Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Những cú sút và Hành động từ tâm

“Hôm nay thật là chán…” tôi thở dài, ngả người ra sau ghế. Đây là ngày cuối tuần, nhưng mọi thứ dường như chẳng có gì thú vị.

“Này, các cậu, chiều nay đá bóng không?” Taro, bạn tôi, chợt đề nghị. Cậu ta là một fan cuồng của thể thao, chỉ cần nhắc đến bóng đá là mắt cậu ta sáng rực lên như đèn pha.

Taro cao ngang Hiroshi, khoảng 1 mét 73, với mái tóc cam nâu nổi bật và đôi mắt sáng. Cậu ấy thường quấn một dải băng nhỏ màu cam quanh trán – hình ảnh đặc trưng của một vận động viên bóng rổ. Taro rất năng động, yêu thích thể thao và có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Hiroshi, cả hai lúc nào cũng như hình với bóng.

“Chiều nay trời mát mẻ, cũng được đấy,” tôi đáp, vốn cũng khá thích chơi bóng đá, thế là đồng ý ngay.

“Thế còn hai đứa tao thì sao?” Akira hỏi, vẻ mặt hơi khó chịu. Cả Akira và Hiroshi đều là những người chơi thể thao tệ, nếu không muốn nói là vụng về. “Mày biết mà, bọn tao chơi tệ lắm.”

Hiroshi có thân hình cân đối, cao khoảng 1 mét 73 – xấp xỉ tôi, hoặc thấp hơn một chút. Cậu ấy sở hữu mái tóc nâu nhạt mềm mại cùng đôi mắt nâu ấm áp, luôn toát lên vẻ điềm tĩnh. Hiroshi là một người yêu nghệ thuật, đặc biệt là vẽ tranh, và cậu ấy có một công việc bán thời gian khá thú vị liên quan đến một tựa game đang rất nổi tiếng. Ngoài ra, Hiroshi còn có niềm đam mê mãnh liệt với rap, thường tự viết lời và luyện tập vào những lúc rảnh rỗi.

Tôi cười, vỗ vỗ lên vai Akira. “Thế thì làm thủ môn đi, không phải lo bị chạy đuổi theo trái bóng.”

“Thủ môn cái đầu mày!” Akira không thể kiềm chế được, giơ tay lên giả vờ làm lưới rồi vung xuống đầu tôi.

Nhưng thật không may cho hắn, tôi nhanh chóng chụp lấy tay hắn, xoay người như chong chóng rồi đẩy hắn vào chiếc ghế bên cạnh. Hắn bị đẩy lùi về phía sau, ngồi thụp xuống nhưng mặt vẫn hầm hầm.

Cứ tưởng sự việc chỉ dừng lại ở đó thì bất ngờ, một cơn sóng người ùa ra từ phía hành lang bên ngoài.

Mọi người như đàn ong vỡ tổ, chạy vội vã, lướt qua cửa lớp với vẻ mặt hoảng hốt. Tôi biết ngay là lại có chuyện gì đó không hay xảy ra. Như mọi khi, hoặc là một cuộc ẩu đả, hoặc là cãi lộn vớ vẩn.

Nhưng kỳ lạ là, trong khi tôi không mấy bận tâm, tất cả các bạn trong lớp đều ào ra ngoài, không chừa một ai, kể cả Taro, Akira và Hiroshi.

Cả lớp như bị cuốn theo dòng chảy ấy, để lại tôi đứng ngẩn ngơ trong lớp, nhìn theo dòng người đang tan biến.

"Lại nữa," tôi thầm nghĩ, không hiểu sao mọi người lại phấn khích đến vậy chỉ vì một cuộc ẩu đả. Đó dường như đã trở thành một phần "giải trí" của lớp, và cứ đến giờ họp giáo viên, chúng tôi lại thấy cảnh tượng đó diễn ra.

Thời gian ấy không có giáo viên quản lý, nên các vụ xô xát thường xảy ra mà chẳng ai ngăn cản. Còn tôi vẫn ngồi đây, hưởng thụ làn gió man mát

----------------

Chục phút sau, cô Yamada bước vào lớp, ánh mắt sắc lạnh và nghiêm khắc hơn bao giờ hết.

Như tôi đã đoán, cô bắt đầu nhắc đến những lỗi lầm mà lớp chúng tôi liên tục mắc phải.

Phần lớn những lời phê bình ấy nhắm vào nhóm "ăn chơi" trong lớp - những người luôn gây rối và phá phách. Nhờ họ mà danh tiếng của lớp tụt dốc không phanh, dần trượt xuống đáy của bảng xếp hạng toàn trường.

Cả lớp im lặng, nhưng không ai có thể phủ nhận sự thật ấy, bởi những lời cô Yamada nói ra... chẳng khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh về những gì đang diễn ra.

Tôi cũng chẳng bận tâm nhiều đến những lời phê bình của cô, vì tôi không dính líu đến mấy vụ rắc rối đó.

Thay vào đó, tôi rút vở ra, cầm bút và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc. Thật ra, tôi thích vẽ các nhân vật trong phim hoạt hình, nhưng trình độ hội họa của mình còn khá non kém.

Nhìn tác phẩm vừa hoàn thành, tôi chỉ biết thở dài - bức tranh trông chẳng đẹp hơn bức vẽ nào trước đó. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, cho đến khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên.

Cô giáo chúc cả lớp một kỳ nghỉ tốt vào ngày mai. Ai nấy đều vội thu dọn cặp sách, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người ra về.

Giữa đám đông, tôi đứng lại một chút, và bất chợt nhớ ra... tôi chưa đóng cửa sổ! Cả người như đông cứng lại, tôi định quay lại thì nhận ra cửa đã khóa, và mình cũng chẳng có chìa khóa. Bỏ lại chút tiếc nuối, tôi đành bước đi và thầm cầu cho không ai phát hiện.

----------------

Ánh nắng chiều trải dài trên sân cỏ xanh mướt, tiếng chân chạy, tiếng bóng nảy tạo thành một nhịp điệu sôi động.

“Tao là tiền đạo!” Taro hét lớn, tung một cú sút mạnh mẽ. Bóng lao thẳng về phía khung thành như một quả đạn.

“Hiroshi, bắt bóng đi!” tôi hét lên, giục Hiroshi tập trung. Hiroshi bật người lên, giơ tay đón bóng.

“Keng!” - bóng đập vào thanh ngang khung thành, rồi bật ra. Nhìn hướng bóng, tôi nhanh chóng chạy đến, khéo léo đỡ bóng, rồi dẫn bóng thẳng về phía khung thành bên kia, nơi Akira đang đứng canh.

Nhắm vào góc trái, tôi tung cú sút với tất cả sức mạnh. Nhưng…

"Hướng chân, sức gió, ánh mắt... Đúng là góc trái rồi." Akira lẩm bẩm, đọc vị được ý định của tôi. Cậu ấy đoán đúng, nhưng khi sút, bóng lại không đi theo ý tôi. Thay vì góc trái, bóng lại bay thẳng về giữa khung thành, nơi Akira đang lao tới.

Quả bóng đập trúng mặt Akira, và trong giây lát, không gian chìm vào im lặng. Sau đó, tiếng cười giòn giã bùng lên.

Tôi, Hiroshi, và Taro đều cười đến chảy nước mắt. Sau một hồi cười mệt, chúng tôi chạy lại gần.

"Ổn không đấy?" Taro chìa tay ra, vẫn nở nụ cười tươi rói.

Akira nắm tay Taro, đứng dậy cùng quả bóng trên tay.

Cậu nhìn tôi với ánh mắt "đầy mưu tính," và chẳng chờ lâu, Akira lập tức ném bóng về phía tôi.

 Nhưng lần này, tôi đã chuẩn bị. Thay vì tránh đơn thuần, tôi quyết định trổ tài.

Lấy đà, tôi bật nhảy, xoay người một vòng nhào lộn trên không để né đòn, rồi đáp xuống nhẹ nhàng trước ánh mắt thán phục của cả nhóm.

“Được đấy!” Hiroshi cười lớn, còn Taro thì vỗ vai tôi, ra chiều ngưỡng mộ.

Akira chỉ lắc đầu, nhưng tôi thấy khóe miệng cậu ấy khẽ nhếch lên – một sự thừa nhận không lời cho màn biểu diễn của tôi.

----------------

Trận bóng kết thúc, chúng tôi đập tay tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy. Tôi lê bước trên đường về, cơ thể nặng trĩu vì mệt, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn của một cửa hàng tiện lợi bên kia đường.

Mệt thế này, ai mà chẳng nghĩ tôi sẽ vào để nghỉ chân chứ? Không! Ờ thì... đúng là có.

Bước vào cửa hàng, tôi đi thẳng đến quầy nước. Cái mát lạnh của những lon nước ngọt làm tôi thấy đỡ hẳn, bèn mở tủ lấy một lon, rồi tiện tay cầm thêm gói bánh ở kệ bên.

Sau khi trả 300 yên, tôi uống một hơi cạn lon nước, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp người.

Khi bước ra, tôi thấy một thùng rác cách chừng ba mét. Tay còn cầm gói bánh, tôi thử ném lon nước lên cao vài lần như để tính khoảng cách.

Cuối cùng, tôi nhảy bật lên, xoay người, tung một cú đá mạnh và chính xác khiến lon nước bay thẳng vào giữa thùng rác như một pha ghi bàn hoàn hảo.

"Yes!" tôi thầm reo lên, tay nắm chặt lại, vui mừng vì kỹ năng của mình đã tiến bộ thấy rõ.

Tôi đút tay vào túi áo, chuẩn bị về nhà thì bỗng nhiên thấy trống trải lạ lùng.

"Ơ, gói bánh đâu rồi?" Tôi đưa tay lên kiểm tra, nhìn quanh, rồi phát hiện nó nằm ở gần một góc hẻm. Chắc lúc xoay người mạnh quá, tay mình lỡ hất nó văng ra đó.

Tiến lại góc hẻm, tôi cúi xuống nhặt gói bánh lên, nhưng ngay lúc đó, tôi chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim mình chùng xuống: một con mèo mẹ gầy gò, bên cạnh là ba chú mèo con nằm co ro, thân hình cả bốn con mèo đều gầy đến đáng thương. Đôi mắt mèo mẹ nhìn tôi cảnh giác nhưng mệt mỏi, dường như vì kiệt sức.

Tôi đứng lặng một lúc, rồi quay lại cửa hàng. Lần này, tôi mua hai hộp cơm và hai hộp sữa nóng, còn cẩn thận mua thêm hai chiếc bát lớn.

Quay lại góc hẻm, tôi khựng lại khi đến gần; sợ rằng nếu bước thêm, cả bốn mẹ con mèo sẽ bỏ chạy. Vậy nên, tôi lặng lẽ đặt hai chiếc bát xuống - một đựng sữa, một đựng cơm - rồi lùi lại vài bước, để khoảng cách đủ xa. Đôi mắt mèo mẹ nhìn theo tôi, thoáng chút dè chừng, nhưng mùi cơm thơm phức đã khiến nó không còn do dự lâu nữa. Chậm rãi, nó tiến lại gần bát, cẩn thận ngửi thử, rồi bắt đầu ăn.

Tôi mỉm cười khi thấy mèo mẹ và ba chú mèo con lần lượt hưởng bữa ăn no nê. Nhìn thấy chúng được ấm bụng, lòng tôi cũng cảm thấy ấm áp lạ kỳ.

Khi thấy bốn mẹ con đã dần quen thuộc với nơi tôi để thức ăn, tôi chậm rãi quay lưng bước đi, bỏ lại góc hẻm với tiếng gừ nhẹ của lũ mèo.

Giờ thì, tôi có thể về nhà với tâm trạng vui vẻ.

----------------
HẾT CHƯƠNG 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro