Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

hôm nay trời mưa. cái lạnh của mưa len lỏi vào từng kẽ tay em, buốt giá như một ký ức cũ không ai chạm tới. em từng yêu những cơn mưa như thế, vì trong mưa, mình có cớ để nắm tay nhau chặt hơn, có cớ để tựa vào nhau dưới một mái hiên bé nhỏ nào đó. nhưng giờ đây, những giọt mưa chỉ làm em thấy trống rỗng, như một thứ nhắc nhở vô tình về những gì em từng có và những gì em đã để vuột mất.

chị từng nói rằng em là ánh sáng nhỏ bé trong thế giới rực rỡ và đầy hỗn loạn của chị. nhưng em không biết từ khi nào, ánh sáng nhỏ ấy lại trở thành một bóng hình mờ nhạt trong đôi mắt chị. em đã cố gắng rất nhiều để giữ lấy chị, nhưng càng cố gắng, em càng cảm thấy mình lạc lõng trong thế giới rộng lớn của chị – một thế giới mà em không bao giờ có thể hoàn toàn thuộc về.

chị từng thích những buổi tối mà em ngân nga hát trong căn phòng nhỏ của mình. cái cách chị ngồi trên bàn làm việc, chăm chú phác thảo từng thiết kế mới, còn em thì lăn lóc trên sàn nhà, vừa nghịch tóc vừa hát vu vơ. đôi lúc, chị ngừng lại, nhìn em thật lâu rồi bất chợt mỉm cười.

"em đang làm gì đấy?" chị hỏi, giọng đầy yêu thương.

"hát cho chị nghe," em đáp, đôi mắt sáng lấp lánh. "chị có nghe không?"

chị không trả lời, chỉ bước đến, ngồi xuống cạnh em và kéo em vào một cái ôm chặt. em khi đó ngây ngô nghĩ rằng những cái ôm như thế sẽ là mãi mãi.

chị luôn nói rằng em không cần phải thay đổi, rằng em cứ là chính mình thôi, thế là đủ. nhưng em biết thế giới của chị quá rộng lớn. chị đi từ sự kiện này đến sự kiện khác, từ chuyến bay này đến chuyến bay khác, trong khi thế giới của em chỉ gói gọn trong căn phòng nhỏ bé và những giấc mơ giản dị. em từng hỏi chị:

"nếu một ngày chị đứng trên đỉnh cao nhất, liệu chị còn nhớ đến em không?"

chị bật cười, xoa đầu em như xoa đầu một đứa trẻ. "ngốc ạ, làm sao mà chị quên được em?"

em đã tin điều đó. em đã tin rằng chị sẽ luôn dành một chỗ cho em trong trái tim mình, dù chị có bận rộn đến đâu. nhưng thời gian trôi đi, khoảng cách giữa hai chúng ta ngày càng lớn. những tin nhắn em gửi đi không còn được hồi âm kịp thời. những bữa tối chị hứa sẽ về ăn cùng em dần trở thành những lời hứa trống rỗng. chị không còn nhìn em bằng ánh mắt rực sáng ngày xưa, mà thay vào đó là những cái nhìn vội vã, hờ hững như thể em chỉ là một phần nhỏ trong những điều chị phải lo toan.

hôm đó trời cũng mưa. em ngồi trong căn bếp nhỏ của hai người, nhìn chiếc ghế đối diện – nơi chị thường ngồi ăn vội vã trước khi ra khỏi nhà. em nhận ra rằng, dù chị ngồi đó hay không, cảm giác cô đơn trong lòng em vẫn không thay đổi. em đã yêu chị bằng cả trái tim mình, nhưng tình yêu đó không đủ để giữ chị lại.

em để lại một mẩu giấy trên bàn, những dòng chữ viết vội mà em không dám đọc lại:

"khi chị đã có tất cả rồi, em lại chẳng còn là một phần trong đó. em mệt mỏi rồi, chị ạ. em xin lỗi. nhưng em yêu chị, yêu đến mức chẳng còn gì để giữ lại cho chính mình."

em đi mà không ngoái đầu lại. em sợ rằng nếu quay lại, chỉ cần thấy chiếc bóng mờ nhạt của chị phía xa, em sẽ chẳng đủ can đảm để rời đi.

tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên hòa cùng bản nhạc piano vang lên từ sâu trong hội trường lớn. những chiếc ghế dọc hai bên lối đi lần lượt được lấp đầy bởi những vị khán giả. họ đến để nghe một đêm nhạc mang tên "hồi ức," những bản tình ca kể về những kỷ niệm cũ kỹ, những tình yêu đã mất và những giấc mơ không bao giờ trọn vẹn.

trong ánh sáng mờ nhạt, chị bước vào hàng ghế đầu, lặng lẽ như cách một ngọn gió len qua những tán cây già cỗi. chị - một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, được cả thế giới ngưỡng mộ. nhưng có ai biết rằng, đằng sau vẻ ngoài kiêu sa và hào nhoáng ấy là một trái tim trống rỗng, cô độc? đã lâu rồi, chị không tham gia những buổi hòa nhạc như thế này, nhưng khi nghe đến tên chương trình, trái tim chị bỗng nhói lên. "hồi ức" – cái tên ấy giống như một mũi dao vô hình, khơi gợi lại những ngày tháng đã bị chôn vùi trong ký ức. và tối nay, chị đến đây không phải để tận hưởng âm nhạc. chị đến để nhớ về em.

hôm nay, giữa tiếng nhạc và ánh đèn mờ ảo, một bản nhạc quen thuộc vang lên – bài hát mà em từng nghêu ngao hát trong những buổi tối cùng chị. tiếng vĩ cầm dịu dàng, da diết khiến chị không thể kiềm lòng. chị nhớ lại những ngày hai người còn bên nhau, khi em cười ngốc nghếch và hỏi:

"nếu một ngày chị thành công thật, chị có quên em không?"

chị đã trả lời thế nào nhỉ? phải, chị đã nói:

"ngốc ạ, chị yêu em cả đời."

lời hứa ấy giờ đây như một vết dao cứa sâu vào tim chị.

hôm nay, giữa một hội trường lớn, em thấy chị lần nữa. đã nhiều năm trôi qua, nhưng hình bóng chị vẫn khiến tim em đau thắt. chị ngồi ở hàng ghế đầu, lặng lẽ và đầy kiêu hãnh, giống như cách chị vẫn luôn xuất hiện trong thế giới này. chị không nhìn thấy em. có lẽ, chị đã chẳng còn nhớ em nữa.

khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, em mới đứng lên, chầm chậm bước ra ngoài giữa hàng trăm người xa lạ. em không nghĩ rằng chị sẽ để ý đến em, nhưng rồi bất chợt, em nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

"em," chị gọi. giọng chị run rẩy, như thể một mảnh ký ức đang sống dậy trong lòng chị.

em quay lại, nhìn thấy ánh mắt chị – đôi mắt từng khiến em yêu đến mê mẩn. nhưng giờ đây, ánh mắt ấy đầy mỏi mệt và buồn bã.

"em... sao em lại ở đây?" chị hỏi, bàn tay nắm chặt như sợ em biến mất lần nữa.

em cười nhẹ, một nụ cười gượng gạo mà em đã tập luyện trong suốt những năm qua. "em chỉ muốn xem chị một lần nữa, trước khi đi."

chị sững sờ, rồi vội vàng nói: "đừng đi nữa. chị xin lỗi, em à. chị sai rồi. chị đã để mất em, nhưng giờ chị muốn sửa sai. hãy quay về với chị, được không?"

tim em đau nhói. em từng mơ về khoảnh khắc này, từng khao khát được nghe chị nói những lời ấy. nhưng giờ đây, khi chị thật sự đứng trước mặt em, em nhận ra rằng chúng ta đã đi quá xa. quá xa để có thể quay về.

"muộn rồi, chị ạ," em thì thầm. "em không còn thuộc về thế giới của chị nữa. có những vết thương, dù có lành, cũng để lại sẹo. em không trách chị, chỉ là... chúng ta đã lạc mất nhau rồi."

em quay đi, bước thật nhanh trước khi những giọt nước mắt rơi xuống. em sợ rằng nếu đứng thêm một giây nữa, em sẽ gục ngã. em sẽ lại ngu ngốc mà quay về bên chị, để rồi nhận ra mình vẫn chẳng thuộc về nơi đó.

giữa cơn mưa lạnh lẽo, em bước đi, để lại chị đứng lặng lẽ trong bóng tối của hội trường. em không biết chị có đuổi theo em không, và em cũng không dám ngoái đầu lại. chỉ biết rằng, trong tim em, một cơn bão đang gào thét.

chị từng là tất cả của em, nhưng tình yêu của chúng ta giống như một chiếc váy đẹp bị cắt sai đường may – dù có cố vá lại, cũng chẳng bao giờ hoàn hảo nữa.

giờ đây, khi đủ trưởng thành để hiểu rằng tình yêu không chỉ là những lời hứa, em nhận ra rằng người ta không chỉ mất nhau vì không còn yêu, mà còn vì không biết cách yêu đúng.

và em biết, cả đời này, em sẽ không quên chị. nhưng nỗi nhớ ấy chỉ còn là một vết sẹo cũ – âm ỉ, đau dai dẳng, và mãi mãi không lành.

"chị à, nếu có kiếp sau, em hy vọng mình đủ dũng cảm để yêu chị một lần nữa. còn kiếp này, xin hãy quên em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro