
Chương 8. Lời uy hiếp
Sáng hôm sau, Orm Kornnaphat thức dậy trong vòng tay Ling Ling Kwong, cảm giác như cả thế giới đều thuộc về cô. Ánh nắng Chiang Mai len qua rèm lụa mỏng, vẽ những vệt sáng vàng nhạt trên gương mặt Ling Ling, làm nổi bật đường nét mềm mại hiếm thấy. Nốt ruồi nhỏ trên gò má lấp lánh như một ngôi sao lạc, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài rung nhẹ trong giấc ngủ. Orm khẽ chạm vào mái tóc đen dài của cô, trái tim tràn ngập hạnh phúc, như một bài ca không lời đang ngân vang. Đây là thật, đúng không? cô nghĩ, ánh mắt lướt qua từng chi tiết – từ đôi môi khẽ mím đến làn da trắng mịn như sứ. Cô muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, muốn tin rằng P'Mor sẽ luôn ở đây, trong vòng tay cô.
Ling Ling khẽ động, mở mắt, ánh mắt đen láy thoáng chút lo lắng xen lẫn dịu dàng, như mặt hồ phản chiếu ánh trăng bị gợn sóng. "N'Orm, em tỉnh rồi à?" cô hỏi, giọng khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi của một đêm không ngủ.
"Dạ," Orm mỉm cười, nép sát vào cô, mái tóc nâu khói buông lơi, ánh mắt long lanh như giọt mật ong. "P'Mor, đêm qua... là điều tuyệt vời nhất trong đời em. Chị không hối hận, đúng không?"
Ling Ling nhìn Orm, ánh mắt chất chứa ngàn cảm xúc, từ yêu thương đến mâu thuẫn. "Chị không hối hận," cô nói, giọng chắc chắn, nhưng rồi cô thở dài, ánh mắt xa xăm như đang lạc vào một cơn bão vô hình. "Nhưng N'Orm, chuyện này... sẽ không dễ dàng. Chị là bác sĩ trưởng trương, con gái nhà Kwong. Có những thứ chị không thể kiểm soát."
Orm nắm tay Ling Ling, ngón tay đan chặt như muốn níu giữ lời hứa đêm qua. "P'Mor, em không sợ," cô nói, giọng kiên định dù trái tim đang run rẩy. "Chỉ cần chị ở bên em, em không quan tâm người khác nghĩ gì. Chị hứa rồi, đúng không? Sẽ Không rời xa em."
Ling Ling mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang chút đắng cay, như ánh trăng bị mây che khuất. Cô hôn nhẹ lên trán Orm, thì thầm: "Chị sẽ cố, N'Orm. Vì em." Nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy. Đêm qua, cô đã để cảm xúc dẫn lối, mở cửa trái tim cho Orm – điều cô chưa từng làm với bất kỳ ai. Nhưng sâu thẳm, cô biết tình yêu này không chỉ là chuyện của hai người. Mẹ cô, bà Kwong, là một người phụ nữ quyền lực, luôn đặt danh tiếng gia đình và bệnh viện lên trên hết. Ling Ling đã chứng kiến mẹ ép buộc người khác theo ý mình, từ đối tác kinh doanh đến chính cô. Nếu mẹ biết về N'Orm... Ling Ling không dám nghĩ tiếp, nhưng ý nghĩ ấy như một cái gai đâm sâu vào tim.
Hội thảo tiếp tục vào buổi sáng, và Ling Ling trở lại vẻ chuyên nghiệp thường ngày. Trên sân khấu, cô trả lời câu hỏi của các bác sĩ với sự tự tin sắc sảo, bộ vest trắng ôm lấy dáng người thanh mảnh, ánh mắt đen láy quét qua khán phòng như một ngọn lửa lạnh. Orm, ngồi ở góc phòng, không thể ngăn mình lén nhìn cô, trái tim đập rộn ràng mỗi khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau. Cô ghi nhớ từng khoảnh khắc đêm qua – nụ hôn bên sông Ping, hơi ấm của Ling Ling, lời hứa dưới ánh sao. P'Mor là của mình, cô nghĩ, một ý nghĩ vừa hạnh phúc vừa khiến cô sợ hãi, vì nó quá đẹp để là thật.
Nhưng không khí ngọt ngào ấy tan biến vào giữa trưa, khi một bóng người bước vào hội trường, mang theo một luồng khí lạnh giá. Bà Kwong, mẹ Ling Ling và chủ bệnh viện Glow Skin, xuất hiện với dáng vẻ quyền uy. Bộ vest đen sang trọng ôm lấy thân hình, mái tóc bạc búi cao, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông như một con diều hâu săn mồi. Mỗi bước chân của bà là một tuyên ngôn của quyền lực, khiến không gian như nặng nề thêm. Ling Ling, đang chuẩn bị tài liệu cho phiên thảo luận tiếp theo, cứng người khi thấy mẹ. "Mẹ?" cô thì thầm, giọng đầy ngạc nhiên và lo lắng, bàn tay vô thức siết chặt xấp giấy.
Orm, đứng cách đó không xa, cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt. Cô từng gặp bà Kwong vài lần khi còn nhỏ, nhưng ánh mắt lạnh lùng của bà luôn khiến cô rùng mình, như thể bị nhìn thấu mọi bí mật. Cô nhìn Ling Ling, thấy gương mặt cô tái đi, và một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, như một đám mây đen che phủ ánh nắng.
Bà Kwong ra hiệu cho Ling Ling đi theo, và cả hai bước vào một phòng họp riêng, cánh cửa đóng sầm sau lưng. Orm đứng ngoài hành lang, trái tim đập loạn, cố nghe ngóng nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói gay gắt của bà Kwong, xen lẫn giọng trầm thấp của Ling Ling. Cô nắm chặt tay, móng tay cắm vào da, tự nhủ: P'Mor sẽ ổn thôi. Chắc chỉ là chuyện công việc. Nhưng trái tim cô không ngừng báo trước một điều gì đó tồi tệ, như một cơn bão đang lặng lẽ tụ lại.
Trong phòng họp, bà Kwong ngồi trên ghế da, ánh mắt như dao cắt vào Ling Ling. "Ling Ling, mẹ nghe nói con thân thiết quá mức với một thực tập sinh. Con bé Orm Kornnaphat, đúng không?" Giọng bà lạnh lùng, không chút cảm xúc, như một bản án được tuyên đọc.
Ling Ling siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập mạnh như muốn phá tan lồng ngực. "Mẹ, đó là chuyện riêng của con," cô đáp, giọng sắc bén nhưng đầy thách thức. Cô không sợ mẹ – cô chưa bao giờ sợ – nhưng ý nghĩ về việc Orm bị liên lụy khiến cô run rẩy. N'Orm không đáng phải trả giá vì mình.
"Riêng?" Bà Kwong cười khẩy, âm thanh sắc nhọn như thủy tinh vỡ. "Con là con gái mẹ, là bác sĩ trưởng của Glow Skin. Con nghĩ mẹ sẽ để con làm bậy với một thực tập sinh, hủy hoại danh tiếng bệnh viện à? Nếu con không chấm dứt ngay, mẹ sẽ khiến con bé đó không bao giờ làm việc trong ngành y nữa. Mẹ có tiền, có quyền, và con biết mẹ nói được làm được."
Ling Ling cảm thấy máu dồn lên đầu, như thể cả thế giới đang sụp đổ. Cô đứng bật dậy, ánh mắt cháy bỏng, như ngọn lửa đối đầu với cơn bão. "Mẹ, mẹ không có quyền can thiệp vào đời con! Orm không làm gì sai!" Giọng cô run lên, không phải vì sợ, mà vì nỗi đau khi nghĩ đến việc Orm – cô gái với nụ cười rạng rỡ và giấc mơ làm bác sĩ – bị hủy hoại.
Bà Kwong không hề nao núng, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. "Sai hay không, mẹ không quan tâm. Con bé đó là một mối nguy cho danh tiếng của chúng ta. Con nghĩ mẹ sẽ để con yêu một đứa con gái, lại còn là thực tập sinh, để thiên hạ cười vào mặt à? Chấm dứt, hoặc mẹ sẽ hành động."
Ling Ling thở hổn hển, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô không sợ định kiến xã hội, không sợ mất đi vị trí bác sĩ trưởng, nhưng ý nghĩ về việc Orm phải trả giá vì tình yêu của họ khiến cô không thể chịu nổi. N'Orm không đáng phải chịu đau khổ, cô nghĩ, ánh mắt mờ đi vì nước mắt kìm nén. "Con sẽ không để mẹ động vào cô ấy," cô nói, giọng run nhưng kiên định, như một lời thề.
Bà Kwong nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. "Thử mẹ xem, Ling Ling. Nhưng đừng trách mẹ không cảnh báo."
Ling Ling rời phòng họp với trái tim nặng trĩu, như thể cả thế giới đang đè lên vai cô. Cô bước ra hành lang, ánh mắt xa xăm, như đang lạc vào một nơi mà không ai có thể chạm tới. Orm đứng đó, ánh mắt lo lắng, khuôn mặt tái nhợt, tay chạm nhẹ vào cánh tay cô. "P'Mor, chị ổn không?" cô hỏi, giọng run run, ánh mắt long lanh như sắp khóc.
Ling Ling giật mình, ánh mắt cô lạnh lùng, gần như khắc nghiệt, như để che giấu cơn bão trong lòng. "Ổn," cô nói, giọng sắc lạnh, như một bức tường vô hình dựng lên giữa họ. "N'Orm, về làm việc đi."
Orm cảm thấy tim mình thắt lại, như bị đâm một nhát dao vô hình. "P'Mor, có chuyện gì đúng không? Chị nói với em đi," cô nài nỉ, giọng nghẹn ngào, ánh mắt không rời khỏi Ling Ling.
"Không có gì," Ling Ling cắt lời, quay lưng bước đi, bóng lưng cô cứng nhắc như một pho tượng. "Đừng làm phiền chị, N'Orm."
Orm đứng sững, nhìn theo bóng lưng Ling Ling, cảm giác như trái tim mình vừa bị xé làm đôi. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, P'Mor đã dựng lên một bức tường mà cô không thể vượt qua. Trong lòng Ling Ling, một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra. Cô yêu Orm – yêu sâu đậm hơn bất kỳ điều gì cô từng biết – nhưng tình yêu ấy giờ đây trở thành một lưỡi dao hai lưỡi. Nếu mình giữ cô ấy, mẹ sẽ hủy hoại cô ấy. Nhưng nếu mình buông tay... Ling Ling nắm chặt tay, móng tay cắm vào da đến rướm máu. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết rằng, dù chọn con đường nào, trái tim cô cũng sẽ tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro