Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đồ chơi không có quyền lên tiếng

Tên truyện: Nhiễu loạn thời không
Tác giả: Nguyễn Anh, Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!

18/01/2025

Trong khu vườn rộng lớn, nơi những luống hoa đang nở rộ dưới ánh nắng nhẹ nhàng, anh ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu bằng gỗ. Làn gió mát rượi thổi qua khiến mái tóc anh khẽ lay động. Mặc dù cảnh vật xung quanh rất đẹp, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu, cảm giác ngột ngạt từ chiếc dụng cụ bịt miệng không ngừng gợi nhắc anh về hoàn cảnh của mình.

Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau. Anh quay đầu lại và nhìn thấy gã đàn ông cao lớn – kẻ đã bắt cóc anh và hành hạ anh những ngày qua đang tiến tới. Ánh mắt hắn đầy vẻ mỉa mai, khóe miệng cong lên thành một nụ cười chế nhạo.

"Nhìn mày kìa." Hắn bật cười lớn, ánh mắt lướt qua bộ quần áo trắng tinh của anh: "Một thằng đàn ông cao ráo, đẹp trai như vậy mà giờ phải đeo thứ đó trên miệng, trông chẳng khác nào một con búp bê được chưng diện. Mà cũng rất giống với một con chó đeo rọ mõm, không thể cắn ai."

Lời nói của hắn như lưỡi dao đâm vào lòng tự trọng của anh. Anh bật dậy, đôi mắt rực lên sự giận dữ, và không thể kiềm chế được cơn phẫn nộ, anh lao lên, định tấn công hắn.

Nhưng với cơ thể còn yếu và sức lực chưa hồi phục sau những ngày bị hành hạ, không đủ sức để đấu lại hắn. anh nhanh chóng bị chế ngự. Hắn dễ dàng tóm lấy cổ tay anh, vặn ngược ra sau một cách thô bạo. Cơn đau thấu xương làm anh nhíu mày, tiếng rên bị chặn lại bởi quả bóng cao su trong miệng. Hắn dùng sức mạnh đè vai anh xuống, ép anh phải quỳ gối trên nền đất.

"Nghe đây, nhóc." Hắn gằn giọng, khuôn mặt kề sát tai anh: "Nếu mày còn không chịu nghe lời, tao sẽ biến mày thành một con chó thật sự. Tao sẽ cắt đứt gân cốt của mày. Mày sẽ phải bò bằng bốn chân, ăn bằng bát trên sàn, và sủa bất cứ khi nào tao ra lệnh."

Anh cắn chặt quả bóng cao su trong miệng, không thể nói bất cứ điều gì. Chỉ có những tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng, càng làm tăng sự phẫn nộ và bất lực trong lòng anh. Anh siết chặt tay, cơ thể run lên vì giận dữ, nhưng không thể làm gì hơn.

Gã đàn ông buông anh ra, đứng dậy phủi tay như thể vừa xử lý xong một món đồ vô tri vô giác.

"Hãy ngoan ngoãn nghe lời tiểu thư. Đừng làm tao phải ra tay."

Hắn cười nhếch mép rồi quay người bước đi, để lại anh quỳ gối trên nền đất. Cảm giác đau đớn từ cổ tay và bờ vai đang run rẩy không thể nào sánh được với nỗi nhục nhã mà anh đang phải chịu đựng. Anh nhìn theo bóng lưng hắn, đôi mắt sáng lên sự căm hận, nhưng cũng có chút bất lực.

***

Buổi tối, ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng ngủ sang trọng tạo nên không khí dịu dàng nhưng cũng đầy áp lực.Anh ngồi trên giường, dáng người hơi gục xuống. Dường như anh đã chờ đợi nhưng không phải vì háo hức hay mong đợi mà chỉ để đối mặt với những chuyện anh không thể tránh khỏi.

Cánh cửa bật mở, cô tiểu thư xuất hiện với một khay đồ ăn được bày biện tinh tế. Mùi thơm ngào ngạt của cà ri và tôm sốt bơ tỏi tràn ngập căn phòng. Cô bước tới gần, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

"Cún con." Cô gọi anh, giọng nói như đang dỗ dành: "Tới giờ ăn rồi. Hôm nay có món cơm cà ri và tôm sốt bơ tỏi mà anh thích đây."

Nhưng anh thẳng thừng quay mặt đi, ánh mắt đầy bướng bỉnh lảng tránh không muốn nhìn cô. Thái độ đó khiến nụ cười trên môi cô khựng lại. Cô đặt khay đồ ăn xuống bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

"Cún con của tôi hôm nay phải chịu uất ức gì sao?"

Cô hỏi, giọng pha chút quan tâm, chút tò mò. Cô với tay mở khóa tháo dụng cụ bịt miệng ra cho anh, từng động tác chậm rãi như muốn thưởng thức khoảnh khắc này.

Ngay khi quả bóng cao su rơi xuống khỏi môi, anh cảm giác như cả hàm của mình vừa được giải phóng. Khuôn miệng anh mỏi như, khớp hàm tê cứng sau cả ngày dài bị ép phải ngậm thứ cứng ngắc đó.

Anh xoa nhẹ quai hàm, cố gắng kìm nén sự khó chịu bực tức trong lòng, chỉ thốt lên một câu ngắn gọn: "Không... có chuyện gì."

Giọng anh trầm thấp, không quá sắc bén nhưng đầy vẻ kháng cự. Không đợi cô nói thêm, anh quay sang khay thức ăn và bắt đầu ăn, động tác nhanh nhẹn nhưng lại thiếu đi sự thưởng thức, từng miếng vội vàng như để trốn tránh ánh mắt của cô.

Những miếng cơm cà ri đậm đà, những miếng tôm sốt bơ tỏi thơm lừng mà anh từng yêu thích giờ đây trở nên vô vị chỉ còn là thứ để lấp đầy cái bụng rỗng.Cô đứng đó, quan sát từng cử chỉ của anh, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng. Bữa ăn mà cô đã đích thân chọn lựa, mang tới với ý định làm anh vui lòng, giờ lại không mang đến chút hiệu quả nào. Anh ăn một cách máy móc, như thể không hề cảm nhận được hương vị.

Cô bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt nhìn xoáy vào khuôn mặt không cảm xúc của anh: "Cún con, anh đang giận tôi, muốn tỏ thái độ với tôi đúng không?"

Anh không đáp, chỉ tiếp tục ăn, như cố gắng lờ đi sự hiện diện của cô. Điều này khiến cơn bực bội trong cô bùng lên. Cô bất ngờ đưa tay chặn đĩa của anh, buộc anh phải dừng lại và nhìn vào cô.

"Tôi hỏi anh đấy! Đừng có làm lơ tôi!"

Anh ngẩng lên, đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng cũng không kém phần quyết liệt: "Tôi không giận ai cả. Nhưng nếu cô thật sự muốn biết, tôi chỉ muốn tự do, không bị đối xử như một món đồ chơi nữa."

Lời nói thẳng thừng của anh khiến cô thoáng sững người, nhưng ngay lập tức, cô cười nhạt, ánh mắt ánh lên vẻ thách thức: "Tự do? Anh nghĩ tôi sẽ để anh rời khỏi đây sao? Anh là của tôi, cún con ạ. Anh nên chấp nhận điều đó sớm đi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ để anh đi đâu cả."

Đôi mắt anh ánh lên một chút bất lực. Anh gượng cười một cách tự giễu, lời nói buông ra một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chua chát: "Tùy cô, tôi là đồ chơi của cô, làm gì có quyền lên tiếng, thưa cô nàng tiểu thư kiêu ngạo độc ác!"

Câu nói của anh như giọt nước tràn ly. Cô tiểu thư đứng dậy, ánh mắt lạnh băng. Không nói lời nào, cô lấy lại dụng cụ bịt miệng, thô bạo nhét vào miệng anh rồi cố định dây siết lại khóa chặt. Cảm giác nghẹt thở quay lại khiến anh cảm thấy khó khăn khi thở.

"Anh không cần phải nói thêm gì nữa!"

Chưa dừng lại ở đó, cô lấy ra một chiếc vòng da, phần mặt trong khắc tinh xảo nhưng trông không khác gì vòng cổ cho thú cưng. Cô đeo lên cổ anh, khóa lại rồi nối vào một đoạn dây xích dài. Khi cô kéo mạnh dây xích, cổ anh đau nhói, buộc anh phải đứng dậy và bước theo cô.

Mỗi bước đi đều như một nỗi nhục nhã, cổ bị siết chặt khiến anh cảm thấy như bị ràng buộc vào một cái số phận mà anh không thể trốn thoát.Khi cô kéo anh qua hành lang, những người xung quanh lại bắt đầu bàn tán, những cái nhìn dò xét và những lời xì xào vang lên.

"Nhìn kìa, đúng là đồ chơi của tiểu thư, nhìn bộ dạng tội nghiệp đó..."

Những tiếng bàn tán đó như những cú đập vào tâm trí anh, khiến anh cảm thấy xấu hổ tột độ. Anh chỉ có thể cúi thấp đầu, không dám đối mặt với ai, chỉ cắn chặt dụng cụ bịt miệng mà chịu đựng.

Cô kéo anh ra sân vườn. Trời tối đen như mực, ánh trăng mờ nhạt lấp ló giữa những đám mây.

"Trừng phạt là điều cần thiết để anh biết vị trí của mình." Cô ra lệnh cho gã đàn ông bắt cóc anh trước đó: "Trói lại, treo lên cây. Để anh ta ở đó suốt đêm."

Gã đàn ông nhanh chóng làm theo. Anh bị treo lơ lửng trên một cành cây cao, cả cơ thể không thể cử động, chỉ có ánh mắt phẫn nộ nhìn cô.

"Đêm nay, anh hãy tự nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì với tôi." Cô nói, giọng đe dọa như lưỡi dao lạnh sắc bén: "Nếu sáng mai anh không trả lời đúng, hình phạt sẽ còn tệ hơn."

Cô quay lưng bước đi, bỏ mặc anh treo mình trong màn đêm lạnh giá.

Gió thổi từng cơn, khiến cơ thể anh đau nhức hơn, nhưng nỗi uất ức trong lòng còn lớn hơn nỗi đau thể xác.

Anh bị treo lơ lửng giữa bóng tối, cơ thể bị siết chặt trong những sợi dây xích, mọi cảm giác như bị chôn vùi trong nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Mỗi giây trôi qua, anh cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi, sự đè nén không chỉ từ thể xác mà còn từ tâm hồn.

Anh muốn thở, muốn cử động, muốn gào hét lên nhưng tất cả đều trở thành điều không thể.Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, như những tiếng rì rầm xa xôi, anh cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối hơn bao giờ hết.

Cơ thể mỏi mệt, khớp xương đau nhức, nhưng điều khiến anh cảm thấy tồi tệ nhất chính là sự bất lực. Anh không thể giải thích được điều gì đã khiến anh phải chịu đựng những trừng phạt này, không thể tìm ra cách nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Dưới sự im lặng nặng nề của đêm tối, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh. Anh không còn sức để kiềm chế, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, biểu hiện cho tất cả sự đau đớn, uất ức và sự yếu đuối mà anh không thể dừng lại. Anh không muốn yếu đuối, không muốn để cô tiểu thư hay bất kỳ ai thấy sự thất bại trong mình, nhưng trong khoảnh khắc này, anh không thể không để cảm xúc của mình bộc lộ.

Sự mệt mỏi khiến anh gần như không thể đứng vững nữa, nhưng những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi, không ai thấy, không ai nghe, chỉ có đêm tối làm bạn với anh, như chứng kiến sự giằng xé trong tâm hồn anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro