Thầm mến anh đẹp trai dư.ơng vậ.t lớn
Từ Kỳ là một trạch nam, rất trạch, cậu nằm rạp trên mặt đất, phóng đại ống nhòm tối đa để nhìn tầng 18 ở đối diện.
Van xin người đàn ông trong đầu cᏂị©Ꮒ mình.
“Ưm… CᏂị©Ꮒ tôi… Xin anh… Xin anh hãy cᏂị©Ꮒ tôi…” Từ Kỳ còn có khuynh hướng M rất nhỏ, cậu khát khao được hắn chiếm hữu, chà đạp rồi giẫm đạp tôn nghiêm, “Tôi là cɧó ©áϊ của anh… Chơi tôi đi… Cầu xin anh…”
Người đàn ông trong tưởng tượng cười lạnh rồi lùi lại mấy bước, chỉ nói hai chữ: “Đĩ điếm.”
Đột nhiên suy nghĩ bị cắt đoạn vì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
Người đàn ông vẫn còn tự an ủi, dường như đã sắp xong rồi, khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi, lông mày kiên nghị nhíu chặt lại, bàn tay lớn cũng tăng tốc độ di chuyển, cả người như tỏa nhiệt, cậu si mê nhìn, hai tay cầm kính viễn vọng nắm lại giống như đang cầm dươиɠ ѵậŧ lớn của người đàn ông.
“A… Bắn cho tôi… Bắn hết cho tôi…” Từ Kỳ nhìn người đàn ông đang tuốt dươиɠ ѵậŧ, lại xem dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh kia giật lên, đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông căng thẳng, cơ thể trần trụi run lên vài lần rồi dươиɠ ѵậŧ thô to bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra như suối, Từ Kỳ thấy vậy không kiềm được mà đưa lưỡi ra, cặp mông cũng run run.
Người đàn ông tuốt vài cái nữa rồi lấy khăn giấy lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙, sau đó đứng dậy đi đến ban công.
Lần này Từ Kỳ nhìn rõ ràng hơn, người đàn ông nam tính anh tuấn trong bóng đêm giống như một pho tượng cổ Hy Lạp, mỗi một nơi trên cơ thể đều hoàn mỹ khiến người ta thờ cúng, Từ Kỳ si mê nhìn hắn, ngón tay chơi đùa âʍ ɦộ của mình, tay kia cắm vào trong miệng giống như đang khẩu giao cho người đàn ông.
Cậu lại dùng ngón tay dính đầy nước bọt chèn vào trong, đùa giỡn lỗ nhỏ của mình, tưởng tượng người đàn ông đang chơi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro