theo quán tính trước đó.
Tiếng sấm đùng đoàng, giật chớp kinh hồn. Tiếng gào thét của bão táp như xé nát cả bầu trời. Tôi vẫn không kịp hoàn hồn, thì Oanh đã nói tiếp:
- Ông biết tui thích ông... vậy ông có thích tui không?
Cái này, tôi không thể mở miệng được rồi. Não tôi ngưng hoạt động rồi, tim tôi ngừng đập rồi, tôi chết rồi!
- ...
- Im lặng là đồng ý. Ông thích tui nhưng ngượng ngùng không ừ nổi nữa thôi. Tui hiểu mà!
Hiểu cái gì, hiểu cái gì? Giỡn sao? Nhưng tôi cứ như bị điểm huyệt trong phim võ hiệp cổ trang vậy, bất động không nói nên lời chứ đừng nói đến giải thích cái gì.
Bỗng dưng, điện thoại tôi vang lên tiếng hét phấn khích của nhỏ:
- Mẹ, mẹ thấy chưa. Con nói rồi, Vinh thích con, con thích Vinh. Hai đứa con thích nhau, mỹ mãn ngọt ngào như phim Hàn Quốc. Sao con có thể thích mấy đứa con trai õng ẹo, đồng tính ở thế giới thứ ba được?
- Thế mấy cuốn đam đam gì đó, poster nam x nam trong cặp học con là thế nào?
- Ai da, cái đó là bạn con, bạn con nhờ con giữ giùm thôi! Mẹ đừng làm mai con với ai hết nha, thời đại thế kỷ 21 rồi. Huống hồ gì con với Vinh không thể chia tay, không thể rời xa nhau!
Tôi nổi hết da gà, người tôi như được giải huyệt trong chớp mắt. Bên ngoài vẫn bão như thế, tiếng sấm rền vang bên tai, mọi việc khi nãy như được sáng tỏ trong chớp mắt.
Nhỏ nói như bắn liên thanh bên tai tôi:
- Đúng không Vinh? Tui đâu thể là hủ nữ, loại con gái thích trai cong? Tui thích ông như chuột thích gạo vậy và ông cũng thế,đúng không?
Đúng không?! Tôi có thể đảo lại nói không đúng sao? Tôi tin, ngày mai tôi sẽ không thấy ánh mặt trời khi tôi trả lời như thế. Vì vậy,tôi cực kì miễn cưỡng đáp:
- Ừ... đúng...!
Câu trả lời thật gượng gạo nhưng hình như không ai nhận ra cả.
Oanh nói với mẹ nhỏ, vang vang bên loa:
- Vậy thôi nha! Mẹ trả lại con mấy món đó đi, mai con đem trả lại nhỏ bạn.
- Mày cũng hay thật, hai đứa quen nhau khi nào mà giấu kĩ không cho bà già này biết. Làm bà xém chút nữa là làm kẻ xấu chia rẽ uyên ương rồi.
- Ôi! Mẹ hiểu cho con là con mừng rồi.
Cạch... Tút tút tút...
Bịch...
Điện thoại tôi cầm trên tay, rơi thẳng xuống sàn, tan thành ba mảnh.
Sấm giật, sét đánh, rền vang khắp trời, mưa rơi lộp bộp lạnh ngắt.
Lạnh như trái tim tôi hiện giờ vậy.
Ôi mẹ ơi!
Sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng, hốc mắt đỏ vằn lên tia máu. Ngó qua ngó lại, nhìn sao cũng thật thảm hại. Thở dài ngao ngán, ngắm chính mình trong gương mà tôi còn hoảng. Cứ tưởng u hồn nào ai oán ghé nhà nhát tôi cho vui...
- Vinh, ông sao vậy? Bệnh sao? Nhìn sắc mặt tệ quá!
Tôi vừa ra khỏi cửa, gặp ngay Oanh đang vác ba lô trên lưng, đứng nhìn tôi ngơ ngác. Ồ! Tôi cũng ngơ ngác nhìn lại.
Chuyện hôm qua... Tôi còn chưa quên được đâu!
Nhưng tôi hiểu ngay, nhìn ở phía sau Oanh, tôi thấy bác gái (mẹ của Oanh) đang dùng hai đôi mắt sáng rực nhìn về hướng này...
Tôi không kiềm chế nổi cơn rùng mình:
- Không sao...
- Ừ, đi học thôi! Mẹ, con đi nhá.
Oanh gật đầu vui vẻ nói, sau đó quay ra chào bác gái. Bác gái cũng vui vẻ chào lại.
Tôi nhìn trời, xanh xanh trắng trắng, sau cơn mưa trời lại sáng, đẹp trong hẳn ra nhưng sao không quét nổi cơn mưa lạnh ngắt trong tim vẫn còn ứ đọng từ tối hôm qua?
Đi xa hẳn, không còn thấy bác gái vẫy tay bái biệt nữa. Oanh mới khôi phục lại bộ dạng mà tôi thường thấy. Oanh bức xúc:
- Mẹ nó, thiệt là xúi quẩy! Ông có biết hôm qua ú tim đến cỡ nào không? Tự dưng mẹ tui lại lục cặp lúc tui đi tắm, phát hiện ra mấy thứ mà ông biết là gì rồi đó. Mẹ tui giật mình đến độ còn đòi làm mai, tìm trai để tui làm quen nữa. Khi đó tui không gọi cho ông là chết chắc rồi, ôi! Sao mẹ lại cổ hủ như thế nhỉ?
- Ừ...
Tôi không biết nói gì cả. Nói gì cũng nước đổ lá môn thôi. Nhỏ ú tim thì tôi không ú tim sao? Không biết tim đứa nào còn ú hơn.
- Hôm qua ông hợp tác tốt lắm, nhưng còn thiếu tự nhiên đấy nhé, lần sau diễn tốt hơn đi.
- ...
- Làm gì mà đứng đó vậy? Trễ học rồi, đi nhanh lên.
- Còn có lần sau?
- Ơ, chứ sao nữa?! Tạm thời chúng ta cứ quen nhau đi, khi nào việc này êm ắng lại rồi tính sau!
- ...
- Ê ê ê! Chờ với, làm gì chạy nhanh vậy, chờ coi thằng kia!
- A a a a a!
Tôi giật mình tỉnh giấc. Tiếng trống vang lên hồi hết tiết. Vậy là tôi ngủ hẳn tròn một tiết sao? Cũng thật hay...
Nói sao thì, hiện tại cũng nửa tháng rồi. Tôi và Oanh vẫn vậy, vẫn quen nhau để che mắt bác gái. Và thằng Tín, lại không thể nào tin một đứa như tôi lại quen đứa như con Oanh.
Đứa như tôi ấy à...
Là một học sinh giỏi, là một đứa con ngoan, là một thằng có sắc có tài. Tuy không bằng hotboy Huân khối mười hai nhưng mấy đứa con gái thích tôi cũng không hề ít. Trong mắt thầy cô tôi như một ánh dương, trong mắt các bạn nữ tôi như một viên ngọc trai. (Tôi tường thuật lại câu so sánh của "ông tám" Tín!)
Đứa như Oanh ấy à...
Là một học sinh bình thường, là một đứa con ngỗ nghịch, là một nhỏ không sắc cũng không tài. Và có một bí mật giấu không cho ai biết, là một hủ nữ chính hiệu. Cuồng Đam mỹ, Shounen Ai, Yaoi... Oanh trong mắt mọi người rất nhạt nhòa, rất kì quái, tính tình đôi khi cọc cằn. Oanh không có nhiều bạn bè, hầu như chỉ có tôi làm bạn với nhỏ...
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhỏ là bạn gái mình. Tôi chưa từng nghĩ nhỏ sẽ nói thích mình. Dù chưa từng nghĩ, nhưng những việc trải qua hôm đó... Tôi vẫn không kiềm được cảm khái trong lòng.
Đó có phải, là một món quà trong ngày bão?
Tuy món quà, khiến tôi thật sự bất ngờ...
Nhưng, tại sao ấy nhỉ?
Tôi vẫn có cảm giác gì đó, rung động rất nhỏ... Khi nhớ tới lời tỏ tình bất đắc dĩ của Oanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro