Chương 1 .
- Tiểu Di ! Tiểu Di ! CHU TIỂU DI !
Tử Du đứng trước cửa nhà của Chu Thiên Di , la oái âm lên khiến người đi đường phải ngoảng lại nhìn . Rèm cửa sổ tầng hai mở toang ra , Hiên Di trong dáng vẻ mệt mỏi nhìn xuống rồi cau mày vọng xuống :
- Ngọc Tử Du !! Cậu đừng mới sáng sớm mà qua đây quậy !
Tử Du ở dưới chống nạnh , má phồng lên giận hờn :
- Người ta đã tốn công qua nhà đón cậu đi học vậy mà ! Xuống mở cửa cho tớ vào nhanh !
Hiên Di trừng mắt , rồi cũng lười biếng đi xuống . Miệng lầm bầm :
" - Muốn qua nhà ăn chực thì bảo , cái gì mà đón đi học ! Mới 6h sáng mà ! "
Chu Hiên Di vừa mở cửa thì Tử Du đã ung dung đi vào còn vỗ nhẹ vai của Hiên Di :
- Nhà cậu có đồ ăn không ?
Hiên Di ngáp dài , liếc một cái :
- Nó ở hết trong tủ lạnh ! Cậu cũng biết mà !
Tử Du cười trừ , rồi tung tăng vào nhà miệng ngân nga vài câu hát . Phía sau Hiên Di cũng đi vào .
Tử Du lấy trứng trong tủ lạnh ra cùng một ít ớt chuông , bắt bếp lên chiên mấy cái trứng . Hiên Di sau khi đánh răng thay đồ thì đi xuống , thức ăn đã bày ra sẵn rồi cô chỉ biết cười trừ , trước giờ mấy khi ăn sáng . Hôm nay đột ngột thế có chút không quen !
Hiên Di ngồi xuống , lấy đũi gắp một miếng miệng thán phục :
- Không tồi ! Tử Du sau này sẽ là một cô vợ đảm đang à nga ~ !
Không phải là một lời khen , cũng không phải là một câu khách sáo mà là một câu châm chọc . Chân Hiên Di bị đá một cái đau điếng , Tử Du trừng mắt :
- Chu Tiểu Di ! Cậu có tin là tớ lấy lại bữa sáng của cậu không ?
Hiên Di cười cười :
- Tin mà ! Tin mà ! Tử Du đại nhân , coi như ngài động lòng thương đi !
Tử Du hất mặt làm chảnh , Hiên Di cười nhẹ rồi thuận miệng hỏi :
- Mà nè ! Cậu với anh chàng hôm bữa sao rồi ?
- Chia tay rồi !
Tử Du nhàn nhạ , bỏ miếng bánh mì vào miệng . Hiên Di tò mò :
- Vì sao ?
- Yếu sinh lý !
- .... !
- Thôi ! Thôi ! Ăn nhanh đi học nữa !
Tử Du giục khiến Hiên Di thở dài , tiếp tục phần ăn sáng của mình .
Tử Du và Hiên Di đi vào trường , phía trước có tiếng xì xầm bàn tán bu lại một chỗ khiến Tử Du tò mò mà lôi luôn Hiên Di lại . Tử Du chen chen vào , hỏi một người đứng cạnh :
- Này bạn học ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy ?
Cậu bạn kia nhìn Tử Du rồi thở dài :
- Chẳng qua là học sinh mới chuyển vào , còn là một cậu bạn bảnh trai ! Bọn con gái lại làm ầm ý lên , nhưng bạn học này , có quen cậu ấy không ? Nhìn cũng khá quen đấy chứ !?
Tử Du ồ lên một tiếng , rồi cố gắng nhốn lên để xem . Đây là tật mê trai !
Hiên Di không hứng thú mấy , chỉ cười nhạt rồi đi vào trước . Được mấy bước thì bị chủ nhiệm Trần giữ lại :
- Hiên Di !
- Chuyện gì thưa thầy ?
Hiên Di cuối đầu chào rồi hỏi , chủ nhiệm Trần khẽ gật đầu rồi bảo :
- Hôm nay lớp có học sinh mới , em lên phòng giáo viên giúp thầy đưa bạn đi tham quan trường rồi về lớp !
- Vâng !
Hiên Di nhận lời , cô chào rồi quay đi . Học sinh mới à ? Hm ....
- Chu Hiên Di , em đây rồi !
Thầy Hà Khải đi lại , cười cười với cô . Thầy Hà Khải còn rất trẻ , là người phụ trách phòng y tế của trường . Hiên Di cười nhạt , hỏi :
- Thầy Hà Khải , chủ nhiệm Trần bảo em-
- Thầy biết ! Thầy biết !
- Thế cậu ấy ...
Hiên Di kéo dài , đợi câu trả lời của Hà Khải , Hà Khải cười cười gãi đầu :
- Cậu ta xuống phòng y tế rồi !
Hiên Di khẽ thở dài , rồi gật đầu cảm ơn . Học sinh mới sao chảnh thế nhỉ ? Cô thầm nghĩ .
Hà Khải chỉ cười híp mắt , nụ cười mang vẻ dụ ý :
- Hiên Di ! Cố gắng bình tĩnh đừng hoảng nhé !
- Dạ ?
Hà Khải chỉ cười , rồi quay đi . Đưa tay lên khẽ chào , lát sau bóng thầy mất hút . Hiên Di khó hiểu cũng cất bước đi tiếp , trong lòng mang dự cảm chẳng lành .
Hiên Di xuống phòng y tế , vừa đi vừa nghe điện thoại . Đầu dây bên đây nghe Tử Du hết oái âm :
- CHU TIỂU DI !! CẬU DÁM BỎ TỚ LẠI ??
Hiên Di nhăn mặt , đúng là điếc tay mà :
- Chủ nhiệm Trần nhờ tớ dẫn học sinh mới đi tham quan !
Phía này Tử Du bĩu môi :
- Xí ! Thế là bỏ tớ à ? Cậu quá đáng !
Hiên Di thở dài :
- Thôi ! Tớ ghé căn - tin mua bánh đậu xanh cho cậu !
- Hihi tha cho cậu đó !
Tử Du nghe xong liền lật mặt , cùng lúc Hiên Di vừa tới phòng y tế :
- Tớ cúp máy đây ! Đến phòng y tế rồi !
- Rồi ! Rồi ! Nhớ bánh nga ~
Hiên Di cúp máy , ngáo ngán lắc đầu vì bạn mình . Tiện tay mở cửa , cô bước vào . Trước mặt Hiên Di là một người đang nằm trên giường , mắt mở ra nhìn về phía cô .
Bỗng chóc , tim Hiên Di như thắt lại . Nhịp tim nghe rõ ra , tay chân rung rẫy đến luống cuốn . Cái trường hợp gì thế này ? Hiên Di điềm tĩnh giờ lại lúng túng , bị dọa khiến chiếc điện thoại trên tay rơi xuống . Miệng lắp bắp :
- Tiêu ... Hàn ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro